Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn lại một lần nữa tấm bản đồ Cơ Kim Hội hiển thị trên đồng hồ, Hứa Nhạc vuốt vuốt vết máu trên mặt, tiến thẳng về phía khu Đông Tam.


Tất cả những chuyện này đều được camera giám sát ghi lại rồi chuyển đến phòng chỉ huy tạm thời trong khu nhà phụ. Nhìn một loạt cảnh tượng nổ súng giết chóc vừa diễn ra trên màn hình, viên đội trưởng Cục Đặc Cần không khỏi rùng mình.


Phía bên kia tòa nhà vẫn văng vẳng vang lên tiếng kêu gọi phòng thủ. Hứa Nhạc thì chẳng nghe thấy gì, hắn vẫn vừa lao nhanh về phía trước vừa nhìn đồng hồ tính xem bao lâu nữa thì Bạch thư ký lại có thể đột nhập vào hệ thống theo dõi của tòa nhà và tiến hành kiểm tra lại lần cuối trang bị trên người.


Lúc này, ở một nơi cách khu nhà chừng vài trăm mét bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, khói đen bốc lên cuồn cuộn rồi một cơn chấn động mãnh liệt tràn đến biến tất cả cửa kính trong Cơ Kim Hội thành vô số mảnh vụn rụng loảng xoảng xuống nền nhà.


Hứa Nhạc vẫn lao nhanh về phía trước, hai tay ôm chặt đầu có vẻ như chẳng hề ngạc nhiên trước vụ nổ vừa xảy ra. Hắn đoán Bạch Ngọc Lan vừa cho nổ quả bom plastic gắn trong toilet của bãi đậu xe.


Quả bom đó do chính tay Hứa Nhạc cài đặt nên hắn hiểu rất rõ uy lực của nó. Nếu theo đúng những gì mà Phiến Quân cung cấp thì có lẽ đường hầm bí mật nối từ phòng của ngài Nghị Viên đến bãi đậu xe đã sập rồi, chỉ không biết Mạch Đức Lâm có chết hay không hay là bị sức ép của quả bom dội ngược trở lại.


Bởi vì không thể xác nhận nên hắn phải xông vào lần nữa. Khẩu súng lăm le trong tay sẵn sàng lấy mạng bất cứ kẻ nào xuất hiện trước mặt.


Nhưng trước khi kịp tiến vào khu Đông Tam hắn bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ. Tại sao khu nhà ồn ào lại đột nhiên trở nên im lặng. Thính lực siêu phàm cho hắn biết ngay bên dưới có những bước chân rất vội.


Đám nhân viên phụ trách an ninh cuối cùng cũng đến rồi sao? Hai mắt Hứa Nhạc hơi nheo lại. Theo như đúng kế hoạch thì đám người này lẽ ra phải xuất hiện từ sớm. Không biết ai đã giúp bọn họ kéo dài thời gian đến tận bây giờ, chỉ có điều vào thời điểm này, sự chậm trễ đó đã hoàn toàn mất hiệu quả.


Hai tay nắm chặt khẩu Tạp Yến, hắn nheo mắt quét qua một lượt khoảng không phía trước. Nơi này trống trơn, không một bóng người nhưng lại tiềm ẩn bên trong hơi thở của sự nguy hiểm. Nhẹ nhàng giơ cao súng, mắt nheo lại ngắm chuẩn, bước chân hắn cũng dần dần chậm lại.


Khu Đông Tam là sảnh thứ hai của đại sảnh tòa nhà Cơ Kim Hội của Hoàn Sơn Tứ Châu. Căn phòng rộng 400 mét vuông bị những bức vách màu lam nhạt cao chừng nửa thân người ngăn thành vô số ô nhỏ. Mỗi ô đều có một bàn làm việc và máy tính. Có thể tưởng tượng ra ngày thường chỗ này sẽ có vô số những cô gái thân thiện dễ thương, một tay nghe điện thoại, tay kia lướt nhanh trên bàn phím máy tính. Và sau đó cũng sẽ có vô số những khoản quyên góp từ khắp nơi trong Liên Bang sẽ được chuyển về tài khoản của Cơ Kim Hội.


Nhưng hôm nay, nơi này lại hoàn toàn yên tĩnh, hoặc cũng có thể nói là lặng như tờ. Không có tiếng gõ bàn phím, không có tiếng chuông điện thoại, chỉ nghe thấy những tiếng thở gấp gáp lúc ẩn lúc hiện. Chỉ có điều chủ nhân của những tiếng thở đó lại không biết đang ẩn trốn nơi nào.


Dường như trận chiến ban sáng vẫn chưa ảnh hưởng gì tới nơi này. Nếu như dãy hành lang cách đó một bức tường đầy lỗ đạn và xác chết thì nơi này lại chẳng hề có chút dầu vết nào. Ngay cả đám cây cối bên ngoài hai cánh cửa kính cũng vẫn đang đung đưa nhè nhẹ theo làn gió sớm.


Hứa Nhạc nâng súng lên ngang cằm rồi ngắm bắn vào khoảng không trước mặt bằng một động tác cực kỳ tiêu chuẩn.


Lúc này hắn lao vào hành lang bởi vì hắn biết đối phương không thể phán đoán được tốc độ và khả năng sát thương của hắn. Nhưng bây giờ, sự yên tĩnh ở đây thực sự khiến hắn phải cảnh giác. Giọng nói nhẹ nhàng của Bạch Ngọc Lan vẫn chưa vọng lên từ tai nghe, nghĩa là hắn vẫn chưa lấy lại được hệ thống camera giám sát. Hắn không thể phán đoán được đám người đó đang nấp ở chỗ nào trong khu Đông Tam. Sau bàn làm việc, hay ngay dưới bóng cây?


Từ vụ nổ lúc nãy, Hứa Nhạc có thể đoán được Mạch Đức Lâm đúng là đã chạy thẳng xuống đường hầm theo đúng những phán đoán của bọn hắn. Đường hầm đã bị đánh sập rồi, Mạch Đức Lâm sẽ bắt buộc phải quay lại phòng của mình. Mà theo những gì hắn biết thì muốn đến được phòng của Mạch Đức Lâm bắt buộc phải đi ngang qua khu Đông Tam này.


Vấn đề then chốt bây giờ là những tiếng bước chân vội vàng ban nãy cho hắn biết rằng tất cả lực lượng vũ trang trong khu nhà này đang tập trung về đây. Nếu như bây giờ hắn giảm tốc độ thì sẽ là bị khóa chặt trong hỏa lực và một cuối cùng là một kết cục bi thảm.


Đôi ủng Quân đội chậm rãi tiến về phía trước hai bước mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Hứa Nhạc nheo nheo mắt, cẩn thận quét qua từng góc khuất trong khu văn phòng và chẳng hề có một tia run sợ nào.


Đột nhiên ngọn cây bên ngoài cửa sổ rung rinh, rồi một gã phần tử vũ trang bất ngờ xuất hiện giữa ánh mặt trời, nhắm thẳng vào hắn mà bắn.


Vì bị ánh nắng chiếu thẳng vào mặt nên mặc dù đã nhìn thấy khẩu súng của đối phương ngắm thẳng vào mình nhưng Hứa Nhạc chẳng kịp làm bất cứ động tác tránh né nào mà chỉ chĩa nòng súng về phía ấy.


Chíu chíu vài tiếng, bức tường bên cạnh Hứa Nhạc bị đục mấy lỗ sâu hoắm, mùi giấy dán tường và hồ cháy bắt đầu lan tỏa khắp không gian. Ngón tay nhích nhẹ cò súng, bàn tay vừa kịp cảm nhận chấn động dội về thì lùm cây bên kia đã bắt đầu náo loạn và có khói mỏng bốc lên.


Lá cây rụng lả tả, tên phần tử vũ trang núp phía sau chẳng kịp kêu tiếng nào đã đổ sập xuống.


Hứa Nhạc đột ngột xoay người, nháy nhanh cò súng, ngắm thẳng qua vách ngăn màu lam nhạt bắn thẳng vào một gã đang lấp ló ở góc 10 giờ.


Hắn nâng thẳng khẩu Tạp Yến, mắt hơi nheo lại, ngắm thẳng mục tiêu. Chưa đến 7s, đạn đã bay ra, găm thẳng vào người gã phần tử vũ trang đang nấp trong góc làm hắn nằm yên không nhúc nhích.


Thỉnh thoảng cũng có viên đạn bay sượt qua người hắn nhưng tốc độ ngắm bắn của hắn quá nhanh nên chỉ cần đứng thẳng chỗ cửa vào của khu Đông Tam và nhấp cò súng theo một loại tiết tấu nào đó là đám phần tử vũ trang đã không dám thò đầu ra ngoài. Vì không dám thò đầu nên chúng cũng chẳng còn khả năng ngắm chuẩn. Tên đột nhập dám đứng thẳng mà tiến lên trong một chiến trường kiểu này, chỉ có thể nói một điều là hắn đã nhìn rõ chân tướng của sự sống và cái chết.


Hắn đã tiến được bảy bước vào khu Đông Tam.


Khẩu Tạp Yến chạm mạnh vào hõm vai hắn, ngón tay hắn lại bắt đầu di chuyển trên chiếc cò súng lạnh giá. Viên đạn bay thẳng về phía trước, mang theo một đuôi khói mờ mờ biến cái gã ôm súng vừa nhỏm dậy từ sau bàn làm việc thành vô số mảnh thịt vụn.


Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.


Ngay lập tức, những tiếng súng dày đặc đồng loạt vang lên. Khu văn phòng tĩnh lặng ban đầu giờ đây đã trở thành bãi chiến trường với vô số vết đạn và những mảnh vỡ. Lúc này Hứa Nhạc mới biết hỏa lực trong căn phòng này hóa ra mạnh hơn biểu hiện bên ngoài rất nhiều. Đám vệ sĩ thân cận của Mạch Đức Lâm nãy giờ mai phục trong này chờ cho hắn tiến sâu vào khu Đông Tam rồi sẽ không còn đường ra.


Chỗ nào cũng nghe thấy tiếng đạn rít. Hứa Nhạc mặt mũi trắng bệch, toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn lúc này đều bộc phát ra ngoài, dồn cả vào đôi giày Quân đội dưới chân. Đế giày khẽ nhấc rồi đạp mạnh lên nền nhà. Tấm thảm sẫm màu bị xé toạc ra còn cơ thể hắn thì đổ về phía sau, co rút lại tựa như một mũi tên bắn ngược, lao về phía sau cửa ra vào. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK