Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hỡi quần chúng nhân dân, cơ hội thay đổi của Liên Bang đang ở ngay trước mắt chúng ta và người có thể biến những điều này thành sự thật, không ai hết chính là các vị, và cũng chỉ có các vị mà thôi. Mùa thu năm 67 Hiến Lịch đã đến rồi… Phiếu Tổng tuyển cử cũng đã bắt đầu được in ấn và phát hành tại Ủy ban Giám sát Tổng tuyển cử. Ngón tay của các vị sẽ quyết định hết tất cả.


- Tôi là Nghị Viên Mạch Đức Lâm đến từ đại khu S2. Tôi bước vào hồ nước Liên Bang này, tôi muốn làm ra những thay đổi. Vì vậy, tôi cần các vị hãy bỏ những phiếu bầu trong tay mình cho Châu trưởng La Tư và tôi. Đây là một thỉnh cầu vô cùng thành khẩn và thẳng thắn.


Tiêu Văn Tĩnh bị điều động rời khỏi Khoa II Cục Hình Sự Thủ Đô đã được mấy ngày rồi. Bản thân hắn cũng hiểu rõ ràng rằng đây chính là dư âm của vụ án thảm sát sát ở Hổ Sơn Đạo dạo trước.


Văn phòng này nằm trong một tòa kiến trúc ngay bên cạnh Quảng trường Hiến Chương. Tòa kiến trúc này từ trước đến nay vẫn luôn là cơ cấu chi nhánh bên ngoài của Bộ Tư Pháp. Mãi cho đến mấy ngày trước, hắn chỉ biết rằng cơ cấu này thuộc về Bộ Điều Tra và Chấp Pháp. Nhưng có điều khiến hắn không tài nào hiểu nổi, gần đây Liên Bang không có vụ án đặc biệt nào cần phải tiến hành điều tra độc lập, thế nhưng tại sao những văn kiện được chuyển đến văn phòng trong mấy ngày gần đây hầu như đều là xin Ủy ban Quản lý Liên Bang thông qua việc bổ nhiệm Thanh Tra Viên độc lập.


Trong lúc rỗi rãi không có việc gì làm, hắn lại cầm tờ báo trong tay, tiếp tục lật giở, cố đọc cho xong loạt bài viết trong chuyên mục về ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Là một Thanh Tra Viên Liên Bang, đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu vụ giao dịch, câu kết bẩn thỉu trong nội bộ Liên Bang, tầng tầng lớp lớp màn đen bí ẩn, thế nhưng hắn vẫn như trước giữ vững lòng tin với Pháp luật và sự nhiệt thành với Liên Bang. Hắn vốn dĩ không phải là một kẻ thích quan tâm đến chính trị, nhưng lần này lại có chút cảm xúc đối với những bài viết của ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm.


Đây đã là bài viết liên tiếp thứ 17 của Mạch Đức Lâm trên tờ Nhật báo Thủ Đô. Kể từ sau sự kiện tập kích khủng bố tại buổi biểu diễn vì hòa bình tại Hoàn Sơn Tứ Châu ở Tinh cầu S2, Nghị Viên Mạch Đức Lâm liền dùng phương thức này để tiến hành giao lưu với các cử tri Liên Bang. Con người đã từng là chỉ huy số 2 của Phiến quân này quả không hổ danh nhân vật chính trị được nhân dân Liên Bang công nhận là thuộc môn đồ của Thánh Kiều Trì. 17 bài viết mang tính chính luận, bao hàm tất cả mọi phương diện về cuộc sống kinh tế, chính trị trong Liên Bang. Ngôn ngữ trong sáng dễ hiểu, một mặt trình bày mối liên quan trong chủ trương chính trị giữa mình và nhân vật cùng tranh cử là La Tư, mặt khác lại hô hào nhân dân hãy tiếp tục đi theo con đường hòa giải phi bạo lực. Những ngôn từ bình thường, cộng thêm bản lý lịch chính trị như truyền kỳ của ngài Nghị Viên, khiến cho những con chữ trên bài báo lộ ra một sức hấp dẫn người khác đến kinh ngạc.


16 bài viết chính luận trước vừa phát hành, nhân dân Liên Bang đã tranh nhau đọc. Những vị học giả, giáo sư của Giới Khoa Học không tiện phát biểu bất kỳ ý kiến mang tính khuynh hướng nào, thế nhưng theo thông tin hành lang thì bọn họ vô cùng đồng tình với ngài Nghị Viên Mạc Đức Lâm. Là một người quy hồi, một Nghị Viên thuộc trường phái chống đối, ông ta hiểu rất rõ những tệ nạn trong giới chính trị Liên Bang, vậy mà vẫn dùng thái độ lý trí này để đưa ra những ý kiến cải cách Liên Bang, cũng không có một chút xíu ý cấp tiến nào.


Hôm nay là bài viết chính luận thứ 17, cũng là bài viết cuối cùng. Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã quyết định thay đổi từ giọng điệu bình tĩnh, ôn hòa sang dùng những từ ngữ bắt mắt và một ngữ khí đầu tính kích động. Có nền móng được xây dựng sẵn từ 16 bài viết trước, bài viết cuối cùng này quả đúng là thập phần khí thế, thể hiện rõ ràng quyết tâm của ông ta.


- Đúng là có chút cảm giác tràn đây nhiệt huyết thật. Ngài Nghị Viên này không ngờ lại dám đề cập đến chuyện cải cách cả Cục Hiến Chương. Lá gan quả thật là cũng không nhỏ đâu.


Tiêu Văn Tĩnh bỏ tờ báo trên tay xuống, khoanh chân bắt đầu đọc những thông tin trên mạng mà hắn cảm thấy có chút hứng thú. Mấy ngày gần đây, hắn cũng giống như bao người dân Liên Bang bình thường khác, lên mạng chủ yếu là lấy về những bức hình của con robot MX xinh đẹp mang tên Tử Hải.


Đúng lúc đó, trên màn hình bỗng hiện lên một dòng thông báo, khiến hắn phải đứng bật dậy, vội vàng chỉnh sửa lại bộ sắc phục thanh tra trên người mình, tiến về phía văn phòng trên lầu. Sau khi bước vào văn phòng, hắn nhìn thấy vị thanh tra trung niên trong phòng, không khỏi sững sờ, ngây người ra trong giây lát, mãi một lúc sau mới ngập ngừng, nói:


- Thầy?


Vị thanh tra trung niên hai mắt trũng sâu, nét mặt nghiêm nghị, nghe thấy lời chào đó liền ngẩng đầu lên, nói:


- Tôi bây giờ là Chánh Thanh Tra độc lập, được đích thân Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp bổ nhiệm.


Tiêu Văn Tĩnh lập tức hiểu ra vấn đề. Trong Liên Bang nhất định đang có vụ đại án nào đó, nếu không Bộ Tư Pháp cũng sẽ không mời thầy mình từ Học Viện Thanh Tra đến đây tiếp nhận. Hắn ngẩn ra một lúc rồi mới nghĩ đến chuyện mình được điều đến đây. Chẳng lẽ là thầy mình đã tiếp nhận vụ án này từ rất lâu rồi, nên mới đặc biệt điều mình đến đây để trợ giúp. Nhưng mà vấn đề ở đây là tại sao trước giờ chưa từng nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cả?


- Là vụ án gì ạ?


Hắn bước đến trước bàn vị Chánh Thanh Tra độc lập. Trên bàn là thanh kiếm nhỏ, tượng trưng cho pháp luật và chính nghĩa của Bộ Tư Pháp Liên Bang.


- Cậu có còn niềm tin đối với pháp luật Liên Bang hay không?


Vị thanh tra trung niên ngẩng đầu lên, nhìn người học sinh mà mình coi trọng nhất. Hơn ai hết, ông hiểu rất rõ vai trò người thất bại của Cục Hình Sự Liên Bang trong vụ án thảm sát ở Hổ Sơn Đạo, cũng hiểu rất rõ ràng tâm trạng hiện tại của người học sinh này, nên ông cũng không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, mà ngược lại, đặt ra một câu hỏi như vậy.


Tiêu Văn Tĩnh nhìn lướt qua thanh kiếm nhỏ trên bàn, vô cùng nghiêm túc, nói:


- Có.


- Tốt lắm. Tôi có thể nói cho cậu biết, Bộ Tư Pháp trao cho tôi quyền điều tra độc lập vụ án này. Có liên quan đến Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Hiện đang có 17 tội danh đang chờ ông ta.


Vị thanh tra trung niên gương mặt không chút cảm xúc nói.


Tiêu Văn Tĩnh nghe thấy cái tên Mạch Đức Lâm, lại nghe thấy 17 tội danh, liền liên tưởng ngay đến 17 bài viết chính luận trên Nhật báo Thủ Đô, rồi theo bản năng liên tưởng tiếp rất nhiều sự việc. Đôi mắt ánh lên một tia chán ghét lẫn khinh bỉ. Mang chút tự giễu cợt, hắn khẽ nói:


- Những âm mưu chính trị trong Liên Bang quả thật là đếm không xuể.


Vị thanh tra trung niên không hề ngạc nhiên trước phản ứng của người học sinh. Bởi vì ngay lần đầu tiên nghe Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp thông báo chuyện này, chính ông ta cũng có những suy nghĩ ấy. Ngày hôm nay Nghị Viên Mạch Đức Lâm đang hỗ trợ Châu trưởng La Tư tiến hành tranh cử Tổng Thống của Liên Bang, vậy mà đúng thời điểm này, Chính phủ Liên Bang lại muốn điều tra ông ta. Nếu như nói bên trong không có bất cứ sự can thiệp chính trị đen tối nào, chỉ sợ rằng cũng sẽ không có ai tin.





- Hãy ngồi lại trong văn phòng của tôi và đọc kỹ hết những tài liệu này, sau đó hãy phát biểu ý kiến của mình.


Ông ta nhíu mày, khiển trách:


- Thanh Tra Viên phải có những phán đoán độc lập của chính mình, chứ không được để bị che mắt bởi những cái gọi là ý kiến đám đông hay là hình thức bên ngoài. Đây là bài học đầu tiên tôi dạy cậu năm nào. Lẽ nào cậu đã quên rồi sao?


Tiêu Văn Tĩnh cúi đầu nhận lỗi, bước về phía máy tính bắt đầu cẩn thận đọc những tài liệu đã được sắp xếp thành bốn tập tin khác nhau. Càng đọc hắn càng thấy kinh hãi, còn có vài phần không tin nổi vào mắt mình. Ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm nổi tiếng khắp cả Liên Bang với chủ trương hoạt động phi bạo lực, lại chính là kẻ đứng đằng sau giật dây vụ tập kích khủng bố hay sao?


Là một Thanh Tra Viên chuyên nghiệp có tố chất vô cùng ưu tú, Tiêu Văn Tĩnh không cần mất quá nhiều thời gian để nhận ra đống tài liệu này tuyệt đối cũng không phải do bất kì nhân vật dã tâm nào tạo ra dùng để hãm hại ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Lúc này, hắn đương nhiên là không biết rằng, đây là những tin tức tình báo mà tên gián điệp ưu tú mang tên Thi Thanh Hải phải sử dụng vô số thủ đoạn đen tối mới có thể thu thập được. Chính là theo bản năng hắn mách bảo rằng nếu như những việc này được điều tra ra đúng sự thật, thì trong Liên Bang chắc chắn sẽ phải đón nhận một trận chấn động cực lớn.


Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng Tiêu Văn Tĩnh cũng đọc xong hết đống tài liệu kinh thiên động địa ấy, hai đầu lông mày cũng chau khít sát lại.


- Người tham gia tranh cử Tổng Thống, sau khi đăng ký vào danh sách của Ủy ban Tuyển cử, sẽ tạm thời có quyền miễn trừ tiếp nhận điều tra tạm thời.


Hắn lo lắng quay sang nhìn thầy giáo của mình:


- Đống tài liệu này chỉ có tác dụng trên phương diện tình lý, chứ không thể dùng trong việc trợ giúp tố tụng.


- Phán đoán của cậu là gì?


Vị Thanh Tra Viên trung niên cũng không trả lời câu hỏi, mà trực tiếp hỏi lại.


- Con cho rằng Nghị Viên Mạch Đức Lâm rất khả nghi.


Tiêu Văn Tĩnh sắp xếp lại những dữ liệu trong đầu, vô cùng thận trọng nói.


- Nghị Viên Mạch Đức Lâm có quyền miễn trừ tiếp nhận điều tra, cho nên việc điều tra chỉ có thể tiến hành âm thầm. Bộ Tư Pháp đã cấp cho quyền hạn tối đa, chỉ là bên phía Ủy ban Quản lý Liên Bang cũng không có khả năng thông qua đơn xin thành lập Ủy ban Thanh tra độc lập. Cho nên chức vụ hiện tại của tôi cũng chỉ là tạm thời.


Tiêu Văn Tĩnh đã phần nào hiểu được những công việc chủ yếu của cơ cấu này trong mấy ngày gần đây.


- Cậu có quyền hạn điều động Cục Cảnh Sát và lực lượng của Cục Quản Lý Liên Bang.


Vị Thanh Tra Viên trung niên nhìn hắn, nói:


- Nếu như không có bằng chứng, thì cậu phải tìm cho ra được bằng chứng. Không được quên, chúng ta chính là đại diện cho Liên Bang, hắn chỉ là một kẻ nghi phạm. Một chính khách dù có lão luyện như thế nào thì cũng vĩnh viễn không thể trốn tránh trước pháp luật. Ngươi có sự tự tin này chứ?


- Có.


Tiêu Văn Tĩnh trả lời.


- Tốt lắm.


Vị Thanh Tra Viên trung niên nở nụ cười, khóe mắt khẽ liếc về phía mấy bài phát ngôn chính luận của Nghị Viên Mạch Đức Lâm trên phần chuyên mục của tờ Nhật báo Thủ Đô, nhẹ giọng nói:


- Tôi không hiểu vị ứng cử viên chức vụ Phó Tổng Thống Liên Bang này có tòa án lương tâm hay không, nhưng tôi muốn nhắc nhở ông ta rằng, Liên Bang cũng còn có tồn tại một cái tòa án thực sự.


Tiêu Văn Tĩnh gật gật đầu, trong lòng hiểu rất rõ ràng, nếu như Mạch Đức Lâm thật sự trúng cử chức Phó Tổng Thống Liên Bang thì với khả năng làm việc cùng với sự trải rộng quyền lực khắp nơi của Ủy ban Quản lý Liên Bang hiện nay, có thể khẳng định một điều là bản kiến nghị yêu cầu buộc tội, hay bản kiến nghị thành lập Ủy ban Thanh tra độc lập kia, vĩnh viễn cũng không bao giờ được thông qua, ít nhất là trong nhiệm kỳ tại nhiệm của Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Bộ Tư Pháp sẽ rất khó tiếp tục điều tra về chuyện này, và Mạch Đức Lâm sẽ trở nên vô cùng an toàn.


Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện ra, hóa ra cái tờ phiếu bầu nhỏ bé trong tay mình cũng đóng một vai trò rất quan trọng đối với sự tôn nghiêm của Pháp luật Liên Bang. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK