Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cô gái khuôn mặt tú lệ đang ngồi cách đó không xa, mái tóc cắt ngắn khẽ che lại nửa vành tai, nhẹ nhàng khoan khoái lộ ra một cảm giác yên lặng nhẹ nhàng khiến người khác không nỡ làm phiền, đủ để vui mắt, nhưng cũng chỉ là vừa đủ vui mắt mà thôi.


Hứa Nhạc có lẽ đến bây giờ chưa từng chân chính thưởng thức qua sự xinh đẹp của người khác phái, nhưng mà có thể cảm giác được đối phương là một cô gái khá xuất sắc. Chỉ là loại xuất sắc này cũng không có quan hệ gì đến hắn cả. Tâm tình hiện tại của hắn cũng không còn để ý đến loại tình cảm này nữa.


Lúc trước một mình ngồi trong góc của phòng nghỉ, hắn nghĩ về cô gái vong nhân cách phòng mình một bức vách kia, sở dĩ tâm tình phát sinh cảm giác, im lặng hút thuốc, toàn bộ bởi vì hắn nhớ lại cô gái Trương Tiểu Manh từng thoáng qua trong cuộc đời của hắn, cô gái đã chết một cách uất ức kia. Trong mơ hồ, hắn cũng có thể hiểu được tâm trạng đau xót hiện tại của vị hôn thê Phác Chí Hạo. Con người dưới một loại cảm giác bi thương nào đó, đại khái của sẽ có thể tương thông... Mối tình đầu của mỗi một con người đều gần như là điên cuồng mà khắc sâu. Hứa Nhạc còn trẻ, nhưng đã sớm già dặn như lời của Lợi Hiếu Thông nói, nhưng mà trải qua một thời gian dài sống cô độc trong căn phòng đơn điệu, hơi thở tình yêu cũng càng ngày càng rời xa hắn đi. Mấy lần đi chơi cùng với Lợi Hiếu Thông, nhìn thấy mấy cô minh tinh, người mẫu, nữ sinh... mơn mởn, đôi lúc còn vì lấy lòng Lợi Hiếu Thông mà chiều chuộng hắn, thế nhưng hắn vẫn không hề có bất cứ cảm xúc nào...


Muốn thoát khỏi loại tình cảm nhớ nhung này, cần phải có thời gian, hoặc là xuất hiện một cô gái nào khác có thể tiến vào trong trái tim của hắn.


Ngọn đèn mờ nhạt, cảnh ngoài cửa sổ không ngừng trôi qua, yên lặng ngồi bên cạnh một cô gái thanh tú như vậy, đáng tiếc thời gian này cũng không thích hợp cho lắm, cho nên Hứa Nhạc chỉ là trầm mặc ngồi đó. Không biết xe chạy được bao lâu, xe lửa bỗng nhiên chạy chậm lại. Hứa Nhạc nửa mê nửa tỉnh giật mình tỉnh dậy, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy xa xa phía trước có một mảnh kiến trúc lớn, hẳn là một thành phố. Hắn lập tức nghĩ đến, đâu là điểm dừng lại duy nhất trên đường đi của tàu hỏa cao tốc Cao Thiết này, nhà ga Nam Khoa Châu.


Đúng lúc này, Nam Tương Mĩ ngồi trên sopha bên cạnh hắn cũng từ trong dáng vẻ ủ rủ bừng tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt hai người đồng thời bị phong cảnh bên ngoài cửa sổ pha lê làm cho có chút ngơ ngẩn.


Nam Tương Mĩ đưa tay vuốt vuốt lại chỗ mái tóc đen láy hơi có chút rối phía sau vành tai của mình, mỉm cười với Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Hứa Nhạc mỉm cười gật đầu chào lại, nhưng vẫn như trước không nói thêm cái gì. Hứa Nhạc khẽ sờ hộp thuốc lá trong túi áo mình, quẳng hộp thuốc lá lên trên cái bàn trước mặt, rút ra một điếu, hít một hơi thật sâu. Không biết là bởi vì vô tình cảm giác được cô gái bên cạnh đang chằm chằm nhìn mình, khiến hắn có chút khẩn trương hay không, nhưng hắn chợt sặc ho lên sù sụ.


Nam Tương Mĩ vào đây ngồi lặng lẽ cũng hơn một tiếng đồng hồ rồi, nhưng cũng không có nói tiếng nào, sự tò mò trong lòng của nàng cũng không hề tan đi, nhất là lúc này trong toa xe yên lặng, chợt vang lên tiếng ho sặc rõ ràng như vậy, trong cặp mắt trong trẻo của nàng toát ra một tia quan tâm nhàn nhạt.


Hứa Nhạc có chút xấu hổ, cảm thấy không thích hợp tiếp tục ngồi lại nơi này nữa, vươn tay lấy hộp thuốc lá, định chuẩn bị rời khỏi.


Đúng lúc này, xe lửa cũng đã hoàn toàn dừng lại trên sân ga, cửa toa tàu chợt mở ra, hẳn là có hành khách nào đó vừa mới lên xe.


Hứa Nhạc hơi cảm thấy kinh ngạc, đem ánh mắt hướng về phía cửa toa tàu. Trong khoang tàu cao cấp này cũng chỉ có ba phòng đặc biệt mà thôi. Hắn và Bạch Ngọc Lan ở một phòng. Vị hôn thê Phác Chí Hạo và cô gái tú lệ không biết tên họ đang ngồi trước mặt này chiếm một phòng. Một phòng cuối cùng hiện tại vẫn còn đang để trống. Nhưng vấn đề là, hiện tại chỉ còn cách Cảng Đô có mấy tiếng đồng hồ nữa mà thôi, chẳng lẽ lại có người lúc này lên tàu sao?


Còn đang sửng sốt, vị khách lên xe giữa đường không mời mà đến kia đã đi đến giữa hành lang rồi. Bọn họ có ba người, đi thẳng về phía phòng nghỉ này. Ba người dàn ngang ra chiếm gần hết không gian hành lang, Hứa Nhạc lúc này có muốn đi ra ngoài cũng có chút không tiện lắm.


Không biết từ lúc nào, Bạch Ngọc Lan đã ra ngoài hành lang kia đứng dựa vào vách tường, một chân co lên đạp nhẹ ra sau lưng, khẽ cúi đầu, giống như là đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó vậy.


Trong lòng Hứa Nhạc hơi hơi động, thu hồi bàn tay cầm lấy hộp thuốc lá của mình, cẩn thận xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đem khuôn mặt mình giấu trong bóng tối.


Trong ba người mới đến này, một người là nhân viên hướng dẫn của tàu hỏa, còn hai người còn lại là hành khách mới bước lên xe. Hai người này lại mang đến cho Hứa Nhạc một cảm giác vô cùng mãnh liệt. Hắn thậm chí cảm giác được nếu hai gã hành khách này đồng ý, thì có thể mang theo cả mùa đông của Lâm Hải Châu lên toa xe này luôn nữa. Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng bước đi của bọn họ bước trên hành lang xe lửa, lại giống như là thiên quân vạn mã đang bước đi vậy.


Trong hai người này, đi ở đằng trước là một nam nhân ước chừng khoảng 30 tuổi, khuôn mặt bình thường, chỉ là trong cặp mắt bình tĩnh kia mang theo một tia cảm giác ung dung. Hai vai ngang nhau, lại bởi vì bộ áo vest màu xám nhạt, khiến cho sinh ra vài phần cảm giác khí thế.


Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ toa xe Cao Thiết, người này cũng không có ghé vào gian phòng cao cấp cuối cùng kia, mà đi thẳng đến phòng nghỉ ở cuối toa. Bước đi của hắn vô cùng tự nhiên, tựa hồ như là nếu hắn muốn, thậm chí là hắn chạy cũng được, những thứ chướng ngại trước mặt hắn sẽ lập tức tránh sang một bên nhường đường cho hắn vậy.


Khi gã nam nhân này đi lướt qua bên người Bạch Ngọc Lan, ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không có.


Đi sau lưng nam nhân trung niên này là một gã đại hán, thân cao khoảng một thước chín, đỉnh đầu gần như chạm vào nóc xe. Cái đầu trọc bóng lưỡng, hình xăm lộ ra ngoài, kéo dài từ trên ngực lan tràn qua cổ đến tận phía sau gáy. Dưới ánh đèn mờ nhạt, cũng không nhìn rõ là hình xăm gì, nhưng đại khái hình như là một nhánh hoa nở rộ, hơi có vẻ dữ tợn.


Gã đại hán này nếu bình thường gặp mặt trên đường, có lẽ sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng áp bách, thế nhưng lúc này đi phía sau gã nam nhân khoảng 30 tuổi kia, lại vô cùng cố gắng thu liễm khí tức của mình, tận khả năng tạo cảm giác bình thản. Chỉ là khi hắn theo sau gã nam nhân phía trước đi trên hành lang, đi ngang qua bên người của Bạch Ngọc Lan, lại cố tình liếc sang nhìn hắn một cái.


Bạch Ngọc Lan vẫn như trước cúi đầu, giống như không hề cảm giác thấy vậy. Chỉ là chân trái đang đạp trên vách tường theo bản năng hạ xuống đất.


Bản thân Hứa Nhạc vốn có một loại cảm giác đặc biệt nhạy cảm đối với nguy hiểm. Mặc dù hai gã nam nhân mới lên toa xe này nhìn bên ngoài cũng không hề có biểu hiện ác ý gì, nhưng hắn lại cảm giác được đối phương vô cùng mạnh mẽ. Loại mãnh mẽ này cũng không biết là ở phương diện nào, nhưng lại có thể khiến cho Bạch Ngọc Lan từ trong phòng đi ra, lặng yên không một tiếng động chạy đến gần chỗ của mình, cũng đủ để chứng minh khá nhiều thứ rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK