Cái gì là thứ giòn nhất? Trụ băng trong tuyết, cành khô trong gió, như cây củ cải mới vừa đủ độ tuổi... Một tiếng rắc giòn tan mà gãy... nhẹ nhàng tĩnh lặng, ngay cả thanh âm kia cũng không quá mức chói tai...
Bạch Nhọc Lan cúi đầu...
Ngón tay bị bẻ gãy... Ngón tay phẫn nộ của Chủ nhiệm Hác kia lúc này cũng giống như trái dưa chuột giòn tan trên cái bàn cơm kia, rắc một tiếng liền gập lại làm đôi.
Khuôn mặt kiêu ngạo kia nhất thời trắng bệch... Một sự đau nhức từ chỗ gấp khúc của ngón tay kia truyền lên, rơi vào đại não của Chủ nhiệm Hác. Hắn ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không kịp, cũng không hiểu tại sao hai gã thanh niên trước mặt mình, lại dám làm xằng làm bậy như vậy, vì sao lại lớn gan đến như thế, vì sao lại ngoan độc như thế. Hắn chỉ kịp giống như một đứa con nít, há to cái miệng, lộ ra hai hàm răng vàng ỉn vì khói thuốc lá, chuẩn bị đem sự đau đớn của mình biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Bạch Ngọc Lan đến lúc này vẫn còn cúi đầu xuống, ôn nhu đứng ở bên cạnh Hứa Nhạc, tay trái cũng không biết từ khi nào đã cầm một khúc bánh mì vốn đặt trên bàn ăn, ngay khi Chủ nhiệm Hác mở miệng ra, đã lạnh lùng nhét thẳng vào đó, đem thứ tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra, biến thành một tiếng ú ớ trầm thấp.
Miệng Chủ nhiệm Hác bị nhét bánh mì, trên mặt thì dính đầy vụn bánh, mồ hôi chảy ròng ròng, đồng tử thoát co rút lại, cả người ngã sấp xuống đất, thống khổ ôm chặt bàn tay của mình, xô lệch cả cái ghế đang ngồi, thân thể thống khổ co rút lại.
Chu Ngọc lúc này đã đứng bật dậy, ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào gã nam nhân thanh tú. Hắn cũng không biết cái gã nam nhân thanh tú bên cạnh Hứa Nhạc này vốn có thân phận gì, nhưng Chu Ngọc thật sự không ngờ, chỉ một lời nói không hợp, đối phương đã xuống tay tàn nhẫn đến như thế.
Bạch Ngọc Lan lại căn bản không có nhìn Chu Ngọc, vẫn như cũ cúi đầu, khẽ bước lui một bước, như trước đứng ngay sau lưng Hứa Nhạc, tựa như nãy giờ chưa từng phát sinh ra bất cứ chuyện gì vậy, ôn nhu, bình tĩnh.
Hứa Nhạc tiếp xúc với Bộ Công Trình của Quả Xác, vì để che dấu rất nhiều ánh mắt của người trong Liên Bang, đương nhiên là vô cùng cẩn thận. Địa điểm hai bên an bày gặp mặt, là ở một gian nhà hàng không hề nổi bật, nằm trong một góc khá sâu của khu Bến Tàu 17. Một màn khi nãy, cũng không có khiến các thực khách xung quanh chú ý.
Tay phải Hứa Nhạc cầm điện thoại, nhìn gã Chủ quản Cao cấp béo đang nằm lăn lộn trên mặt đất, lại ngẩng đầu lên nhìn nhìn Chu Ngọc, lắc lắc đầu.
Chu Ngọc nhíu mày, nhìn về phía Bạch Ngọc Lan, nghĩ thầm trong lòng Hứa Nhạc kiếm đâu ra một tên gia hỏa lợi hại như vậy, nhìn qua thì thanh tú như con gái, nhưng khi động thủ thì lại trực tiếp, tàn nhẫn như vậy.
- Tôi đưa Chủ nhiệm Hác đi Bệnh viện.
Chu Ngọc nhìn Hứa Nhạc, thở dài:
- Tôi cũng không biết vì sao hôm nay anh lại như thế, tính tình thay đổi lớn như vậy.
Hứa Nhạc thật sự cũng không ngờ, Bạch thư ký không ngờ lại chủ động ra tay trước mình như vậy, hơn nữa lại trực tiếp bẻ gãy ngón tay của đối phương. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ không hài lòng với cách ra tay như vậy, thế nhưng không biết nguyên nhân vì sao, hôm nay hắn cũng chỉ thoáng bất ngờ, nhưng cũng không có phát biểu ý kiến gì.
Hắn khẽ gật gật đầu với Chu Ngọc, dẫn Bạch Ngọc Lan đi ra khỏi nhà hàng, sau đó nói vào trong điện thoại cầm tay:
- Chủ nhiệm Hác phải đi Bệnh viện rồi, không thể tiếp tục nói chuyện với tôi nữa. Anh hãy kiếm một người khác đến nói chuyện với tôi đi. Yêu cầu của tôi cũng không thay đổi...
Chu Ngọc chạy lại đỡ Chủ nhiệm Hác đứng lên, cười khổ, định an ủi vài câu, rồi lại cũng không biết nên nói cái gì.
Chủ nhiệm Hác lúc này cũng đã kịp thích ứng với sự đau nhức chỗ ngón tay, sắc mặt trắng bệch, dùng đầu lưỡi đẩy mạnh khúc bánh mì ra khỏi miệng, vẻ mặt chật vật vô cùng, lại cực kỳ oán độc mắng lớn:
- Ta muốn nó chết, muốn nó phải chết ngay!
Chu Ngọc trầm mặc khoảng vài giây, sau đó mới hạ giọng nói:
- Hứa Nhạc từ trước đến giờ chỉ nói chuyện trực tiếp với Trầm Tổng thư ký. Cú điện thoại mà hắn nói lúc nãy, cũng là nói chuyện với Trầm Tổng thư ký.
Câu nói này mặc dù cũng không tiết lộ quá nhiều tin tức, nhưng lại vô cùng quan trọng, giống như tiếng sét vang bên tai vậy. Chủ nhiệm Hác nghe được bốn chữ 'Trầm Tổng thư ký', cả người nhất thời cứng đờ lại, ngay cả miệng đang há ra mắng chửi cũng giữ nguyên không khép lại, sau đó trầm mặc một lúc lâu, dường như cố nuốt trôi cái thông tin hắn vừa mới nghe này. Khi bình tâm lại, hắn mới oán độc nhìn ra bên ngoài cửa nhà hàng, thầm suy nghĩ hôm nay mình đã hiểu nhầm mục đích của cuộc gặp mặt hôm nay rồi. Hắn hiểu mình đã phỏng đoán hoàn toàn sai lầm về bối cảnh của gã Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 kia. Chỉ là đối phương vì sao lại xuống tay tàn nhẫn đến như vậy chứ? Chủ nhiệm Hác làm sao có thể cam tâm được? Nhưng mà nếu đối phương đã là nhân vật có thể trực tiếp đàm phán với Trầm Tổng thư ký, bản thân mình mặc dù không cam lòng, nhưng đại khái cũng không tìm ra được cách nào có thể trả thù được.
Chu Ngọc lúc này cũng trầm mặc nhìn ra ngoài cửa của nhà hàng. Lúc này Hứa Nhạc đã ngắt điện thoại, trầm mặc đi về phía mặt trời lặn cuối con đường của Cảng Đô. Sau lưng hắn, là gã nam nhân tâm ngoan thủ lạc thanh tú ôn nhu kia, đang lôi theo một cái hòm màu đen bằng da khá lớn.
Trong ấn tượng của Chu Ngọc, Hứa Nhạc từ trước tới nay đều là một gã bình tĩnh, trầm mặc, là gã thanh niên hòa nhã dễ gần, chưa từng có bao giờ có biểu hiện kịch liệt cùng với âm trầm giống như ngày hôm nay vậy. Đến tột cùng là có chuyện gì khiến cho tâm tình hắn xảy ra biến hóa lớn đến như vậy? Hai gã thanh niên trẻ tuổi, một cái thùng lớn màu đen, đi trong chốn thành thị phồn hoa nhất của Liên Bang, giống như là hai tên gia hỏa mang theo một gia tài lớn, bình thản đi lại trước miệng một con quái vật khổng lồ đang chảy nước dãi ròng ròng vậy.
Có lẽ là do sự kiện khủng bố tập kích vào buổi biểu diễn tối hôm qua, cũng có lẽ là do hình ảnh diễn thuyết cảm động của vị Nghị Viên già nua trên kênh Tin tức Liên Bang tối hôm qua, đã khiến cho tâm tình của Hứa Nhạc trở nên thay đổi dị thường như thế, bằng không lúc nãy ở trong nhà hàng, hắn cũng sẽ không biểu hiện cường ngạnh như thế. Trên thực tế, hắn từ nhỏ đến lớn cũng đều là một gã thanh niên gần gũi dễ mến, tính cách biểu hiện khá ôn tồn.
Nhưng cũng có thể là do tối hôm qua, khi muốn dừng lại đoàn tàu hỏa cao tốc, hai gã nam nhân kiêu hùng không ai bì nổi kia, đã lưu lại cho hắn một bóng dáng kiêu ngạo, chẳng hề để những quy tắc trên thế gian kia vào mắt, đã để lại trong nội tâm hắn một chút gì đó...
Hứa Nhạc cũng không biết, một nhân vật kiêu ngạo, có phong cách nhất trong Liên Bang Thất Đại Gia Tộc, đã từng nhận xét hắn là một gã thanh niên không thú vị, tính tình quá phức tạp, nhàm chán... Trên thực tế, hắn vẫn cứ là một gã thanh niên hai mươi tuổi, tính tình sao lại không có sự nóng nảy tràn ngập hormon tuổi thanh xuân này cơ chứ?
Chỉ có điều là trải qua vô số chuyện, lại bởi vì nguyên nhân khách quan hoặc là chủ quan, cho nên sự bồng bột nóng nảy bên trong tính tình của Hứa Nhạc đã được che đậy lại khá tốt, chuyển hóa thành biểu biện bên ngoài là vô cùng chấp nhất, mạnh mẽ và thần bí. Hiện tại những bản tính chân thật này bởi vì quá phẫn nộ mà bộc phát ra.
Chỉ tiếc là hắn còn chưa kịp làm cái gì, Bạch Ngọc Lan trầm mặc kia đã ra tay trước rồi.
Hứa Nhạc quay đầu lại liếc nhìn Bạch Ngọc Lan mấy cái, cười cười, nói:
- Đi uống vài ly không? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK