Ngay sau đó Hứa Nhạc chợt xoay người một cái, đem cái chăn bông lớn trên người của Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức mạnh mẽ quấn quanh thân thể của cả hai người, không một chút do dự, lao mạnh về phía tầng hàng rào điện phía trước mặt. Tầng điện lưu cường độ đã trải qua tính toán này, đủ mạnh để khiến cho những sinh vật nào đụng phải sẽ lâm vào hôn mê, nhưng lại không quá mạnh khiến cho chết người. Lúc này cái tầng hàng rào này sớm đã bị bao phủ bởi một tầng băng phiến trắng tinh nhàn nhạt.
Cùng với một tiếng kim loại cứng rắn bị xé rách cực kỳ chói tai vang lên, tầng hàng rào điện kim loại kia đã bị Hứa Nhạc trực tiếp bằng vào tốc độ cực cao cùng với thân thể mạnh mẽ y hệt như là một cỗ máy móc khủng bố nặng nề, trực tiếp phá thủng ra thành một cái động thật lớn.
Cuối cùng rốt cuộc cũng đã chạy tới được phiến rừng cây rậm rạp ngay bên ngoài nhà giam quân sự Khuynh Thành, chỉ cần phóng chạy thêm về hướng Đông một hồi nữa, ra khỏi khu rừng rậm kia liền chạy tới khu vực cánh đồng hoang vu rộng lớn xa xa.
Hứa Nhạc vẫn như trước trầm mặc không nói tiếng nào, thế nhưng tốc độ cũng không hề chậm lại, ngược lại càng ngày càng gia tăng thêm không ít. Mà vị Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức từ đầu đến giờ mãi vẫn luôn bị hắn chụp ở trong tay kia, vào lúc này đột nhiên bắt đầu run rẩy mở miệng nói chuyện:
- Bà vợ già của ta tuy rằng có hơi nói nhiều một chút, quá mức chói tai, nhưng mà cũng không tính là người xấu. Ta thật sự cũng không nghĩ muốn giết bà ta. Ta chỉ là muốn giết chết hai ông bà già vợ cực kỳ đáng ghê tởm kia của bà vợ già ta mà thôi. Ai mà biết được ngày hôm đó bà vợ già nhà ta lại sang nhà cha mẹ thăm nhà cơ chứ? Ha ha, ông bà già vợ luôn luôn là địch nhân trời sinh của tất cả các nam nhân trên đời này. Ha ha ha…
Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức hạ thấp giọng, chậm rãi lẩm bẩm mấy câu gì đó, sau đó từ từ nhẹ nhàng nhắm hai mắt mình lại, sau đó không mở ra nữa.
Cước bộ của Hứa Nhạc đột nhiên dừng lại trong chốc lát phát hiện phần lưng của vị lão nhân đang nằm trong tay mình đã xuất hiện một cái lỗ máu phi thường khủng bố, cũng không biết là bị bắn trúng vào thời điểm nào, không khỏi nheo lại cặp mắt ti hí của chính mình.
Một phen đem thi thể của Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức đặt xuống mặt đất, bên trên lớp tuyết trắng, kéo cái chăn bông lên phủ kín thân thể của ông ta lại cho khỏi sau khi chết đi vẫn còn bị tuyết phủ lạnh lẽo. Sau khi sắp xếp ổn thỏa di thể vị Giáo sư thiên tài, hắn mới giơ tay nắm chặt lại khẩu súng ống vốn từ đầu đã quấn ngang trên vai của chính mình, cuối cùng trầm mặc mà tiếp tục cuộc trốn chết một mình một người của chính mình.
Có được tấm bản đồ cực kỳ chi tiết bên trong cái vòng tay kim loại trên cổ tay trái của chính mình, Hứa Nhạc ngay từ đầu đã thiết kế cực tốt lộ tuyến thoát đi sau khi rời khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành, cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương căn bản không cách nào định vị chính mình được, chỉ cần chạy xuyên qua cái phiến rừng cây rậm rạp này, một lần nữa mạnh mẽ đột phá thêm ba tầng phòng tuyến mặt đất bố trí xung quanh, liền có thể hoàn thành xong cái trận trốn chết hoàn toàn do chính bản thân mình thiết kế ra.
- Tôi tuyệt đối không thể cho anh sống sót được, bởi vì chỉ cần anh sống sót, anh liền nhất định sẽ chạy sang Đế Quốc!
Đột nhiên đúng lúc này ngay bên cạnh phiến rừng cây đằng kia, một cái thân ảnh khôi ngô hùng vĩ đột nhiên xuất hiện ở bên trong bóng đêm dày đặc. Những bông tuyết tung bay lả tả bay xuống sắp chạm vào đầu vai của hắn, thế nhưng cũng không có bám được vào trong đó, mà là trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Nhìn thấy thân ảnh này đột nhiên ngăn cản trước mặt mình, Hứa Nhạc nhất thời dừng lại bước chân đang chạy vội của mình, nhieu mày lại nói:
- Tôi sẽ không đi Đế Quốc đâu!
Cái thân ảnh khôi ngô hùng vĩ kia nhất thời chậm rãi hướng Hứa Nhạc mà đi tới. Liền đúng vào lúc này, hệ thống mạng lưới đèn pha công suất cực lớn của nhà giam quân sự Khuynh Thành đã toàn bộ mở ra. Trên khắp cánh đồng hoang vu rộng lớn trong phạm vi hơn chừng mười km vuông xung quanh, bao gồm cả trong ngoài của phiến rừng cây này nhất thời trở nên phi thường sáng ngời. Mặt mày của gã Thượng tá trẻ tuổi nhất thời được chiếu rọi phi thường rõ ràng, sự trầm trọng nặng nề cùng với thô bạo hiển lộ không chút bỏ sót trên khuôn mặt trẻ tuổi kia:
- Những người Đế Quốc luôn luôn sẽ có ngày quay về Đế Quốc!
Lý Cuồng Nhân nhân lạnh lùng nói:
- Bên Đế Quốc đã có vị Công chúa Điện hạ kia rồi, nếu như bây giờ có thêm anh nữa, một mình tôi… căn bản không có khả năng chống đỡ nổi!
Hứa Nhạc cũng không biết dưới loại tình huống như thế này, hắn có thể nói những cái gì, hay là giải thích những cái gì, cho nên hắn cũng chỉ là khẽ nheo mắt lại một chút, nhanh như tia chớp xoay tay gỡ xuống khẩu súng tự động mạnh mẽ đang treo trên đầu vai của mình, hướng về phía Lý Cuồng Nhân mạnh mẽ khu động cò súng. Cơ hồ là đồng thời đúng lúc đó, khẩu súng trường tổng hợp Tạp Yến nằm trong tay của Lý Cuồng Nhân cũng nhất thời nổ vang.
Những tia lửa đạm diễm lệ sáng ngời trong khoảnh khắc liền cắt ngang qua không trung tuyết đêm sớm đã được chiếu rọi phi thường sáng ngời kia. Những viên đạn của cả hai loại súng ống hỏa lực cực mạnh không ngừng cắt ngang không khí, thế nhưng lại cũng không hề đánh trúng phải thân thể của bất cứ người nào cả. Bởi vì ngay khi mà hai người bọn họ đồng thời khu động cò súng, hai chân của cả hai người cũng đã đạp thật mạnh xuống bề mặt tuyết trắng tinh trên mặt đất, mang theo thân thể hai người mạnh mẽ tăng tốc, không ngừng bắt đầu né tránh!
Hai gã nam nhân thực lực chiến đấu cực mạnh bên trong Liên Bang rốt cuộc cũng đã bắt đầu tràng chiến đấu thuộc về hai người bọn họ mà thôi. Thanh thế của trận chiến đấu đó kinh người đến như thế nào, tốc độ nhanh chóng khiến cho người ta sợ hãi đến mức nào a. Tầng tuyết trên mặt đất bên cạnh phiến rừng rậm kia chợt tạc lên vô số những bông tuyết, tung bay tá lả trong không trung. Những tiếng súng nổ khủng bố vang lên liên miên không dứt. Những mảnh đạn bay múa khắp nơi sau đó rơi thẳng trở lại mặt đất, chìm xuống thật sâu vào lớp tuyết dày hoặc là chui tọt vào bên trong những thân cây mục nát xung quanh.
Vừa không ngừng khu động cò súng hướng về phía đối phương bắn phá, đồng thời dùng tốc độ cực kỳ cao mà né tránh khắp nơi, tốc độ né tránh của hai người bọn họ phảng phất như là vượt qua cả tốc độ lao đi của những viên đạn kia rồi, tựa hồ như đang quay chung quanh một cái lỗ hổng tròn trịa vô hình nào đó ở trung tâm vậy. Cả hai người cứ như vậy ở trên mặt đất thuận theo chiều kim đồng hồ dùng tốc độ cực nhanh mà phóng chạy vòng quanh. Ở trên thế giới này, đại khái cũng chỉ có tràng chiến đấu của hai người này, mới có thể hình thành nên một cục diện cực kỳ quỷ dị như thế này.
Lý Cuồng Nhân mạnh mẽ phóng chạy vòng quanh như điên, thanh thế lại thô bạo vô cùng mênh mông cuồn cuộn. Những bông tuyết ở sau lưng của hắn không ngừng rít gào tung bay lên, không thể rơi xuống nổi.
So sánh với động tác của Lý Cuồng Nhân, thì động tác tránh né của Hứa Nhạc lại có vẻ càng thêm linh động cùng với mơ hồ hơn một chút. Ngoại trừ một vài dấu chân nhợt nhạt gần như không thể nhìn thấy rõ ràng ra, đúng là không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào trên tầng tuyết trắng trên mặt đất cả.
Những dấu chân bên trên tầng tuyết dày trên mặt đất hình thành niên một vòng vây tròn trịa, nhưng lại càng ngày càng thu nhỏ lại. Hai khẩu súng ống trong tay của hai người lúc này sớm đã phụt ra hết những viên đạn cuối cùng rồi, theo những vòng chạy càng ngày càng thu hẹp của hai người, cuối cùng hai cái họng súng va chạm lại cùng một chỗ ở tâm cái vòng tròn kia. Hai tay của hai người đồng thời nhanh như tia chớp hướng về phía đối phương mạnh mẽ đập thẳng xuống. Lúc này cả hai người đã thi triển đến những kỹ năng cận chiến cực kỳ cường hãn thừa hưởng từ Phí Thành Lý Gia!
Bồng một tiếng cực lớn vang lên, kình khí ở trên mặt tuyết nhất thời phun trào ra mạnh mẽ, áp súc kịch liệt lại một lúc, sau đó nhất thời nổ tung, chấn lên một tầng bông tuyết đầy trời phiêu đãng. Những cánh cây sớm đã khô quắt khô queo trên đỉnh đầu hai người cũng không biết trong khoảnh khắc vừa rồi đã bị chặt đứt đi bao nhiêu cành.
Bản thân Hứa Nhạc về mặt tinh thần lẫn thể lực sớm đã lâm vào cực kỳ mỏi mệt, chung quy sẽ không phải là đối thủ của Lý Cuồng Nhân, sớm đã nghỉ ngơi chờ đợi một hồi thật lâu rồi. Trong nháy mắt hắn đã bị Lý Cuồng Nhân đánh văng ra ngoài, thân thể nặng nề mạnh mẽ hất mạnh lên trên một vài thân cây gần đó, máu tươi từ trên khóe môi chảy xuôi xuống.
Thế nhưng ánh mắt đang nheo chặt lại của hắn vẫn như cũ sáng ngời, hơn nữa lại bắt đầu toát ra một tia nụ cười tự giễu nhàn nhạt. Bản thân hắn ngay từ đầu cũng không nghĩ là sẽ chiến đấu, chỉ nghĩ bỏ trốn mà thôi, nhưng mà không ngờ lại bị cái gã người điên này ngăn cản ở nơi này.
Ánh đèn pha từ bên phía nhà giam quân sự Khuynh Thành không ngừng đ㯠quét về phía này, từ xa xa đã mơ hồ truyền đến tiếng rít gió của những chiếc phi cơ trực thăng lên thẳng.
Vẻ mặt Lý Cuồng Nhân cực kỳ phức tạp bước chậm tới từng bước một. Đột nhiên hắn chợt dừng lại cước bộ. Cặp lông mày rậm rạp trên khuôn mặt anh tuấn nhưng thô bạo của hắn chợt nhướng cao lên một chút, nhìn về phía sâu bên trong khu rừng bên cạnh. Hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ nguy hiểm cực kỳ mạnh mẽ trước giờ chưa từng có đang tiến sát đến gần.
Bên trong cánh rừng rậm, một dòng tuyết trắng chợt bốc lên loạn xạ, một luồng gió rít đột nhiên dâng trào, Hứa Nhạc chợt cảm thấy có một cơn gió mát vừa mới xẹt qua bên cạnh má phải của chính mình!
Người nọ vừa từ chỗ sâu bên trong cánh rừng bao phủ bởi tuyết trắng kia dùng tốc độ cực cao lao thẳng ra, một đường chấn lên không biết bao nhiêu gió lốc cùng với tuyết trắng. Kẻ này căn bản không hề tiến hành ẩn nấp hành tung, cũng không biết là do không kịp ẩn nấp, hay là khinh thường không thèm ẩn nấp, toàn thân giống hệt như là một đạo sấm sét cực mạnh sáng ngời vậy, trực tiếp lao thẳng về phía Lý Cuồng Nhân!
Đối mặt với một cỗ cảm giác nguy cơ cực mạnh từ trước đến giờ chưa từng có, nhìn thấy cái thân ảnh đang mang theo những luồng tuyết trắng giống hệt như Thiên Thần lao nhanh tới kia, da đầu của Lý Cuồng Nhân nhất thời chấn động lên một trận, rõ ràng ngửi thấy mùi vị của tử vong khủng bố. Thế nhưng hắn cũng không chút nào sợ hãi, ngược lại chiến ý nhất thời dâng tràn như bão táp. Hắn điên cuồng thô bạo hét lớn lên một tiếng, bộ quân trang bó chặt trên người toàn bộ rách tơi tả, tất cả lực lượng khủng bố bên trong thân thể toàn bộ bùng nổ trong khoảnh khắc, hung hăng đón đỡ cái thân ảnh cực nhanh kia.
Dưới sự chấn động mạnh mẽ của những luồng kình khí cuồng bạo bùng phát, chấn cho đám bông tuyết đang tung bay lả tả xung quanh nhất thời giống như những mảnh đạn, bị chấn văng ra xung quanh, rít gió phát ra thanh âm xuy xuy kịch liệt.
Chỉ trong khoảnh khắc như điện quang lửa thạch, cả hai người đã không màng đến chuyện sinh tử, không chút sợ hãi đối với sinh tử, không, phải nói là chẳng biết gì đến sinh tử, đem hai cái nắm tay phi thường khủng bố của chính mình, cực kỳ mạnh mẽ oanh kích thẳng lên trên người của đối phương.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thanh âm va chạm mạnh mẽ điếc tai nhức óc không ngừng vang lên trong cánh rừng. Mặc dù đây là sự va chạm giữa da thịt với da thịt, thế nhưng lại giống hệt như là một người đang cầm một cây chùy bằng sắt khổng lồ, điên cuồng cật lực đánh thẳng lên trên một chiếc ô tô bị tàn phá. Loại thanh thế như thế này đã không giống như là hai con người bình thường đang chiến đấu với nhau nữa, mà càng giống như là hai đầu Robot kim loại đang tiến hành tác chiến với nhau mà thôi.
Điều khiến kẻ khác không thể nào tin nổi chính là, cái kẻ từ trong rừng đột nhiên lao ra kia thế nhưng lại hoàn toàn không thèm để ý gì đến cái gọi là kỹ xảo chiến đấu cận thân cả, mà là cực kỳ mạnh mẽ lựa chọn dùng sức áp người, dùng loại chiến pháp dùng tốc độ và sức mạnh chiến thắng mọi kỹ xảo. Cái này có thể gọi là đường đường chính chính, lại có thể nói là tuyệt đối tin tưởng, là loại phong cách chiến đấu mạnh mẽ chân chính, loại khí thế cao cao tại thượng, uy áp vô cùng!
Lý Cuồng Nhân từ trước đến giờ được xưng tung là đánh khắp Quân đội không địch thủ, phong cách chiến đấu bình thường dị thường điên cuồng cùng với thô bạo, nhưng mà cái người đến từ trong rừng kia, không ngờ so với hắn lại càng thêm điên cuồng, càng thêm thô bạo hơn nhiều!
Tràng chiến đấu cực kỳ cuồng bạo kia bắt đầu trong nháy mắt, cũng chỉ trong khoảnh khắc đã chấm dứt xong. Lý Cuồng Nhân kêu lên một tiếng rên rỉ, liền giống như là Hứa Nhạc vừa rồi vậy, bị hung hăng hất tung lên, đập thẳng vào một gốc cây khô gần đó. Máu tươi từ trong khóe môi rất nhanh chảy xuống, hẳn là đã bị trọng thương khá nặng.
Lý Cuồng Nhân giương mắt nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân thân hình gầy yếu đang đứng giữa tuyết trắng rơi lả tả kia, bên trong cặp mắt phảng phất như là có hai luồng lửa khủng bố bốc cháy lên vậy. Ánh mắt của hắn tựa hồ như là muốn đem cái mũ đang đội trên đầu của gã nam nhân kia toàn bộ thiêu rụi đi sạch sẽ, nhìn thấy rõ ràng cái khuôn mặt ẩn chứa bên dưới cái mũ kia. Bởi vì hắn đã phán đoán ra được đối phương là ai, chính là Công chúa Điện hạ của Đế Quốc, Hoài Thảo Thi!
Hết thảy một màn này phát sinh ra cực kỳ nhanh chóng, bản thân Hoài Thảo Thi đang đứng bên trong mớ tuyết rơi bồng bềnh kia, cũng là mãi cho đến lúc này mới phát hiện ra được cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang mạnh mẽ dị thường kia là ai. Ánh mắt của nàng ta cũng nhịn không được có chút khẽ nheo lại, hiện ra một tia sát ý lạnh đến thấu xương.
Hai người bọn họ ai nấy cũng đều là những gã cường giả cực kỳ mạnh mẽ ở hai bên đầu vũ trụ này, ngay từ thời điểm cả hai còn rất nhỏ, thì mỗi người cũng đã ở trong sự cảm nhận của tất cả dân chúng Liên Bang cùng với Đế Quốc, chuẩn bị một hồi trận chiến cực kỳ sáng lạn nhất của hai bên đầu vũ trụ, trời sinh ra đã là kẻ địch của nhau rồi. Mà một hồi trận chiến này lại không hề có chút xíu dấu hiệu gì mà phát sinh bên trong cánh rừng đầy tuyết, nằm ngay bên ngoài nhà giam quân sự Khuynh Thành này như thế.
Thế nhưng một hồi trận chiến đột nhiên phát sinh trên mặt đất tuyết phủ bên trong cánh rừng cuối thu này, lại cũng không thể hoàn toàn thể hiện ra được sự chênh lệch thực lực thật sự của song phương. Cả hai người mãi cho đến giờ phút này vẫn chưa hoàn toàn thể hiện rõ ràng ra chiến pháp điên cuồng thô bạo nhất thuộc về chính bản thân mình, mà chủ yếu chỉ là lựa chọn phòng thủ là chính mà thôi. Lý Cuồng Nhân ngây người chờ đợi rất nhiều ngày bên ngoài nhà giam quân sự, lại thủy chung không thể nào bồi dưỡng ra được lòng quyết tâm hạ thủ giết chết Hứa Nhạc. Mà Hoài Thảo Thi… thì lại là ôm quyết tâm nhất định phải cứu sống bằng được Hứa Nhạc!
Hoài Thảo Thi hiểu vô cùng rõ ràng điểm này, cho nên mặc dù lúc này nàng đang lẳng lặng đứng nhìn Lý Cuồng Nhân đang chật vật chống tay đứng lên, cảm thụ được những luồng chiến ý cuồng bạo càng ngày càng dày đặc, ập mặt mà đến kia, trong lòng tuyệt đối không có chút nào khinh thị đối phương, nhưng mà nàng ta lại càng không có chút nào sợ hãi đối với gã địch nhân có thể nói là cường đại nhất trong vũ trụ này!
Hoài Thảo Thi liếc mắt nhìn chằm chằm vào gã địch nhân cường đại đang chậm rãi đứng thẳng người dậy trước mặt mình, cũng không hề quay đầu lại chút nào, hướng về phía cái tên gia hỏa sau lưng kia mà nói:
- Đệ đệ, ta đến dẫn đệ về nhà!
Về nhà?
Hứa Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy yếu của nàng, bên trong cái cặp mắt từ xưa đến giờ bất luận là gặp phải tình huống gì đi chăng nữa, cũng luôn bình tĩnh như thường, vào lúc này không ngờ chợt có một tia hỗn tạp khó hiểu nào đó hiện lên.
Lý Cuồng Nhân chậm rãi đưa tay lên lau đi vệt máu tươi đang chảy xuống chỗ khóe môi, giương mắt nhìn chằm chằm vào mặt Hoài Thảo Thi, lạnh giọng nói:
- Công chúa Điện hạ, ta không cho rằng cô sẽ có cơ hội rời khỏi nơi này đâu!
Hứa Nhạc đồng dạng cũng nâng cánh tay phải lên, đem vết máu loãng chảy xuống bên khóe môi mình mà lau đi, hết nhìn về phía Hoài Thảo Thi rồi quay sang nhìn Lý Cuồng Nhân. Đột nhiên hắn chợt mỉm cười, nói:
- Cuồng Nhân, hiện tại cậu nên lựa chọn xem, là đuổi theo nàng ta, hay là đuổi theo tôi?
Câu nói kia vừa mới dứt xuống, liền không đợi cho hai người trước mặt có bất cứ sự lựa chọn nào, hắn đã ngay lập tức không một chút do dự xoay người lại, nhấc chân hướng về phía bìa rừng phía Đông mà phóng chạy như điên.
Phản ứng của Hoài Thảo Thi cũng cực kỳ nhanh chóng, ngay sau khi Hứa Nhạc vừa mới dứt lời, nàng ta đã lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Cuồng Nhân một cái, bỗng nhiên cũng xoay người, hướng về phía Tây đồng dạng phóng chạy như điên.
Thời khắc này, hai tỷ đệ của Hoàng thất Đế Quốc, ở bên trong Tinh cầu trung tâm của Liên Bang, lần đầu tiên chính thức gặp mặt nhau với thân phận chị em, chẳng qua chỉ là trong khoảnh khắc, liền phân ra hai hướng hoàn toàn ngược nhau mà phóng chạy.
Thân thể của Lý Cuồng Nhân nhất thời cứng ngắc lại một chút, đứng sững giữa trời tuyết. Hai người kia bất luận là kẻ nào, một khi đã đào tẩu mất, cũng đều là một sự tổn thất khủng bố mà Liên Bang tuyệt đối không cách nào thừa nhận nổi. Hắn nên đuổi theo kẻ nào đây?
Đột nhiên Lý Cuồng Nhân bạo rống lớn một tiếng tích tụ đầy sự bi phẫn, sau đó toàn thân hướng về phía Đông cật lực phóng đuổi theo Hứa Nhạc.
Sự lựa chọn này căn bản cũng chẳng có lý do nào cả, nhưng mà nếu như miễn cưỡng cố gắng tìm một nguyên nhân để giải thích, vậy thì hắn lựa chọn đuổi theo Hứa Nhạc mà không phải Hoài Thảo Thi, có lẽ là bởi vì so sánh với việc cố gắng đuổi theo bắt sống vị Công chúa Điện hạ của Đế Quốc, hắn càng quan tâm đến chuyện tuyệt đối không để cho Hứa Nhạc thật sự biến thành người Đế Quốc.
o0o
Dưới ánh sáng đèn pha quân dụng cực kỳ sáng ngời, đem toàn bộ phần cánh đồng hoang vu bên ngoài nhà giam quân sự xa xa toàn bộ chiếu rọi giống hệt như là ban ngày vậy. Đứng từ bên phía nhà giam quân sự hoàn toàn có thể rõ ràng nhìn thấy thân ảnh của Hứa Nhạc đang ở trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng mà liều mạng phóng chạy như điên càng ngày càng xa. Tuy rằng hắn cũng chỉ có cặp chân huyết nhục bình thường mà thôi, nhưng mà hắn phóng chạy đi phảng phất so với mấy đầu chiến đấu cơ trực thăng lên thẳng kia còn nhanh hơn một chút!
Trên các bức tường phía mặt Đông tiếp giáp với cánh rừng rậm bên ngoài tòa nhà giam quân sự Khuynh Thành kia, vô số những gã tù phạm không ngừng đập cửa sổ hoan hô nhiệt liệt, nhìn theo cái tên gia hỏa kia càng ngày càng rời xa. Có một vài gã tù phạm nào đó cởi cả quần áo trên người mình, giơ lên cao quá đầu không ngừng quơ loạn, không ngừng thét lớn, dùng phương thức phi thường đặc thù của chính mình mà cổ vũ cho cái tên gia hỏa kia. Mấy gã ác đồ già nua tội ác chồng chất ngập trời kia, quả thật không chút nào quan tâm đến chuyện Hứa Nhạc là người Đế Quốc hay là người Liên Bang. Bọn họ chỉ quan tâm rằng, bên trong một đêm đầy tuyết này, cái tên gia hỏa kia có thể nào trở thành gã tù phạm đầu tiên trong lịch sử, có thể thành công đào thoát ra được khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành tuyệt đối sâm nghiêm này hay không?
Bên ngoài nhà giam quân sự, bên trong tầng tuyết dày cách đó một quãng không xa, vài con cảnh khuyển đã ngửi ra được mùi, dẫn dắt đám quân cảnh tìm ra được thi thể của bị cựu Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức, một vị học giả nổi tiếng đã từng nổi tiếng toàn bộ Liên Bang. Mái tóc bạc trắng của vị Giáo sư lúc này đã bị những đám tuyết lạnh lẽo vô cùng đông cứng lại, dính bệt với nhau.
Bên trong một chỗ nào đó tại cầu thang từ tầng ba đi lên tầng bốn, vẫn như trước còn lưu lại một vài luồng khói mù mờ mịt, vị Thánh Kiều Lôi kia, mãi vẫn luôn kiên trì cho rằng thân thể của mình đang được chiếu rọi bởi thánh quang, lúc này đã ngã rạp người bên dưới chân của cầu thang. Cái bản kim loại nặng nề trong tay của hắn hiện tại đang lật nghiêng ngay bên cạnh, trên thân thể của hắn dày đặc những lỗ đạn khủng bố, vẫn còn không ngừng chảy ra máu tươi đầm đìa. Trên cái đầu trọc bóng loáng của hắn lúc này đã bị máu tươi vẽ loạn thành một đống những hình ảnh phi thường quỷ dị. Mãi cho đến lúc chết, hắn vẫn không có cách nào xông lên được đến tầng thứ tư của tòa nhà.
Ở đâu đó tại tầng trệt, gã đầu lĩnh hải tặc không gian đã từng một thời tung hoành khắp cả vũ trụ, không ai bì nổi, lúc này đang nằm im bên trong vũng máu tươi của chính mình, miệng há hốc, mắt trợn trừng. Bất luận là bên trong con mắt đã mù lòa, hay là bên trong con mắt vẫn còn hoàn hảo của hắn, cũng đã không nhìn thấy chút xíu nào quang mang sáng rọi của sinh mệnh.
Còn tại một góc khuất nào đó bên trong hành lang tầng một, một vị lão nhân thân thể còm nhom, lưng còng oặt xuống, bộ dáng cực kỳ nhát gan khiếp vía lùi sát vào góc tường, hai tay ôm chặt lấy đầu, cũng không biết cái cây lao bằng xương đã biến thành một màu vàng kia lúc này đã biến mất đâu không thấy.
o0o
Một đêm đầy tuyết cực kỳ hỗn loạn cứ như vậy mà trôi qua, mặt trời ở hướng đằng Đông đã chậm rãi mọc lên.
Bên cạnh cái cánh đồng hoang vu rộng lớn kia, chính là một cái bán đảo thuần một màu xanh biếc, mũi đảo chỉa thẳng ra phía mặt biển xanh thẳm xa xa. Trên đảo trồng toàn một loại thực vật tươi tốt, cùng với không khí cuối thu tuyệt đối không chút phù hợp nào cả. Sinh cơ trên đảo này phi thường dạt dào, còn bên dưới vách đá của cái bán đảo này lại là một phiến đá ngầm cực kỳ sắc bén.
Phốc một tiếng nhàn nhạt vang lên. Hai chân của Hứa Nhạc lúc này đã giẫm lên trên phần đất đai cuối cùng còn lại của cái bán đảo này, xa xa hơn nữa là một mảnh đá nham thạch cứng rắn, bước thêm vài bước nữa đã là vực thẳm hướng về phía bãi đá ngầm sắc bén bên dưới. Trên gương mặt gầy yếu của Hứa Nhạc lúc này đã hiện lên một vẻ đỏ ửng, bởi vì mỏi mệt đến cực độ. Thân thể hắn cũng đã run rẩy một trận phi thường lợi hại, tựa hồ như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.
Ở sau lưng Hứa Nhạc một khoảng cách chừng bốn trăm thước, chính là Lý Cuồng Nhân, đồng dạng cũng đã là cực độ mỏi mệt, thân thể gần như là lâm vào hỏng mất vậy. Sau khi hắn xác định rõ ràng đã một phen bức Hứa Nhạc lâm vào tử lộ, rốt cuộc mới thả lỏng lại một chút, tốc độ giảm bớt lại, tiến về phía trước mặt Hứa Nhạc khoảng chừng hơn năm mươi mét mới dừng lại, dồn dập há hốc miệng tham lam hít thở nặng nề những luồng không khí ẩm ướt rin rít của nước biển thổi vào.
Ở trên bầu trời càng xa xôi hơn phía sau, lúc này mới chợt xuất hiện những cái bóng mơ hồ của hơn chục chiếc Chiến đấu cơ trực thăng lên thẳng của Quân đội Liên Bang. Thanh âm cánh quạt trầm thấp gầm rú từ đằng xa chậm rãi truyền đến, nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc đã liền bị tiếng sóng biển đánh lên trên bãi đá ngầm phát ra hoàn toàn che lấp mất.
Điều này thật sự là phi thường khó tin, những đầu Chiến đấu cơ trực thăng lên thẳng của Liên Bang, từ trước đến giờ vẫn luôn nổi danh với tính cơ động cùng với tốc độ cực cao, không ngờ lại không có biện pháp nào chạy thắng được hai chân không của Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân!
Thoáng chút ngừng lại nghỉ ngơi cùng với hồi phục, sau đó Hứa Nhạc chợt khẽ nheo mắt lại, bên trong cặp mắt chợt xuất hiện một tia kiên nghị mạnh mẽ. Hắn kéo dài hai bàn chân đã cực kỳ nặng nề, phảng phất như là đeo vào trong đó vài tấn cấu kiện Robot vậy, phi thường gian nan mà lại vẫn như cũ vô cùng nhanh chóng hướng về phía biển xa xa mà chạy tới. Hai bàn chân của hắn giẫm đạp lên mớ thực vật xanh rì của bán đảo xem lẫn những phiến đất đá cứng rắn, không hiểu là vì sao, hắn thế nhưng lại có vẻ càng ngày càng thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt của Lý Cuồng Nhân lúc nào cũng theo dõi chằm chằm theo bóng dáng của Hứa Nhạc, cũng không có vội vàng đuổi theo, chỉ là bên trong ánh mắt chợt hiện lên một vẻ nghi hoặc khó hiểu mãnh liệt. Không biết cái tên gia hỏa kia vì cái gì mà còn muốn tiếp tục chống đỡ trốn chết nữa đây? Trên mặt biển xa xa ngoài kia sớm đã bị Đội tuần tra duyên hải của Liên Bang khống chế hết rồi, anh còn có thể chạy đến chỗ nào nữa cơ chứ?
Nhìn chằm chằm theo cái tên gia hỏa đang ở trên con đường mòn gập ghềnh tại bán đảo xanh rì, mặc dù cực kỳ gian nan nhưng vẫn phi thường nhanh chóng chạy tới, Lý Cuồng Nhân yên lặng suy nghĩ: Ngã xuống đi, chạy nhanh một chút rồi ngã xuống đi! Nhưng mà Hứa Nhạc thủy chung vẫn chưa chịu ngã xuống, cho nên hắn cũng chỉ đành tiếp tục nâng lên hai chân đã mỏi mệt rã rời của chính mình, phóng chạy đuổi theo.
Phảng phất như là một hồi trốn chạy cuối cùng của cuộc đời mình vậy, từ trong nhà giam quân sự Khuynh Thành tràn đầy tuyệt vọng trốn chết đến bên cạnh bờ biển đồng dạng cũng tràn ngập tuyệt vọng, Hứa Nhạc chạy mãi cho đến sát bên cạnh bờ biển tràn ngập một mảnh đá ngầm vô cùng sắc bén, đột nhiên dừng cước bộ lại.
Hứa Nhạc khẽ chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Lý Cuồng Nhân chạy ở một khoảng khá xa phía sau, đột nhiên lên tiếng:
- Này!
Lý Phong nhìn thấy Hứa Nhạc đã dừng lại, lúc này cũng không thể chịu đựng nổi nữa, trực tiếp ngồi bệch xuống trên mớ đá vụn trơn nhẵn đưới mặt đất, không ngừng thở hổn hển, nói:
- Có chuyện gì?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Có hai chuyện tôi muốn nói cho cậu biết!
- Nói đi!
- Chuyện thứ nhất chính là, nếu như không có cái bờ biển chết tiệt này hỗ trợ, cậu căn bản không có khả năng đuổi kịp theo tôi được. Biết vì nguyên nhân gì không?
Lý Cuồng Nhân khẽ nhíu mày, hỏi:
- Vì cái gì?
Vẻ mặt Hứa Nhạc cực kỳ nghiêm túc, hồi đáp:
- Bởi vì thân thể cậu nặng hơn tôi! Chuyện thứ hai chính là…
Hứa Nhạc đột nhiên xoay người lại, nhìn xuống bờ đá với những cơn sóng cuồng bạo đập mạnh vào đống đá ngầm sắc bén bên dưới, nhẹ giọng nói:
- Các người rốt cuộc cũng không thể nào bắt được tôi!
Lý Cuồng Nhân chậm rãi nheo mắt lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Hứa Nhạc đang đứng bên trên bãi đá ngầm sắc bén, lớn tiếng nói:
- Tự sát là hành vi của kẻ nhu nhược mà thôi!
Những luồng sóng biển hung mãnh không ngừng đập mạnh liên hồi về phía bãi đá ngầm bên dưới, tựa hồ như muốn thôn phệ hết thảy mọi thứ dưới sức mạnh cuồng bạo của nó vậy. Dưới ánh nắng mặc trời đỏ rực buổi bình minh chiếu rọi, tầng sóng biến tựa hồ như biến thành một bức tường trắng xóa vậy.
- Tảng đá vĩnh viễn không bao giờ tự sát!
Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hai hàm răng trắng noãn chỉnh tề tăm tắp trong miệng mình, phản xạ ra một chút ánh dương quang ấm áp, sau đó hắn trực tiếp xoay người nhảy thẳng xuống bãi đá ngầm sắc bén bên dưới.
Cái thân ảnh kia nháy mắt giống như là lao đầu vào bên trong cái bức tường trắng xóa nhìn qua như là phi thường cứng rắn bên dưới, dấn thân vào trong biển rộng lạnh như băng đang phẫn nộ rít gào. Ngay sau đó hắn liền ra sức bơi loạn xuống sâu bên dưới, càng bơi càng sâu hơn, phảng phất như là muốn bơi thẳng xuống tầng đáy biển sâu nhất vậy. Bản thân hắn giống như là đã quay về đến gia đình thuộc về chính bản thân mình, biến thành một con cá chân chính tự do tự tại! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK