Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại trận được bố trí không biết đã bao phủ núi cao biển rộng bao nhiêu dặm, ngay cả Thái Âm hà cũng bị bao phủ bên trong, có thể nói là rầm rộ phô trương.

Hơn nữa, chắc chắn những thần liệu cần dùng tới đều là thiên tài địa bảo, trận pháp bình thường làm sao giữ nổi Thạch Hạo.

"Xa xỉ à, gốc gác của thế gian Trường Sinh vượt xa tưởng tượng của ngươi đó, ngần ấy vật liệu để bày trận thì nhằm nhò gì." Phong Bách Linh thản nhiên nói.

Nguyên Thanh cũng lộ ra vẻ mặt nhục nhã, tuy rằng hắn không phải là người của Phong tộc thế nhưng vẫn luôn qua lại rất mật thiết, nói: "Kiến thức nông cạn, ngươi dù có chắp cánh cũng khó thoát, chết chắc rồi!"

Mấy ngày nay hắn ăn ngủ không yên, bởi vì Thạch Hạo đã trở thành tâm bệnh của hắn, quật khởi đầy mạnh mẽ, sau đó là trận chiến Biên hoang thì tu vi càng không thể đuổi kịp được nữa, làm sao hắn không sợ hãi chứ?

Cho nên, khi Phong tộc muốn động thủ thì hắn là người đầu tiên xung phong, cam nguyện đi đầu dẫn đường, không giết được Thạch Hạo thì hắn đứng ngồi không yên, nội tâm hoảng sợ.

"Chó săn, cút sang một bên đi, ở đây không phải là nơi ngươi có thể lên tiếng!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Hắn không hề để ý tới Nguyên Thanh mà quét nhìn đánh giá xung quanh, cần tìm phương hướng để đột phá.

"Nhãi con, ngươi chết chắc rồi đó!" Nguyên Thanh hậm hực nói.

Rõ ràng hắn luôn muốn giết Thạch Hạo, không ngừng chọc phá, mấy lần hạ độc thủ thế nhưng giờ lại như là kẻ bị hại, trong mắt mang theo vẻ oán độc.

Có những người sẽ có tính cách như thế.

"Hoang, ta khuyên ngươi nên thức thời thì hơn, tự trói tay chân rồi cùng ta lên cửu Thiên bái kiến lão tổ, như vậy có thể ngài sẽ cho ngươi một con đường sống." Phong Thương nói.

Hắn cười cười, lời nói chậm rãi, tâm tình hoàn toàn thả lỏng, đại trận đã được bố trí xong và tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay hắn, không hề sợ Thạch Hạo đào tẩu.

"Lão tổ nhà ngươi là cái rắm gì chứ, rồi cũng sẽ có một ngày ông ta sẽ bò lổm ngổm tới bái kiến ta!" Thạch Hạo tức giận vô cùng, cho nên lời nói đầy đâm chọt chẳng nể nang gì.

"Tiểu tặc, hôm nay dù cho có chắp cánh cũng khó mà thoát khỏi cái chết được!" Phong Bách Linh quát lớn, bộ quần áo vàng nhạt phấp phới.

Đồng thời, mái tóc của nàng tung bay lộ ra vẻ cay nghiệt trên gương mặt xinh đẹp, thề rằng phải giết cho bằng được Hoang, phải chém chết thiếu niên trước mặt này, báo thù cho thiên tài Phong Hành Thiên của Phong gia.

Thạch Hạo lườm lườm rồi sau lưng xuất hiện một cặp cánh óng ánh.

"Ngươi..." Phong Bách Linh tức giận.

"Xoẹt!"

Một lát sau thì Thạch Hạo giết thẳng tới, tốc độ cực nhanh, cánh côn bằng màu vàng đập mạnh giết thẳng về hướng mấy người này, điên cuồng không gì bì kịp.

Thời khắc này, gió mạnh vù vù cắt lìa vòm trời, uy lực kinh người khủng khiếp.

Mấy người bọn họ biến đổi sắc mặt, tất cả kết ấn chuẩn bị xuất kích.

Nhưng vào lúc này thì Thạch Hạo chợt lạnh toát sống lưng, hắn linh cảm được điều không ổn nên nhanh chóng biến hướng, xoẹt, xé ra hư không và bay vút về phía chân trời.

Hắn vẫn không có liều mạng đánh giết với mấy người này.

"Hả?" Mấy người bọn họ giật nảy mình.

Thế nhưng, bọn họ cũng không hề lo lắng gì, bởi vì khắp nơi đều là đại trận, đã được bao phủ toàn bộ nơi này, bao trùm cả thiên địa nên không hề sợ hắn chạy trốn.

"Trên người bọn họ có thứ gì thế không biết, trừ phi là đích thân Chí Tôn tới nếu không sẽ sao có thể uy hiếp được ta chứ?" Thạch Hạo ngờ vực trong lòng.

Đương nhiên hắn biết, nếu mấy người này dám tới vây giết hắn thì chắc chắn có niềm tin, sẽ có hậu chiêu rất đáng sợ.

"Nhóc con, người chạy không thoát đâu!" Nguyên Thanh hét lớn ở phía sau, hắn không ngừng cùng với mấy người kia truy sát chém giết Thạch Hạo.

Đồng thời, hết thảy sông núi đều ầm ầm phát sáng, thần mang rực rỡ, đại trận thức tỉnh hóa thành hoa văn đại đạo đan dệt xen kẽ lẫn nhau, che kín cả trời xanh.

Nơi đây không hề tầm thường chút nào, đã trở thành tuyệt địa của sinh mệnh, ai dám xông vào thì sẽ bị giết chết ngay!

Trong mắt Thạch Hạo bắn ra một bên sáng đụng vào hoa văn đại trận kia, lập tức tiếng vang thật lớn phát sinh, nơi đó khí hỗn độn nổ tung, vốt văn vô số.

Như Phong Bách Linh từng nói, chắp cánh cũng khó thoát, nơi đây đã là tuyệt địa.

"Đã nói rồi, ngươi có chắp cánh cũng không đi được đâu!" Phong Bách Linh cười lạnh nói.

Thạch Hạo đập mạnh cánh côn bằng bay lượn xung quanh, lúc đông lúc tây nhanh như sấm chớp, thế nhưng phạm vi hoạt động của hắn có hạn, thập phương đều đã bị phong tỏa ra rồi.

"Keeng!" Đột nhiên, Phong Bách Linh giơ cánh tay phải lên, tuy rằng trắng mịn như ngọc thế nhưng lại rất đáng sợ, có sát khí kinh người không ngừng khuếch tán ra.

Cánh tay của nàng đang phát sáng, bên trong ẩn chứa một ký hiệu thần bí nào đó tựa như là một vị Chí Tôn đáng phục sinh và sẽ sát phạt ở nơi này.

"Con đàn bà này, khoe da khoe thịt làm gì đó hả?" Thạch Hạo cười khẩy.

"Ngươi chết chắc rồi!" Phong Bách linh nói.

Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo mỉm cười và trong tay xuất hiện một tấm thần phù lan tỏa mưa ánh sáng rực rỡ bao bọc lấy hắn, tiếp đó là muốn biến mất khỏi nơi này.

"Phá Giới phù!" Nguyên Thanh hét lớn.

Mặt mày hắn vàng như đất, tức giận không thôi, vừa sợ vừa tức cùng với chút tiếc nuối, lại để Hoang đảo tẩu nữa rồi.

"Sao được chứ, Phá Giới phù bình thường không cách nào phá tan đại trận này được." Phong Thương nói.

"Phá Giới phù đã nhiễm tinh huyết của Chí Tôn, đây là thứ mà Mạnh Thiên Chính khi còn sống đã luyện chế cho hắn!' Phong Bách Linh cắn răng nói.

Tinh huyết Chí Tôn quá quý giá, đó là tinh hoa của cả một thân tinh lực, dù cho là tự mình luyện chế thì cũng nhỏ xuống không ít tinh huyết và cũng không nỡ dùng.

Hiện giờ, Phá Giới phù trong tay Thạch Hạo hiển nhiên không phải là vật phàm, suy nghĩ thật kỹ thì cũng chỉ có Mạnh Thiên Chính mới cam lòng luyện chế cho hắn.

Tuy rằng chỉ là một tấm thế nhưng có thể phá tan giới bích, rong chơi trong thiên địa, trận pháp bình thường không cách nào ngăn cản được.

"Đuổi theo!" Một đám người hét lớn.

Lúc trước, Mạnh Thiên Chính biết rõ suy nghĩ c ủa Thạch Hạo, biết hắn muốn xuống hạ giới nên đã muốn giúp hắn một tay.

Vì thế mới có tấm Phá Giới phù này.

Nhưng mà hai người đều biết được, dù cho có tấm phù như vậy thì cũng không thể nào trở về hạ giới được, nếu như cưỡng ép phá tan giới bích thì nhất định sẽ gặp phải sự cắn trả của thiên ý.

Nói như vậy, Thạch Hạo rất có thể sẽ vẫn lạc.

Cho nên đã để Thạch Hạo dùng phòng thân, có lẽ sẽ có chút diệu dụng sau này.

Hiện giờ Thạch Hạo lấy ra, số lần sử dụng của tấm phù này có hạn, dùng một lần sẽ ít đi một lần, nếu không bị vây hãm trong tuyệt địa thì Thạch Hạo cũng sẽ không dùng linh tinh.

Phong Bách Linh ngây người, trước đây không lâu nàng còn nói, dù cho Thạch Hạo có chắp cánh cũng khó thoát được, kết quả hắn lại đập mạnh đôi cánh rồi bỏ chạy.

Đám người hét lớn, đồng thời đuổi ra khỏi đại trận.

Hiện giờ nhìn lại thì thật là quá xa xỉ, một tòa đại trận tuyệt thế đã bố trí thành công, lãng phí không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo nhưng lại trở nên vô dụng, kẻ địch cứ thong thả đi ra ngoài như thế.

"Hắn chưa đi xa đâu!" Phong Thương nói, bởi vì Phá Giới phù này dù cho có nghịch thiên đi nữa thì khi đối mặt với đại trận tuyệt thế cũng sẽ bị hạn chế, dù cho có tránh thoát khỏi khu vực bao phủ của đại trận thì khoảng cách đó cũng không quá xa.

Bọn họ lao ra khỏi đại trận, dùng thần niệm quét quanh khu đại hoang này, cẩn thận tìm kiếm.

"Ở hướng kia!"

Có người lên tiếng, bởi vì hư không nơi đó nổ tung, gợn sóng rất kịch liệt, có người đã vượt đi từ nơi đó.

Bên ngoài mấy ngàn dặm chợt có tiếng nổ đùng đùng trong hư không.

Phá Giới phù bị ngăn cản, tuy rằng đã thoát ra khỏi cổ trận thế nhưng cũng chính vì vậy nên đã kéo theo thanh thế vô cùng kinh người.

Quả nhiên, bầu trời nơi đó rạn nứt nổ tung, có khí hỗn độn khuếch tán, Thạch Hạo từ bên trong bước ra ngoài.

Hắn cười ha hả, dù nói gì đi nữa thì hắn đã rời khỏi tòa tuyệt trận kia.

Tuy rằng đang cười thế nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh như băng kèm theo đó là sát ý.

Chạy trốn như vầy không phải là phong cách của hắn, chỉ là để thoát khỏi phạm vi không gian có hạn, không bị ràng buộc gì mà thôi, hiện giờ hắn cần phải đáp trả, không thể uống phí một lần sử dụng Phá Giới phù này được.

"Nhóc con, nạp mạng đi!" Phong Bách Linh quát lớn.

Nàng lần nữa giơ lên cánh tay phải chém về phía Thạch Hạo, cánh tay tựa như kiếm thần vang lên những tiếng leng keng.

Một tấm cổ phù từ bên trong cánh tay của nàng lao ra và tan vỡ trong hư không, tựa như là một bông sen bất diệt nở rộ, ánh bạc chói lóa óng ánh.

Thật sự rất giống với hoa sen cổ, những cánh hoa nở rộ, đó là phù văn, là trật tự, cuối cùng thì lộ ra đài sen và bên trên có một người tí hon đang ngồi xếp bằng.

Hắn tiên phong đạo cốt, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, mái tóc trắng như tuyết mang theo tiên khí hết sức kinh người.

"Hả?" Thạch Hạo kinh hãi.

Người tí hon hét lớn một tiếng rồi bay vút lên trời cao, hóa thành một vệt sáng giết tới Thạch Hạo.

Khí tức Chí Tôn quá cường thịnh, khủng khiếp vô biên, đè ép thiên địa, khiến nơi đây phát sinh những tiếng nổ đại đạo vang rền.

"Mẹ nó!"

Thạch Hạo bỏ chạy, thứ gì thế? Lại là một tên Chí Tôn!

Việc này nằm ngoài dự liệu của hắn, có Chí Tôn hạ giới để giết hắn, đây tuyệt đối là đại họa.

Nhưng mà, vì sao Chí Tôn kia lại hóa thành ký hiệu trốn bên trong cánh tay của Phong Bách linh?

"Hôm nay ngươi chạy không được đâu, ai tới cũng không cách nào cứu được ngươi!" Mấy người phía sau hét lên.

Người tí hon kia từ từ biến lớn, trên khuôn mặt đỏ bừng lộ ra sát ý chứ không còn hồn nhiên như trước nữa, mái tóc trắng tung bay, cánh tay vung tới chộp về phía Thạch Hạo.

"Thủ đoạn của Chí Tôn?" Trên người Thạch Hạo lan tỏa tiên khí, tốc độ lập tức nhanh hơn mấy lần.

"Sao lại nhanh như thế chứ?" Người phía sau khiếp sợ.

Chí Tôn xuất thế muốn giết Thạch Hạo, sẽ thất bại ư? Bọn họ không tài nào tin được, nếu như Chí Tôn mà mất dấu Thạch Hạo, chuyện này không cách nào tưởng tượng ra!

"Các ngươi nên cầu khẩn cái tên được gọi là Chí Tôn kia có thể giết chết ta đi thì hơn, nếu không, bản thân các ngươi cũng không giữ được mạng đâu!" Thạch Hạo lạnh giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trịnh Thanh Hùng
10 Tháng bảy, 2020 15:30
Full là convert. Còn phải dịch nữa mà
Hieu Le
07 Tháng bảy, 2020 17:48
khúc đầu đọc giống Thế Giới Động Vật
Twed
03 Tháng bảy, 2020 23:57
lúc còn nhỏ ánh mắt vô tội rồi thật thà chất phát đến đâu lớn hơn chút quậy kinh khủng. ko bik nó học ở đâu nhỉ..
ronkute
01 Tháng bảy, 2020 13:47
Tks bác, để mình bổ sung
Bao Vo
01 Tháng bảy, 2020 13:22
Truyện full rùi mà
Max diep
18 Tháng sáu, 2020 20:01
Ad ơi, thiếu chương 857
Hieu Le
16 Tháng sáu, 2020 09:46
ixvxx. ,,2
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 13:26
Thạch Hạo luyện chế Hoang Tháp ở chương nào vậy nhỉ các đạo hữu
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 13:23
thời đại thần thoại là thời đại có 9 thiên tôn sáng tạo ra cửu bí đấy, còn loạn cổ là thời đại của Hạo mà
Nguyễn Văn Chiến
22 Tháng năm, 2020 14:43
sao thằng này lớn 1 tí tính nó lại càng quái. càng nghịch vậy
ronkute
20 Tháng năm, 2020 06:30
Dạo này bận quá, k lên chương đc :(((
Phạm Đình Quỳnh
19 Tháng năm, 2020 17:09
Chờ bản mới nhất.
Danh Vô
07 Tháng năm, 2020 13:11
Lót dép chờ ae dịch giả up chương mới từng ngày :)))
Nguyễn Phúc
26 Tháng tư, 2020 22:56
Cảm ơn ae dịch giả đã dịch truyện.
Trịnh Thanh Hùng
26 Tháng tư, 2020 04:40
Truyện thì hay lôi cuốn. Mỗi tội thế giới rộng quá. Hạ giới tám vực. Thượng giới 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Cái nào cũng bao la bát ngát. Mơ hồ quá.
Trịnh Thanh Hùng
26 Tháng tư, 2020 04:38
Tôi chỉ thích đọc loại này. Độc đoán vạn cổ. Truyện hay và lôi cuốn. Có điều cha thần đông sáng tạo thế giới quá rộng lớn. Có quá nhiều thế giới tồn tại. Hạ giới tám vực. 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Mà thế giới nào cũng quá rộng lớn khiến ng đọc mơ hồ quá.
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:51
Mấy bố cứ bảo buff mà t thấy từ đoạn Bảy thần tuy không thua nhưng cũng nữa chết nữa sống. Tác đã muốn lập một nhân vật độc đoán vạn cổ để so sánh với main hay truyện sau mà cứ kêu buff :))
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:46
Thần Thoại là sau cùng mà mấy ông. Thời Đại Thần Thoại xong là tới thời đại của Thánh Khư. mạch truyện là Đế Lạc, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, Hoang Cổ, rồi nhiều kỷ nguyên nữa. Cái loạn cổ vẫn chưa nhớ được nằm ở giai đoạn nào
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:41
tôi cũng vậy. Lúc đọc độc chiến bảy thần khóc một lần. Lúc ở Biên Hoang bị giao cho dị vực khóc 1 lần. lúc lên Tiên Đế t lại khóc. mẹ kiếp thần đông
Lệ Thủy Thiên Tường
25 Tháng tư, 2020 20:40
chuẩn bn, không nói rõ mọi thứ bn ạ, mỗi khi sang cái ms thì kiểu chỉ tăng cường giả chứ k thay đổi nhìu lắm, khá mơ hồ, theo mk nghĩ khi sang một chỗ mới tác nên thêm nhiều tính năng ( với cả tác đổi nhanh quá k kịp thích ứng ) giống Đấu La Đại Lục ý bn, p2_ thì tăng hồn đạo khí, p3_tăng cơ giáp + Đấu khải + Hồn Linh, p4 tăng các hành tinh, có nhiều Thần cấp, công nghệ đổi mới, có tinh tế chỉ huy hệ, quan chỉ huy chiến hạm, tinh tế chiến cơ Dù sao truyện cx rất hay, cảm ơn nhóm dịch
Trịnh Thanh Hùng
25 Tháng tư, 2020 15:33
Truyện này của thằng cha Thần Đông sáng tạo thế giới to và rộng lớn quá khiến người đọc khá mơ hồ. Hạ giới tám vực đã kêu rộng lớn vô ngần rồi thì lại bị thượng giới 3000 châu khinh thường là lao tù. Rồi 3000 châu thì lại bị tu sĩ cửu thiên thập địa khinh thường tiếp. Rồi 9 đất 10 trời thì lại bị tu sĩ dị vực các kiểu khinh thường. Xong giờ lại đẻ ra thêm tiên vực lại rộng lớn các kiểu khinh thường nữa. Truyện thì hay mà thế giới thì hại não.
Danh Vô
24 Tháng tư, 2020 15:31
Gắng dịch xong truyện này anh em ơi. Cám ơn ae dịch giả nhé !
Hieu Le
21 Tháng tư, 2020 23:12
tôi cũng thế ông ơi :((
Trịnh Thanh Hùng
19 Tháng tư, 2020 00:30
Bên đấy là convert ông ơi
Lê Tuấn Đại
17 Tháng tư, 2020 17:37
Bộ này bên truyenfull dịch hoàn thành r cơ mà dịch không có tâm , bên này dịch có tâm cơ mà lâu vãi ra không ra chap mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK