"Cha!" Bì Hầu khóc lớn, nó xông ra khỏi thôn, ôm một cánh tay của Thạch Thủ Sơn, nước mắt ròng ròng nói: "Cha làm sao vậy cha, ai đã làm cha ra nông nỗi này?"
Mẹ của nó cũng chạy tới, hai mắt đẫm lệ, nắm một tay của Thạch Thủ Sơn, ở bên cạnh nhẹ giọng khóc.
"Khóc cái gì mà khóc, không phải chỉ là một mũi tên hay sao, bình thường lúc săn bắn vẫn để mãnh thú làm bị thương, chảy có tẹo máu thế này nhằm nhò gì!" Thạch Thủ Sơn trợn mắt, không để cho họ khóc, hắn là một hán tử rất kiên cường.
Thân trên của hắn loang lổ vết máu, một mũi tên sắt đã bắn thủng giáp hộ thân của hắn, xuyên qua phổi phải ra tới sau lưng. Mũi tên dài một mét ba bóng loáng ánh sáng kim loại, mang theo máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.
"Đại tẩu và cháu trai đừng khóc nữa. Thủ Sơn huynh đệ không có nguy hiểm đến tính mạng, dưỡng thương một khoảng thời gian sẽ lại khỏe như một con trâu mộng, rất nhanh thôi!" Thạch Phi Giao khuyên nhủ.
Loại vết thương này thực sự không nhẹ, cho dù là Thạch Thủ Sơn thân thể cường tráng cũng không thể coi thường, nếu không có thể sẽ để lại mầm bệnh nghiêm trọng, cả đời yếu ớt và hen suyễn.
Còn may là mấy ngườiThạch Lâm Hổ đã tạm thời xử lý vết thương cho hắn, cắn nát thuốc lâu năm trong rừng và dán lên trên, đồng thời cũng cho hắn uống thuốc được mấy vị tộc lão nấu bằng chân huyết của hung thú.
"Đừng khóc nữa, còn sống để mà về là tốt rồi." Tộc trưởng Thạch Vân Phong đi tới gần, bỗng rút ra mũi tên sắt đó, một vòi máu lập tức phun ra từ chỗ vết thương. Động tác của ông ấy nhanh nhẹn, lòng bàn tay lóe hào quang, ký hiệu sáng lên như sao, nhanh chóng ấn xuống, máu rất nhanh liền ngừng chảy và vết thương cũng đã khép lại.
Thạch Vân Phong lấy ra một cái bình ngọc từ trong ngực, đổ ra hai viên thuốc màu tím mùi thơm nức, bóp nát một viên rồi xoa ở trên vết thương, một viên khác lại để Thạch Thủ Sơn uống vào.
Thạch Thủ Sơn được khiêng về nhà, nam nữ già trẻ trong làng đều tới thăm, tặng các loại thuốc tẩm bổ thân thể hay là thịt khô, rất náo nhiệt, người dân rất chất phác và nhiệt tình.
"Đại thúc nhất định sẽ khỏe lại nhanh thôi." Nhóc tỳ cũng đưa tới một phần tâm ý, mang đến một rổ quả mọng màu đỏ mà mình thích ăn nhất.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trong sân nhà tộc trưởng, một đám nhân vật quan trọng tụ tập, Thạch Vân Phong nhíu mày hỏi.
"Tộc trưởng, thật sự là người của Bái Thôn gây chuyện, vượt giới tới chỗ chúng ta để cướp một con Lục Túc Đà do Thủ Sơn bắn chết, còn ra tay tàn nhẫn, nếu không phải Thủ Sơn né tránh kịp thời thì thật sự đã bị bắn xuyên tim mà mất mạng rồi." Thạch Lâm Hổ căm hận nói.
Mọi người nghe mà biến sắc, đây là hạ tử thủ rồi.
"Ra tay ác độc như vậy, thật là không nói quy củ. Mặc dù hai thôn cách nhau mấy chục dặm, mỗi thôn trông coi một phương, gần như là không gặp mặt, nhưng dù sao cũng là sống chung trong một dãy núi, ít nhiều cũng phải chú ý tình cảm và thể diện, trước kia không hề giống như vậy." Một vị tộc lão than thở.
Thạch Phi Giao nói: "Kẻ ra tay là một thằng nhóc, nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, bề ngoài khá được, trắng trẻo đẹp trai. Nhưng lòng dạ thật sự quá độc ác, bắn tên về phía Thủ Sơn giống như giết dã thú, trong mắt không hề có chút gợn sóng nào, lạnh lùng đến đáng sợ."
Một đám người của Thạch Thôn ngay lập tức nổi giận, cùng nhau xông về phía trước, nhưng đối phương cũng không kém, mấy chục người nhanh chóng tụ tập lại, vô cùng cứng rắn, đối chọi nhau gay gắt.
Nếu không phải vừa lúc một con Toan Nghê ở sâu trong dãy núi phát điên, gào thét khiến cho quần sơn chấn động, cát bay đá chạy, hai bên đều lo lắng mà nhanh chóng lui đi thì có thể sẽ có một cuộc xung đột đổ máu nghiêm trọng.
"Vì sao lại hung hăng dọa người như thế. Lẽ nào cảm thấy rất mạnh nên có thể không nhìn cảm thụ của chúng ta sao, nếu không làm sao có thể khinh người như vậy?" Mấy vị tộc lão hơi tức giận.
Sống ở trong núi rừng, đàn ông tráng niên đối với một thôn làng mà nói vô cùng quan trọng, đối phương lại không kiêng nể gì như vậy, nói giết là giết.
Có người bổ sung nói: "Thằng nhóc đó rất không tầm thường, cho người ta cảm giác rất tệ, nhìn nó liền giống như đang đối mặt một con Tỳ Hưu trưởng thành, mạnh mẽ mà hung ác, lạnh lùng."
"Nói như vậy thì Bái Thôn lại xuất hiện thêm một thiếu niên khó lường nữa rồi. Xem ra bộ tộc này đã mạnh mẽ hơn nhiều, hiện tại rất thịnh vượng, mà tâm tư cũng lớn dần theo đó." Tộc trưởng nhẹ giọng nói, đôi mắt hơi híp lại nhìn về phía Bái Thôn.
Sau đó, ông ta quay lại nhìn mấy người Thạch Lâm Hổ nói: "Chúng ta không gây chuyện nhưng cũng chẳng sợ chuyện. Sau này cẩn thận phòng bị, nếu mà bọn chúng được đằng chân lân đằng đầu, cần phải làm gì thì ngươi đừng do dự!"
"Ta biết rồi."
Nháy mắt lại nửa tháng trôi qua, người của Bái Thôn thường xuyên vượt giới, thậm chí đào rất nhiều bẫy thú ở khu vực này. Người của Thạch Thôn rơi nhầm vào đó thiếu chút nữa bị thiết mâu sắc bén ở dưới đáy hố xuyên thủng.
Vì vậy gần như xảy ra thảm chiến, nhưng cuối cùng người của Bái Thôn lại rút lui.
"Bọn chúng vì sao lại săn thú điên loạn như vậy, cho dù là nhân khẩu tăng mạnh cũng không nên thế này. Thôn của chúng hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện gì đó." Tộc trưởng Thạch Vân Phong làm ra phán đoán.
Sau khi trải qua mấy lần xung đột, người của Bái Thôn đã bớt phóng túng hơn nhiều. Nhưng người của Thạch Thôn lại không yên tâm, phái người dò xét trong đêm, từ xa đã nghe thấy trong thôn có hàng loạt tiếng gào thét rất kinh người.
"Trước tiên đừng quan tâm. Chỉ cần chúng không quá đà thì đừng đổ máu tốt hơn, sống ở trong dãy núi này cũng không dễ dàng gì." Một vị tộc lão nói.
Cứ như vậy, mọi thứ đều khôi phục yên tĩnh.
Mấy ngày sau, Thạch Thôn số khá may măn, săn được rất nhiều thú, ở trong núi gặp phải một đống thi thể sót lại sau khi mãnh thú bạo động, có dị thú cường đại chiến đấu, làm hại mấy chục dặm núi rừng, rất nhiều động vật gặp họa.
Ở sâu trong sơn mạch thi thoảng có Thái Cổ Di Chủng nảy sinh xung đột, chém giết lẫn nhau, có thể sẽ tạo ra tai nạn đáng sợ. Lần này chính là như vậy, còn may là chưa lan đến thôn làng.
"Tộc trưởng, riêng Long Giác Tượng đã chết tám con, còn có mấy con Nguyệt Tê trắng tinh, càng có không ít cự thú khác, nếu làm thành thịt khô liền đủ cho thôn ta ăn rất lâu."
Thạch Lâm Hổ dẫn người mang về một phần, triệu tập mọi người một lần nữa đi vận chuyển số mãnh thú đó.
"Tốt, tốt, tốt." Các tộc lão đều rất cao hứng.
Rất nhiều thôn nhân lên đường vào núi tiếp ứng.
"Oa, nhiều cự thú quá, chúng ta cũng đi, khẳng định sẽ lấy được rất nhiều chân huyết!" Một đám nhóc kêu inh ỏi.
Năm gần đây nhìn thấy bản lĩnh của nhóc tỳ càng lúc càng lớn, cả đám nhóc đều không ngồi yên được nữa rồi, không còn chống lại tắm thuốc, lần nào cũng rất phối hợp ngồi tẩy lễ ở trong đỉnh đồng. Hiện tại biết được có một lô máu quý đưa tới miệng, tự nhiên rất hưng phấn.
"Đệ cũng đi. Đại Bằng, Tiểu Thanh, Tử Vân bọn mày ở trong thôn đợi tao về, nhớ phải ngoan đấy." Nhóc tỳ Thạch Hạo cũng muốn đi theo.
Nhưng mà, cả đám già trẻ nam nữ vừa đi được nửa đường liền nhìn thấy Thạch Phi Giao toàn thân đẫm máu, dẫn theo một đám tộc nhân chạy về, tóc tai bù xù, rất là thê thảm.
"Sao thế Phi Giao?" Thạch Lâm Hổ lớn tiếng hỏi.
"Hổ ca, lại là bọn Bái Thôn, chúng nó chặn giết chúng ta, cướp đi số thú săn còn lại!" Thạch Phi Giao nghiến răng nghiến lợi.
"Cái gì, thật sự là khinh người quá đáng mà. Chúng ta nhiều lần tha thứ, chúng liền coi chúng ta là hèn nhát rồi hay sao?" Thạch Lâm Hổ tức giận hét.
Người của Thạch Thôn đều bất kể, hết lần tới lần khác, người của Bái Thôn đều cả vú lấp miệng em, đây không phải là lần đầu tiên ra tay nữa rồi.
"Có huynh đệ nào bị mất mạng không?"
"Không có, nhưng mà có mấy anh em bị thương nặng, lá lách các kiểu bị tên sắt bắn xuyên, không biết có để lại mầm bệnh hay không nữa.:"
"Sao cơ, chúng ra tay ác độc vậy à, liều mạng với chúng thôi."
Thôn nhân lập tức bùng nổ, nhiều lần bị ức hiếp, cho dù là người bùn cũng phải tức giận.
"Thằng nhóc con mười bốn mười lăm tuổi đó thật sự độc ác, tên đều là do nó bắn ra. Nếu không phải một lão già ở trong thôn chúng nó lắc đầu, thằng đấy tuyệt sẽ giết nhiều người của chúng ta." Cha của Nhị Mãnh toàn thân là máu nói.
"Một thằng oắt con chưa mọc lông mà thôi, lợi hại cỡ nào được cơ chứ, lẽ nào chúng ta lại để nó bắt nạt sao?" Một người đàn ông què chân từ trong thôn tới tiếp ứng bất mãn.
"Đương nhiên là không sợ rồi, chỉ là bọn chúng đông người, gấp những mấy lần chúng ta."
"Thằng oắt đó rất mạnh, nhìn trắng trẻo đẹp trai nhưng lòng dạ hiểm ác. Tuyệt đối đừng coi thường, mấy huynh đệ trước ngực đều lót ba lớp giáp thép tinh chế dày, nhưng toàn bộ đều bị nó bắn xuyên, trong thôn cũng chỉ có ta và Hổ ca là có thể làm được." Thạch Phi Giao bổ sung.
"Cướp lại đồ thuộc về chúng ta, quyết không thể nhịn cục tức này được." Mỗi một thôn nhân đều bừng bừng lửa giận, lục phủ ngũ tạng như ngâm dầu nóng, vô cùng phẫn nộ.
Một đám người trùng trùng điệp điệp xông vào sâu trong rừng. Lần này người của Bái Thôn thực sự quá đáng rồi, đã vượt qua khỏi cái mức mà họ có thể bỏ qua.
"A Phúc thúc, thúc cũng bị thương rồi. Nhất định sẽ không sao đâu, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi." Nhóc tỳ nhìn Thạch Phúc thường ngày vẫn hái quả mọng cho nó giờ toàn thân đẫm máu, nắm chặt bàn tay, an ủi mấy câu xong liền đuổi theo đại đội nhân mã ở phía trước.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng tám, 2021 19:26
5 rate ủng hộ đạo hữu
05 Tháng tám, 2021 23:14
Tks bác, mình sẽ chỉnh sửa lại những chương sau này.
05 Tháng tám, 2021 23:13
Sẽ không, vì Chí tôn cốt đã cấy vào trong Thạch Nghị, nếu móc ra thì sẽ ảnh hưởng tới người anh họ này.
Bạn đọc gần ngàn chương sẽ rõ :)
05 Tháng tám, 2021 18:55
mọi ng cho mk hỏi sau tiểu hạo lấy lại đc chí tôn cốt ko vậy
02 Tháng tám, 2021 18:33
Ra chương mới đi ad ơi, hóng bộ này mấy năm rồi
02 Tháng tám, 2021 18:33
Ra chương mới đi ad ơi, hóng bộ này mấy năm rồi
02 Tháng tám, 2021 14:32
Xin phép có đôi lời góp ý đối với dịch giả, là bạn không nên chèn thêm các từ ngữ cá nhân vào trong lời thoại của nhân vật, vd từ "nhen", nó có thể làm mất đi cái hay vốn có của truyện. Ngoài ra, đại từ nhân xưng cũng nên thống nhất, không nên nửa Hán nửa Việt. Mình ko phủ nhận công sức bạn bỏ ra để dịch, nhưng nếu chăm chút hơn nữa thì sẽ hay hơn
01 Tháng tám, 2021 23:18
Mong truyện này mãi vì đọc convert không bao giờ thấm được. Mong đạo hữu sớm đắc đạo bộ này
01 Tháng tám, 2021 13:56
Ad cố gắng lên nhé,mình đợi từng ngày ạ
26 Tháng bảy, 2021 12:23
Còn mấy trăm chương thôi cố lên ad!!
26 Tháng bảy, 2021 08:17
những siêu phẩm thế này đúng là phải đọc bản dịch mới đã ghiền, cố lên ad :D
22 Tháng bảy, 2021 08:18
Ra chương mới đi ad
19 Tháng bảy, 2021 16:20
oh....
18 Tháng bảy, 2021 19:57
hahaa tk.s ad đã k bỏ nhé
18 Tháng bảy, 2021 16:30
1 năm rồi ạaa
17 Tháng bảy, 2021 20:05
2 tuần ra 1 chương à adm
11 Tháng bảy, 2021 18:14
hóng ronkute ra đều, má đọc bản convert sắp lú luôn r kk
11 Tháng bảy, 2021 17:00
ra chương mới ròiiii
11 Tháng bảy, 2021 07:33
Hay
11 Tháng bảy, 2021 00:58
dịch tiếp đi and oi
09 Tháng bảy, 2021 12:50
có vài câu thôi mà bro, xuyên suốt mới chán chứ vài câu tình cảm trc khi đi xa mà :v
09 Tháng bảy, 2021 12:48
dịch tiếp đi ad, 3 năm trước biết đến bộ này nhưng chỉ chờ dịch mới đọc đc :(((
29 Tháng sáu, 2021 18:17
Bác ơi mình xin donate cho bác mong bác có chút động lực hoàn thành nốt chứ hóng quá k nhịn được bác có nick fb ko mình inbox cho dễ
29 Tháng sáu, 2021 18:15
Bác ron ơi ra típ đi tui xin số tk tui donate nè
29 Tháng sáu, 2021 18:14
Bác ron ơi em muốn donate cho bác hy vọng bác ra full bản dịch chứ thèm quá rùiii
BÌNH LUẬN FACEBOOK