Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh linh của thế giới hắc ám đã rút đi, mặt đất tản tơi khắp chốn, núi sông vạn vật bị ăn mòn quá nhiều tới nay chỉ còn lại một chút vật chất màu đen mỏng manh.

Đây là một khu nội hải nắm sâu trong phúc địa đại lục, nhưng cũng có liên kết với ngoại hải, nó đen kịt như mực, yên tĩnh chẳng chút tiếng động.

Thạch Hạo ngồi bên trên vách núi cheo leo, một chiếc cần câu được chế tạo từ tử đồng tinh, hắn đã thả câu được mấy tháng, nguyên thần không ngừng phóng về bốn phương tám hướng để quan sát đại đạo bồng bềnh, xem càn không đập rộn, hiểu rõ thêm vài phần chân tướng trong biển cùng trên lục địa.

Sinh linh thiếu vắng thế nhưng vẫn có tồn tại, tương đối mà nói thì hơi hơi yếu một chút, ít nhất không có Chí Tôn hắc ám lưu lại, đã bị sinh linh chân chính của thế giới hắc ám mang đi cả rồi.

Sinh linh lưu lại có thực lực từ cảnh giới Độn Nhất tới cho tới phàm nhân bình thường, chẳng thiếu gì cả, bọn họ là người bị vứt bỏ, không hề được mang đi.

Mấy chục năm trôi qua, những sinh linh này không còn khù khờ mơ hồ nữa mà đã sinh ra ý thức của riêng mình, thậm chí có một ít cường giả cũng chẳng hề khác người thường là mấy.

Việc khiến Thạch Hạo run sợ chính là, những sinh linh có ý thức của chính mình đều là bi thương, đều là than thở, mang theo tiếc nuối cùng thương cảm vô tận.

Bọn họ đang nhớ về cố thổ, đang nhớ về người nhà.

Dưới góc nhìn của bọn họ, bọn họ là người bị hại, bị sinh linh của cửu Thiên thập Địa nghiền ép tàn sát chiếm cứ quê hương, hủy diệt rồi lấy đi lãnh địa sinh tồn.

Bên trong nhận thức của những người này, vốn cửu Thiên thập Địa này là quê hương của bọn họ thế nhưng hiện giờ đã bị cưỡng ép chiếm lấy hơn nửa, mà cường giả các tộc của phương thế giới này đều chạy trốn, lui khỏi thế giới lớn này.

Bọn họ bị một đám ma quỷ đánh chiếm tổ địa, đuổi ra cố thổ, hiện giờ còn cũng chỉ là sơn hà tả tơi mà thôi.

Mừng nhất chính là, đám ma quỷ kia cũng tổn thất nặng nề, một đám ma vương không thể không đình chiến, tạm thời ngưng chiến, đình chỉ huyết tinh xâm lấn của bọn họ.

Đây chính là hiện trạng trước mắt, là nhận thức của những sinh linh kia.

Thạch Hạo sững sờ, hắc ám ăn mòn sơn hà này, những thi thể kia sau khi sinh ra ý chí thì lại có dấu ấn nguyên thần đáng sợ như vầy, mà ký ức này lại trở thành chân tướng.

Những sinh linh hắc ám này đang tức giận, đang bi ai, đang thương cảm, đang gầm thét, bọn họ cảm thấy mình là người bị hại, mất đi quá nhiều thứ.

Thời khắc này, Thạch Hạo cảm thấy trên người bốc lên một luồng khí lạnh kỳ bí, 'chân tướng' này cũng thật là tàn khốc khiến hắn xúc động vô cùng, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Vào thời khắc này hắn nghĩ tới một ít chuyện xưa.

Nhớ tới, lần đầu tiên mình đi nhầm vào dị vực, là lúc ở Đế quan hắn đã bị Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh mang đi vào một đại thế giới cổ lão kỳ lạ.

Đó là khu vực ngoại vi của dị vực, là khu vực biên giới.

Nơi đó cũng có sinh linh giống như cửu Thiên thập Địa, thế nhưng trong lòng bọn họ lại đăm chiêu cảm giác hoàn toàn khác với thế giới này, bọn họ cho rằng, thứ được gọi là 'dị vực' là đang chùng chiến đấu với ma quỷ, bọn họ mới là người bị hại.

Mạc Đạo, một cường giả trẻ tuổi dị vực đã tu ra ba luồng tiên khí từng bị Thạch Hạo thu phục, hắn sinh ra ở trên vùng đất đó.

Hắn đã bị Thạch Hạo hàng phục, thế nhưng về sau cũng không thay đổi được nhận thức của chính mình, vẫn luôn cho rằng ở năm tháng dài đằng đẵng trước kia bọn họ đã bị tàn sát, tập kích, bất đắc dĩ mới phải khai chiến với cửu Thiên.

Năm tháng khác nhau, ranh giới không giống, sinh linh khác biệt, thế nhưng chuyện xưa lại tương tự!

Đây tựa như là một cái luân hồi, tái hiện lại chuyện xưa năm đó.

Thạch Hạo ngồi bên trên vách núi cheo leo suy nghĩ quá khứ và hiện tại, hắn biết được một ít chân tướng, cảm thấy chuyện này quả là làm người sởn cả tóc gáy, không ngờ lại là như thế!

"Ầm!"

Thạch Hạo kéo cần, dây nhợ tơ vàng căng cứng và một con cổ giao to dài như dãy núi nhô lên mặt nước, nó dữ tợn ngẩn đầu hóa thành một ánh đen vồ giết về phía Thạch Hạo.

Cảnh giới Độn Nhất!

Ngón tay khảy nhẹ một cái đè ép cả trời cao, xung quanh sấm vang chớp giật, con cổ giao mang theo khí hỗn độn đã bị Thạch Hạo chấn cho phun đầy máu tươi, tiếp đó là thu nhỏ rơi xuống dưới.

Hai ngón tay của Thạch Hạo kẹp lấy nó rồi nhìn chằm chằm quan sát, nói; "Lãng quên tất cả, tựa như bị đoạt xá vậy, xem bọn ta là ma quỷ, bọn ngươi mới là người bị hại, đúng hay không?"

"Cái tên ma quỷ nhà ngươi!" Con cổ giao này vô cùng mạnh, hiển nhiên đã có ý thức của mình chứ không còn khù khờ nữa, 'làm rõ sai trái', cũng 'biết' kẻ địch là ai.

Thạch Hạo thở dài mất hết hứng thú, hắn ném nó về trong biển lớn màu đen, bụp, nó khôi phục lại bản thể tựa như dãy núi lớn vỗ lên bọt nước ngập trời.

"Nói như thế, thứ được gọi là dị vực kia cũng là bị hắc ám cuốn qua, có cái bóng của bọn họ."

Dị vực mở mang lãnh thổ, chiếm lĩnh lượng lớn phạm vi cửu Thiên, cuối cùng những sinh linh mất đi quê hương kia lại cho rằng người bên phía Đế quan là ma quỷ.

Chuyện xưa đã từng, hiện giờ lại hiện lên trên mặt nước.

Sau đó, hắn lần nữa nghĩ tới Vương Bất hủ dị vực - Du Đà, có lời đồn nói rằng, hắn chính là một người tiến hóa hắc ám siêu cấp, quật khởi từ trong hắc ám.

Việc đã tới nước này thì rất nhiều chân tướng dã lộ lên trên mặt nước.

Như dị vực, hơn phân nửa cổ tổ đều tới từ hắc ám, thậm chí còn nhiều hơn nữa...

Thạch Hạo nghĩ tới lời nói của chủ Cấm khu, khi đó vật chất hắc ám chỉ vừa mới bắt đầu ăn mòn Ba ngàn châu và mới hiện ra chút manh mối, hắ có rất nhiều nghi hoặc và thỉnh giáo với tàn hồn kia.

Chủ Cấm khu từng nói, chân tướng còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của hắn nhiều, vẫn không nên biết thì hơn, nếu không sẽ đả kích niềm tinh của sinh linh bên phía cửu Thiên thập Địa này.

Khi đó hắn hắn không rõ ràng lắm, sau khi xuất hiện một phần chân tướng thì hắn liền trầm mặc.

Ngay cả dị vực cũng có quan hệ với hắc ám, sinh linh vô địch như Du Đà lại quật khởi trong hắc ám, còn có chuyện nào quỷ dị và đáng sợ hơn chuyện này chứ?

Từ xưa cửu Thiên đã thua vào trong tay dị vực, mà đó cũng chỉ là một phần sức mạnh của hắn ám!

Răng rắc!

Cửu Thiên thập Địa hoàn toàn va chạm với nhau, thời đại mạt pháp chân chính đã tới, từ ngày hôm đó đã mở ra sóng lớn đầy đáng sợ!

Ầm!

Vách núi mà Thạch Hạo đang ngồi bên trên chợt nổ tung, bởi vì, trong cơ thể hắn có một nguồn sức mạnh không bị khống chế và tán loạn gây nên.

Xoẹt!

Giữa bầu trời có một thanh đao nhanh chóng chém xuống, sáng bóng lạnh như tuyết và lạnh lẽo âm trầm, một đao chém nát thiên địa, phá diệt vĩnh hằng, đi kèm là rất nhiều ngôi sao rơi rớt, tráng lệ vô cùng.

Giữa không trung là từng ngôi sao lớn hạ xuống, tất cả đều do đao khí phun trào chém hạ thế nhưng lúc tiếp cận với vùng biển này thì nổ tung hóa thành bột mịn.

Ngôi sao đang bị dập tắt, đang bị phá nát, vực ngoại đang bị xé rách, lấy Thạch Hạo làm trung tâm cùng với thanh trường đao kia làm mắt bão, khe lớn đen tối không ngừng đan dệt tựa như muốn hủy diệt tinh không.

Mạt pháp tới, thiên ý như đao, vô tình chém xuống.

Người bình thường không cách nào thấy được thanh đao này, bởi vì nó là vô hình, là vật dẫn của đạo, chỉ có người trong cuộc mới có thể thấy được, đao phong ấy sáng bóng như tuýet, chói mắt tới cực điểm.

Một đao hạ xuống, khủng khiếp kinh người.

"Boong!"

Thạch Hạo đánh ra một quyền, giây lát đó quyền ấn biến hóa, từ Côn bằng quyền chuyển sang Luân hồi quyền rồi lại tới Chân hoàng giương cánh, một chưởng động trời, sau cùng là Lôi đế pháp ấn oanh kích trời xanh.

Thân thể của hắn rung lên bần bật, sườn núi đã hóa thành bột mịn tiếp đó bị đại dương màu đen sấy khô, lục địa xuất hiện một lòng chảo to lớn.

Ầm ầm ầm!

Xác sao rơi rớt, giữa bầu trời có rất nhiều ngôi sao bị cuốn xuống và nổ tung, thế nhưng có rất nhiều xác sao rơi xuống đánh nát lòng chảo ấy.

Thời đại mạt pháp mở ra, đây là đợt tấn công đầu tiên, chém Thạch Hạo một đao và đã bị hắn miễn cưỡng chống đỡ được, bản thân không tổn hại gì thế nhưng Thiên vực có một nhóm lớn coi như xong.

Cùng lúc đó, hết thảy tu sĩ của phương thế giới lớn này đều bị trúng một đao, không hề có ngoại lệ nào, đều từ từ chậm rãi phân chia.

Dù cho là như vậy, ngày hôm đó số thương vong đầy khủng khiếp xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

Phải tới một phần mười lượng tu sĩ bị một đao của thiên ý kia chém giết, chết bất kỳ tử.

"Đó là thứ gì, vì sao lại như thế, thời đại mạt pháp quá tàn khốc mà!" Có người hét lớn, trên mặt chẳng hề có chút màu máu gì, hết sức sợ hãi.

"Đại đạo cắn trả, thiên địa mạt pháp, chính là như thế, nếu không vì sao Tiên vực cũng phải lui binh? Chúng ta đã sinh ra trong niên đại khó khăn nhất này!"

Vẫn là cùng ngày hôm đó, cũng tới một phần mười lượng tu sĩ bị đánh hạ khỏi cảnh giới vốn có, đạo hạnh giảm mạnh thiếu chút nữa đã bị phế bỏ, đây mới là thương tổn đại đạo nghiêm trọng cực kỳ.

''Thời đại mạt pháp, chỗ kinh khủng nhất cũng không phải là, sau khi hoàn cảnh lớn này ổn định lại sẽ không thể tu pháp được nữa, mà là trong quá trình nghênh tiếp nó, lần lượt sẽ bị đại đạo vô tình chém giết cùng với sự cắn trả của thiên địa."

Ảnh hưởng vẫn tiếp tục, đây cũng chỉ là giai đoạn bắt đầu mà thôi.

Mấy ngày sau, thế gian này có rất nhiều tu sĩ lớn tuổi lần lượt tọa hóa, có một ít vết thương cũ phát tác, có một ít là tinh lực khô cạn, cũng có rất nhiều từ từ đi tới điểm kết thúc.

Mọi người ý thức được, thời đại mạt pháp không chỉ là lời nói suông, tuổi thọ của tất cả mọi người sẽ giảm mạnh, một đám cường giả tiền bối sẽ từ từ héo tàn trong nay mai.

"Ở niên đại tốt nhất kia, Chân Tiên xuất hiện trong hồng trần, Tiên vương cũng có thể bắt gặp, mà chúng ta đã bỏ qua thời đại hoàn mỹ đó, đời này, ha ha... Thật sự rất hiếm thấy và cũng rất tàn nhẫn mà, đầu tiên là Vương Bất hủ xung kích cửa ải, tiếp đó là hắc ám ăn mòn, hiện giờ lại nghênh đón mạt pháp, ha ha, nhân sinh như giấc mộng, không bằng đi luân hồi, xem đời này kiếp này tựa như là một giấc mộng dài, hẹn gặp lại, niên đại đầy gay go này!"

Có người cười lớn như điên, sống hơn trăm vạn năm, đáng lý gừng càng già càng cay thế nhưng tới đời này và chỉ trong một ngày lại già đi cả mấy trăm ngàn năm.

Cũng giống như hắn, rất nhiều người đang nhanh chóng cạn hết dầu trong đèn.

Ảnh hưởng đầy đáng sợ vẫn tiếp tục, thiên địa càng ngày càng khủng khiếp, đại càn khôn bị cắn trả, nuốt chửng bát hoang, rút lấy tinh khí vốn có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trịnh Thanh Hùng
10 Tháng bảy, 2020 15:30
Full là convert. Còn phải dịch nữa mà
Hieu Le
07 Tháng bảy, 2020 17:48
khúc đầu đọc giống Thế Giới Động Vật
Twed
03 Tháng bảy, 2020 23:57
lúc còn nhỏ ánh mắt vô tội rồi thật thà chất phát đến đâu lớn hơn chút quậy kinh khủng. ko bik nó học ở đâu nhỉ..
ronkute
01 Tháng bảy, 2020 13:47
Tks bác, để mình bổ sung
Bao Vo
01 Tháng bảy, 2020 13:22
Truyện full rùi mà
Max diep
18 Tháng sáu, 2020 20:01
Ad ơi, thiếu chương 857
Hieu Le
16 Tháng sáu, 2020 09:46
ixvxx. ,,2
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 13:26
Thạch Hạo luyện chế Hoang Tháp ở chương nào vậy nhỉ các đạo hữu
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 13:23
thời đại thần thoại là thời đại có 9 thiên tôn sáng tạo ra cửu bí đấy, còn loạn cổ là thời đại của Hạo mà
Nguyễn Văn Chiến
22 Tháng năm, 2020 14:43
sao thằng này lớn 1 tí tính nó lại càng quái. càng nghịch vậy
ronkute
20 Tháng năm, 2020 06:30
Dạo này bận quá, k lên chương đc :(((
Phạm Đình Quỳnh
19 Tháng năm, 2020 17:09
Chờ bản mới nhất.
Danh Vô
07 Tháng năm, 2020 13:11
Lót dép chờ ae dịch giả up chương mới từng ngày :)))
Nguyễn Phúc
26 Tháng tư, 2020 22:56
Cảm ơn ae dịch giả đã dịch truyện.
Trịnh Thanh Hùng
26 Tháng tư, 2020 04:40
Truyện thì hay lôi cuốn. Mỗi tội thế giới rộng quá. Hạ giới tám vực. Thượng giới 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Cái nào cũng bao la bát ngát. Mơ hồ quá.
Trịnh Thanh Hùng
26 Tháng tư, 2020 04:38
Tôi chỉ thích đọc loại này. Độc đoán vạn cổ. Truyện hay và lôi cuốn. Có điều cha thần đông sáng tạo thế giới quá rộng lớn. Có quá nhiều thế giới tồn tại. Hạ giới tám vực. 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Mà thế giới nào cũng quá rộng lớn khiến ng đọc mơ hồ quá.
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:51
Mấy bố cứ bảo buff mà t thấy từ đoạn Bảy thần tuy không thua nhưng cũng nữa chết nữa sống. Tác đã muốn lập một nhân vật độc đoán vạn cổ để so sánh với main hay truyện sau mà cứ kêu buff :))
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:46
Thần Thoại là sau cùng mà mấy ông. Thời Đại Thần Thoại xong là tới thời đại của Thánh Khư. mạch truyện là Đế Lạc, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, Hoang Cổ, rồi nhiều kỷ nguyên nữa. Cái loạn cổ vẫn chưa nhớ được nằm ở giai đoạn nào
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:41
tôi cũng vậy. Lúc đọc độc chiến bảy thần khóc một lần. Lúc ở Biên Hoang bị giao cho dị vực khóc 1 lần. lúc lên Tiên Đế t lại khóc. mẹ kiếp thần đông
Lệ Thủy Thiên Tường
25 Tháng tư, 2020 20:40
chuẩn bn, không nói rõ mọi thứ bn ạ, mỗi khi sang cái ms thì kiểu chỉ tăng cường giả chứ k thay đổi nhìu lắm, khá mơ hồ, theo mk nghĩ khi sang một chỗ mới tác nên thêm nhiều tính năng ( với cả tác đổi nhanh quá k kịp thích ứng ) giống Đấu La Đại Lục ý bn, p2_ thì tăng hồn đạo khí, p3_tăng cơ giáp + Đấu khải + Hồn Linh, p4 tăng các hành tinh, có nhiều Thần cấp, công nghệ đổi mới, có tinh tế chỉ huy hệ, quan chỉ huy chiến hạm, tinh tế chiến cơ Dù sao truyện cx rất hay, cảm ơn nhóm dịch
Trịnh Thanh Hùng
25 Tháng tư, 2020 15:33
Truyện này của thằng cha Thần Đông sáng tạo thế giới to và rộng lớn quá khiến người đọc khá mơ hồ. Hạ giới tám vực đã kêu rộng lớn vô ngần rồi thì lại bị thượng giới 3000 châu khinh thường là lao tù. Rồi 3000 châu thì lại bị tu sĩ cửu thiên thập địa khinh thường tiếp. Rồi 9 đất 10 trời thì lại bị tu sĩ dị vực các kiểu khinh thường. Xong giờ lại đẻ ra thêm tiên vực lại rộng lớn các kiểu khinh thường nữa. Truyện thì hay mà thế giới thì hại não.
Danh Vô
24 Tháng tư, 2020 15:31
Gắng dịch xong truyện này anh em ơi. Cám ơn ae dịch giả nhé !
Hieu Le
21 Tháng tư, 2020 23:12
tôi cũng thế ông ơi :((
Trịnh Thanh Hùng
19 Tháng tư, 2020 00:30
Bên đấy là convert ông ơi
Lê Tuấn Đại
17 Tháng tư, 2020 17:37
Bộ này bên truyenfull dịch hoàn thành r cơ mà dịch không có tâm , bên này dịch có tâm cơ mà lâu vãi ra không ra chap mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK