Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Đầu lâu đó bay lên cao, trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ hoảng sợ, vẻ không cam, vẻ sợ hãi, tràn ngập vẻ khó hiểu và không dám tin.

Lão dù gì cũng là một Tôn giả, nhưng lại bị giết chết như thế? Một chiêu kiếm chém xuống, chiến y của thiếu niên kia tung bay, siêu trần thoát tục.

Tôn giả Bổ Thiên giáo không cam lòng, trong ánh mắt trước khi chết của lão, thiếu niên kia vô cùng siêu nhiên, sau khi chém lão xong, thì lại bình tĩnh và thong dong, cứ như là xua tan mây mù để thấy ánh mặt trời chói chan, cả người bao phủ bởi ánh sáng vàng óng.

"Rầm!"

Thi thể không đầu ngã ầm xuống đất, sau đó đầu lâu cũng rơi xuống bên cạnh, một đời Tôn giả cứ thế kết thúc, trong mắt có vẻ mê man, pha trộn nổi sợ hãi to lớn, cứ thế thất bại, kết thúc một đời, chết không nhắm mắt.

Máu tươi rất bắt mắt nhưng nhanh chóng hóa thành ánh sáng, cứ như thần hỏa đang nhảy múa thiêu đốt trong hoàng cung vàng nhạt này, ai thấy cũng đều giật mình.

Phía sau, rất nhiều người như hóa đá, khó có thể hô hấp như bình thường, khó có thể tiếp thu sự thật vừa diễn ra vừa rồi, sao lại như thế chứ? Việc này vượt ngoài dự tính của mọi người.

Đó là Tôn giả mà, chỉ trong chớp mắt có thể khiến cho núi lở hồ cạn, mặt đất rung chuyển, một hơi có thể nuốt ngàn vạn sinh linh, vô cùng mạnh mẽ, cao cao tại thượng.

Sức mạnh này đã vượt qua khỏi giới hồng trần, có thể dễ dàng giết chết cả một bộ tộc, núi sông có thể bị hủy trong nháy mắt, nhưng giờ sao lại có vẻ yếu đuổi như thế, lại bị giết chết ngay tại nơi đây.

"Sư tôn!" Vài chàng trai trẻ tuổi kêu to, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, một đời Tôn giả cứ thế bị loại bỏ, bọn họ đã mất đi người che chở, sự phát triển sau này trong giáo sẽ vô cùng gian nan.

Đám tu sĩ trẻ tuổi đều khiếp sợ, không tự chủ được mà rút lui, chuyện này quá đáng sợ, tiểu Thạch xuất thủ, tàn nhẫn và quyết đoán, ngay cả Tôn giả cũng phải mất mạng huống chi là mình.

Bốn vị Tôn giả như gặp đại địch, mỗi người đều tỏa ra thần quang cứ như là bốn chiếc lò thần đốt cháy bầu trời, đâu đâu cũng là ánh sáng, bảo vệ bản thân.

Bọn họ biết, tình huống có vẻ không đúng cho lắm, bên trong hoàng cung này có mấy toà đại trận thần linh tựa như không chút tổn hại nào, chưa hề bị hủy diệt, hoàn toàn khác với thông tin thu thập được.

Việc này cực kỳ nguy hiểm, vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ, vốn hưng binh vấn tội tới đây hòng trấn áp Thạch Hạo. Nhưng giờ lại rơi vào cục diện như hiện tại, rất có thể sẽ chôn thây ở nơi đây.

Bốn Tôn giả thả ra thần thức quan sát bốn phía, thế nhưng cũng chẳng tìm hiểu được gì, hàng lông mày khẽ nhíu lại, vẻ cẩn thận càng tăng cao.

"Không sao, chúng ta có trận đồ không hoàn chỉnh kia, tối thiểu có thể lao ra ngoài." Một vị Tôn giả của Tây Phương giáo lên tiếng, lão tu luyện Kim cương bất hoại thân nên toàn bộ thân thể lấp lánh vàng óng, tinh lực dâng trào.

Thạch Hạo dửng dưng nhìn đám người này. Cơ bản không có chút khói lửa sương mờ nào, nó giống như "trích tiên" siêu thoát xuất hiện nơi đây, chăm chú nhìn tất cả mọi người.

"Xoẹt!"

Một vị Tôn giả của Bất Lão sơn xông thẳng về một phía, hành động này là đang thử nghiệm trận pháp, xem thử tàn đồ nơi tay có tác dụng hay không, lão muốn mở ra một đại lộ kim quang.

Ở dưới chân lão, sương mù mịt mờ lượn lờ, hào quang màu bạc tỏa ra hình thành nên một đại lộ dẫn về phương xa.

"Có thể lao ra ngoài."

Tay áo của Tôn giả Bất Lão sơn chuyển động, trước mặt xuất hiện một con đường, một thông đạo màu bạc hiện ra dẫn mọi người tiến về trước, lão ra hiệu trận pháp này có thể phá vỡ.

Đột nhiên, ký hiệu dày đặc lóe sáng cả cung điện, bao phủ cả hư không, trong đó có mấy chục luồng thần mang màu tím bay vụt lên rồi đan xen vào nhau và bao phủ xuống dưới.

"Hả, không xong!" Sắc mặt của lão lập tức thay đổi, đối mặt với nguy hiểm khiến lão sinh ra cảm ứng ngay, lão nhanh chóng lùi sang một bên, vài sợi tử mang bay vụt qua thân thể lão.

Nhưng trong đó vẫn có một sợi bắn trúng bả vai của lão, tức thì máu thịt be bét, nơi đó nổ tung sâu hoáy có thể thấy được xương, vô cùng kinh khủng.

"Trân pháp này đã thay đổi, càn khôn đảo lộn, đã thay đổi hoàn toàn hướng đi, trận đồ trở nên vô dụng!" Lão không kìm được nói khẽ, trong phút chốc tóc gáy dựng đứng.

Nên biết, đây chính là trận pháp thần linh, bất kỳ một tòa trận pháp nào cũng đủ giết chết Tôn giả, trước kia Tôn giả của Bổ Thiên giáo bị nhốt lại rồi gặp nạn, lão vẫn không quá e ngại.

Thế nhưng, hiện tại hoàn toàn khác, tự bản thân mình đã chứng minh được, nơi đây đã trở thành đầm rồng hang hổ, cảm giác này cực kỳ khó chịu, cứ như là một con súc vật tầm thường đang đợi chờ phút giây lên thớt làm thịt.

Tại sao tân hoàng lại có năng lực như vầy, không cần nói tới việc thay đổi đại trận, chỉ riêng việc tu bổ trận pháp bị tổn hại thành nguyên vẹn cũng là một công trình vĩ đại rồi, không thể nào hoàn thành được.

Ai đã giúp đỡ nó? Trong lòng bốn vị Tôn giả chợt lạnh toát, cảm giác như mình đã bị rơi vào trong sát cục, toàn bộ đã không còn nằm trong tầm kiểm soát mà mình đặt ra, mạnh mẽ như bọn họ mà cũng cảm thấy bất an.

Trận pháp thần linh, hoàn toàn không chỉ nói suông, một khi mở ra thì gió lạnh rít gào, thần khóc quỷ gào, chém thần giết thánh, khó mà ngăn cản. Mặc dù bọn họ là Tôn giả, đã siêu thoát khỏi hồng trần thế nhưng khi đối mặt với trận pháp thần linh thì khó lòng chặn đứng được cuộc sát phạt này.

"Được, được, được, tiểu Thạch, quả nhiên ngươi có thủ đoạn như vầy, đã thành công thay đổi trận pháp thần linh, có thể bày xuống được sát cục như thế, rồi còn mời chúng ta vào trong nữa chứ."

Đến giờ phút này rồi thì bọn họ đã không còn đường lui nữa, tất cả đều nhìn chằm chằm về trước, đồng thời lấy ra bảo cụ mạnh nhất bảo vệ bản thân.

"Ta từng cảnh cáo các ông một câu, nếu dám đi vào thì tiêu diệt toàn bộ, quân vô hí ngôn*!" Thạch Hạo lên tiếng, mờ ảo và linh động thế nhưng khi nói những lời này thì ngang ngược vô cùng.
(*): Quân vương không nói chơi.

Mọi người biến sắc, đặc biệt là đám người trẻ tuổi kia ai nấy đều run rẩy, đối mặt với tên tiểu Thạch đầy ngang ngược này khiến cho tim mật bọn họ gần như vỡ nát.

"Thạch Hoàng, ngươi làm như thế chính là muốn chém tận giết tuyệt sao? Nên biết, chúng ta đều là Tôn giả, một khi toàn bộ chết đi thì chắc chắn rằng sẽ không thể nào hóa giải được đâu." Một vị Tôn giả của Tây Phương giáo lên tiếng.

Lão đã thay đổi cách xưng hô, không còn xưng "tiểu Thạch" nữa.

Lời nói của lão hoàn toàn chính xác, nhân vật có cấp bật như thế này, nếu ở trong chốn hồng trần mà nói thì quá mạnh mẽ, bình thường đều dùng để uy hiếp, nếu như một lúc chết năm vị Tôn giả thì tuyệt đối có thể chọc thủng trời xanh.

Bất kể là Bổ Thiên giáo, Bất Lão sơn hay là Tây Phương giáo đều sẽ tức giận, chắc chắn sẽ trả thù với quy mô lớn, tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua.

"Đường là do mình chọn, khi các ông tiến vào cung thì lòng đã quyết giết cho bằng được ta, muốn thảo luận về vấn đề phế lập Nhân Hoàng, kết cục của các ông cũng đã viết xong." Thạch Hạo mở miệng.

Sắc mặt của những người này vô cùng khó coi, trước kia mở miệng là tiểu Thạch này tiểu Thạch kia, còn muốn phế nó lập ra tân hoàng khác, bây giờ nghĩa lại thật là buồn cười, chính mình tự đi vào trong tử cục.

"Thạch Hạo, nếu như ngươi làm như thế thì thiên hạ sẽ chấn động, Bổ Thiên giáo ta sẽ không đời nào bỏ qua, sẽ không có bất cứ ý định giảng hòa nào." Một tên đệ tử của Bổ Thiên giáo nói.

"Các ông tới tiêu diệt ta vậy mà còn hi vọng ta chừa đường sống cho các ông, buồn cười!" Dứt lời, Thạch Hạo ấn tay một cái, mấy chục con thiên long ngẩng đầu nhào về trước.

Bốn vị Tôn giả phát sáng, trong số này có hai vị đến từ Bất Lão sơn, hai vị đến từ Tây Phương giáo, tất cả đều đang bảo vệ đệ tử môn đồ của từng người. Bản thân mình còn lo chưa xong nên mặc kệ đám người Bổ Thiên giáo.

Trên thực tế, vốn Bổ Thiên giáo tới hai vị Tôn giả, chỉ là đạo cô trung niên chết quá sớm mà thôi.

"A..."

Những người của Bổ Thiên giáo hét thảm, luồng ánh sáng này sau khi đảo qua lập tức nổ tung, một đòn diệt sát toàn bộ!

Bởi vì, lúc này Thạch Hạo đã kết hợp với long khí Hoàng đạo nên có sức chiến đấu như một vị Tôn giả thật thụ, để đáp trả đám người kia thì quá ư là dễ dàng, cứ như nghiền ép giun dế vậy.

Bốn vị Tôn giả cũng không thể nào ngồi chờ chết được, một vị Tôn giả thuộc Tây Phương giáo phát sáng, cứ như là la hán Kim cang, trong tay cầm một chiếc bình bát màu đen, mạnh mẽ xung kích về trước hòng mở ra một con đường.

Pháp khí thần linh!

Ánh mắt của Thạch Hạo lóe lên, đây tuyệt đối là một binh khí mạnh mẽ, khó trách bọn họ lại dám xông tới, không ngờ còn hậu chiêu như vầy. Hiện tại muốn dựa vào thứ này để thoát thân.

"Vù!"

Từ trong miệng bình bát bốc lên từng làn khí lành, cứ như là một mảnh hỗn độn quấy phá đại trận nơi đây, rất nhiều phù văn bị tiêu diệt hòng tạo một lối thông đạo màu vàng để đi ra ngoài.

Thạch Hạo nở nụ cười, pháp kiếm màu vàng nắm chặt trong tay sẵn sàng nghênh tiếp tối kháng với lão, mục đích để rèn luyện bản thân mình.

Một bị Tôn giả khác của Tây Phương giáo thấy thế thì cũng lấy ra một pháp khí mạnh mẽ rồi rất bước về nơi đây, với hi vọng có thể phụ giúp một tay chống lại Thạch Hạo đồng thời tiếp tục phá hủy trận pháp.

"Tại sao lại có nhiều trận pháp như thế." Lão sợ hãi, trận pháp thần linh là gì? Chỉ một tòa là đủ đối phó lão rồi, mà giờ lại xuất hiện tới bốn tòa vây khốn lão, thế có mà chạy đằng trời.

"Keeng!"

Một bên khác, Thạch Hạo đại chiến với vị Tôn giả cầm chiếc bình bát trong tay, ánh kiếm màu vàng đầy trời, chiến y của nó phấp phới toác lên khí thế thần võ.

Phù quang lấp lánh chói mắt, đôi bên lần lượt thi triển các bảo thuật, một bên như là thần phật Kim cang ở thế gian, một bên như là thiên đế giáng sinh, chém giết tới mức trời đen đất tối.

Thần trí của mọi người trở nên mơ hồ khi nhìn thấy cảnh tượng này, đó là một thiếu niên mới mười lăm tuổi ư, vậy mà có thể đấu tay đôi với một vị Tôn giả đã tu hành không biết bao nhiêu năm tháng, có thể nói gì đây?

Dù là cừu địch, dù không muốn đi nữa, nhưng ai cũng phải thừa nhận rằng, đây thật sự là kỳ tài ngút trời!

"AAAAA!"

Tôn giả hét lớn, tay nắm bảo ấn, phút chốc một pháp thân màu vàng hiện lên, hóa thành một vị Kim cang* đang trợn mắt, tay cầm một chiếc bảo xử* lớn đập về trước.
(*): Kim Cang: Lực sĩ Kim Cang (Trong Phật giáo gọi là lực sĩ thị tòng)
(*): Bảo xử: Cái chày quý báu.

Trong giây phút này, đám mây trên trời đều bị đánh tan, pháp thân màu vàng này cao lớn vô cùng, bảo xử trong tay làm chấn động pháp tắc thế gian, thần năng vô lượng.

Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, dùng chiến kiếm vàng óng ngăn lại chiếc bình bát, mà bản thân thì giống như một con Côn Bằng hình người triển khai môn Côn Bằng quyền do chính mình diễn biến ra.

"Ầm!"

Một quyền của nó nên thẳng lên trên bảo xử lập tức ánh sáng vô lượng tỏa ra, hư không vặn vẹo tựa như xuất hiện thật nhiều vết rách, vô cùng cuồng bạo và ngang ngược.

Một tiếng vang như bị phá nát vang lên, bảo xử vỡ vụn, pháp thân màu vàng kia cũng từ từ rạn nứt sau đó giải thể, ầm một tiếng nổ tung chấn động cả bốn phía.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Thạch Hạo quá mạnh, lại dùng phương pháp cứng rắn nhất để chống lại pháp thân Kim cang của Tây Phương giáo, đồng thời đánh nát Hàng Ma xử đã hiện ra, thật sự rất kinh người.

"Bụp!"

Vị Tôn giả kia miệng thổ huyết, lảo đảo thối lui, tuy tu thành Kim thân thế nhưng toàn thân trở nên vô cùng lờ mờ, thương thế rất nặng.

Một vị Tôn giả khác của Tây Phương giáo vội vã tiến lên ngăn cản tân hoàng, thế nhưng không thể nào thay đổi được tình thế, Thạch Hạo lấy thanh thần kích trấn quốc sau lưng xuống, lạnh lùng nói: "Tuyệt học của Tây Phương giáo ta đã lĩnh giáo xong, hai vị lên đường bình yên nhé."

"Ngươi... thử rồi biết!" Bọn họ trợn tròn mắt nhìn.

Thời khắc này, thân thể hai người bắt đầu thiêu đốt hóa thành phật quang chói mắt, gần như hóa thành hai viên xá lợi, muốn bùng phát tiềm năng tới cực điểm hòng đả thương tiểu Thạch.

Thạch Hạo nở nụ cười lạnh lùng, khống chế trận pháp thần linh giam cầm bốn phía, sau đó vung mạnh đại kích trong tay, thế cứ như quét ngang ngàn quân, sức mạnh mênh mông và mãnh liệt.

"Phụt!"

Máu tươi của Tôn giả bắn lên rất cao, dù hai người có mạnh hơn đi nữa thì cũng khó lòng chặn được trận pháp thần linh, càng không có cách nào ngăn cản được uy phong của thần kích trấn quốc, cả hai bị chém chết, máu tươi tuôn trào.

"Tiểu Thạch, ngươi và Bất Lão sơn ta có quan hệ máu mủ, nay chúng ta cũng vì cứu ngươi nên mới tới, không cần phải sinh tử tương tàn làm gì." Một vị Tôn giả của Bất Lão sơn lên tiếng.

Những người còn lại tràn ngập vẻ sợ hãi, còn chiến nữa ư? Trận pháp thần linh đã phong tỏa, mà bản thân tiểu Thạch cũng vô cùng mạnh mẽ, điều khiển thần quốc trấn quốc, ai có thể so tài?

"Nếu như là thân thích vậy vì sao các ông lại hết lần này tới lần khác ra tay với ta, đã như thế tại sao ta lại phải nể tình chứ?" Thạch Hạo hỏi ngược lại.

Đầu tiên, nó dùng trận pháp thần linh nhốt lại một người, sau đó dùng bảo thuật của bản thân đại chiến với tên còn lại nên rất quen thuộc những diệu thuật tuyệt học của Bất Lão sơn.

"Tiểu Thạch, ngươi dám làm thế thì tương làm sao đối mặt với Bất Lão sơn chúng ta?!" Một người khác kêu lớn, trong cuộc chiến vừa rồi tên này đã bị Thạch Hạo một kích chém lìa cánh tay trái, máu tươi chảy xối xả.

"Ta cũng muốn hỏi, Bất Lão sơn đối mặt với ta như thế nào?" Thạch Hạo quát lớn.

"Ngươi..." Một vị Tôn giả khác của Bất Lão sơn mở miệng.

Thạch Hạo khí quán trời cao, mở ra trận pháp thần linh, mười phương bị vây nhốt, giờ phút này nó trở nên lạnh lùng vô tình, thần kích trấn quốc nắm chặc trong tay bắt đầu đại khai sát giới!~

"A..." Lập tức một vị Tôn giả kêu thảm, lão cùng với pháp khí của mình bị chém lìa thành hai nửa, máu tươi phun thẳng trời cao.

"Ngươi..." Tên còn lại sợ hãi.

Chiến y của Thạch Hạo tung bay theo gió, tóc đen rồi bời, cặp mắt lạnh lẽo, đại kích trong tay chỉ thẳng về trước, tiếp tục xuất thủ.

"Phụp!"

Máu tươi dâng trào, người này bị Thạch Hạo bổ trúng, vị Tôn giả cuối cùng cứ thế mất mạng, máu nhuộm đỏ cả hoàng cung.

"Sao lại thành ra như vầy?" Các đệ tử nơi xa không tin vào sự thật này, bọn họ đều run bần bật, cả người ca giật, có mấy người xụi lơ ngã nhào trên mặt đất.

Đối diện với thiếu niên như ma thần, cộng thêm một người chét chết năm vị Tôn giả, việc này khiến lòng người chấn động!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK