Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Hạo ngẩng đầu cũng nhìn về phương hướng kia, đó là một người trung niên với mái tóc đen tung bay, ánh mắt sáng rực, khí chất bất phàm.

Thạch Hạo có chút ấn tượng với người này, chính là giáo chủ của Ngọc Hoa giáo, ban đầu còn muốn lấy lòng và thông gia với Thạch tộc.

Cũng chính vì hắn là người khởi sướng nên phía sau có một vài đạo thống ăn theo, dẫn tới bầu không khí lúc đó rất náo nhiệt, rất nhiều người cười nói muốn thông gia với Thạch tộc.

Ở bên cạnh người trung niên kia có một thiếu nữ áo xanh thanh lệ thoát tục, quả thật rất xinh đẹp, Thạch Hạo vẫn còn nhớ nàng tên là Lục Trúc, khí chất rất xuất chúng.

"Đi thôi, con gái. Khà khà, lúc trước còn có chút bận tậm, sợ hắn sẽ phát điên gây phiền phức, nhưng giờ không cần lo lắng gì nữa." Giáo chủ của Ngọc Hoa giáo nói.

Lời nói của hắn không cao thế nhưng vẫn đủ lọt vào tai của mấy người nhà Thạch Hạo.

Thạch Hạo hiểu rõ, người này vẫn luôn ẩn chứa địch ý.

Trên thực tế, nếu không phải lo lắng Thạch Hạo, sợ sệt hắn sẽ ra tay thì rất nhiều đạo thống đã không tới Bất Lão sơn này.

Cũng có thể nói, chính những người từng xung đột với Thạch Hạo, hoặc là phục kích hắn ở Linh giới, hoặc là nhằm vào hắn ngoài đời thực, cho nên mới tới đây bồi tọi.

Hiện giờ xảy ra chuyện bất ngờ như vầy, cho nên tư tưởng của bọn họ sẽ thay đổi.

Tựa như là Giáo chủ Ngọc Hoa giáo, trước đây không lâu còn miệng tươi cười nói trong cung điện của Tần tộc, vô cùng hiền hòa dễ mến, bắt chuyện và đề nghị kết thân với Thạch Tử Lăng và Tần Di Ninh.

Nhưng hiện tại liền trở mặt, bởi vì Thạch Hạo đã bị phế và hắn nghĩ tới việc trước đây không lâu còn mặt mày hớn hở làm lành thông gia với Thạch tộc, thật sự lúc đó hắn quá mức khiêm nhường.

Hắn luôn cảm thấy làm như vậy là tổn thương tới tự tôn mình, đường đường đứng đầu một giáo mà lại dùng con gái rượu để hóa giải nguy cơ, giờ nghĩ lại thật sự cảm thấy không hề thoải mái chút nào.

"Ha ha, kết cục nằm ngoài dự liệu mà, đúng là thiên ý đó." Có người cười tươi không cách nào che giấu nổi, tiếp đó là nghênh ngang rời đi.

"Chúng ta đi thôi." Giáo chủ của Ngọc Hoa giáo lạnh nhạt nói rồi mang theo con gái Lục Trúc của mình vọt lên trời cao

Nơi đây trở nên nhốn nháo, Hoang đã bị phế, sẽ trở thành phàm nhân, đây là một chuyện động trời, tất nhiên sẽ không cách nào yên ắng được.

Có người tiếc nuối thay cho Thạch Hạo khi một thiên tại lại tao ngộ chuyện như vậy.

Cũng có người cười mỉa mai trên nổi đau của người khác, đó là những đạo thống đối đầu với Thạch Hạo, bọn họ vô cùng mừng rỡ khi thấy tình cảnh này.

Có người hờ hững như không liên quan tới mình, chỉ là yên lặng theo dõi hóng chuyện mà thôi

"Đi thôi, chỉ là một tên rác rưởi thì còn gì để xem chứ."

Có người vô cùng cay nghiệt nói thế, ngay trước mặt một nhà Thạch Hạo nói ra lời khó nghe như vậy.

"Bớt nói những lời khó nghe như vậy thì hơn, người ta đã như vậy rồi, là kỳ tài ngút trời nhưng giờ một thân đạo hạnh bị chém bay, rất đáng thương mà." Một cô gái lên tiếng.

Nhưng mà, đây cũng chẳng phải là cảm thông mà nàng lại treo nụ cười đầy ngạo mạn nơi miệng, tuyệt đối là trào phúng, mang theo ác ý.

"Ồ, ta cảm thấy quên mang thứ gì đó đi thì phải, hình như làm rớt ở Tần tộc." Nhưng lúc này có nhân vật cấp trưởng lão ánh mắt lấp lóe nhìn về phía người nhà Thạch Hạo.

Lúc này, Tần Di Ninh cắn môi mắt chứa lệ nóng, con trai trưởng của mình gặp phải tao ngộ quá đáng thương khiến nàng vô cùng khó chịu, mà đám người kia lại còn bỏ đá xuống giếng chế nhạo như vậy lại càng khiến tâm trạng của nàng tức tối hơn.

"Đạo huynh, ngươi đã làm rơi thứ gì ở Tần tộc thế?" Có người hiểu ý nên khẽ cười phối hợp hỏi.

"Là một ít thần liệu quý giá, đã rớt ở trong cung điện Tần tộc." Người kia nói.

Hiển nhiên, hắn đang nói tới những món quà tặng quý giá đã mang tới kia, có một vài đạo thống tới Tần tộc là để hàn gắn mối quan hệ với Hoang, tất nhiên sẽ đưa lên những lễ trọng.

Hắn vừa nói như vậy thì tất cả mọi người đều hiểu cả, hắn muốn lấy lại những thiên tài địa bảo kia.

"Ta nhớ ra rồi, ta cũng làm rớt ở bên trong."

"Chính xác, đi vội quá mà quên mang về những thứ kia."

...

Những người này dồn dập lên tiếng, yêu cầu trả lại những món quà tặng kia, có thể nói trở mặt vô cùng nhanh.

"Chính xác, ta cũng quên một vài thứ." Giáo chủ Ngọc Hoa giáo vốn đã rời đi thế nhưng lúc này chợt lên tiếng, cũng muốn quay lại đòi quà.

Hừ!

Nhưng lúc này, Tần Trường Sinh lần nữa xuất hiện rời khỏi sơn môn và hừ lạnh một tiếng.

Nơi đây trở nên yên tĩnh, không còn ồn ào như trước nữa.

Mấy người này kiêng kỵ, dù biết rằng Thạch Hạo đã bị phế bỏ nhưng cũng không dám mạnh mẽ tấn công vào Bất Lão sơn, những người vừa rồi cũng chỉ là nói ra miệng mà thôi.

Lúc này, Tần Trường Sinh tức giận biểu đạt không vừa ý, bọn họ không thể không để ý được, nhiều người bồn chồn trong lòng.

"Không trả lại cũng được, không sao cả, cứ đưa cho đám con cháu Thạch tộc phế vật kia." Có người lúc này còn tranh thắng thua nói.

Đương nhiên là đang đả kích Thạch Hạo, cũng là đang xả cơn giận cho mình, sau đó không ít người dồn dập lao lên trời cao chuẩn bị rời đi.

"Tàn tiên đã nói, ta còn một tháng nữa mới bị phế đó, các ông đã quên rồi sao?"

Vào lúc này chợt Thạch Hạo lên tiếng, lời nói lạnh lùng băng hàn vô cùng, ánh mắt như điện xẹt quét nhìn toàn bộ.

"Ngươi... sống không được đâu, Chí Tôn của Tiên điện đã nói rồi, Ba ngàn châu này có quy tắc, không cho ngươi làm xằng bậy!' Có người lên tiếng.

Thế nhưng, sắc mặt của rất nhiều người khác đều thay đổi, ai cũng chột dạ cùng bất an, bởi vì bọn họ đã quên, Hoang còn có một tháng nữa mới bị 'dằn vặt'.

"Ầm!"

Thời khắc này Thạch Hạo vung tay phải ra, ầm, một luồng gió mạnh vô cùng khủng khiếp tựa như muốn đánh nát sao trời.

"A..."

Người vừa nhắc tới Tiên điện kia hét thảm vì bị Thạch Hạo đánh trúng, một luồng hào quang lướt qua và hình thể hắn nổ tung hóa thành mưa máu, bị mất mạng ngay tại chỗ.

"Ngươi... chó có làm loạn!" Có người sợ hãi tới tận linh hồn.

Ai cũng không ngờ rằng, Hoang đã rơi vào tình cảnh đầy thê thảm này mà còn độc ác tàn nhẫn, lại dám ra tay như vậy.

"Ông, ông, còn có cả các ông nữa..." Thạch Hạo chỉ tay từng người, nói: "Cho các ông trong vòng ba ngày phải đưa tới lễ vật lớn gấp mười lần trước, nếu không thì các ông cũng hiểu rồi đó, ta sẽ tới nhà từng người một để chào hỏi! Nếu không muốn bị giết tới mức máu chảy thành sông, không còn chút manh giáp nào thì lo mà làm theo đi!"

Thạch Hạo lạnh lùng chỉ về những người vừa rồi, chấn nhiếp bọn họ.

Sắc mặt của những người này cứng đờ, hắn chưa bị phế, còn thêm một tháng nữa mới vậy?

Rất nhiều người bốc mồ hôi hột, từng người đau hết cả đầu, bởi vì khi nãy bọn họ quá sơ suất, cho rằng hiện giờ Hoang đã bị phế bỏ rồi.

Phần ít người âm thầm chửi bới, ân hận vì sao mình lại nói ra những lời đó.

Phàm là những người không lên tiếng thì cũng không có bị chỉ thẳng mặt.

Giáo chủ của Ngọc Hoa giáo lộ vẻ ân hận đầy không cam, bởi vì hắn cũng nằm trong số người bị chỉ, bắt buộc phải đưa lên một phần lễ càng kinh người hơn nữa.

Cuối cùng, người dần dần tản đi.

Tâm trạng của mọi người hoàn toàn khác biệt, có người mang theo xấu hổ lẫn căm phẫn, có người thì lại âm thầm cười lớn.

Nơi đây, tất cả đều kết thúc.

Nhưng, tin tức lại nhanh chóng lan truyền tựa như một cơn lốc bao phủ khắp Ba ngàn châu.

Tin tức Hoang bị phế tựa như mọc cánh, ai ai cũng biết, Ba ngàn châu bao la rộng lớn nhưng các giáo đều nghe thấy cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK