Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các ngươi tới từ nơi nào, là không thuộc về mảnh thời không này ư?" Thạch Hạo ngửa đầu nhìn về tinh không.

Một mình hắn đứng bên dưới màn đêm sao sáng suy tư, hắn mở thiên nhãn Chí Tôn hòng phá tan vĩnh hằng nhìn ra dòng sông thời gian.

Giữa cửu Thiên thập Địa có rất nhiều nơi đã phát hiện ra vết tích của Diệp Khuynh Tiên, kéo theo đó cũng đã phát hiện một ít mah mối của nữ đế kia, việc này thật sự là cực kỳ kinh người.

Nhưng tất cả cũng chỉ dừng ở đây, chứ không có phát hiện thêm được gì nữa.

Không ngờ, ở đương đại này không thể nào tìm ra tung tích của Diệp Khuynh Tiên, không một ai biết nàng đang ở nơi đâu, đang ở phương nào.

Trận chiến Biên hoang kết thúc chưa tới bốn trăm năm thì nàng có thể đi được đâu? Tìm khắp thiên hạ cũng chẳng có thu hoạch gì, năm xưa nàng cũng chưa hề tiến vào Tiên vực vậy mà lại im lặng biến mất tăm.

Tuy rằng chuyện này rất quái lạ, càng tìm hiểu thì lại càng kinh người thế nhưng Thạch Hạo cũng không muốn đặt tinh lực vào đây quá nhiều, còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ hắn.

Hắn muốn tu hành, muốn quật khởi trước khi lần tính sổ lớn thật sự tiến tới!

Không phải vì hắn mà là vì tộc nhân, vì thân bằng, hắn phải sống tiếp, phải đủ mạnh, chỉ như vậy mới có thể bảo vệ thứ mình muốn, không cho huyết và loạn cùng nhau kéo tới.

Hắn chuẩn bị lên đường đi tới thế giới bờ đê, lần này hắn muốn dẫn càng nhiều người hơn!

Ngoại trừ đám Mục Thanh, Thiên Giác nghĩ, Xích Long... ra thì còn có mấy trăm người trong số đội quân tám trăm con em kia, đều phải mang đi để rèn luyện bọn họ.

Mạt pháp tới và vùng thế giới này đã làm người ta tuyệt vọng, mà thế giới bờ đê tuy rằng cực kỳ nguy hiểm thế nhưng lại ẩn chứa hi vọng, nếu tới đó và chịu đựng nổi thì sẽ nhận được chỗ tốt cực kỳ lớn!

Lần này, niên hạn mà chủ Cấm khu dành cho bọn hắn chính là một trăm năm mươi năm, kéo dài hơn trước!

Đám người Mục Thanh, Xích Long, Thiên Giác nghĩ... kích động không thôi, một trăm năm mươi năm, hơn nữa thời gian tu đạo hiện tại của bọn họ đã vượt qua ngưỡng cửa năm trăm năm kia rồi!

Có thể tại nơi đó bọn họ sẽ tìm được thời cơ để đột phá tới cảnh giới Chí Tôn?

Bọn họ vô cùng ước ao, nội tâm nổi gợn sóng chập trùng.

Ầm!

Ánh sáng óng ánh chiếu rọi, phù văn lấp lánh đầy trời, trận văn bao quanh lấy mấy trăm người rồi rời đi khỏi cấm khu, lần nữa tới thế giới bờ đê nơi đó.

Lần này Thạch Hạo vô cùng cẩn thận, dù cho mấy người Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh cũng cẩn thận không thôi, bởi vì tới càng nhiều thì càng cần phải chăm sóc.

Dù gì thì những người khác không có mạnh như bọn họ, cần phải bảo vệ lúc mới bước vào.

Một trăm năm mươi năm, với bọn họ thì thật sự là rất dài, có người tính cách quá nóng vội nên không cách nào miên trì được, và rồi chết ở gần vực sâu lôi điện.

Sau khi lần lượt vài người bỏ mạng thì đám người Mục Thanh nghiêm khắc nhắc nhở, không được cậy mạnh, phải lượng sức mà tu luyện.

Ngay cả Thạch Hạo cũng đã bị kinh động và tới đây nhắc nhở bọn họ, tương lai vẫn còn rất nhiều cơ hội, tất cả mọi người đều có đủ thời gian để trưởng thành, không cần phải lo lắng như thế.

"Dục tốc thì bất đạt, tu đạo, chú ý ở tự nhiên, tuyệt đối không được cưỡng cầu hơn thua!" Lời nói của Thạch Hạo nghiêm khắc, giảng giải lại lúc hắn muốn trở thành Chí Tôn nên đã lưu lại mầm họa, nếu không phải hắn tu luyện lại lần nữa thì con đường đại đạo của hắn đã đứt lìa rồi.

Rất nhiều người ngồi xếp bằng bên cạnh vực sâu lôi điện chứ không có cưỡng cầu gì nữa.

Cứ thế một trăm năm mươi năm nhanh chóng trôi qua, Thạch Hạo có thể cảm nhận được, sự tích lũy của bản thân đã sâu sắc thêm một bước, thế nhưng đạo hạnh của hắn lại không có tăng trưởng, vẫn không thể đột phá thành tiên được!

Hắn thở dài, quả nhiên thành tiên rất là gian nan, dù cho đã đi tới đỉnh cao cực đạo trong lĩnh vực Nhân đạo mà vẫn không thể có biện pháp để tiến thêm một bước.

Thật sự có quan hệ với năm tháng tu đạo ư? Hắn nhíu mày, cũng từng nghe nói qua, tu đạo thành tiên cực kỳ khó khăn, cần phải có thời gian để nung nấu, phải từ từ cọ sát, dù cho đạo hạnh đã đủ nhưng tuổi tác mà không đạt tới mức nhất định thì cũng sẽ không thành công.

"Hoặc là, vẫn đang đánh bóng, đã tốt càng tốt hơn, như vậy mới thật sự nâng cao thêm một bước nữa." Thạch Hạo tự an ủi mình.

Một trăm năm mươi năm qua đi, Thạch Hạo đi tới trước vực sâu lôi điện rồi dẫn đám người Mục Thanh trở về.

Đội quân mấy trăm con em rất phấn chấn, đạo hạnh của bọn họ đã tăng vọt, rất nhiều người đều tăng cảnh giới.

Thế nhưng, tâm tình của đám nhân vật thủ lĩnh lại buồn bã, vẫn không cách nào đột phá tới cảnh giới Chí Tôn.

Tới hiện giờ bọn họ đã hơn năm trăm tuổi thế nhưng vẫn không thể tìm thấy được hi vọng, không thể tránh thoát khỏi gông xiềng của cảnh giới Độn Nhất.

Hoàn toàn chính xác, đám người Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh... sớm đã đứng ở lĩnh vực đỉnh cao nhất của cảnh giới Độn Nhất, chỉ thiếu một đường thế nhưng vẫn không thể tiến vào cảnh giới Chí Tôn.

Hoàng điệp óng ánh như hoàng kim nhẹ nhàng giang cánh là trời long đất lở, thần cản giết thân phật chặn giết phật, thế nhưng chính nó cũng không thể trở thành Chí Tôn.

Lôi linh là thu hoạch lớn nhất, tu vi của chúng tựa như ngựa đuổi vả lại còn tiến hóa ra hình thái càng kinh người hơn, không phải chân long thế nhưng khí tức cũng chẳng hề kém chân long gì cả.

Ba con sinh linh này đã cao bằng nửa người, động tác mãnh liệt như tia chớp, lực sát thương kinh người, dù cho đám người Mục Thanh cũng không dám đối điện khi ba con cùng liên thủ.

Đáng tiếc, ba con lôi linh này cũng không cách nào thành Chí Tôn được.

Trở về Thạch thôn và trên núi sau thôn lại thêm ra vài phần mộ mới, sinh lão bệnh tử không thể nào đảo ngược được.

Lão tộc trưởng vẫn còn sống, tiên huyết năm xưa ẩn chứa tinh khí sinh mệnh quá dồi dào nên đã giúp lão tăng lên không ít tuổi thọ, hiện giờ tuy rằng đã rất già thế nhưng tinh thần vẫn rất sung mãn.

"Lại đổi sang một nhóm khác!"

Thạch Hạo nói, lần trước hắn cũng không có mang đi toàn bộ đội quân con em, bởi vì Thiên đình cần có bọn họ lưu lại, cho nên đã lưu lại một nửa.

Lần này, hắn muốn dẫn nhóm người còn lại đi.

"Gào!"

Nghỉ ngơi ngắn ngủi thì trong thôn truyền tới tiếng gầm rú khiến đám nhóc sợ hãi nhảy dựng lên, nhiều năm trôi qua Thạch thôn vẫn yên tĩnh và an lành, tiếng gào này thật sự quá kinh người.

"Táng đá, là tảng đá kia, nó sống lại rồi!" Có đứa nhỏ hét lên.

Ngay bên cạnh chín con rồng kéo quan tài có một tảng đá đang lăn tròn gầm thét, Đả Thần Thạch đã thức tỉnh.

Rắc rắc!

Nó đang rạn nứt, bóc ra rất nhiều đá mạt và lộ vẻ óng ánh bên trong, khí hỗn độn tỏa ra và một luồng sức mạnh hùng hồn cuộn trào.

Vèo!

Thạch Hạo nhanh chóng phản ứng, giơ tay nắm chặt lấy nó rồi quăng mạnh về vực ngoại.

Bởi vì, khí tức của nó quá mạnh mẽ nên sẽ tổn thương tới người trong thôn.

Ầm!

Một ngôi sao lớn của vực ngoại nổ tung vì bị Đả Thần Thạch đập trúng, nó hóa thành khỏi lửa rực rỡ và hủy diệt trong tinh không.

"A, tên khốn nào dám tập kích bản tọa thế!" Đả Thần Thạch kêu la.

Lát sau Thạch Hạo xuất hiện ở vực ngoại và đứng bên cạnh nó, không hề sợ ánh lửa đầy trời cùng các mảnh vỡ ngôi sao, tiếp đó chụp nó vào trong tay.

"Nhóc con, cảnh giới của ngươi..." Đả Thần Thạch giật mình, sau khi nó tỉnh giấc thì cả người đểu lan tràn khí hỗn độn, có xu thế hóa thành chí bảo, kết quả lại không cách nào lay động được Thạch Hạo.

"Ta đồ sát tàn tiên cũng không ít, mày có muốn thử một lần không?" Thạch Hạo hỏi.

Đả Thần Thạch chẳng thể làm gì khác, vốn còn muốn hả hê tranh tài với Thạch Hạo một phan, thế nhưng lúc này yên lặng tại chỗ.

Sau khi trở lại mặt đất thì nó nhanh chóng hiểu rõ những chuyện trong những năm vừa qua, lúc này la oai oái muốn giết thẳng vào trong thế giới bờ đê kia.

"Ai có thể dẫn đường cho ta không, ta muốn trở thành tiên!"

Lần này, đám Mục Thanh, Thạch Chung, Xích Long không có đi cùng, bọn họ cảm thấy vực sâu lôi điện đã không còn ý nghĩa quá lớn với bọn họ, dù cho rèn luyện như thế nào cũng không thể tiến vào cảnh giới Chí Tôn đươc.

Cuối cùng, Thạch Hạo dẫn theo Thiên Giác nghĩ, hắn muốn tiếp tục thử nghiệm xem thời cơ có tới hay không, hắn rất hi vọng có người sẽ trở thành Chí Tôn và tạo nên một con đường sang sông cho những người khác.

Đương nhiên, Đả Thần Thạch nhất định phải đi cùng rồi.

Lần này kéo dài tới hai trăm năm, Thiên Giác nghĩ vẫn như trước kia không thể nào đột phá, bị dính chặt cứng ở nơi đó!

Trong hai trăm năm này, Đả Thần Thạch rất điên cuồng, nó năn nỉ Thạch Hạo giúp nó tóm lấy tới mấy lôi trì để nó gặm nuốt, đội quân con em của Thạch thôn chỉ biết trợn tròn mắt.

Sau đó, ở thế giới bờ đê kia nó điên cuồng cắn các loại đá, ngay cả Thạch Hạo cũng chẳng biết nói gì nữa.

Đả Thần Thạch cũng bị kẹt lại tại đây, không thể trở thành Chí Tôn được.

Bọn họ trở về lại Thạch thôn.

Đời nay, Thạch Hạo đã hơn bảy trăm tuổi, mà thời gian tu đạo của đám người Mục Thanh, Thiên Giác nghĩ.. cũng không nhỏ hơn hắn bao nhiêu, đáng tiếc, vẫn bị ngăn cản tại đây.

"Vì sao, thời đại mạt pháp đáng sợ như vậy à, chúng ta đã tiến vào nơi thế giới bờ đê kia mà cũng không tìm thấy được hi vọng." Có người thở dài.

Trong vòng mấy năm sau đó Thạch Hạo đã tra tìm tất cả các sách cổ, tìm kiếm các đối sách.

Rốt cuộc thì hắn cũng phát hiện ra đầu mối, bên trong một ngọc thạch thư bể nát được để lại hơn kỷ nguyên trước có ghi chép và đã giải thích cho nghi hoặc của hắn.

Thời đại mạt pháp tới và điều đáng sợ nhất chính là một đao thiên ý chém qua thân thể, nếu như muốn thành đạo thì sẽ cực kỳ khó khăn, dù cho có đi tới nơi kia thì cũng khó có thể thay đổi được
gì.

Với những người này, dù cho ở nơi đây cũng giống như đang trải qua thời đại mạt pháp vậy!

Bọn họ đều trải qua sự kịch biến khốc liệt nhất của thiên địa, tất cả mọi người đều bị thanh đao thiên ý chém qua, bao gồm cả Thạch Hạo năm xưa thiếu chút nữa cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi.

Dấu ấn này khắc sâu bên trong xương cốt của bọn họ!

Ngọn núi phía sau núi lại có thêm rất nhiều phần mộ, việc này làm cho Thạch Hạo vô cùng chán nản thất vọng, đám người Đại Tráng Nhị Mãnh đều đã già, mà bậc cha chú của bọn họ đã có rất nhiều người không còn trên đời nữa.

Lúc hắn rời đi đã lưu lại tiên huyết dược, thế nhưng không có ai dùng cả.

"Ba ta nói, ổng uống thì quá lãng phí, để dành sau cho người cần dùng tới." Bì Hâu lên tiếng, đứa nhỏ quậy phá năm nào giờ đã già nua.

"Bì Hầu, Đại Tráng, Hổ Tử, Nhị Mãnh!" Thạch Hạo ôm chầm lấy bọn họ, lời nói run run nghẹn ngào, đám nhỏ thuở nhỏ nay đã già yếu, hắn lo lắng sẽ không thể gặp lại bọn họ được nữa.

Thạch Hạo không dám rời đi nữa, mỗi lần bế quan trở về thì đều có rất nhiều người ra đi, phân biệt vĩnh viễn với rất nhiều người, không thể nào gặp mặt được nữa.

Hắn rất quan tâm nhóm bạn này, sợ nếu mình lại đi tu hành thì bọn họ sẽ yên giấc dưới phần mộ mất.

Trong tay Thạch Hạo vẫn còn tiên huyết, trong thôn vẫn còn thần dược thế nhưng nếu dùng toàn bộ thì sẽ cứu được bao nhiêu người? Vả lại, đám Đại Tráng, Nhị Mãnh cũng không muốn dùng.

"Máu của ta có được hay không?" Thạch Hạo cúi đầu, hắn vẫn chưa thành tiên nên khong thể luyện thành bất tử huyết dược được.

Thế nhưng, hắn vẫn thử nghiệm luyện ra chân huyết.

"Đừng vậy, việc này sẽ làm tổn hại tới đạo hạnh của ngươi đó, hiện giờ cũng đừng nghĩ nhiều nữa, mau mau đột phá đỉnh cao nhất Nhân đạo này, chỉ có thành tiên thì mới là con đường đúng!" Đại tráng bắt lấy cánh tay của hắn rồi khuyên ngăn.

"Không sao đâu, cứ để ta thử một lần xem sao." Thạch Hạo lắc đầu.

Thế nhưng, những đứa bạn cùng trang lứa lớn lên cùng nhau này tiến lên ngăn cản hắn lại.

"Ai rồi cũng sẽ chết cả, ngươi có thể cứu sống chúng ta trong bao lâu chứ, một đời hay là hai đời, sớm muộn gì cũng sẽ phân biệt thôi, còn không bằng cứ để chúng ta trở về cát bụi một cách bình thường nhất." Hổ Tử lên tiếng.

Thạch Hạo thất vọng, trong lòng đắng chát.

Ngoài mặt thì hắn đồng ý thế nhưng vẫn âm thầm ra tay rèn luyện tinh huyết của bản thân, tối tới thì giúp bọn họ gột rửa huyết nhục thân thể.

Khoảng thời gian sau đó, Thạch Hạo đã luyện hóa bộ tiên thi bên dưới Tây Lăng giới được mấy bình huyết dược, tiếp đó hắn lại dẫn người lên thượng giới.

Mấy trăm năm qua đi, Thiên đình đã có chút uy nghiêm, trở thành một quái vật khổng lồ.

Đám người Mục Thanh, Thạch Chung, Chu Lâm quản lý rất tốt, giáo hóa sinh linh hắc ám, hiện giờ ngọn lửa chiến tranh trên cửu Thiên thập Địa đều đã tắt hẳn, khu vực hắc ám cũng không còn huyết chiến nữa.

Đạo thống khắp nơi đã nhìn thấy được chỗ tốt của nguyện lực nên không ngừng khởi công xây dựng các thần miếu, đạo quan.

Thế nhưng, cách rút lấy nguyện lực này lại có quan hệ với pháp môn mà Thạch Hạo sáng tạo nên, và cũng có quan hệ với Thiên đình, nay thiên hạ đã bình định khắp nơi thành lập thần đình, thành ra nguyện lực hùng hậu không ngừng tụ tập tới.

"Có chút kỳ quái." Thạch Hạo lẩm bẩm, sau khi lên thượng giới thì hắn cảm nhận được, bên trong các bức tượng thần của hắn được đặt ở thần đình tụ tập một lượng khổng lồ nguyện lực không ngừng tuôn trào về phía hắn.

Đây là sự tích lũy của mấy trăm năm, hiện giờ đã tới một điểm giới hạn nên nháy mắt đã bao vây lấy hắn.

"Đây cũng là một con đường, nguyện lực thành tiên..." Thạch Hạo nhíu mày thế nhưng lại không tương xứng với con đường hắn đang đi trước mắt.

Nhưng, đây lại là sự dẫn dắt vô cùng lớn cho hắn, cũng có thể mở ra một con đường khác cho đám người Mục Thanh, Xích Long.

Một trăm năm sau, Thạch Hạo đã hơn tám trăm tuổi.

Thiên đình càng ngày càng cường thịnh, đã có quy mô thật sự, nếu như không phải đang ở thời mạt pháp thì nghiễm nhiên đã là một đại thế hoàng kim rồi.

"Đã tìm được, con rùa lớn kia xuất hiện rồi!"

Ngày hôm đó, Chu Lâm mừng rỡ tới báo tin cho Thạch Hạo.

Những năm này Thạch Hạo giao cho bọn hắn một nhiệm vụ, đó là tìm kiếm cung điện Chí Tôn đồng thời tìm kiếm Tề Đạo Lâm.

Cung điện Chí Tôn đã tìm thấy, nó đang được một con rùa lớn cõng trên lưng và hiện tại đang xuất hiện ở biên giới Ba ngang châu, đại địa xé rách, bụi mù cuộn trào.

Thạch Hạo tự mình xuất thủ bắt giữ lấy rùa lớn.

Người bình thường không cách nào bắt được nó, bởi vì con rùa này quá khổng lồ, nắm giữ sức mạnh không tài nào tưởng tượng được.

"Nó cũng chẳng phải là vật còn sống thật sự, thân thể đã luyện hóa thành con rối, nguyên thần cũng chỉ còn lại một chút ý thức của bản thân, đây tựa như là một món binh khí vậy." Thạch Hạo nhìn ra bản chất của nó.

Khi còn nhỏ hắn từng gặp qua con rùa lớn này, lúc ở gần Thạch thôn thì từng có một cái móng vuốt to lớn che kín cả bầu trời, giờ gặp lại đã là hơn tám trăm năm sau rồi.

Năm đó hắn còn tưởng rằng cung điện Chí Tôn cố ý làm giả, và cung điện mà con rùa này đang cõng cũng là giả luôn, hiện giờ xem ra đây mới thật sự là truyền thừa.

"Sơn bảo xuất hiện ở Thạch thôn, là nó lưu lại." Thạch Hạo thở dài.

Quả nhiên, sau khi bắt được rùa lớn thì bên trong cung điện trên lưng nó Thạch Hạo đã tìm được bộ truyền thừa hoàn chỉnh, trong này có rất nhiều điển tịch!

"Giao cho Thiên đình, dạy cho đám nhóc của Thạch thôn!" Thạch Hạo lên tiếng, truyền thừa này không hề đơn giản chút nào.

"Tề sư phụ!" Lúc Thạch Hạo thu dọn điển tịch thì trong lòng run rẩy hét lớn một tiếng.

Hắn nhìn thấy được một chiếc hồn đăng thế nhưng đã tắt lịm, nơi đó có di ngôn, có chữ viết do Tề Đạo Lâm lưu lại.

Sinh thời, Tề Đạo Lâm luôn đi tìm cung điện Chí Tôn, vả lại hắn đã phát hiện ra một con đường và thấy được phần cuối, nơi đó có cánh cửa bằng xương trắng và hắn đã lưu lại hồn đăng nơi đây rồi tiến vào trong.

Hai mắt Thạch Hạo cay xè chảy xuống nước mắt, miệng lẩm bẩm ba chữ Tề sư phụ.

Hắn biết, đó chính là cánh cửa nguyên thủy, năm xưa Liễu Thần, tiểu Tháp cũng đã rời đi từ cánh cửa này, làm sao Tề Đạo Lâm cũng phát hiện ra được? Tùy ý xông vào và hồn đăng đã tắt, như vậy đã nói rõ tất cả rồi.

Thạch Hạo rời đi, trong lòng mang theo thương xót, nhiều năm qua hắn vẫn luôn để nhân mã Thiên đình đi tìm kiếm Tề Đạo Lâm, thế nhưng lúc này lại nhận được tin như vầy.

Hắn tiến vào khu vực không người kia, với hắn, ngay cả Biên hoang cũng đã chiến qua thì làm sao sẽ sợ nơi này được chứ?

Nhưng, hắn biết nơi này có điểm gì đó quái lạ, quả thật có những hiểm cảnh trí mạng được lưu lại từ tiên cổ, nên phải lưu ý một chút.

Một ao máu đầy lạnh lẽo ướt át, cách rất xa mà thân hồn tựa như muốn bị hấp thu vào trong, đây là cảnh tượng sau hai năm Thạch Hạo tiến vào khu vực không người.

"Chân Tiên chết trận, vả lại không chỉ có một hai bộ thi thể, chúng hóa thành dòng máu ngưng tụ thành ao này." Hắn nhìn ra được chân tướng.

Nếu không phải hắn là Chí Tôn và người bình thường vào đi thì chắc chắn sẽ phát sinh nguy hiểm ngya.

Lúc Thạch Hạo giơ tay là thần quang cao vạn trượng, hắn luyện hóa ao máu này, xem thử nó còn có chút tinh túy nào hay không, có thể rèn luyện nên tiên huyết đại dược hay không.

Phụt!

Kết quả, ao máu này khô cạn và một cục bùn nhão vàng ép thẳng tới Thạch Hạo.

Ầm!

Thạch Hạo nắm pháp ấn đánh tới.

Bùn nhão này quá mức kỳ lạ, ăn mòn vạn vật, ngay cả hư không cũng bị mòn theo.

"Sau khi Bất Hủ giả, Chân Tiên chết trận thì thể thể bọn họ bị vất đống cùng nhau và huyết nhục biến thành bùn, chính là thứ này!" Thạch Hạo hiểu rõ.

Ao máu không còn tinh túy gì cả vì đã ôn dưỡng ra tà vật cỡ này.

Cục bùn nhão này rất kinh khủng, nếu không phải Thạch Hạo đủ mạnh thì khả năng đã bị nó gây thương tổn, sau đó hắn ra tay phong ấn cục bùn nhão này lại, đây là thứ hung ác thế nhưng cũng là vật liệu hi hữu để luyện khí.

Ba năm sau, Thạch Hạo không ngừng tìm kiếm trong khu vực không người rộng lớn này và đã gặp phải một hồi ác chiến.

Đó là anh linh bị nhốt trong một hang động cổ và có trận pháp tuyệt thế phát sáng, bên trong có linh thể đã lột xác từ tàn hồn của Bất Hủ giả, Chân Tiên ngày xưa, thực lực khủng khiếp tới cùng cực.

Tuy rằng bọn họ không còn thực lực đỉnh cấp của năm đó thế nhưng cũng không yếu hơn tàn tiên bao nhiêu.

Thạch Hạo phát hiện một nhóm anh linh như vậy, có Bất Hủ giả hóa thành, cũng có tàn hồn Chân Tiên hóa thành, tất nhiên đã gặp phải nguy cơ và du đấu hơn cả năm trời thì mới gian nan chém giết toàn bộ!

"Nước mắt của Tiên vương!"

Năm năm sau, khi Thạch Hạo muốn kết thúc lữ trình trong khu vực không người này thì hắn đã thu được một giọt chất lỏng óng ánh, khí tức rất khủng khiếp đủ làm tan chảy sinh linh thuộc cảnh giới Độn Nhất.

Kiểm tra cẩn thận thì hắn phát hiện được một chút dấu ấn nguyên thần, đây chính là nước mắt của Tiên vương, sẽ có uy hiếp trí mạng với sinh linh trong lĩnh vực Nhân đạo.

"A..."

Chính vào ngày hôm đó Thạch Hạo đã nghe được một tiếng hét thảm, khi ngẩng đầu quan sát thì có một luồng ánh sáng tựa sao băng cắt lìa bầu trời, lướt ngang cửu Thiên thập Địa, vô cùng óng ánh.

"Là một tàn tiên?!" Hắn kinh ngạc.

Trong nháy mắt đó hắn lao vút truy đuổi.

Tiếp đó thì hắn thấy được, một lưỡi dao pháp tắc đã chém trúng tên tàn tiên kia làm hai nửa rơi xuống mặt đất, vừa nhìn liền biết không thể sống sót nổi.

"Kẻ nào đang đuổi giết ngươi thế?" Thạch Hạo hỏi.

Quá kỳ lạ.

Đã nhiều năm trôi qua và hắn vẫn không ngừng tìm kiếm ba tên tàn tiên còn lại, thế nhưng vẫn chẳng hề có thu hoạch gì, không nghĩ rằng hôm nay một vệt ánh sáng phá tan thiên địa, và một tên tàn tiên đã bỏ mạng.

"Tính sổ... tính sổ lớn bắt đầu rồi!" Tên tàn tiên kia hét lớn, trong mắt ngập tràn vẻ sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ronkute
12 Tháng sáu, 2022 20:31
Mấy nay ăn nhậu dữ quá k lên chương được, mai cố gắng bù chương nhé :(((
ronkute
12 Tháng sáu, 2022 20:30
Đúng rồi bác, là Tiểu Thạch đầu, ban đầu mình tính để là tiểu Thạch con hoặc là tiểu Thạch đầu, mà lay hoay thôi thì để tiểu Thạch luôn. Để mai mình ngồi máy sửa lại mấy chương vừa rồi.
ngtkhts5
12 Tháng sáu, 2022 17:18
Mấy ông đọc bớt càm ràm để cho ronkute dịch cho xong, còn mười mấy chương nữa là hết rồi. Mấy ông nào có ý kiến thì đừng có đọc.
anhtuanngoc
10 Tháng sáu, 2022 20:47
trong bản convert, con trai Thạch Hạo hay được gọi là Tiểu Thạch Đầu, sao bản dịch chỉ gọi là tiểu Thạch? Vậy cùng tên gọi với Thạch Hạo à
Khocchianh
09 Tháng sáu, 2022 23:41
Không nhầm thì trương sau là tiểu thạch với thạch nghị và tần hạo hiến tinh huyết
vienkhach
08 Tháng sáu, 2022 19:24
Truyện của Thần Đông viết xây dựng truyện và nhân vật như 1 mẫu. Truyện diễn tả nhân vật kiểu câu chương câu chữ, rườm rà lê thê. Tôi đọc từ thần mộ, thánh khư, già thiên. Đang đọc tghm thấy 3 ông tướng giống nhau từ ngoại hình đến tính cách- đến cả cách phát triển được buf luôn.
phucbg29
08 Tháng sáu, 2022 03:51
Vậy đoạn tương lai Thạch Hạo từng thấy là lúc này r
phucbg29
08 Tháng sáu, 2022 03:50
Vậy đoạn tương lai Thạch Hạo từng thấy là lúc này r
Hoàng Thụ
03 Tháng sáu, 2022 22:45
Hay quá ad
Dungnhi021196
02 Tháng sáu, 2022 20:41
nay 1 ngày 1 chương luôn hả ad
ronkute
29 Tháng năm, 2022 22:05
Dị vực là từ sinh vật hắc ám hoá thành, chỉ là một vùng thế giới tương tự như cửu Thiên thập Địa.
Nguyenquy181096
29 Tháng năm, 2022 21:49
Rốt cuộc dị vực là gì vậy các bác
Dungnhi021196
28 Tháng năm, 2022 21:29
hqa k có..hnay cũng k luôn.. chánnnnnn
ronkute
28 Tháng năm, 2022 16:44
Mấy nay bận quá k lên chương đc :(((
Hieu Le
28 Tháng năm, 2022 10:43
Qua nay k có chương à ad
Dungnhi021196
27 Tháng năm, 2022 22:17
hnay k có chương hả ad.. hóng quá
Hieu Le
27 Tháng năm, 2022 07:50
Làm phát 40c luôn đi ad đọc cho phê :))
phucbg29
26 Tháng năm, 2022 23:57
Cũng may là t chỉ mới biết bộ này lúc ra phim thôi. Tới tập 40 thì phóng sang đây đọc.
phucbg29
26 Tháng năm, 2022 23:57
Cũng may là t chỉ mới biết bộ này lúc ra phim thôi. Tới tập 40 thì phóng sang đây đọc.
ronkute
25 Tháng năm, 2022 10:05
Nay bù nhé, còn tầm 40c nữa thôi, ngày trung bình 2c là tháng sau xong rồi :))) Đợi chục năm đc thì Thêm tháng nữa ăn nhằm gì
Hieu Le
24 Tháng năm, 2022 20:55
alo alo. nay có chương k
phucbg29
24 Tháng năm, 2022 18:45
K đâu. Mà là đôi khi bị lỗi lặp lại chương. Nên thành ra tổng nó nhiều hơn
kkkk94
24 Tháng năm, 2022 12:18
Ad ơi. Nhanh hơn nữa nhé ad
Hoàng Thụ
24 Tháng năm, 2022 08:47
Ok
Hieu Le
24 Tháng năm, 2022 06:31
Tổng 1987 chương, hiện tại mới dịch đến chương 1969
BÌNH LUẬN FACEBOOK