Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha, chúc mừng a Ngụy lão sư, ban các ngươi cũng xuất một thiên tài không tồi a.

Nữ lão sư đứng ở bên cạnh Ngụy Kiếm đột nhiên vừa cười vừa nói. Ngụy Kiếm lúc này mới lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra dáng tươi cười hiếm có gật đầu với nữ lão sư kia. Sau đó quay đầu lại nói với Lâm Dịch:

- Đã như vậy, ngươi cũng theo nhóm đi.

- Vâng.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt hâm mộ, hoặc đố kị của đám học viên, Lâm Dịch gia nhập chi đội ngũ bao gồm cả lão sư, tổng cộng chỉ có mười bảy người này.

- Ngươi tên là Lâm Dịch sao? Ta là Diệp Linh Thể Thuật Đạo Sư năm thứ tư, sau này cần phải cùng Lang Sa thân cận a.

Trên mặt nữ lão sư thanh tú lộ ra vẻ nghịch ngợm và ngữ khí xảo quyệt, để Lâm Dịch gãi gãi đầu vài cái. Còn không chờ hắn phản ứng lại, chợt nghe được một giọng nữ thanh lãnh không hờn giận nói:

- Diệp lão sư!

Lâm Dịch theo bản năng quay đầu, đã thấy trên khuôn mặt thanh lãnh của Lang Sa lộ ra một tia không vui, lông mày cũng khẽ nhíu lại.

Lâm Dịch vừa thất thần một lúc, trong lòng cũng nhất thời đối với nàng đại sinh hảo cảm, xấu hổ gãi đầu. Hắn chỉ có thể cười gượng.

- Đừng nháo.

Trung niên nam tử đi ở bên cạnh Ngụy Kiếm nhíu mày nói. Lâm Dịch không khỏi đem ánh mắt nhìn lại.

Lâm Dịch là nhận được hắn. Hắn chính là Thể Thuật Đạo Sư, tên là Diệp Khai. Quanh năm lấy bộ dáng băng lãnh nhìn người, cảm giác cùng cây mận có chút giống nhau.

Trong mái tóc dài màu đen, ngũ quan tuy rằng không coi là quá mức tú mỹ, nhưng khuôn mặt lãnh tuấn mà gầy gò nam tính lại khiến hắn thoạt nhìn rất có thần. Có một cổ khí tức trầm ổn sắc bén.

Diệp Linh tựa hồ rất là sợ hãi Diệp Khai này. Nghe được hắn nói, lại tinh nghịch lẽ lưỡi với Lâm Dịch, rồi không nói gì nữa.

Sơn Lực liền tiếp lời nói:

- Các ngươi ở đây, trừ Lâm Dịch ra đều có một hai lần kinh nghiệm. Hung hiểm trong này, ta nghĩ trong lòng các ngươi là minh bạch. Cùng dĩ vãng giống nhau, chúng ta muốn tiếp tục thâm nhập, mãi cho đến Tam Tinh Kỳ, bắt đầu đi vòng vèo. Trên đường này không có đến vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không xuất thủ. Tất cả đều phải dựa vào bản thân các ngươi.

- Dạ.

- Ừm, Hi vọng các ngươi đừng cho chúng ta thất vọng.

- Dạ.

Sơn Lực giải thích mấy câu lấy lệ, liền tránh đường. Đám học viên lục niên cấp đứng ở phía trước liền quay đầu hướng sâu trong cánh rừng đi đến.

- Cẩn thận một chút a.

Diệp Linh nhỏ giọng cười nói nói với Lâm Dịch.

Lâm Dịch cảm kích gật đầu, sau đó đi theo phía sau Lang Sa. Cảm giác được Lâm Dịch đi theo phía sau mình, Lang Sa không tự giác nhíu mày lại, nhưng chung quy không có biểu thị gì.

Một đường thâm nhập, lúc này đã đến một địa phương sâu trong cánh rừng. Tính toán cự ly, đại khái cách trường học đã không dưới sáu bảy trăm dặm! Cùng phía trước khác nhau là ở đây cực kỳ yên lặng. Yên lặng đến mức căn bản không có một tia thanh âm. Chỉ có tiếng " răng rắc " do mọi người bước trên lá khô phát ra.

Dọc theo đường đi cũng không có ai nói chuyện. Bởi vì bọn họ cũng đều biết, ở đây đã không thể so với phía trước, tùy thời đều có thể nhảy ra một đầu thậm chí nhiều đầu thuật thú đủ để lấy tính mạng của bọn họ.

Dần dần thâm nhập, trong bất tri bất giác, thời gian một ngày cứ như vậy trôi qua. Vốn là rừng cây âm trầm càng trở nên hắc ám khiến người ta hoảng hốt. Mà khiến người khác kinh ngạc là, trong một ngày này, bọn họ thậm chí ngay cả một đầu ma thú cũng không có đụng tới.

- Có chút không thích hợp a...

Ngụy Kiếm nhíu mày, khẽ lẩm bẩm nói.

Sơn Lực ở bên cạnh hắn, nghe được tiếng lẩm bẩm, cũng không nhịn được hơi nhíu mày, gật đầu, nói:

- Xác thực có chút không thích hợp, lẽ ra lúc này, vô luận như thế nào cũng có thể đụng tới một đến hai đầu ma thú. Mặc dù là vận khí tốt...nhưng ở đây không khỏi có chút an tĩnh quá mức.

Diệp Linh hơi nhíu đôi mi thanh tú, chợt nói rằng:

- Đều đã đến nơi đây. Không lẽ gọi đám học sinh trở lại sao? Không cần nghĩ quá nhiều. Nếu như thật muốn xảy ra tình huống gì, lấy thực của chúng ta tự bảo vệ mình cũng là không có vấn đề.

Diệp Linh nói để Ngụy Kiếm và Sơn Lực hơi gật đầu, nhưng vẫn hơi nhíu mày như cũ.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn đỉnh đầu hầu như một màu đen, Diệp Linh mở miệng nói:

- Thời gian cũng không sớm, ngày hôm nay ở phụ cận tìm địa phương nghỉ tạm đi sao. Ngày mai lại tiếp tục.

Mọi người không có ý kiến, vì vậy Sơn Lực hướng phía trước gọi một tiếng, tìm một chỗ tương đối khô ráo. Trong học viên năm thứ sáu có hai người từ trong lòng lấy ra Khu Trùng Tán vẩy lên một phạm vi khá lớn, liền đều tự tìm địa phương nghỉ ngơi.

Ở sâu trong nơi này, bọn họ không dám tùy ý nhóm lửa. Bởi vì tia sáng rất đem đám ma thú hấp dẫn qua đây.

Một đêm không nói chuyện, lúc này rừng cây vẫn âm trầm như cũ. Đoàn người lần thứ hai tiếp tục thâm nhập... Cứ như vậy đi một chút lại nghỉ, đi khoảng được bốn năm ngày, cách bên ngoài khoảng trên mấy trăm dặm.

- Trở lại!

Ngụy Kiếm đột nhiên dừng lại. Liên tục đi bốn năm ngày ngay cả một đầu ma thú cũng không có gặp phải! Điều này làm cho cảm giác bất an trong lòng hắn càng lúc càng thịnh! Mà cho tới hôm nay sự bất an đó đã bao trùm cả tâm trí hắn!

Tất cả mọi người bị thanh âm đột ngột của Ngụy Kiếm dọa vừa động, dưới chân cũng không nhịn được dừng bước. Đội ngũ cứ như vậy đứng ở trong rừng cây.

Sơn Lực cũng là chau mày, sau đó gật đầu, nói:

- Được, trở lại thôi.

Cùng Ngụy Kiếm như nhau, cảm giác bất an kia trong lòng hắn cũng là đạt đến một điểm nhất định!

Nói rồi lập tức hướng phía trước hạ lệnh:

- Chúng ta hiện tại theo đường cũ trở lại! Dùng tốc độ cao nhanh nhất có thể!

Trên thực tế liên tục bốn năm ngày một đầu ma thú cũng không có gặp phải, để trong lòng những học sinh này đã sớm mơ hồ cảm giác được có chút bất an. Lúc này vừa nghe Ngụy Kiếm và Sơn Lực nói, nhất thời tiếp nhận mệnh lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK