Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà cự ly thực sự quá xa. Đã ngoài nghìn thước, mặc dù lấy thực lực Lục cấp Tử Môn chiến sĩ hiện tại của Lâm Dịch gắng gượng hô lên, muốn nghe được cũng không phải chuyện dễ.

Ước Ba Long vẫn là tiến về phía trước. Nhìn Ước Ba Long này, Lâm Dịch hiểu rất rõ phía trên lưng Ước Ba Long chắc chắn là sẽ có người ngồi ở đó, bởi vì khoảng cách, nếu như không lắng nghe tỉ mỉ rất khó có thể nghe thấy được tiếng gọi từ bên dưới vọng lên. Càng không nói là về khoảng cách từ trên lưng Ước Ba Long với rừng cây này lại khá xa. Tiếng gào thét kia bị gió thổi hình thành vật cách âm hữu hiệu nhất.

Nhưng mà Lâm Dịch cũng không cam lòng tiếp tục gọi to. Thầm nghĩ vạn nhất bọn họ hạ xuống tạm nghỉ ngơi và hồi phục thì sao?

Tư vị hai năm không thấy người sống, đã đáng giá để Lâm Dịch không ngại cực khổ đuổi theo như vậy.

Cứ như vậy, Lâm Dịch ở dưới lớn tiếng hô đuổi theo, nhưng Ước Ba Long trên không trung cũng không hề có ý tứ dừng lại chút nào.

Dần dần, Lâm Dịch dù sao cũng không phải sắt thép. Vùa duy trì tốc độ nhanh như vậy còn phải chạy nhảy, lại thêm một đường liên tục dùng toàn lực gào thét, khiến tốc độ của hắn dần dần chậm lại.

- Uy, chờ một chút a!

Thanh âm của Lâm Dịch thậm chí khi gọi đã có chút khàn khàn, nhưng mà hắn lại chỉ có thể nhìn Ước Ba Long càng ngày càng xa. Rốt cục, Lâm Dịch hoàn toàn tuyệt vọng.

Đứng thẳng trên ngọn cây, ánh mắt Lâm Dịch có chút trống rỗng nhìn Ước Ba Long đã mơ hồ chỉ còn một điểm đen.

Lâm Dịch thất vọng đứng một lúc lâu, mới lại lấy tinh thần.

- Được rồi. Nếu thấy một đầu Ước Ba Long, nói cách khác, hiện tại đường này hẳn là bình thường có người đi ngang qua. Phỏng chừng phía trước không xa, liền phải rởi khỏi khu rừng này.

Lâm Dịch âm thầm an ủi bản thân. Sau đó lại nhìn địa phương Ước Ba Long biến mất, trong mắt vẫn hiện lên một tia thất vọng.

Cứ như vậy một hai chục phút sau, Lâm Dịch đại khái tính ra một chút, bản thân không ngờ đã chạy ra khỏi cự ly gần trăm dặm. Quả nhiên, Ước Ba Long tốc độ phi hành phi thường nhanh. Không hổ là ma thú thay đi bộ chủ yếu của đại lục.

Lại chờ một chút, Lâm Dịch lúc này mới nhảy xuống ngọn cây. Chung quy không thể bởi vì không có chặn lại được Ước Ba Long liền chán nán nữa? Thời gian hai năm đã qua, tin tưởng không bao lâu nữa, cho dù không có Ước Ba Long đi qua, chính mình cũng có thể rời khỏi khu rừng này.

- Tây Lộ, ngươi đi nhìn bên ngoài. Phía dưới hình như có người.

Thanh niên gầy gò mặt lạnh đột nhiên mở mắt, sau đó nói với trung niên nhân đối diện.

- A?

Trung niên nhân đang buồn ngủ nghe vậy, nhất thời giật mình tỉnh giấc đứng dậy đi tới trước cửa phòng gỗ, đẩy cửa ra, một cổ gió lạnh gào thét nhất thời ập đến.

Bất chấp hàn lãnh đột nhiên ập đến, hắn cẩn thận đi tới sát lưng của Ước Ba Long, sau đó cúi xuống nhìn lai.

Rừng rậm vẫn âm u như thế, dưới ánh trăng ngân sắc càng có thêm vài phần thê lãnh.

Nhưng lại đâu thấy rõ được? Chớ nói lúc này thân ở trên cao, lại là đêm tối, dù là ban ngày đứng phía dưới rừng rậm, phỏng chừng cũng không có khả năng nhìn thấy người.

Tây Lộ có chút khổ não, sau đó mới quay đầu lại hỏi:

- Đại nhân... Ở chỗ này nhìn không thấy...Ngài xem chúng ta có phải nên hạ xuống để xem?

- Ngươi muốn chết?

Thanh niên mặt lạnh nhất thời sửng sốt, sau đó há miệng mắng.

Tây Lộ tựa hồ bị hắn mắng thất thần, lại không biết mình nói sai cái gì.

- Ngươi không biết đây là nơi nào sao? Trên mặt đất toàn bộ đều là Tứ cấp ma thú. Hạ xuống, dựa vào ngươi hay ta giết chúng? Hoặc giả nói, ngươi vốn cũng muốn chết?

Thanh niên tiếp tục mắng to. Mà Tây Lộ sớm đã kinh hãi, khúm núm không dám lên tiếng.

Thấy biểu tình của Tây Lộ, thanh niên nỗ lực khống chế lửa giận của mình một chút. Thực sự là xui xeo, sau khi trở về lập tức để tên ngu ngốc này giết chết. Làm người tiếp dẫn liên lạc của tổ chức và ngoại giới, cư nhiên ngu ngốc tới mức này. Lưu lại cũng chỉ tổ mang lại phiền toái cho tổ chức. Hắn nói như vậy, rõ ràng là cười nhạo thực lực của mình không bằng người khác.

Nghĩ tới đây, trong mắt thanh niên hiện lên một tia sát cơ, chợt nhíu mày lại, nghĩ đến thanh âm vừa rồi mơ hồ nghe được, sau đó thì thào nói:

- Ân. Nhất định là nghe lầm rồi.

Tây Lộ đang khúm núm không có nghe rõ hắn nói gì, lại sợ bị mắng, cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, ngài, ngài nói cái gì?

Thanh niên hừ lạnh một tiếng, sau đó lạnh giọng nói:

- Không có việc gì. Trở lại.

Tây Lộ không dám truy hỏi nguyên nhân hắn đột nhiên thay đổi cách nghĩ, chỉ đành ứng tiếng, đi vào phòng gỗ.

Trong nhà gỗ cực kỳ trống trải. Tuy rằng diện tích không lớn nhưng không có bất kỳ đồ đạc gì. Chỉ ở trên lưng Ước Ba Long mắc một tầng da lông không biết của động vật gì, giẫm lên cực kỳ mềm mại.

Một ngọn đèn treo tại nóc nhà, theo Ước Ba Long di động mà không ngừng rung động rất nhỏ.

Tây Lộ lẳng lặng đứng ở cửa một lúc, phát hiện thanh niên mặt lạnh đã nhắm mắt lại. Sau một hồi do dự, lúc này mới trở về vị trí lúc trước của hắn, hành động không phát ra chút âm thanh nào, rất sợ làm đối phương giật mình tỉnh giấc lại chuốc lấy một trận mắng to.

Cách thời gian lần đầu tiên gặp phải Ước Ba Long rất dài, Lâm Dịch vẫn như cũ vừa tu hành, vừa vội vã lên đường.

Từ lần đó gặp phải Ước Ba Long, Lâm Dịch mỗi ngày chỉ cần hoàn tất tu hành, liền nhảy lên ngọn cây ngẩng đầu quan sát bầu trời, chờ mong một đầu Ước Ba Long lại xuất hiện.

Nhưng mà thời gian dài như vậy trôi qua, lại không có dù chỉ cái bóng của Ước Ba Long xuất hiện qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK