Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng may bản thân các cư dân cũng chỉ hiếu kỳ với bọn họ mà thôi, hơn bốn trăm người đứng chung một chỗ, cũng không ai dám tùy ý đi qua bắt chuyện với bọn họ.

Lâm Dịch đi trên đường phố, tâm tình đúng là rất tốt, sau hai năm sinh hoạt sâu trong rừng tậm mới được trở lại thành phố, làm cho hắn cảm thấy khoan khoái dễ chịu nói không nên lời.

Gương mặt của Lâm Dịch đã sớm trưởng thành và có râu quai nón, sau hai năm hắn sinh hoạt trong rừng rậm, mang theo một tia sát khí lành lạnh, không có chút dáng vẻ nào là của thanh thiên mười tám mười chín tuổi, ngược lại giống như một thanh niên Liệp Ma Giả.

Mà trên lưng của Lâm Dịch là một cái bao da rắn cũng đáng chú ý, người đi trên đường đều đứng lại và liếc nhìn hắn, hiển nhiên loại đồ vật tục tằng này, ở trong thành thị tương đối hiếm thấy.

Liên tục hỏi thăm mấy người đi đường, Lâm Dịch mới đi tới trước cửa của Liệp Ma công hội.

Liệp Ma công hội, Bạch Đế đại lục là một tổ chức siêu cấp mà cả đại lục đều biết. Cơ hồ là vượt qua chín phần mười các thành thị trên đại lục đều có phân chi của tổ chức này.

Cũng giống như Vũ Môn, Liệp Ma công hội cũng là một thế lực lệ thuộc trực tiếp vào hoàng tộc Bạch Đế, công năng của nó, kỳ thật cũng giống như cửa hành, là nơi các Liệt Ma Giả đem ma hạch từ các nơi trên đại lục tới bán, sau đó chuyển ra ngoài, bán cho những người khác. Từ đó thu chênh lệch, nộp lên cho Bạch Đế đế quốc, cũng có thể xem đây là một cái máy chuyên vơ vét của cải chủ yếu của Bạch Đế đế quốc.

Mà Liệp Ma công hội ở cái tiểu thành thị này cũng không phải rất lớn, cao ước chừng ba tầng lầu, chiếm diện tích chưa đủ một trăm mét vuông, nhưng người ra kẻ vào cũng không ít, trong thời gian vài cái hô hấp, đã có vài đám người đi ra đi vào.

Tiến vào Liệp Ma công hội, bên trong còn có rất nhiều người xếp hàng, đợi chừng nửa canh giờ, đã tới phiên Lâm Dịch.

Lâm Dịch cũng đã nghĩ kỹ đổi thành bao nhiêu kim tệ, từ lúc trước khi tới Liệp Ma công hội hắn đã muốn lấy ma hạch ra hối đoái, tổng cộng bảy khỏa ma hạch lục cấp.

Mà theo tỉ lể hối đoái kim tệ của đại lục, đại khái một khỏa ma hạch cấp một là mười kim tệ, ma hạch cấp hai là một trăm kim tệ, ma hạch cấp ba là một ngàn kim tệ... Theo thứ tự suy ra, dù sao chênh lệch một đẳng cấp, giá cả sẽ tăng lên gấp mười lần, mà ma hạch từ thất cấp tới bát cấp trở lên, có tiền cũng không cách nào mua được, mà ma hạch Thánh giai, chưa từng có người nào nghe nói qua, thế cho nên với bảy khỏa ma hạch lục cấp, cũng làm cho Lâm Dịch thu nhập được bảy trăm vạn kim tệ.

Lâm Dịch bán ra ma hạch lục cấp làm cho mọi người trong Liệp Ma công hội đều khiếp sợ! Phải biết rằng, nơi bọn họ ở cũng không phải là đại thành thị gì, cho nên ma hạch ngoài tứ cấp rất ít. Trên thực tế cho dù ở những đại thành thị, sự xuất hiện của ma hạch lục cấp cũng rất ít.

Mà hôm nay Lâm Dịch vừa ra tay chính là bảy khỏa, lập tức dẫn phát bạo động, tất cả mọi người đều đối với thanh niên tuổi tác không lớn này, trong nội tâm sinh ra cảm giác kính sợ.

Lâm Dịch có Kim Hành tạp của học phủ, nhưng cũng không có mang ra, cũng may Liệp Ma công hội có tiến hành nghiệp vụ Kim Hành tạp, sau khi trả một trăm kim tệ, Lâm Dịch tiến hành ký danh một cái, liền nhận lấy sáu cái thẻ vàng chưa có ký danh.

Tên như ý nghĩa, Kim Hành tạp ký danh đương nhiên sẽ ghi chép tên của chủ nhân, chỉ có người cầm Kim Hành tạp này tới Kim Hành mới có thể đổi lấy kim ngạch, năng lượng trong đó có ghi chép vân tay của chủ nhân, người khác không cách nào lấy được tiền ở bên trong được.

Mà Kim Hành tạp không ký danh, lại không có nhiều quy định như vậy, chỉ cần biết mật mã, bất cứ kẻ nào cũng có thể đi lãnh.

Sau khi làm xong Kim Hành tạp, Lâm Dịch liền rời khỏi Liệp Ma công hội dưới thần sắc khiếp sợ của những người chung quanh.

Rời khỏi Liệp Ma công hội, Lâm Dịch đi thẳng về vị trí của những thợ mỏ ở ngoài cửa thành.

Hơn bốn trăm thợ mỏ đang đợi ở bên ngoài thành, thời điểm nhìn thấy Lâm Dịch, vốn đang cúi đầu lập tức giơ tay lên, trên mặt lộ ra biểu lộ cực kỳ cao hứng:

- Đại nhân, đại nhân...

Mà một ít cư dân đi ngang qua cửa thành cũng với những tên chiến sĩ đứng ở hai bên cửa hàng cũng ghé mắt mà nhìn.

Lâm Dịch gật đầu, đi qua.

Bọn người Lôi Cách chào đón, xem ra, Lôi Cách ở bên trong những thợ mỏ này rất có uy vọng, trên cơ bản có thể xem là đại biểu của những thợ mỏ này.

- Đại nhân.

Trong mắt của bọn họ Lâm Dịch nhìn thấy lòng cảm kích và biểu tình cuồng nhiệt, bởi vì chính Lâm Dịch đã mang theo bọn họ từ trong địa ngục đi ra ngoài.

- Lôi Cách đại thúc!

Lâm Dịch cười gật gật đầu, sau đó trực tiếp từ trong lồng ngực lấy ra sáu tấm Kim Hành tạo không ký danh đưa cho hắn:

- Đại thúc, chuyện sau này ta giao cho ngài, ta cũng phải rời đi, trong này có chút tiền, ngài cầm lấy chia đều cho tất cả các vị đại thúc khác, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để mọi người an ổn sống qua cả đời.

Lâm Dịch có tổng cộng bảy trăm vạn kim tệ, chia đều cho mỗi tấm Kim Hành tạp chính là một trăm vạn kim tệ mỗi tấm, bản thân của hắn chỉ cầm một tấm, cũng còn lại sáu trăm vạn! Cho dù chia đều cho bốn trăm người, mỗi người cũng có được hơn mười vạn.

Mà một trăm kim tệ đủ cho một nhà ba người vượt qua một năm ở cái thế giới này, mà bọn họ cũng có thể được gọi là phú hào rồi.

Nghe được Lâm Dịch nói lời này, bọn người Lôi Cách lập tức đại biến, nói ra:

- Đại nhân ngài phải rời đi?

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Đúng vậy a, ta còn phải chạy về học viện.

Tính toán thời gian, thời gian mình tu hành ở dã ngoại đã hơn hai năm, đương nhiên Lâm Dịch rất muốn nhanh chóng trở lại học viện, hắn không muốn các lão sư và đồng học trong học phủ lo lắng cho mình.

- Thế nhưng mà...

Ny Nhi ở bên cạnh Lôi Cách muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lôi Cách đưa tay bảo ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK