Mục lục
[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Cách nhìn Lâm Dịch, sau đó khom người bái hắn thật sâu, nói ra:

- Ân tình của đại nhân, bọn Lôi Cách chúng tôi trọn đời không quên!

Lâm Dịch lần này cũng không có từ chối, mà thụ cái khom người này của hắn, sau đó mới cười nói:

- Tốt rồi, cầm tấm tạp này, đây là không ký danh tạp, sau khi cầm được tiền, các vị nên nhanh chóng tìm nơi định cư a.

Đối với Lôi Cách, Lâm Dịch vẫn tương đối yên tâm.

Lôi Cách thận trọng tiếp nhận Kim Hành tạp mà Lâm Dịch đưa qua, trong âm thanh có chút nghẹn ngào.

- Đại nhân, xin ngài bảo trọng thân thể.

Lâm Dịch cười cười, sau đó nói với Lôi Cách:

- Ta cũng không chào hỏi các đại thúc khác nữa, phiền lát nữa Lôi Các đại thúc nói một tiếng cho bọn họ biết a.

Lâm Dịch biết rõ đã giải quyết xong chuyện của thợ mỏ, cho nên quyết định cứ như vậy rời đi.

Lôi Cách nghe xong hít sâu một hơi, sau đó gật gật đầu.

Lâm Dịch chỉ chào tạm biết hắn thêm một lần nữa, liền xoay người tiếp tục đi vào trong nội thành.

Nhìn thấy Lâm Dịch rời đi, những thợ mỏ còn không rõ ràng liền cảm thấy sững sờ, hỏi lẫn nhau:

- Đại nhân lại đi làm gì?

Sau đó, thân hình của Lâm Dịch biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lôi Cách lại nhìn xem, lúc này mới cẩn thận bỏ kim tạp vào trong ngực, quay người lại cùng với Ny Nhi đi vào trong đám người.

Lập tức có thợ mỏ vây quanh hỏi:

- Lôi Cách đại ca, đại nhân lại đi làm cái gì thế?

Lôi Cách nhớ tới lời nói của Lâm Dịch, miễn cưỡng cười cười nói:

- Đại nhân còn có chút chuyện tối nay trở lại.

Tên thợ mỏ kia cũng không nghi ngờ gì, liền không nói thêm gì nữa.

Rời khỏi những thợ mỏ kia, Lâm Dịch lại lẻ loi một mình, lúc này, hắn bắt đầu nghĩ xem mình nên làm bước tiếp theo như thế nào.

Tìm một người nghe ngóng, hắn lập tức ngây người.

Vị trí lúc này của hắn, chính là cảnh nội phía đông nam của Lý Khăc hành tỉnh, khoảng cách với Khắc Lâm hành tỉnh, không dưới mấy chục ngàn ức dặm.

Mặc dù là cưỡi Ước Ba Long muốn bay trở về, chỉ sợ cũng phải hao tốn một hai năm a? Nhưng thời gian đó với điều kiện tiên quyết là không dừng lại nghỉ ngơi, nếu như dừng lại nghỉ ngơi giữa đường, chỉ sợ không mất hai ba năm là chuyện không thể nào.

Chính vì điều này đã làm cho Lâm Dịch có chút mê mang... Đứng trên đường phố, liếc nhìn những người qua đường, nhưng trong nội tâm của Lâm Dịch lại sinh ra một cảm giác cô độc khó hiểu.

Trong đầu của Lâm Dịch biến thành một mảng hỗn loạn. Bị cổ lực lượng mạc danh kỳ diệu kia lôi kéo hôn mê, sau khi tỉnh lại, không ngờ lại biến thành mấy chục ngàn ức dặm? Con chuột kia rốt cuộc là vật gì?

Nghĩ tới đây, trong lòng của Lâm Dịch có chút nôn nóng, tinh thần lực chấn động một hồi, sát khí tiềm phục trong tinh thần lực lúc này tản mát ra một tia.

Nhưng một tia sát khí này đã đủ dọa ma thú Tam Tứ cấp hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, thực lực của hắn cường đại tới mức nào thì có thể biết, lúc này chỉ tản mát ra một tia, nhưng đã đủ dọa người chung quanh hoảng sợ.

Một cổ ác hàn từ trên thân thể của Lâm Dịch bộc phát ra, mấy chục người chung quanh bị sát khí này làm chấn động, một cổ cảm giác từ trong đáy lòng dâng lên, sợ hãi hiện ra trong ánh mắt của bọn họ, mà ánh mắt, lại không tự chủ được quay đầu lại nhìn về phía Lâm Dịch vẫn không nhúc nhích kia.

- Oa...

Một tiếng tiếng khóc lập tức làm cho tâm tình hoảng hốt của Lâm Dịch tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chung quanh người hắn, tất cả mọi người hoảng sợ nhìn mình, một tiểu hài như đang ngồi dưới đất, biểu lộ cả kinh hoảng sợ nhìn mình.

Lâm Dịch lập tức biết rõ phát sinh chuyện gì, bỗng nhiên tinh thần lực thu lại, sát khí cũng thu trở về, lúc này đáy lòng ác hàn của người đi đường chung quanh mới xuất hiện một tia cám giác ấm áp, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Dịch cũng tràn ngập sợ hãi.

Lâm Dịch bị mọi người nhìn sắc mặt ửng hồng, thầm nghĩ vừa rồi mình không khống chế được, lập tức cúi đầu, nhanh chóng đi về phía trước, mà những người đứng trước mặt con đường hắn đi tới, lập tức sắc mặt tái nhợt tránh ra hai bên, mà Lâm Dịch cũng nhìn ra nét hoảng sợ trong ánh mắt của bọn họ, nhanh chóng rời đi.

Thẳng cho tới khi Lâm Dịch rời đi thật lâu sau, ác hàn trong lòng của tất cả mọi người theo thời gian mới từ từ tiêu tán.

- Phù, đúng là người trẻ tuổi đáng sợ a.

Trong lòng của mọi người cũng thầm rung động, nói thầm.

Mà trong một gốc khuất, đột nhiên xuất hiện một cơn gió lốc, gió lốc không lớn, nhưng xuất hiện một người, sau khi xoay chung quanh một lát, đột nhiên tán đi, mà ở vị trí gió lốc là một người đang đứng.

Người nọ nhìn về vị trí đứng của Lâm Dịch lúc xuất thần trầm tư một lúc.

- Oa, tốc độ của ngươi thật nhanh a.

Đột nhiên sau lưng vang lên một âm thanh, quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng của hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu niên, tướng mạo của thiếu niên cực kỳ tuấn tú, nhưng không được hoàn mỹ vì chiều cao của hắn có hơi thấp, chưa đủ một mét bảy, đứng ở bên cạnh người vừa xuất hiện, thấp hơn một cái đầu.

Mà hình như đối phương với việc tên thấp bé này xuất hiện quá đột nhiên cũng không có giật mình, sau khi liếc nhìn thấy là thiếu niên thấp bé tuấn mỹ này, lại liếc nhìn về phía Lâm Dịch vừa đứng.

- Hình như đã tới chậm một bước, hắn đã rời đi rồi.

Đối phương không có trả lời, nhưng thiếu niên thấp bé kia cũng không chú ý mà tiếp tục nói ra, trong ánh mắt hiện ra nét hứng thú.

- Thật sự là thật không ngờ... Nghỉ ngơi một lần, ở trong quê nhà lại xuất hiện một nhân vật như vậy a.

Thiếu niên thấp bé lầm bầm, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện bộ dáng tươi cười.

- Người nọ rất mạnh.

Một âm thanh lãnh đạm từ trong miệng của thiếu niên đang trầm tư truyền ra, hình như thiếu niên thấp bé có chút kinh ngạc nên cũng liếc mắt nhìn hắn, nói ra:

- Rất khó được a, gia hỏa này đủ sức đứng ngang hàng với phong tử Khắc Lý Tư ngươi a... Bây giờ ta rất có hứng thú với hắn.

Mà người được gọi là Khắc Lý Tư cũng chau mày khẽ nói:

- Người nọ có thuộc tính gì còn chưa biết, dị năng chúng ta tuyệt đối không buông tha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK