Lâm Dịch nghĩ một lát mà nói:
- Làm sao các ngươi biết được là ta?
Thanh niên kia cung kính nói:
- Lâm Dịch đại nhân có thể chưa biết là trên người mỗi đệ tử của Phiêu Miểu Thiên đều mang một vật đặc thù truyền tin, có thể dùng tốc độ cực nhanh truyền lại tin tức. Long Khải tại lúc đại nhân cùng với Hổ Vương chiến đấu đã phát ra tin tức cho tổng bộ. Đem tất cả diễn biến đều nói từ đầu tới cuối. Vì khoảng cách quá xa nên dù Phiêu Miểu Thiên có lòng tương trợ nhưng không đủ khả năng. Lúc sau có một vị đại nhân đến chỗ ngài cùng với Cơ Nghiên đại nhân chiến đấu thì đại nhân đã sớm đi rồi. Cũng không biết là đại nhân đi đường nào nên muốn tìm cũng tìm không được. Lại để cho đại nhân vì chuyện của Phiêu Miểu Thiên mà một mình đối mặt với Thư Hổ Vương. Thật là phi thường có lỗi, kính xin đại nhân tha thứ.
Nói qua thì cúi đầu thật sâu, nói mười phần áy náy.
Lâm Dịch lúc này mới khẽ gật đầu. Hắn biết khi nãy nói tới Long Khải, là tên thanh niên đứng giữa cầm đầu năm người, cũng là tên của người thanh niên đem Lộng Viêm thảo cho hắn.
Lâm Dịch khẽ cười cười nói:
- Ha ha không có gì, cái con cọp cái kia còn không làm gì được ta.
Nói tới đây thì Lâm Dịch không khỏi nghĩ đến khuôn mặt đỏ ửng vì tức giận Cơ Nghiên ngày đó, nhịn không được mà có chút muốn cười.
Không biết vì sao mà khi đối mặt với Cơ Nghiên, dù là trong lúc chiến đấu thì hắn cũng cảm giác được cực kỳ thoải mái. Tuy rằng thực lực của đối phương quả thật là vô cùng mạnh mẽ.
Hai gã thanh niên thoáng nở nụ cười. Một tên trong đó mới lên tiếng nói:
- Kính xin Lâm Dịch đại nhân di giá tới tổng bộ của Phiêu Miểu Thiên chúng ta. Ở đó có Phong đại nhân đang đợi đại giá của đại nhân.
Phiêu Miểu Thiên Lưu Phong, một trong những cường giả Ngưng Thần kỳ mạnh nhất trong Bạo Loạn Tinh Hải này. So với Cơ Nghiên có lẽ còn mạnh hơn. Cấp bậc của hắn tại Phiêu Miểu Thiên tương đương với cấp bậc của Mâu Quân trong Phần Thiên.
Lâm Dịch gật đầu nói:
- Được, các ngươi dẫn đường.
Hai người cùng khom người nói:
- Đại nhân xin mời.
Cứ như vậy Lâm Dịch đi theo hai người kia. Hướng phía cửa lớn đi tới. Cũng có cảm giác hình như lúc nãy có gì không đúng.
Bên trong Phiêu Miểu thành, biểu lộ của tên giám thị vốn luôn âm trầm mà quan sát Lâm Dịch. Lúc mấy người ra khỏi cửa, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng, lộ ra vẻ vui mừng.
- Biểu diễn không tệ a...
Một người từ sau lưng người nọ bước ra, vỗ vào vai của đối phương một chút rồi cười nói.
Người nọ quay đầu, khẽ mỉm cười nói:
- Mâu Quân đại nhân quả nhiên là thần cơ diệu toán. Chẳng qua là Lâm Dịch này cũng quả thật không hổ danh. Ta tự hỏi khi nãy cũng không có lộ ra bất kỳ sơ hở nào, cũng không biết vì sao mà hắn phát hiện được ta?
Trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Người mới đến lúc này nhìn vào cửa ra vào của thành thị, nói:
- Đến trình độ của bọn hắn, một chút tinh thần lực phát ra cũng có thể phát giác ra được có chút gì không đúng rồi. Ngươi tuy không có lộ ra sơ hở gì. Nhưng luôn chú ý đến hắn, thì tự nhiên sẽ làm hắn sinh ra cảm ứng.
Người nọ lúc này mới hiểu ra, thở nhẹ một hơi nói:
- Ngưng Thần kỳ. Cũng không biết khi nào ta mới có thể đạt đến trình độ này.
Nói xong thì trong mắt hiện ra một tia phiền muộn...
Vấn đề này chỉ sợ là tất cả cường giả Thần Cảnh của Thiên giới cũng muốn hỏi đến? Thiên Đạo cảm ngộ, thật sự là quá khó khăn.
- Đi thôi, quay về phục mệnh.
Tên còn lại cũng hơi cảm khái vỗ vỗ bả vai của đối phương. Hai người cùng bước đi.
Bên này thì Lâm Dịch đang theo sau lưng của hai người ra Phiêu Miểủ thành. Lập tức liền ngự không bay đi.
Lâm Dịch đang theo sau lưng, rất hiếu kỳ là không biết tổng bộ của Bạo Loạn Tinh Hải tam đại thế lực sẽ như thế nào, sẽ ở đâu và nhiều vấn đề khác nữa?
Nghĩ như vậy nhưng không ngừng bay lên cao, gió càng lúc càng mạnh. Dần dần mãnh liệt lên. Tính toán độ cao thì lúc này chỉ sợ đã hơn một ngàn km rồi.
Trong thần thức trống rỗng. Điểm ấy làm Lâm Dịch cảm giác được kỳ quái. Dù sao thì Phiêu Miểu Thiên cũng có cường giả Thần cấp trấn giữ.
Mà tổng bộ của bọn họ. Không nói cái khác, tuy có cường giả Thần cấp mạnh mẽ tọa trấn nhưng vẫn phải có vòng phòng hộ a?
- Có còn xa lắm không?
Lâm Dịch mở miệng hỏi.
Một gã thanh niên quay đầu lại cười nói:
- Không xa, một lát nữa là tới rồi. Dịch đại nhân an tâm chờ một chút.
Lâm Dịch lông mày khẽ cau lại một chú, gật đầu bất đắc dĩ. Tiếp tục phi hành theo hai người.
Lại hơn mười phút về sau. Lâm Dịch con mắt có chút sáng ngời bởi vì hắn đã chứng kiến được một tòa thành cực kỳ rộng lớn.
- Đại nhân, đã đến rồi.
Một gã thanh niên vừa cười vừa nói.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, đánh giá một chút về tòa thành.
Đây là một tòa thành cực lớn hoàn toàn lơ lửng trên không nằm trên các tầng mây, quanh thân lóe ra quang mang màu vàng, giống hệt mấy toà thành thị có vòng phòng hộ phía dưới. Thần thức lập tức tỏa ra tiến đến tìm hiểu, dù là Lâm Dịch có Tham Trắc hoàn cũng không có hiệu quả chút nào.
Chỗ này kỳ thật là một Cổ bảo, cứ loáng thoáng ẩn hiện giữa tầng mây, khiến cho người có một loại mãnh liệt thị giác trùng kích.
- Không hổ là Phiêu Miểu Thiên.
Lâm Dịch trong nội tâm thầm khen.
- Đại nhân ở bên này, xin mời.
Một gã thanh niên tức thời mở lời.
Lâm Dịch gật đầu cười, đi theo hai người, hướng phía Cổ bảo bay tới.
Kết giới chỗ này giống với ở dưới thành, chỉ có một cửa ra vào. Chỗ cửa lớn, hai bên có bốn gã thị vệ đứng thẳng hàng, mặc một bộ vây giáp màu đen. Một bầu không khí trang nghiêm được tạo thành.
Bọn hắn nhìn như không chớp mắt, Lâm Dịch cùng với hai người tiến đến nhưng chỉ để bọn họ liếc nhìn thoáng qua sau đó lại nhìn thẳng về phía trước.
- Những người thị vệ này đều là cường giả Luyện Cách kỳ sao...Có thể để cho cường giả Hư Thần trấn giữ đại môn? Điều này nếu nói ra có thể làm cho vô số người của Thiên giới điên cuồng.
Lâm Dịch thầm cười nghĩ đến.
Bạo Loạn Tinh Hải tồn tại truyền lưu tuy cực kỳ rộng lớn. Nhưng chính thức đến được nơi đây cũng chỉ có một số nhỏ cường giả Hư Thần cảnh. Một người bình thường cũng biết là nơi tụ tập của cường giả Hư Thần cảnh thì cao thủ cũng nhiều như chó. Có nhiều loại thuyết pháp nhưng cụ thể là gì cũng chỉ có riêng mỗi người tự suy nghĩ.
Chỉ sợ không có ai nghĩ tới cường giả Hư Thần cảnh như vậy, cũng giống như người bình thường ở Thiên giới canh giữ cửa nhà a? Chính là ở trong không gian Bạch Đế đại lục, không có ai có thể tưởng tượng được có một người giữ cửa như thế này. Đều là cường giả thượng giai nhiều sao trở lên. Thậm chí còn muốn mạnh hơn nữa.
Tiến vào đại môn thì có một cái thao trường cực kỳ rộng lớn. Cái thao trường này toàn bằng khối đá hình vuông cực lớn, đánh bóng mượt mà. Rất nhiều người đang ở đây tu luyện, từng đợt năng lượng chấn động, có người thì ngồi xếp bằng trong hư không, có người thì đứng thẳng hai mắt khép hờ, dao động truyền tới có mạnh có yếu. Toàn bộ đều có tu vi Luyện Cách kỳ.
Bạo Loạn Tinh Hải đúng là khắp nơi đều có Luyện Cách kỳ cường giả. Tất cả tập trung tại đây thì tất nhiên cũng phải có cao thủ đỉnh phong tồn tại.
- Đại nhân, bên trong, mời.
Một gã thanh niên vừa cười vừa nói.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, đi theo phía sau tên kia. Mặc thao trường rộng lớn, dù sao thì ta cũng sắp cư trú tại Cổ bảo này.
Xuyên qua mấy cái hành lang, qua nhiều chổ ngoặt. Một gian phòng có chút khí thế hiện ra trước mặt Lâm Dịch.
- Đại nhân, xin ngài chờ một chút để tiểu nhân vào bẩm báo.
Một gã thanh niên cung kính nói.
Lâm Dịch gật đầu cười, người nọ liền hướng căn phòng tiến đến. Mà Lâm Dịch thì tò mò liếc nhìn chung quanh.
Không được bao lâu thì người nọ đi tới, cung kính nói:
- Đại nhân, mời.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu đi theo sau lưng hai người tiến tới.
- Đại nhân. Lâm Dịch đã đến.
Một người mở miệng nói.
- Vào đi.
Thanh âm không nhanh không chậm mang theo một tia cảm giác bình thản vang lên. Lâm Dịch nghe được thanh âm liền có thể đại khái đoán được tính tình của đối phương.
- Đây là Lưu Phong?
Nghe thanh âm của hắn tựa hồ cũng không lạnh lùng giống như nghe đồn a...Lâm Dịch hơi có chút ngoài ý muốn.
- Đại nhân, xin mời.
Người nọ đẩy cửa xong rồi nói.
Lâm Dịch lúc này đè xuống trong lòng nghi ngờ, cất bước đi vào.
Lọt vào trong tầm mắt là một đại điện cực kỳ to lớn, toàn bộ đại điện đều được trang hoàng một màu vàng son lộng lẫy, dùng màu vàng làm chủ. Chính giữa là một hàng ghế dựa màu vàng, trên ghế cũng không có người ngồi, hai bên trái phải chia đều có ba cái ghế, tổng cộng là được sáu cái ghế dựa. Đã có bốn cái ghế là có người ngồi.
Lâm Dịch nhìn thấy được đầu tiên là người ngồi thứ nhất bên phải.
Người này khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ một thân trường bào màu bạc khảm giấy mạ vàng, thần sắc thong dong, mặt mỉm cười. Khiến người ta chú ý nhất chính là mái tóc của hắn. Trên đầu thì có một đám tóc cắt ngang trán nhưng là màu vàng lộ ra có chút đặc biệt, điều này làm Lâm Dịch có chút ít ngơ ngác. Thiên giới nghe đồn thì Lưu Phong đích thật là một mỹ nam tử.
Bất quá Lưu Phong đó lại là một mỹ nam tử lạnh lùng. Tục truyền thì người thấy qua hắn đều không tự chủ được nghĩ đến hai chữ "Lãnh".
- Khốc.
Nhưng hôm này người này lại không giống như vậy. Cùng là mỹ nam tử, nhưng làm cho ngưởi ta cảm giác được hoàn toàn là khác với trong truyền thuyết.
Nghĩ tới đây Lâm Dịch không khỏi có chút ít nghi hoặc, tự nhiên dời tầm nhìn về phía khác, nhìn về phía ngưởi ngồi bên cạnh Lưu Phong ở bên trái.
Thời điểm thấy được người nọ, Lâm Dịch trong mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Một hảo mỹ nam tử.
Lâm Dịch sợ hãi thán phục.
Đây là một nam tử tuấn mỹ đến yêu dị. Tóc dài màu đỏ, một thân quần áo cũng màu đỏ, giày cũng màu đỏ. Khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị lại mang theo một tia cười khẽ, cũng đang quan sát lấy Lâm Dịch.
- Người này có thể tuấn mỹ đến loại trình độ thật sự là làm cho người khác phải sợ hãi mà thán phục.
Lâm Dịch tò mò nhìn về phía hắn nhiều lần, không khỏi âm thầm cảm thán. Tuy Lâm Dịch đối với tướng mạo của mình cũng có vài phần tự tin nhưng gặp phải cái tên nam tử này, cũng không thể không thừa nhận là đối phương so với hắn còn anh tuấn gấp nhiều lần.
Khẽ lắc đầu, ánh mắt Lâm Dịch lại di động đã đến vị trí cuối của hàng ghế dựa bên phải.
- Lại thêm một mỹ nam tử nữa.
Một thân trường bào màu xanh nhạt, một đôi mắt thanh tú sáng ngời như mắt phượng. Ánh mắt ôn nhu, trên khóe miệng cũng khẽ nở nụ cười hòa nhã. Nếu không phải là nhìn chỗ yết hầu của hắn có chút nhô lên thì Lâm Dịch đã nghĩ người này là một nữ nhân?
Tuy là có thể không tuấn mỹ bằng nam tử mặc áo đỏ nhưng lại mang theo một vẻ đẹp điềm đạm, dịu dàng.
- Chẳng lẽ Phiêu Miểu Thiên này là nơi sản xuất ra mỹ nam tử sao?
Lâm Dịch không khỏi nghĩ vớ vẩn một hồi, nhưng mà trên tư liệu cũng không có ghi lại mấy cái này a?
Mang theo nghi hoặc ánh mắt Lâm Dịch lại di động sang phía khác.
Khi nhìn thấy người ngồi trên cái ghế kia thì Lâm Dịch không khỏi nao nao, lập tức trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
- Nói như vậy, chẳng lẽ bị lừa rồi à?
Lâm Dịch rất là bất đắc dĩ nói.
Mặc dù đối phương chưa có gia trì văn nhưng Lâm Dịch vẫn có thể liếc nhìn ra. Nàng đúng là Cơ Nghiên.
Trên mặt Cơ Nghiên đang mang theo một tia cười cợt khi nhìn thấy Lâm Dịch. Khi thấy đối phương lộ ra nụ cười đắng chát, lại cười ha ha:
- Không nghĩ tới phải không? Ngươi đổi lộ tuyến đi đường, làm cho người của chúng ta phải mai phục không bắt được. Hắc hắc, nhưng mà ngươi vẫn không thể trốn thoát được lòng bàn tay của chúng ta, bây giờ thì dù ngươi có chắp cánh cũng khó có thể bay thoát được.
Nói tới đây thì trên mặt cười càng thêm rạng rỡ.
Lâm Dịch có hơi chút bất đắc dĩ mà nhún vai, ánh mắt lại nhìn vào người ngồi ở bên bên phải đang mỉm cười.
- Vị này có phải là đại danh đỉnh đỉnh Mâu Quân không? Dùng chỉ số thông minh của con cọp cái này, đoán cũng có thể biết là không thể nghĩ ra mưu kế này. Hẳn là các hạ đã hạ thủ a?
Lâm Dịch vừa cười vừa nói, theo biểu lộ mà nhìn tựa hồ là hắn ngoài trừ có chút ngoài ý muốn nhưng không hề có cảm giác là đang sợ hãi.
Mâu Quân cũng là hứng thú nhìn xem Lâm Dịch, nghe được lời Lâm Dịch đang nói không khỏi nhịn được mà cười lớn. Mà nụ cười trên mặt Cơ Nghiên lập tức cứng lại, hung hăng trợn mắt mà nhìn Lâm Dịch. Cái mũi tinh xảo đẹp đẽ khẽ nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, nhưng nàng cũng không có biện pháp phản bác lại bởi vì đây đúng là thủ bút của Mâu Quân. Mà đích thật là nàng cũng không ngờ đến biện pháp này.
- Các hạ chính là Lâm Dịch? Mấy hôm nay Tiểu Nghiên lúc nào cũng nhắc tới ngươi a...Hôm nay thấy được quả nhiên là bất phàm. Chỉ riêng sự can đảm khi nãy cũng khiến cho người khác kính nể rồi.
Mâu Quân vừa cười vừa nói, trong giọng không giấu được sự khen ngợi.
Lâm Dịch cười hắc hắc, biểu lộ có chút tò mò hỏi:
- Quá khen, quá khen. Chẳng qua là Mâu đại nhân thiết kế ván này mời ta đến không biết để làm gì?
Một bên là Cơ Nghiên vốn bị Lâm Dịch làm cho tức giận lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ. Để làm gì thì trong lòng ngươi phải hiểu rõ rồi chứ?
Lâm Dịch đương nhiên là hiểu rồi, còn gì ngoài Lộng Viêm thảo đang ở trên người hắn. Nhưng câu hỏi này hắn vốn là cố ý.
Nghe được lời của Cơ Nghiên Lâm Dịch lại cực kỳ kinh ngạc mà nói:
- Trong nội tâm của ta hiểu? Kính xin cọp cái đại nhân chỉ rõ.
- Hừ. Chính là vì...Ngươi...
Cơ Nghiên đang chuẩn bị trả lời nhưng lại đột nhiên phản ứng. Chính mình nếu trả lời thì chẳng phải đã thừa nhận mình là cọp cái rồi?
Mặc dù chiến văn của mình là hổ không sai, mình cũng cực kỳ ưa thích danh xưng Hổ Vương uy phong lẫm liệt này. Nhưng chắc chắn không có nữ nhân nào muốn đảm nhiệm danh xưng "Cọp cái" hai chữ này.
Cơ Nghiên lập tức tức giận, mặt đỏ bừng. Đôi mắt đẹp trừng lên như muốn ăn tươi cả người Lâm Dịch. Chỉ vào Lâm Dịch mà không nói ra lời. Vẻ mặt bình tỉnh lúc đầu khi gặp Lâm Dịch đã biến mất không còn.
Mà ngồi một bên Diệp Nhuận thì lông mày bỗng dưng nhíu lại. Chứng kiến nữ nhân mà mình thích bị một người nam nhân khác trêu chọc. Làm một người đàn ông sao có thể nhẫn nhịn được?
Đôi mắt có chút nhíu lại, cười nói:
- Miệng lưỡi các hạ quả nhiên là bén nhọn. Nhưng đã đến đây mà các hạ còn có thể làm càn được nữa sao...
Nói xong thì hai con mắt có chút sáng ngời bắn ra một đạo tinh mang chỉ thẳng vào Lâm Dịch. Một cỗ uy áp khổng lồ lập tức hướng phía Lâm Dịch mà tới.
Lâm Dịch mắt có chút nhíu lại. Trên người cũng dâng lên một cỗ uy áp không thua kém xuất thể mà ra. Hai cỗ khí thế giao phong trong không trung, những tia tử sắc điện xà thoáng hiện ra, âm thanh đùng đùng vang lên.
Diệp Nhuận trong lòng hơi chấn động, ngược lại không ngờ là đối phương không biểu hiện ra một chút sợ sệt nào, mà ngay cả hành vi cũng đã ra ngoài dự đoán của hắn.
Nói thật là nếu đổi lại vị trí, chính mình bị bốn cường giả Ngưng Thần kỳ vây quanh như vậy. Hắn có lẽ cũng biểu hiện vẻ trấn tĩnh ở bên ngoài nhưng lời nói và hành vi cũng sẽ có một chút thu liễm lại. Dù sao thì không đến thời khắc mấu chốt cũng không có người nào lại dại dột đi khai chiến mà căn bản là không hề có phần thắng.
Nhưng nhìn lời nói và hành vi của đối phương lại không có một chút ý tứ thu liễm nào. Thậm chí còn công khai trêu chọc Cơ Nghiên, tựa hồ không để tâm đến nhóm người mình sẽ nảy sinh việc vây đánh mình hắn.
Hoặc có thể nói là bây giờ hắn tựa hồ hy vọng là đem sự tình làm càng náo nhiệt càng tốt?
Diệp Nhuận tâm tư thay đổi thật nhanh. Nghĩ thì nghĩ nhưng hành động lại không buông lỏng chút nào, trước mặt người mình thích thì hắn cũng không muốn yếu thế.
Khí thế không ngừng được kéo lên, tử sắc điện xà không ngừng hiện ra, phạm vi càng ngày càng mở rộng. Nhưng chung quanh mơ hồ có một tầng cấm chế, dù điện xà có hiện ra quấy phá như thế nào thì vách tường chung quanh cùng với nóc nhà có cảm giác là không bị điện thiêu cháy sém, vẫn màu vàng son lộng lẫy như cũ.
Nam tử tuấn mỹ đến yêu dị thì khoé miệng mang theo tia mỉm cười, nhìn hai người đang so đấu tựa hồ có chút hăng hái.
Cùng lúc đó thì đột ngột có một cỗ khí tức khổng lồ xuất hiện đâm thẳng vào khí thế nơi hai người tranh phong. Chỉ nghe vang tiếng "Oanh" thật lớn, không trung tử sắc điện xà đang vùng vẫy thì lập tức biến mất không còn. Lâm Dịch cùng Diệp Nhuận hai người thân thể khẽ run run, liền thu hồi khí thế.
Lâm Dịch trong lòng chấn động, liền nhìn về phía Mâu Quân vẫn đang nở nụ cười như cũ, trong mắt đã xuất hiện một tia cẩn trọng.
- Lâm Dịch các hạ là khách từ xa tới, Tiểu Diệp không nên làm mất cấp bậc lễ nghĩa.
Mâu Quân mỉm cười nói.
- Vâng.
Nghe Quân nói Diệp Nhuận khẽ gật đầu, nhìn qua thì không có chút nào là không phục. Cái tên Mâu Quân này uy vọng xem ra cũng rất cao đấy.
Lâm Dịch trong lòng lại âm thầm chấn động.
- Không hổ là một trong những cường giả Ngưng Thần kỳ mạnh nhất Bạo Loạn Tinh Hải. Chỉ là cỗ khí thế này thì ta cũng đã không có khả năng chống cự.
Lâm Dịch liền âm thầm cẩn thận. Đối với Mâu Quân này thì chỉ sợ tung hết át chủ bài của mình ra mới có thể tranh hùng với hắn.
Hơn nữa điều kiện tiên quyết là đối phương không có lá bài tẩy nào tung ra.
Lâm Dịch hít sâu một hơi. Tia cẩn trọng biến mất lại lần nữa hiện ra nét tươi cười nói:
- Quân đại nhân thực lực quả nhiên là kinh người. Có thể nổi danh dưới Vô Hư sĩ quả nhiên là không giả.
Quân mỉm cười:
- Danh xưng mà thôi. So ra thì vẫn còn kém các hạ. Trong nháy mắt thoát khỏi thần thức tập trung của Tiểu Nghiên. Dù là ta cũng không có biện pháp làm được việc này.
Ngữ khí cảm khái nhưng mà đôi mắt vẫn một mực mỉm cười, vẫn thẳng tắp nhìn về phía Lâm Dịch.
Lâm Dịch trong lòng khẽ run, tên Quân này tâm tư cực kỳ cẩn thận. Chỉ sợ là hắn đã đoán ra được điều gì rồi?
Lâm Dịch miệng cười ha ha nhưng không trả lời cấu hỏi của đối phương.
Quân ánh mắt có chút chớp động, lập tức cười nói:
- Bất quá bây giờ chúng ta cần nói một chút về vấn đề Lộng Viêm thảo. Thực không có điều giấu diếm. Phần Thiên của ta vì cần nó mà đã hao phí một lượng tài lực nhân lực không nhỏ, tuy sau này vì có một chút vấn đề mà thất bại dẫn đến người của Phiêu Miểu Thiên thừa dịp mà vào đoạt được bảo vật này. Nhưng dù nói gì thì đây cũng là vật của Phần Thiên ta. Kính xin các hạ đem Lộng Viêm thảo trả lại cho Phần Thiên. Trên dưới Phần Thiên sẽ vô cùng cảm kích.
Tuy đứng ở thế đối địch nhưng Lâm Dịch không thể không thừa nhận. Người được gọi đệ nhất dưới Thần cấp, đứng đầu Phần Thiên - một trong tam đại thế lực của Bạo Loạn Tinh Hải, là hoàn toàn chính xác chứ không phải ngẫu nhiên.
Những lời này đã nói rõ là quyết tâm của mình đối với Lộng Viêm thảo, trong lời nói không hề có chút nào doạ dẫm người lại cho mình có một bậc thang rất tốt để hạ đài.
Trung thực mà nói, trong tình hình này thì giao Lộng Viêm thảo cho bọn hắn là cách làm thông minh nhất. Nhưng hết lần này đến lần khác, đối phương đều hoài nghi thần khí của mình.
Thật ra thì Lâm Dịch cho rằng dù giải quyết thế nào, thì trận chiến ngày hôm nay là không thể tránh khỏi.
Bầu không khí vẫn như cũ tương đối hoà nhã. Nhưng Lâm Dịch biết rõ trên thực tế thì nơi đây nguy cơ bốn phía.
Thần sắc không đổi liếc nhìn bốn phía, Lâm Dịch không khỏi nhẹ thở dài một tiếng...Quả nhiên trong phòng này có kết giới, hơn nữa còn được thiết lập bởi cao thủ Thần cấp. Trừ phi mở ra được kết giới, nếu không chỉ sợ là không có cách nào ly khai nơi này.
- Vẫn là do mình khinh thường.
Trong lòng than nhẹ.
Lắc đầu, Lâm Dịch lộ ra vài phần khó xử mà nói:
- Kỳ thật thì dựa theo lời của Mâu Quân đại nhân nói Lâm mỗ nếu không đem Lộng Viêm thảo giao cho các hạ thì thật sự là không có đạo lý. Chẳng qua là...
Nói xong thì trên mặt lộ ra vài phần khó xử.
Quân vẫn mỉm cười nói:
- Có điều gì khó xử, xin các hạ cứ nói cho chúng ta biết.
Lâm Dịch bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng. Đôi con ngươi nhìn thẳng Mâu Quân mà nói:
- Lâm mỗ có thể hỏi trước Mâu Quân đại nhân một chuyện này được không.
Quân có chút sờ lông mi, cười nói:
- Mời.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, nhìn thẳng đối phương hỏi:
- Nếu như bằng hữu của đại nhân vì thỉnh cầu đại nhân hỗ trợ để đảm bảo an toàn cho một vật. Quân đại nhân lại vì thế lực người cướp đoạt quá mức cường đại mà không chú ý đến lới nhờ vả của bằng hữu và đem sự việc chuyển giao cho người khác?
Mâu Quân hơi có chút sửng sốt, lập tức lông mày hơi hơi nhăn lại. Sau một lúc thì nhẹ thở dài rồi nói:
- Ta hiểu được...Hoàn toàn là sẽ không.
Lâm Dịch lại lộ ra dáng tươi cười:
- Cho nên xin Mâu Quân đai nhân không nên làm khó Lâm mỗ, Lâm mỗ sẽ vô cùng cảm kích.
Mâu Quân là loại người nào? Nếu thật sự có bằng hữu phó thác cho hắn trông nom loại sự việc này thì khi hắn đã đáp ứng. Thì trừ phi là hắn chết đi nếu không người khác đừng mơ tưởng lấy được vật gì từ tay hắn.