Mâu Quân có chút nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn về phía Cơ Nghiên, cười nói:
- Tiểu Nghiên, mục đích bọn người Lưu Phong các hạ này tới đây là gì?
Thần sắc Cơ Nghiên hơi động, trả lời:
- Bọn người Lưu Phong các hạ, tựa hồ đến đây để đón Lâm Dịch các hạ về Phiêu Miểu Thiên.
Mâu Quân lộ ra thần sắc giật mình, nhìn về phía Lâm Dịch, cười nói:
- Thì ra là thế. Đã như vậy, kính xin Lâm Dịch các hạ dựa theo ước định mà giao Lộng Viêm Thảo ra, sau đó thì các hạ có thể tự nhiên theo bọn người Lưu Phong các hạ trở về Phiêu Miểu Thiên.
Lâm Dịch có chút nhíu mày, con mắt thay đổi một cái, cười nói:
- Là như vậy a, được rồi.
Nói xong, chỉ thấy ngân mang lóe lên trên tay hắn. Một loại thực vật giống như cỏ đuôi chó bình thường lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Gốc thực vật này vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại. Trong mắt đều lộ ra một tia tinh mang, phảng phất như cây cỏ đuôi chó toàn thân màu đỏ này tràn ngập một loại mị lực thần bí nào đó.
- Cho ngươi.
Lâm Dịch cười, trực tiếp đưa gốc thực vật giống như cỏ đuôi chó kia cho Cơ Nghiên.
Chỉ thấy Cơ Nghiên có chút giật mình thoáng một phát. Nàng thật sự không ngờ hắn lại giao cho Lộng Viêm Thảo cho mình một cách đơn giản như thế. Bất quá, liền lập tức phản ứng, lộ ra vẻ tươi cười, đưa tay ra tiếp nhận.
- Không.
Một thanh âm nôn nóng đột nhiên vang lên.
- A?
Lâm Dịch đột nhiên kinh hãi thét lên một tiếng. Tất cả mọi người cũng đều kêu lên một tiếng sợ hãi. Chỉ thấy Lộng Viêm Thảo trong tay hắn lập tức mãnh liệt bắn về phía một người trong đám người Phiêu Miểu Thiên.
Tốc độ quá nhanh, quả thực như là một đạo huyết sắc hồ quang điện. Lúc bọn người Mâu Quân căn bản còn chưa phục hồi lại tinh thần từ tiếng thét của Lâm Dịch thì Lưu Phong đã vươn tay ra, nắm Lộng Viêm Thảo vào trong tay.
Sự tĩnh lặng ngự trị.
Tất cả mọi người đều bị biến hóa bất ngờ này làm cho ngây người.
Mâu Quân hơi có chút run sợ, nhưng lập tức lộ ra biểu lộ âm trầm. Đây là lần đầu tiên hắn giận đến tái mặt. Ánh mắt đạm mạc nhìn về phía Lâm Dịch.
- Các hạ, đây là ý gì?
Ngữ khí của Mâu Quân bình tĩnh nói không nên lời.
Nhưng mà càng bình tĩnh, Lâm Dịch lại càng có thể cảm nhận được áp lực bức nhân kia của hắn.
Trong nội tâm liền cảnh giác, sau đó lại biểu hiện ra vẻ mặt áy náy, bất đắc dĩ nói:
- Các hạ cũng thấy đấy, ta muốn giao Lộng Viêm Thảo này cho Cơ Nghiên tiểu thư. Nhưng không ngờ...
Nói tới đây, hắn nhìn về phía Lưu Phong, trong mắt mang theo vẻ u oán không nói nên lời.
Lưu Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nhưng Lâm Dịch lại có thể cảm thấy thâm ý trong mắt hắn.
Lưu Phong thu hồi ánh mắt, trực tiếp để Lộng Viêm Thảo vào trong Không gian giới chỉ của mình, quay người nói:
- Đi thôi.
Lúc này, Lạc Kỳ và lên gia hỏa Luyện Cách Kỳ kia lập tức phục hồi lại tinh thần. Trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, cũng lập tức xoay người lại, muốn rời đi.
- Chờ một chút.
Thanh âm Mâu Quân vang lên, nương theo lời hắn nói, mấy trăm tên cường giả Luyện Cách kỳ phía sau hắn lập tức hóa thành mấy trăm đạo lưu quang.
Bá bá bá" vài tiếng, xẹt qua phía chân trời. Hình thành từng đạo đường cong quang mang, chắn hết đường rút của bọn người Lưu Phong.
Lưu Phong dừng bước, có chút nghiêng đầu.
Ánh mắt lành lạnh của Mâu Quân nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Dịch một cái, sau đó mới nhìn về phía Lưu Phong.
Hắn rất rõ ràng Lâm Dịch cố ý giao Lộng Viêm Thảo cho đối phương. Nhưng với thực lực của đối phương, muốn đoạt sự vật trong tay hắn hay muốn đả bại hắn trong một chiêu thì cũng không có khác biệt quá lớn.
Nhưng lúc này, hắn không thể không nói ra.
Dù sao, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy Lưu Phong đã ra tay cướp lấy Lộng Viêm Thảo. Mà nhìn biểu hiện của Lâm Dịch khi hắn giao Lộng Viêm Thảo cho Cơ Nghiên, dù nói thế nào cũng không thể trách hắn được. Dù hắn thật sự cố ý.
- Lưu Lộng Viêm Thảo lại.
Mâu Quân hít sâu một hơi, trì hoãn nói ra.
Lưu Phong nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn cưỡng đoạt?
Mâu Quân khẽ lắc đầu, nói:
- Vật này vốn thuộc về Phần Thiên, không phải là cưỡng đoạt.
- Bây giờ là của ta.
Lưu Phong chậm rãi lắc đầu.
Mâu Quân lạnh nhạt nhìn Lưu Phong cũng lạnh nhạt đồng dạng, chậm rãi lắc đầu.
- Ta nói không phải.
Lưu Phong liếc nhìn Mâu Quân, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Rất tốt.
Lời vừa nói ra, chợt, chỉ thấy thân hình của hắn có chút vặn vẹo.
- Oanh!
Một tiếng sét ầm ầm bạo tạc, trong nháy mắt biến thành màu đen, lăn mình quay cuồng không ngớt.
Một đạo vầng sáng có thể nói là kinh diễm nhấp nhoáng lên từ phía chân trời, trong nháy mắt cắt tấm màn đen trên bầu trời, chuyển thành sáng lòa.
Trong mắt Lâm Dịch lập tức thấp thoáng một tia kinh dị.
- Thật nhanh!
Tốc độ cực nhanh, ngay cả Lâm Dịch cũng chỉ miễn cưỡng bắt được một tia mơ hồ. Có thể tưởng tượng tốc độ kia nhanh như thế nào.
Nghe đồn người tu hành Phiêu Miểu Thiên tại Bạo Loạn Tinh Hải không thuộc về bất luận thuộc tính gì. Nhưng không phải vì vậy mà năng lượng không có thuộc tính nào. Mà hắn đã tu hành tốc độ năng lượng đến cực hạn, không gì sánh kịp. Dù là cường giả Ngưng Thần Kỳ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng so sánh với hắn.
Chỉ bằng một chữ này, cũng đủ để khiến vô số cường giả Ngưng Thần kỳ thuộc đủ loại thuộc tình nuốt hận dưới thân kiếm hắn.
- Phốc phốc phốc phốc.
Hơn mười thanh âm rạn nứt liên tục vang lên. Chỉ thấy trong mấy trăm tên cường giả Luyện Cách kỳ kia, lập tức có hơn mười người bạo phun ra máu tươi, từ không trung rơi xuống đất. Mà lúc này các cường giả Luyện Cách Kỳ cũng chỉ hồi phục lại tinh thần thoáng một chút. Từng đợt chấn động năng lượng ầm ầm nổ tung trên không trung, hóa thành từng đạo cột sáng năng lượng thanh thế kinh người, điên cuồng truy kích về cái bóng mơ hồ kia.
Lưu Phong nói động thủ liền động thủ ngay, căn bản không có một tia dấu hiệu nào. Đối phương còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Giết. Mà Lạc Kỳ và tên cường giả Luyện Cách kỳ bên người Lưu Phong kia, lúc Lưu Phong vừa động, bọn hắn cũng liền bắn ra hai hướng. Trước khi công kích của mấy trăm tên cường giả Luyện Cách kỳ kia bay đến, bọn hắn đã rời khỏi vị trí của mình. Cho nên đợt công kích này căn bản không có hiệu quả.
Sắc mặt Mâu Quân lập tức biến đổi, hừ lạnh một tiếng. Chỉ thấy hai con mắt hắn mãnh liệt biến thành màu vàng, mà trên người hắn cũng ầm ầm bắn ra một hồi kim sắc quang mang. Ngay sau đó, Lâm Dịch chỉ cảm thấy một hồi năng lượng vô cùng không lồ mà lạ lẫm, lại dẫn theo một tia năng lượng quen thuộc bạo liệt ra.
Lâm Dịch có chút cảm ứng, ánh mắt lập tức lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
- Lĩnh vực chi lực?
Ngay tại lúc Lâm Dịch suy nghĩ, cỗ năng lượng này đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, hoàn toàn khuếch trương ra ngoài. Một lát sau, trên không trung đằng kia rõ ràng sinh ra một tòa kiến trúc bằng kim loại, vàng son lộng lẫy.
Toàn thân công trình kiến trúc này đều làm từ kim loại, hoàn toàn vứt bỏ trọn bầu trời ra ngoài.
Trong nháy mắt, vật này đã công nhiên bao phủ phạm vi mấy trăm kilomet. Không chỉ bao phủ cả Lâm Dịch mà tất cả mọi người đều tiến nhập vào trong tòa kiến trúc vàng son lộng lẫy này.
Lưu Phong, hắn cũng ở trong đó.
- Tê.
Mâu Quân đạm mạc nói ra một chữ. Chỉ thấy bọn bốn người Lưu Phong, Lạc Kỳ đã đi ra mấy chục kilomet, thân hình bọn hắn lập tức hơi dừng lại trên không trung.
Chỉ thấy trên người Lưu Phong đột nhiên bay lên một cỗ kiếm ý lăng lệ ác liệt đến cực điểm.
- Đùng!
Một tiếng nổ mạnh rung trời vang lên, sau đó Lưu Phong giống như một thanh hảo kiếm tuyệt thế, lăng không kích tới. Dùng uy năng không gì sánh kịp cưỡng ép, phá vỡ không gian định dạng của Mâu Quân. Bất quá, thân hình hắn lại dừng lại trên không trung. Một thanh Ngân kiếm màu trắng dài nhỏ lượn lờ bên người hắn. Những nơi đi qua, tất cả đều bị nghiền nát.
Lưu Phong vươn người đứng thẳng. Nhìn Mâu Quân, lạnh nhạt nói:
- Ta muốn đi thì không có kẻ nào có thể có thể ngăn trở. Kể cả ngươi.
Con mắt Mâu Quân lập tức híp lại, gắt gao nhìn Lưu Phong, một lát sau mới thở ra một hơi, nói:
- Tàng Kiếm. Khó trách ngươi dám vào Phần Thiên của ta. Nguyên lai là Long Lân đại nhân đã truyền Phá Tàng Kiếm cho ngươi.
Lưu Phong vẫn y nguyên lạnh nhạt nhìn ắn, đôi mắt vô kinh vô hỉ. Mà thanh trường kiếm vẫn y nguyên lượn lờ bên cạnh hắn, không ngừng xoay quanh. Những nơi thanh kiếm kia đi qua, tất cả không gian đều bị nghiền nát. Nhìn bên ngoài, hắn phảng phất như ở trong một không gian độc lập khác. Vô cùng quỷ dị.
- Hư Thần Khí?
Tuy Lâm Dịch không nhìn ra Phá Tàng Kiếm này có gì kinh người. Nhưng hắn có thể nhìn ra kiếm này là Hư Thần Khí.
Mà Cơ Nghiên bên người Lâm Dịch cũng lộ ra một tia biểu lộ cẩn thận. Khẩn trương nhìn trường kiếm Hư Thần Khí kia. Bộ dạng tựa hồ cực kỳ băn khoăn.
Lâm Dịch không khỏi hiếu kỳ, hỏi nàng:
- Ai, Tàng Kiếm này là cái gì a?
Cơ Nghiên nghe được câu hỏi của Lâm Dịch, không khỏi có chút sửng sốt, nhìn hắn một cái, vô ý thức không muốn cho hắn biết. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Cơ Nghiên vẫn lạnh lùng mở miệng nói ra:
- Phá Tàng Kiếm được xưng là Hư Thần Khí gần với Thần Khí nhất. Tuy là Hư Thần Khí, nhưng nếu dùng hợp lý thì lực công kích có thể đạt được cấp bậc như Thần Khí. Đây vốn là vật Long Lân đại nhân sử dụng trước khi trở thành thần. Không nghĩ tới lại rõ ràng truyền cho Lưu Phong.
Nói xong, lông mày nàng cũng không khỏi cau lại.
Lâm Dịch không khỏi cau mày, kinh ngạc nói:
- Lực công kích gần bằng?
Cơ Nghiên khẽ gật đầu, lông mày nhíu chặt. Nhưng lại có chút để ý tới Lâm Dịch.
Hiện giờ, tình huống này cực kỳ quái dị. Lâm Dịch rõ ràng có ân oán với Phần Thiên, nhưng vì Lộng Viêm Thảo bị Lưu Phong đoạt đi cho nên hắn phải liên thủ với Phần Thiên để chống lại Phiêu Miểu Thiên rồi. Mà hiện tại Lâm Dịch và Cơ Nghiên đang đứng chính giữa đội ngũ song phương, nhưng hắn cũng có chút không rõ ràng mình nên đứng về bên nào.
Bất quá cũng may, đó cũng không phải là vấn đề gì. Tọa sơn quan hổ đấu, không thể nghi ngờ gì là một chuyện vô cùng thích ý.
- Nhìn về bên ngoài tựa hồ có gì kinh người sao?
Lâm Dịch nhìn kỹ Tàng Kiếm vài lần, sau đó nghi ngờ hỏi ra.
Cơ Nghiên không khỏi trợn trắng mắt với hắn, cả giận nói:
- Nhìn kỹ xuống dưới thì biết, đừng hỏi.
Lâm Dịch nao nao, lập tức thì thầm một tiếng:
- Thật đúng là một con cọp cái mà...
- Ngươi...
Đôi mắt đẹp của Cơ Nghiên lập tức phóng hỏa, trừng trừng nhìn Lâm Dịch.
- Ách. Hắc hắc...Xem cuộc vui, xem cuộc vui...
Lâm Dịch vội vàng gãi gãi đầu, cười gượng.
Cơ Nghiên trừng mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng. Lúc này mới quay đầu lại nhìn về trong trận. Hiện giờ không phải lúc so đo với hắn, muốn so đo, phải đợi thời cơ thỏa đáng mới được.
Mà bên kia, Mâu Quân nhẹ nhàng chậm rãi ra ngoài, bắt đầu giằng co với Lưu Phong kia. Mà bọn Lạc Kỳ bên kia, lúc này đang ra sức giãy giụa, cố thoát khỏi Lĩnh vực trói buộc. Chỉ thấy trên người bọn hắn nổi lên quang mang màu đỏ và màu vàng, bao phủ hoàn toàn thân thể bọn hắn lại. Tuy rằng loại năng lượng này không thể ngăn cách năng lượng Lĩnh vực hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt sức ảnh hưởng.
Mà tên cường giả Luyện Cách kỳ kia, lại không có thực lực giãy giụa khỏi loại trói buộc này rồi. Mà trong lúc hắn đang cố gắng giãy giụa, Mâu Quân vẫn không hạ lệnh cho người Phần Thiên phát động công kích. Nếu không, chỉ sợ hắn sẽ biến thành một bãi thịt nhão trong chớp mắt.
Tổng thể mà nói, Phiêu Miểu Thiên đã hoàn toàn rơi vào hạ phong.
- Lưu lại Lông Viêm Thảo, sau đó các ngươi có thể tự nhiên rời đi.
Mâu Quân nói ra với Lưu Phong.
Lưu Phong đạm mạc nhìn hắn một cái, lập tức quét mắt liếc nhìn chung quanh, lông mày có chút nhíu lại thoáng một phát.
Hắn có Phá Tàng Kiếm, mức độ trói buộc của Lĩnh vực đối với hắn có thể nói là hạ xuống tới mức thấp nhất. Nếu như hắn muốn chạy trốn mà nói, chỉ sợ Mâu Quân cũng không có cách nào kiềm giữ hắn lại. Nhưng Lạc Kỳ và hai tên kia lại không có Hư Thần Khí cường đại như hắn.
Trên thực tế, Hư Thần Khí cũng chính là bảo vật cực kỳ trân quý tại Thiên Giới này, cũng không phải ai cũng có được. Ví dụ như Phần Thiên cũng chỉ Vương Úc và Cơ Nghiên mới có. Hai người bọn họ, một người là đồ đệ Phần Viêm, một người trước kia là tỳ nữ của Phần Viêm nên mới có được. Ngay cả Mâu Quân cũng không có Hư Thần Khí.
Hiện giờ Lạc Kỳ và hai tên kia đã bị Lĩnh vực của Mâu Quân bao phủ lại. Chỉ có thể phát huy ra một phần thực lực. Mà chung quanh chỉ có ba gã Ngưng Thần Kỳ, có thể nói bọn hắn đã lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Mà muốn bảo trụ bọn hắn, chỉ có một cách xử lý duy nhất.
Đó chính là giết chết Mâu Quân.
Trong nội tâm Lưu Phong dậy lên sát ý, nhưng biểu lộ hắn vẫn không có chút biến hóa nào.
Chợt, hắn liền hành động.
Hắn căn bản không có trả lời Mâu Quân, mà là dùng hành động để trả lời.
Hào quang tươi đẹp nhưng kinh người kia, lại nhấp nhoáng lên một lần nữa.
Lúc này, Phá Tàng Kiếm hoạch xuất. Chỉ nghe "đùng" một tiếng, một vết rách không gian khoảng chừng vạn mét lập lòe, ầm ầm kích đến Lĩnh vực Mâu Quân, bay thẳng về phía hắn.
Tốc độ cực nhanh, giống như cầu vồng tối thượng nhất.
Bất quá, Mâu Quân sớm đã có chuẩn bị. Đạo công kích này tới, hắn vẫn không có chút bối rối. Hừ lạnh nói:
- Xem ra các hạ không từ bỏ ý định rồi. Như vậy ta cũng đành phải ta tay thôi.
Nói xong, chỉ thấy kim quang trên người hắn ầm ầm đại thịnh. Một hồi tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên. Ngay sau đó, một đạo kim vạn trượng bạo xuất ra, công kích đến.
Tuy Mâu Quân nói như vậy, nhưng hắn cũng biết Phá Tàng Kiếm này lợi hại. Kim mang vạn trượng hóa thành vạn đạo tấm lụa, đột nhiên vặn vẹo. Hoàn toàn vượt qua vết rách không gian kinh người này, bay thẳng về hướng Lưu Phong.
- Xoẹt.
Thanh âm giống như xé rách vải bông ầm ầm vang lên. Toàn bộ không gian sụp đổ hoàn toàn. Mà vết rách không gian kinh người kia chợt lóe lên, đánh tới Mâu Quân. Cùng lúc đó, vạn đạo kim mang của Mâu Quân cũng đánh về hướng Lưu Phong.