Nơi đó có gì? Hắn đang căng mắt quan sát, cổ địa chung cực kia tựa như có một loại sức mạnh thần bí nào đó đang kêu gọi hắn, muốn lôi kéo hắn tới đó.
Thần sắc của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc thế nhưng hắn yên lặng, bản thân tựa như hóa thạch đứng sững nơi đó.
Hắn muốn đi thế nhưng cần phải giải quyết một ít mầm họa rồi mới lên đường, tỷ như nguyên thần của bốn đại cường giả trong ao pháp tắc kia, nhất định phải luyện hóa được chứ nếu xảy ra bất trắc để bọn họ trốn ra ngoài thì sẽ là đại họa.
Cổ địa chung cực tới cùng có thứ gì, hắn không biết, hoặc là có thể từ đám người Vũ đế thăm dò được gì đó.
Nơi này rất hoang vu, chính là di chỉ của Thiên đình, rất nhiều vạn năm qua không hề có một bóng người nào, có cũng chỉ là mộ lớn san sát, cũ cũng có mà mới xây cũng có.
Cỏ dại, dây leo cùng với lão binh không hề rời đi kia, Thạch Hạo chỉ biết thở dài, mái tóc bạc rối bời, trong lòng ngập tràn vẻ tang thương.
Ngẫm nghĩ lại, trong lịch trình sinh mệnh kia đã có bao nhiêu người cùng sự đã vĩnh viễn rời xa, sẽ không còn gặp lại nữa.
Vào lúc đó hắn vẫn là một thiếu niên cùng cố nhân đi bắt hung thú, ví như Tào mập, Trường Cung Diễn chẳng hạn, còn có cả Thái Âm ngọc thỏ vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành kia nữa.
Những nụ cười, những bi thương luôn khiến khắn nhớ nhung và thương cảm vô cùng, hết thảy những người này đều được từng ngôi mộ một thay thế.
Có vài người hắn đã phong ấn bên trong thần nguyên và không cho bọn họ xuất thế, thế nhưng về sau bọn họ vẫn phá tan phong ấn rồi tiến hành tham chiến.
Ví như Trường Cung Diễn, như đứa con trai tiểu Thạch đầu cùng với tám trăm lão binh chẳng hạn.
Lửa trại bùng cháy và Thạch Hạo đầy sầu não ngồi xếp bằng trước những ngôi mộ này, mặc dù là chuẩn Tiên đế thế nhưng có một ít tình cảm vẫn không cách nào tiêu diệt được.
Hắn không làm được, không thể tuyệt tình như Diệt Thế lão nhân, cũng không thể lạnh lùng như đám Vũ đế, Hồng đế, Thương đế được.
Những lão binh cũng không có tiến lên quấy rầy hắn mà yên lặng dọn dẹp phế tích ở nơi xa xa, ngói vỡ tường đổ, gạch vụn khắp nơi, trong mấy chục vạn năm này không có một ai ở trong Thiên đình đã từng huy hoàng này.
Thế nhưng, Thiên đình vẫn nổi danh khắp thế gian.
Đoạn năm tháng này Hoang vẫn một mình chém giết, là Thiên đình của chỉ riêng mình hắn, một mình hắn giết vào trong Giới hải và hiện giờ đã đại thắng trở về.
Hết thảy những thứ này cũng bởi vì như vậy, năm đó hắn lo lắng nhân số của Thiên đình gặp nạn, sẽ hướng về phía hủy diệt như những tiên đình trong lịch sử trước kia.
Cho nên, hắn nguyện ý một mình mình sẽ gánh lấy toàn bộ nhân quả.
Trước người Thạch Hạo có một tảng đá tối tăm lờ mờ, đó chính là Đả Thần Thạch, hình thần của nó gần như đã bị diệt sạch, đây cũng chỉ là tàn thể cuối cùng được tìm thấy mà thôi.
Bên trong có một ít ngọn lửa nguyên thần của nó.
Hiện giờ Thạch Hạo đang tự mình bồi dưỡng, hắn là chuẩn Tiên đế nên dù cho thương thế như vậy thì vẫn có thể giúp Đả Thần Thạch tái hiện lại.
Ngoài ra còn có một con hồ điệp màu vàng gãy cánh nằm nhoài nơi bả vai của Thạch Hạo, đó chính là Hoàng điệp.
Nó cũng thảm hại không kém, nguyên thần không hoàn chỉnh và Thạch Hạo đang giúp nó điều trị thần hồn.
Ngày xưa có rất nhiều cố nhân, giờ còn được mấy người? Hiện giờ chỉ còn lại mỗi hai người này mà thôi!
Trước người Thạch Hạo có một chiếc ao pháp tắc đang hừng hực ánh lửa, đó chính là ngọn lửa chuẩn Tiên đế của hắn và đang luyện hóa một cách vô tình bốn đại cường giả bên trong.
"Keeng!"
Đônhf thời, một thanh tiên kiếm phát ra ánh sáng chói mắt tiến vào bên trong ao để chém giết nguyên thần của bốn đại cường giả này, giúp thêm sức lực để luyện hóa.
"Tên tới sau kia, hôm nay ngươi giết chết bốn vị chuẩn Tiên đế, vậy thì ngày khác ngươi cũng sẽ bị giết lại mà thôi!" Hồng đế lên tiếng.
Hắn rất am hiểu về suy diễn, nắm giữ đại vận thế gian nên nhìn thấy được một góc trong tương lai.
Nên biết, tới tầng thứ này rồi thì dù cho là chuẩn Tiên đế cũng không thể nào tìm hiểu nghiên cứu được, cơ bản không thể nhìn thấy, không thể nhìn thấu.
Ví như ở trong dòng sông năm tháng để tìm thấy quá khứ hiện tại cũng như tương lai của một vị chuẩn Tiên đế, vậy thì cực kỳ khó khăn, không cách nào khơi dậy được.
Ví như Nữ đế áo trắng kia, nàng từng vượt qua vạn cổ tiến vào dòng sông thời gian vô số lần, nắm giữ thủ đoạn đặc thù, sở hữu một ít chân huyết mà Hoang Thiên đế để lại thế nhưng cũng chỉ có thể gặp hắn được một vài lần mà thôi.
Lần này, người trong tương lai có thể tìm được cũng hoàn toàn bởi vì Hoang đại chiến với đám Bất Diệt lão nhân, Vũ đế quá khốc liệt, khí thế khủng khiếp chấn động tới cả dòng sông thời gian.
Bản thân chuẩn Tiên đế đã có thể che đậy được thiên cơ rồi, bất kể là quá khứ, hiện tại hay là sau khi chết đi của hắn thì đều là sương mù, khiến người khác không cách nào nhìn thấu được.
"A..."
Đám người Hồng đế, Thương đế gào thét, bọn họ gánh chịu lấy cơn đau đớn cùng cực, ánh sáng nguyên thần bị thanh tiên kiếm kia chém lìa và bị ao pháp tắc nung chảy.
Bọn họ có thể cảm nhận được bản thân đang suy yếu, từng ngày từng thàng hay là một năm hai năm cũng đều vô dụng, không thể giết chết bọn họ được.
Thế nhưng không cách nào chịu đựng nổi trong vô tận năm tháng được, Hoang có rất nhiều thời gian, năm này qua năm nọ không ngừng luyện hóa thì chung quy lại bọn họ cũng sẽ chết, nguyên thần sẽ giải thể, thân tử đạo tiêu.
"Cổ địa chung cực có thứ gì?" Thạch Hạo hỏi.
Vũ đế, Hồng đế lạnh lùng chịu đựng không hề nói câu nào cả, không muốn trả lời vấn đề này.
Thạch Hạo ngồi xếp bằng trước những ngôi mộ mới xây, nhìn về phía phần mộ của con trai mình thì trong mắt óng ánh giọt lệ, bỗn nhiên hắn khống chế tiên kiếm cùng đạo hỏa tiến hành tra hỏi thần hồn của bọn họ.
Hắn có tức, có hận và cũng có bi, Thạch Hạo ngối bên trong phế tích của Thiên đình bắt đầu luyện hóa bốn đại cao thủ.
"Chúng ta là chuẩn Tiên đế, dù có chết cũng không thể bị khinh miệt." Diệt Thế lão nhân lạnh giọng nói.
"Có thể, vậy sẽ cho ngươi chết một cách sảng khoái nhất, tự mình tản đi vết tích đi." Thạch Hạo lạnh lùng đáp.
"Cổ địa chung cực, chính là bước ngoặt để thành Tiên đế." Diệt Thế lão nhân nói.
Đồng thời Vũ đế, Hồng đế, Thương đế cũng lộ vẻ khác thường, có ngóng trông, có tiếc nuối thế nhưng về sau đều trầm mặc cả.
Bọn họ làm sao có khả năng tự tản đi vết tích của mình chứ, tu hành tới mức độ này rồi thì ý chí của mỗi người đều kiên định không gì sánh bằng, còn cứng rắn hơn cả tiên kim nữa.
Phàm là có một hi vọng sống sót thì bọn họ sẽ tuyệt đối không chọn lựa tử vong.
Với chuyện này thì Thạch Hạo không hề nể nang gì cả mà rất vô tình và đầy hờ hững, mỗi ngày đều khống chế ngọn lửa chuẩn Tiên đế luyện hóa bọn họ.
Cách đó không xa thì ba đại cường giả kia được ánh sáng mờ ảo bao quanh, bọn họ yên lặng quan sát hết thảy.
Sau đó bọn họ biết mất, đi tới nơi nào đó của bờ đê Giới hải.
Bọn họ gồm Nữ đế áo trắng, Vô Chung, còn có sinh linh lở lửng đỉnh lớn trên đầu, ba đại cường giả này vẫn chưa hề rời đi mà muốn kết nối với Thạch Hạo, nhưng mà nhân quả dính dáng quá to lớn!
Về sau, bọn họ cũng không muốn thử nghiệm xem thử có thể nghịch thiên hay không.
Nếu như chỉ nói ra những lời vô dụng, vậy cơ bản không cần thiết.
Nhưng một khi dính dáng tới vấn đề sâu sa quá kinh người, vậy thì sẽ ảnh hưởng tới sự ổn định của dòng sông năm tháng.
Năm tháng trôi đi, chớp mắt đã hơn một ngàn năm sau, Thạch Hạo vẫn đang luyện hóa bốn vị chuẩn Tiên đế và trong khoảng thời gian này hắn vẫn chưa hề rtời đi, vẫn tự mình ngồi bên cạnh các linh cữu ở nơi này.
Mầy mấy lão binh trung thành tuyệt đối, vẫn ở đây và tu sửa lại khu phế tích này.
Thiên Giác nghĩ còn sống, Xích Long tàn một nửa thế nhưng vẫn xem như sống sót, thi thoảng sẽ tới vấn an hắn.
Những năm gần đây Thạch Hạo không ngừng tái diễn lại quá khứ, nhìn chăm chú vào dòng sông thời gian, có một ít cố nhân khi bỏ mạng thì hắn không thể gặp mặt lần cuối.
Hiện giờ hắn ngóng nhìn quá khứ, dùng đại pháp lực để tái hiện lại cảnh tượng năm đó, hắn cảm thấy thất vọng cùng tiếc nuối cũng như đau lòng.
Hắn nhìn thấy được Lôi linh tựa như những con cự long tung hoành trong thiên địa, thế nhưng ẫn bị vương giả sa đọa xé nát và máu nhuộm cả thương vũ.
Hắn nhìn thấy được Mục Thanh bị người đánh nổ chia năm xẻ bảy, nguyên thần đều diệt vong, điều đáng mừng duy nhất chính là thân thể tàn phế được lưu lại và Thạch Hạo đã phong ấn lại rồi.
"Mục Thanh, ngươi đã đi theo ta nhiều năm, nếu như ta trở thành Tiên đế thì chắc chắn sẽ đánh vỡ thời không và phục sinh lại ngươi." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hắn nhìn thấy được Trích tiên đang bị một đám vương giả vây giết, bộ tiên thể phiêu dật xuất trần ấy hoàn toàn dật tắt và hóa thành máu cùng mưa ánh sáng.
Hắn cũngn hìn thấy được đám Thái Âm ngọc thỏ, Ma nữ, nguyên thần của các nàng đều bị phá nát và chỉ con lại một điểm vết tích, hiện giờ đang được hắn ôn dưỡng bên trong quan tài ngọc được chôn dưới hai ngôi mộ kia.
Yêu Nguyệt côn chúa, đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim, Hống lông vàng, chủ Cấm khu.... Mỗi một người đều chết cả rồi.
Thạch Hạo không đành lòng nhìn lại.
Hắn khẽ thở dài một hơi rồi xé rách hư không tiến vào một nơi bí ẩn để thăm lại Thạch thôn bị phong ấn kia, cũng may là nơi này còn có một ít người thân cùng cố nhân.
Nếu không, cả thế gian mênh mông này dù cho hắn vô địch nhưng cũng sẽ không cảm nhận được sự vui sướng.
Rất nhiều người đều đang trầm miên, y như trước kia.
Thạch Hạo không có đi quấy rầy mà chỉ im lặng đứng nhìn, hắn nhìn thấy được Thanh Y, tổ phụ, tộc trưởng gia gia, hắn cũng thấy được ba mẹ cùng với những người trong thôn xóm.
Hắn không dám lay tỉnh lại Vân Hi, bởi vì tiểu Thạch đầu không còn nữa!
"Tiểu Hạo."
Có một cô gái thức tỉnh và nhìn về phía hắn.
"A Man!"
Thạch Hạo kinh ngạc nhìn nàng.
Đương đại có ai dám gọi hắn là như vậy? Cũng chỉ có vài người thân thiết nhất mà thôi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" A Man hỏi, nàng nhận thấy người nơi này đã ít đi rất nhiều, có vài người đã rời khỏi nơi này nữa.
Bọn họ đang ở đâu? A Man nghi hoặc.
Cuối cùng thì A Man rời khỏi nơi này với hắn.
Nhìn về những phần mộ, nhìn những tấm bia đá khiến A Man không tài nào tin tưởng nổi, sau cùng là rơi lệ đau lòng gần chết, nàng vỗ vỗ phần mộ của tiểu Thạch đầu, thật sự không thể tiếp thu nổi!
Lệ nóng của nàng ướt đẫm mặt mày nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Đệ muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng có kìm nén làm gì cả." Nàng cực kỳ lo lắng Thạch Hạo.
"Chuẩn Tiên đế làm sao khóc chứ?" Gương mặt của Thạch Hạo còn khó nhìn hơn cả khóc.
Từ sau ngày hôm đó, A Man ở đây chăm sóc hắn chứ không về lại Thạch thôn nữa.
"Ta sắp rời đi rồi, tỷ vẫn nên về Thạch thôn đi." Thạch Hạo lên tiếng, hơn ngàn năm qua hắn đã luyện hóa bốn đại cường giả gần như đã được rồi.
Đồng thời trong lúc này hắn không ngừng phỏng đoán, làm cách nào để trở thành Tiên đế!
Chính xác, những thủ đoạn của đám Diệt Thế lão nhân, Vũ đế, Hồng đế, những thần thông của bọn họ, những hệ thống của bọn họ đều là những sự dẫn dắt rất lớn cho Thạch Hạo.
"Ta vẫn sẽ ở nơi này chờ đệ, hi vọng sẽ thấy đệ không việc gì khi trở lại đây." A Man lắc đầu nói.
"Sau khi thành tựu Tiên đế vô thượng thì hẳn rời đi nha." Nàng nhỏ giọng đề xuất, sợ Thạch Hạo sẽ một đi không trở lại.
"Không thể thành công." Thạch Hạo lắc đầu, hắn đã thử nghiệm mọi cách thế nhưng thủy chung vẫn không thể chân chính bước lên lĩnh vực kia được.
Nhưng mà hắn cũng đã dừng lại chứ không có lên đường ngay, tiếp tục phỏng đoán cảnh giới Tiên đế và lần nữa thử nghiệm phá quan.
Trong lúc này cũng không biết bao nhiêu chủ của môn phái lớn, bao nhiêu lão tộc trưởng cầu kiến Thạch Hạo thế nhưng đều bị hắn từ chối, mười mất lão binh bảo vệ ở bên ngoài di chỉ Thiên đình và ngăn bọn họ lại.
Ngoại trừ Thiên Giác nghĩ, Xích Long ra thì những năm này cũng chỉ có Đồ tể, Táng chủ mới có thể tới được.
hai người muốn trở thành chuẩn Tiên đế nên muốn luận đạo và thỉnh giáo Thạch Hạo.
Trên người bọn họ sớm đã có từng tia ánh sáng chuẩn Tiên đế rồi, thế nhưng vẫn không thể bước qua khỏi lằn ranh kia.
Thạch Hạo giảng giải rất rõ ràng tường tận quá trình mình trở thành chuẩn Tiên đế, đây chính là kim nghiệm quý giá nhất đồng thời cũng nói ra con đường của đám người Vũ đế cho bọn họ biết.
Hắn hi vọng hai người này có thể trở thành chuẩn Tiên đế.
Đáng tiếc, về sau hai cường giả vẫn không thể đột phá được, trước sau vẫn ở bên ngoài biên giới ấy.
Nhoáng cái lại thêm mấy ngàn năm nữa, Thạch Hạo vẫn ở bên trong khu mồ mả này.
Đồ tể, Táng chủ cũng không biết đã tới đây bao nhiêu lần và không ngừng luận đạo với Thạch Hạo, cuối cùng hai cường giả này chỉ biết thở dài, đời này kiếp này quá nửa sẽ dừng ở đây, thành tự không được chính quả chuẩn Tiên đế chân chính kia.
Sinh linh tầng thứ này cũng không phải chỉ cần năm tháng để tích lũy thì chắc chắn sẽ thành công được.
Nếu không, Đồ tể Táng chủ sớm đã lên cảnh giới, tuổi tác của bọn họ lớn tới dọa người thế nhưng đều vô dụng.
Trong ao pháp tắc, cuối cùng bốn đại cường giả đều trở thành tro tàn, toàn thân đều bị Thạch Hạo luyện hóa, Diệt Thế lão nhân, Vũ đế, Hồng đế, Thương đế đều hoàn toàn chết đi.
Thạch Hạo cảm thấy nên rời đi rồi, phía bên kia Giới hải đang có Hỏa Linh Nhi, đại trưởng lão, cọc gỗ cháy đen của Liễu Thần, đang chờ hắn đón về từ trong hư không không biết tung tích kia.
Chỉ là vẫn chưa chờ hắn vượt biển thì đã có một luồng sức mạnh từ phía bên kia lao tới!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK