Mục lục
Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371: Hoàng đế ( Một )

Suzuki lập tức nhìn về phía sau lưng mình, Sasha tựa hồ đã rơi vào cuộc đối công với Netrunner.

Tình thế lập tức chuyển biến xấu đi.

Tình huống mất kiểm soát này tuy không phải do Suzuki và tiểu đội gây ra, nhưng vẫn để sự việc nhất thời trở nên có chút quỷ dị...

Arasaka Saburo.

Nam nhân có quyền lực nhất toàn cầu, chỉ cần hắn muốn, cỗ máy chiến tranh Arasaka áp đảo cả quốc gia có thể để nửa Địa Cầu phải trả giá đắt —— Mà một nhân vật ngang với nguyên thủ quốc gia như vậy, bây giờ đang ở ngay phía trên Konpeki Plaza...

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?

Ngay lúc Konpeki Plaza xuất hiện tình huống như vậy, bên trong Arasaka Tower ở Corpo Plaza xa xôi...

Arasaka Michiko cứ thế nhìn ánh đèn neon bị nhòe đi dưới cơn mưa phùn, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị...

“Thúc thúc.”

“Coi ta là kẻ ngốc... hoàn toàn không để lời ta nói trước lúc chia tay vào trong lòng a.”

Nàng cúi đầu nhìn điện thoại, trên đó hiển thị rõ một avatar phức tạp, loại avatar này thường chỉ có The Mox tại quận Watson của Night City mới sử dụng, bang phái tập trung đông đảo Doll và nhân viên làm việc ở các tụ điểm giải trí này có mối quan hệ với mọi tầng lớp xã hội ở Night City...

Mà avatar này thì thuộc về một vị Doll cao cấp ——

Evelyn · Parker.

Phía sau nàng, một nhân vật mà tất cả mọi người đều không thể nghĩ tới bây giờ đang đứng ở đó.

Hắn là sĩ quan cao cấp Arasaka dùng để đối kháng với NUSA tại thời kỳ Unification War, cũng là kẻ từ xa mà đến trên chiếc tàu sân bay đang neo đậu ngoài Night City trong chuyến đi này...

Thượng tướng Murata.

Quân phục của Arasaka lấy màu đen làm tông chủ đạo, Thượng tướng Murata · Tsuru thuộc Bộ Hải quân kỳ thực cũng không phải là ông già với mái tóc bạc trắng như tưởng tượng, ngược lại hắn là một người đàn ông trung niên đầy tinh thần, tóc bóng mượt đen nhánh.

“Tiểu thư Michiko, cảm ơn sự cống hiến của ngài.”

Nam nhân chắp tay sau lưng, hơi cúi đầu, có loại chậm rãi theo kiểu nghi lễ phương Tây, giống một quý ông người Anh hơn.

Michiko khẽ mỉm cười.

“Xem ra suy nghĩ của ngươi và ta rất thống nhất đúng không ? Chú Murata...”

Murata · Tsuru gật đầu, “Ta từng cho rằng chủ nhân tương lai của Arasaka là cha của ngài, Kei, tha thứ ta gọi thẳng tên hắn —— nhưng rất đáng tiếc, mặc dù ánh mắt đầu tư của ta là chuẩn xác, nhưng không ngờ rằng mức độ phát rồ của địch nhân lại cao đến vậy...”

“Mấy chục năm trước, cha của ngài tìm thấy chúng ta còn đang trong liên hợp đặc công ở vùng đất hoang dã châu Mỹ, chúng ta giống như cô hồn dã quỷ nơi đất khách quê người, cha của ngài để Arasaka đứng vững gót chân ở đây, chúng ta mới có thể sống một cách đàng hoàng.”

“Ngươi không bằng hắn.”

Murata · Tsuru đưa ra lời nhận xét như vậy, “Nhưng ngươi có ánh mắt hơn hắn.”

Michiko muốn xem đám đông phía dưới đã bị lực lượng cảnh sát và an ninh của Arasaka giải tán hoàn toàn chưa, đáng tiếc, nàng đứng quá cao... không nhìn thấy gì cả.

Điều đầu tiên Michiko học được trong chuyến đi Nhật Bản tuyệt đối không phải là khiêm tốn thông minh hay cách tranh đấu với bầy sói trong công ty, ngược lại, trong khoảng thời gian ở Nhật Bản, nàng chỉ học được rằng đế quốc Arasaka chỉ có thể có một chủ nhân duy nhất...

Đó chính là Arasaka Saburo.

Nàng nhìn thấy lực thống trị vô song của Arasaka Saburo ở Nhật Bản, trong mắt Michiko, tương lai của Arasaka ngày càng rõ ràng, giống như lời nói tiếp theo của Murata.

“Ta cũng từng tin rằng Arasaka thuộc về tương lai, nhưng tương lai đã từ bỏ Arasaka, chỉ có Saburo-sama...”

Khi hai người nhìn nhau, loại nóng bỏng kỳ lạ trong mắt liền là vòng lặp khép kín của Arasaka khi hoàn thành một đợt sùng bái cá nhân cực mạnh.

“Nói như vậy, Arasaka-sama đã tới Konpeki Plaza ? Xem ra...”

Thượng tướng Murata · Tsuru lắc đầu, “Rất ít khi thấy Arasaka-sama đích thân ra tay, kẻ như Yorinobu, chưa bao giờ chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.”

Michiko thở dài.

“Một kẻ cách mạng kiên định sẽ không thay đổi suy nghĩ, những kẻ bạo loạn đều có lý tưởng vô cùng cố chấp —— có lẽ ngay từ đầu ông nội vẫn hy vọng Yorinobu có thể thay đổi, lớp ngụy trang của hắn quá hoàn hảo, chỉ ông nội mới có thể nhìn thấu...”

Sắc mặt Murata · Tsuru từ từ thay đổi.

“Arasaka-sama ngay từ đầu liền biết, chỉ có mình hắn mới xoay chuyển được cơn sóng dữ từ thế giới này; Hanako, Yorinobu, bọn hắn đều bị quá khứ kìm hãm bước chân.”

“50 năm trước, sau khi Arasaka-sama tận mắt chứng kiến vụ nổ đó ở Nhật Bản, kỹ thuật Relic lần đầu tiên lấy được mẫu vật.”

“Từ lúc đó trở đi, tương lai của Arasaka đã được xác định rõ.”

Nụ cười của Michiko có chút thê lương, “Thì ra là thế... Xem ra ông nội đều sớm từ bỏ Yorinobu rồi đúng không?”

Biểu cảm của Murata · Tsuru rất nghiêm túc.

“Tiểu thư Michiko, không phải Arasaka-sama từ bỏ Yorinobu, mà là Yorinobu tự bỏ rơi chính mình.”

“Có một số chuyện định sẵn không thể xử trí theo cảm tính, so với nguyện cảnh thay đổi thế giới, ta cho rằng chỉ có Arasaka dưới sự quản lý của Arasaka-sama thì mới hiện thực hóa được quốc gia lý tưởng này.”

Michiko im lặng.

“Ta hiểu rồi.”

“Cuộc khủng hoảng này do ông nội đích thân giải quyết, để ý kiến nội bộ Arasaka nhanh chóng thống nhất... Ngươi là phụ tá trung thành của ông nội, điểm này ta không sánh bằng ngươi, nhưng nếu ông nội làm như thế thì lực cản nội bộ Arasaka sẽ tiêu tan đi không ít nhờ phương thức xử lý này.”

“Kẻ địch bên ngoài rất rõ ràng, có một quân cờ lúc này đang ở trong cao ốc của Arasaka, đều có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn đúng không ?”

“Jenkins...”

Murata · Tsuru chậm rãi bước đi, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Michiko.

Hắn nhếch cằm lên, cơn mưa bên ngoài ở trong mắt Murata thì không thể nghi ngờ là chuyện đáng mừng, có thể rửa trôi máu của những kẻ phản nghịch, trả lại một bầu trời trong sáng cho Arasaka.

“Jenkins đưa ra lựa chọn sai lầm, hắn quá mức vội vàng với việc Arasaka-sama hứa hẹn, hắn từng đứng về phía Yorinobu, khi Yorinobu nghi ngờ thì hắn lại quay sang ngài —— thậm chí lựa chọn con đường phản bội Arasaka, hắn chỉ là vật phụ thêm vào ván cờ này mà thôi.”

Murata nói tiếp: “Chỉ là Arasaka-sama vẫn luôn đoán xem kẻ đứng sau Yorinobu là ai, tin rằng Arasaka-sama sẽ tìm ra được ở hành động lần này.”

Arasaka Michiko mở to mắt.

Kẻ đứng sau...

Murata nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Michiko, hắn biết nữ nhân này còn chưa nhìn thấu rất nhiều điều.

“Ngài có biết tại sao đại nhân lại để ngài nhìn ao và dòng nước nhân tạo trong khu nhà cũ không?”

Michiko lắc đầu.

“Hãy nhìn dòng nước a, hình dạng của nó có thể thay đổi bất cứ lúc nào, có thể chấp nhận bất kỳ hình thái nào —— chiến lược cao minh nhất trên thế giới là thuận thế mà làm, kế 'gậy ông đập lưng ông' là kỹ thuật mà Arasaka-sama am hiểu nhất, Yorinobu và kẻ bày mưu cho hắn rõ ràng buông lỏng cảnh giác.”

Thượng tướng Murata thở dài.

“Cô nương Hanako, suýt nữa thì thành công.”

“Phản ứng ban đầu của Yorinobu chính là cực hạn mà hắn có thể làm ra, hắn muốn lấy Relic đi, dùng một lần nổi loạn thất bại ở Nhật Bản để hoàn thành con đường đoạt quyền của mình ở Night City.”

“Đây là chuyện sớm nằm trong dự liệu của Arasaka-sama, chỉ là bất đắc dĩ vì tiến độ của Relic vẫn còn thiếu một chút.”

Michiko mở to đôi mắt đẹp, đưa tay nắm lấy cánh tay của người chú này, “Ngài nói gì ?! Ông nội đều tính toán hết rồi sao ?”

Trên mặt Murata lại hiện ra vẻ sùng bái và hướng tới.

“Cho nên ông nội của ngài càng thiên về việc đằng sau Yorinobu có công ty khác hỗ trợ, đương nhiên còn có một người nữa, ông nội của ngài cũng từng chú ý tới...”

“Ai ?”

Murata vẫy vẫy tay, Ninja Arasaka phía sau lưng hắn dắt đao bên hông, cung kính đưa tới một phần tài liệu.

Michiko nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, con ngươi chợt co lại...

“Sao lại là hắn?”

Trên đó hiển nhiên là hình ảnh của Lin.

“Ông nội ngài ban đầu cân nhắc đến Militech, với tính cách của Yorinobu, liên minh với kẻ địch là khả năng cao nhất, nhưng vụ sáp nhập Arasaka đối với Revere Courier Services lại để ông nội ngài nhận ra mùi vị nhượng lại quyền lực, chỉ là hắn không thể suy đoán ra Yorinobu định kiểm soát công ty con của Revere Courier Services như thế nào.”

“Liên hợp đặc công của ta không tìm được bằng chứng.”

“Dù cho mối liên hệ giữa bọn hắn chỉ dựa trên sự tin tưởng, thì điều đó cũng không phải là không thể, trừ khi hắn và Yorinobu là cùng một loại người, đều là kẻ phản loạn.”

“Chỉ là những kẻ ngây thơ tự cho rằng xóa bỏ công ty liền có thể thay đổi thế giới mà thôi.”

Arasaka Michiko không tự giác mà chống tay lên mặt bàn.

“Nhưng người của ta không tra ra được người này.”

“Hắn đã chết mới đúng.”

Lần đầu tiên nàng cảm thấy thế nào là bất lực.

Đó là một nỗi buồn thay cho kẻ địch, Michiko chưa bao giờ nghĩ rằng lão nhân sắp đối mặt với đại nạn kia có thể làm được nhiều đến vậy... trong lòng ngoài sùng bái, càng nhiều là một loại kính sợ vì không thể địch nổi.

“Một đám tôm tép nhãi nhép.”

“Tưởng rằng để phía dưới Arasaka Tower tràn đầy bò sát của tầng dưới chót thì chúng ta sẽ kiêng dè và lùi bước, để Arasaka Yorinobu đến Night City chỉ là vì Arasaka-sama muốn thuận tiện cho một chuyện khác mà thôi.”

“Để thân xác đó nhìn thật kỹ cha mình quản lý đế quốc Arasaka như thế nào, một đế quốc siêu cấp làm thay đổi thế giới.”

Michiko cảm thấy hơi rối loạn.

Nàng thừa nhận quốc gia này có thể do Arasaka Saburo quản lý, nhưng chuyện trùng sinh nhờ con trai mình như thế này...

Không biết diễn tả thế nào, đây có lẽ là tâm trạng hiện tại.

Lần đầu tiên nàng ngửi thấy mùi vị của sợ hãi, trong hốc tường màu đỏ sẫm của tòa nhà này tựa hồ lúc nào cũng có thể thò ra đầu của quỷ dữ, Michiko chỉ có thể nhìn bản thân bị chúng nó ăn tươi nuốt sống.

Ngay sau đó ——

Ninja phía sau Thượng tướng Murata cúi đầu.

“Murata đại nhân, chủ pháo của tàu sân bay đã nhắm vào các tòa nhà chính trong Night City, chúng ta phớt lờ sự phản đối kịch liệt của Tòa thị chính Night City theo yêu cầu của ngài.”

“Mức độ an ninh của Arasaka-sama hiện đã là quyền hạn tối cao, bây giờ đang ở tầng cao nhất trong Konpeki Plaza, chờ đợi tiểu đội hành động của chúng ta đoạt lại Relic ——”

“Đám đông dưới Arasaka Tower đã bị giải tán hết.”

Murata xua xua tay...

Nhưng hắn tựa hồ nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Mấy kẻ bạo loạn ca hát kia đâu ? Thứ khó nghe như thế —— bản thân nó đáng lẽ không tồn tại mới đúng.”

Ninja cúi thấp người hơn nữa, “Xin lỗi Murata đại nhân, mấy kẻ bạo loạn này sớm có lính đánh thuê tiếp ứng từ trước, đám đông quá hỗn loạn, chúng ta...”

Murata chỉ khẽ mỉm cười.

“Đi đi.”

Ninja như được đại xá, vội vàng cúi người thối lui ra khỏi văn phòng của Michiko.

“Trong ván cờ này, người thông minh nhất là ngài, việc ngài giấu tài dốt để cho Yorinobu và kẻ đứng sau hắn biết được cái giá khi đánh giá thấp Arasaka-sama, hãy chờ xem, ngài sẽ thấy ngày thế giới này thuộc về Arasaka.”

Ai cũng đeo một chiếc mặt nạ, Michiko bắt đầu không phân biệt rõ lời nào của Arasaka Saburo nói với mình là thật, lời nào là giả...

Ngay lúc này.

Cửa lớn của Michiko mở ra, nam nhân từ xa mà đến bằng hãng hàng không Nhật Bản cuối cùng xuất hiện.

Nàng khẽ quay đầu lại, tặng cho người đến một nụ cười ngọt ngào.

“Chào buổi tối, chú Yorinobu.”

Cổ áo của Arasaka Yorinobu mở ra, khi mình phát ra mệnh lệnh ở trên máy bay nhưng không thấy ai ở Night City chấp hành, hắn liền biết phụ thân ra tay trước một bước.

Chỉ là lần này, Arasaka Yorinobu không muốn để phẫn nộ chi phối cảm xúc và cơ thể mình nữa.

Hắn chỉ tùy ý nhìn văn phòng của Arasaka Michiko, “Ngươi thật sự học y chang Arasaka-sama, văn phòng copy lại giống hệt chỗ ở Nhật Bản ?”

Michiko khẽ cau mày.

Biểu hiện của Yorinobu...

Arasaka Yorinobu gần như phớt lờ Murata, chỉ lấy trái cây trong giỏ, cắn một miếng.

“Trong số những thứ do Biotechnica chế tạo, chỉ có vật ngọt ngào như nó mới để người ta ưa thích ——”

Yorinobu cười híp mắt nhìn Michiko, “Quả nhiên, phải để vào tai lời cảnh báo từ phụ nữ, mẫu thân ta nói không sai.”

Michiko gật đầu.

Nàng không muốn khoe khoang gì cả, chỉ là một màn diễn kịch thô thiển mà thôi, tính cách của nàng khi tới Nhật Bản đều sớm bị mài mòn hết, giờ đây chỉ còn lại tê liệt như cái xác không hồn.

“Arasaka Yorinobu, ta bây giờ sẽ tuyên bố một mệnh lệnh thay mặt Arasaka-sama, đó chính là quyền hạn của ngươi bị đình chỉ ——”

Arasaka Yorinobu nghe lời Murata, lộ ra một nụ cười bất cần đời.

“Ngươi có thể nói rồi sao ?”

Lời của Murata dừng lại.

“Ngươi có ý gì ?”

Yorinobu cười nói: “Được làm vua thua làm giặc, không biết ngươi từng nghe câu tục ngữ phương Đông đấy chưa... Nhưng sự việc đi đến bây giờ, các ngươi tưởng mình nắm chắc phần thắng, vẫn chưa cho người ở các chi nhánh khác biết những chuyện này a, ngươi nói xem... liệu có bao nhiêu người nghe lời các ngươi ở châu Âu, châu Phi và châu Đại Dương, lại có bao nhiêu người nghe lời ta ?”

Murata lắc đầu.

“Chưa đến 30%, Yorinobu... ngươi phải đối mặt với sai lầm của mình.”

“Hơn nữa chuộc tội thật tốt.”

“Đại nhân không phải là không biết những gì ngươi làm, hắn từng cho ngươi cơ hội ——”

Yorinobu đột nhiên nâng cao giọng.

“Không cần thiết nói lời lẽ giả tạo nữa, một âm mưu thành lập từ mấy chục năm trước, ta thừa nhận... nhưng muốn ta chịu thua đợi làm thịt ở đây, các ngươi phải cân nhắc xem răng mình sẽ rụng mấy cái.”

“Nhắc nhở thân thiện: Nơi đây không phải Tokyo.”

Một loạt tiếng súng lên đạn và đao kiếm rút ra.

Xung quanh Murata toàn là cận vệ hắn mang tới từ tàu sân bay, phía sau Yorinobu liền là binh sĩ tư nhân của hắn.

“Yorinobu, ngươi thật sự điên rồi.”

Murata lộ ra vẻ mặt bi thương không có thuốc nào cứu được, “Chạy đi đâu ? Đơn giản là vứt tòa tháp ở Night City cho ngươi thôi, châu Á, châu Âu, vẫn là của Arasaka, ngươi nghĩ chỉ bằng 30% lực lượng của Arasaka thì có thể lật ngược tình thế sao ? Động thủ ở đây... ngươi chỉ có thể cụp đuôi chạy trốn.”

“Rút đao làm gì ? Giết chúng ta có thể giúp ngươi thắng cả ván cờ sao ?”

Yorinobu đột nhiên cười.

Đầu tiên là kìm nén trầm thấp, sau đó bắt đầu cười lớn, “Thật đáng tiếc đâu !”

“Ta không chỉ muốn làm thịt đám con rối không có đầu óc như các ngươi, ta còn muốn... làm thịt lão già bất tử kia !”

Âm cuối của Yorinobu xen lẫn thù hận vô cùng mãnh liệt.

Lin giúp mình nhiều như vậy, lại không ngờ tới phụ thân vẫn luôn đứng ở trên cùng rồi thao túng mọi người trong trò chơi, tương kế tựu kế, Lin và mình đều bị lừa.

Khó mà tưởng tượng được, đây là lời chửi mắng của một đứa con dành cho cha mình.

Murata tức giận.

“Cuồng bội vô cùng, ngươi thật sự là một con sói, đại nhân không nói sai.”

Lời lẽ của Yorinobu càng thêm sắc bén, “Chẳng lẽ một kẻ ngày ngày làm mộng đẹp trường sinh bất tử trong tủ lạnh liền là tương lai chính xác ? Vậy ta đổi cách nói, giấc mộng đẹp về trường sinh bất tử của Arasaka Saburo vĩnh viễn không thể thành hiện thực ! Trước đây ta không muốn nói quá thẳng thừng, nhưng bây giờ ta muốn nói rõ hơn một chút ——”

“Không nhìn thấy hắn chết, ta ngay cả ngủ cũng không yên giấc.”

Sắc mặt Murata đen lại đến cực độ.

Nhưng hắn không còn tâm trạng tranh cãi với Yorinobu nữa...

“Yorinobu-sama, xin lui lại.”

Binh sĩ trung thành với Yorinobu rút đao bảo vệ hắn lùi lại.

“Muốn ở đây xem cha ngươi đánh bại ván cờ vụng về của ngươi và kẻ đứng sau thế nào sao ? Chuyện đã đến nước này, ta ngược lại rất muốn biết kẻ đứng sau ngươi rốt cuộc là công ty nào ? Militech ? Petrochem? Hay những kẻ man rợ ở châu Âu?”

Yorinobu cúi đầu đút tay vào eo, chỉ cười lạnh, “Cha ta tự đại, nhưng lại hiểu rất rõ về giới hạn trên và dưới của mỗi người.”

“Ta biết ta phải trả giá bằng cả sinh mạng, nhưng chỉ cần để Arasaka hỗn loạn, thì cũng phù hợp với ý của ta.”

Yorinobu có lẽ không muốn đi.

Hắn tới đây, chính là vì biết những người này không dám động thủ giết mình, xấu nhất cũng chỉ là vô số binh lính vây khốn mình, rồi nuôi nhốt mình như một con rối.

“Chó ngoan, ngươi đáng lẽ nên giết ta.”

Trán Murata giật giật.

Đúng như Yorinobu nói...

Murata không dám giết hắn.

Bởi vì Arasaka-sama vô luận như thế nào cũng phải để đứa con trai này sống sót.

Tuy nhiên Michiko lại lên tiếng, “Thúc thúc... đủ rồi.”

“Sự việc đi đến tình trạng bây giờ, nếu kẻ đứng sau ngươi chịu nói ra, Arasaka cũng sẽ tiếp tục mạnh mẽ, ngươi luôn miệng nói chúng ta độc ác, nhưng còn ngươi thì sao ? Ngươi chỉ vì nghi ngờ vô căn cứ liền không dùng Jenkins, giờ hắn đã trở thành quân cờ theo đúng nghĩa, mỗi bước quyết định của ngươi đều có người phải trả giá bằng sinh mạng, vậy tại sao không để mọi chuyện yên ổn ?”

“Sớm muộn gì... kẻ đứng sau ngươi cũng sẽ bị tìm ra.”

“Liên minh với kẻ địch, đối phó với người thân ruột thịt, đây là câu trả lời mà ngươi muốn sao thúc thúc ?”

Yorinobu rất khó dùng lời lẽ để diễn tả những kẻ sâu mọt vô liêm sỉ này.

Câu nói 've sầu mùa hè không thể nói chuyện với băng' xen như bao hàm được tâm trạng của Yorinobu.

“Thuộc hạ của ngươi, phụ tá của ngươi đều cho rằng ngươi khát vọng quyền lực như thế chỉ là vì Arasaka, chắc hẳn bọn hắn cũng không biết ngươi muốn hủy diệt công ty đúng không ? Nhìn V xem... một kẻ xuất sắc như vậy, chỉ vì khát vọng với quyền lực liền bị ngươi lợi dụng đến tột cùng, ngươi có từng nghĩ đến việc nàng sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén chống lại ngươi chưa ?”

Yorinobu lắc đầu không nói.

Hắn quyết định không nói lời thừa nữa.

Chết đứng, còn hơn sống quỳ.

Michiko rõ ràng nhìn thấy vẻ quyết tuyệt trên mặt Yorinobu, thế là bất đắc dĩ lùi lại, binh lính bắt đầu vây tới phía trước.

Ngay lúc Yorinobu chuẩn bị ra lệnh động thủ, muốn liều ra một cơ hội để giết chết hai tên cao tầng này nhằm gây ra tổn thất lớn cho Arasaka ——

Arasaka Tower lập tức vang vọng tiếng còi báo động chói tai.

Murata tưởng rằng Yorinobu giở trò, liền rút Katana từ bên hông Samurai đứng bên cạnh, cơ thể trong nháy mắt lao thẳng về phía Yorinobu với tốc độ vượt xa Sandevistan !

Lưỡi đao loảng xoảng của Samurai trước mặt Yorinobu đột nhiên lao tới đón đỡ !

“Khoan đã ! Arasaka-sama ——”

Biểu cảm dữ tợn của Murata đột ngột lùi lại, nhìn thấy Michiko đang hoảng sợ, trong mắt lộ ra một tia nghi ngờ ——

“Arasaka-sama xảy ra chuyện !”

Khoảnh khắc giọng nói của Michiko truyền đến, trong BCI của Yorinobu vẫn còn đang sững sờ đã vang lên tiếng thông báo tin nhắn, người gửi không rõ danh tính viết mấy câu như sau:

“Yorinobu.”

“Sự việc đi đến nước này, Saburo nhất định phải chết.”

“Ta tới giết cha thay ngươi !”

Là hắn ?!

Yorinobu đột ngột ngẩng đầu!

“Tất cả nằm xuống!”

Bên ngoài Arasaka Tower đột ngột hạ xuống một chiếc thuyền bay trang bị pháo xuyên giáp, Murata khởi động Cyberware, một tay ôm lấy eo Michiko ——

“Đi!”

Samurai đang sững sờ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị cấp trên của mình bán đứng như thế.

Pháo máy nhanh chóng xé nát cơ thể thành mảnh vụn, Samurai trước mặt Yorinobu liều mạng đẩy hắn về phía sau, máu từ miệng binh sĩ văng lên mặt Yorinobu, cuộc tấn công dữ dội trong nháy mắt để cảnh tượng trước mặt như chuyển cảnh phim.

Yorinobu dùng hai tay đỡ lấy Samurai đang dần mềm nhũn theo bản năng, mặc cho hắn kéo tay áo mình từ từ trượt xuống đất...

Yorinobu vừa định đưa tay nói gì đó thì bị Samurai dìu lùi lại.

“Giết hai người kia !”

Chỉ cần Arasaka Saburo chết...

Yorinobu chính là chủ nhân của đế quốc này.

......

......

Konpeki Plaza.

Bên trong phòng suite Tavernier ở tầng cao nhất.

Trên ghế sofa là một lão giả mặc kimono, bộ đội tinh nhuệ của Arasaka đang quét dọn từng tầng, tìm kiếm tung tích về Relic, còn Saburo thì chống gậy lặng lẽ nhìn hốc tường trước mặt.

Goro Takemura tay chắp sau lưng đứng phía sau hắn, sắc mặt bình tĩnh.

“Goro a...”

Takemura nghe thấy Arasaka Saburo lên tiếng, vội vàng cúi người lại gần.

“Arasaka-sama.”

Saburo từ từ đưa ngón tay chỉ vào bức tường pha lê mờ ảo phía sau TV, sau đó là máy chủ của tất cả các thiết bị thông minh trong phòng.

“Bên trong có thể giấu người không ?”

Takemura có chút kinh ngạc.

Nhưng lại thấy khóe miệng lão giả này lộ ra một nụ cười, “Chỉ là lâu rồi không nói đùa với ngươi.”

khóe miệng Takemura lại không cho rằng đây là một lời nói đùa, ngược lại nghiêm túc đi đến trước hốc tường, Optic sáng lên màu đỏ, quét hình cẩn thận căn phòng này, tay hắn chạm vào bức tường lạnh lẽo, xác nhận bên trong chỉ là một số thiết bị mà thôi.

Arasaka Saburo khẽ lắc đầu, vẻ mặt từ ái.

“Đại nhân...”

Takemura hơi dừng lại.

“Trên thực tế ngài hoàn toàn không cần phải đích thân đến vì chuyện này.”

Arasaka Saburo lắc đầu, “Goro, nói thật cho ta biết, ngươi nhìn nhận ta như thế nào ?”

Goro Takemura biết điều kiêng kỵ lớn nhất của Arasaka là tùy tiện bình luận về cấp trên, dù Saburo bảo hắn nói, hắn cũng không dám nói ra ——

Nói gì ?

Lẽ nào phải nói kỹ thuật chết đi sống lại này là một đống cứt chó sao ?

Takemura rất loạn, bây giờ chỉ đang hành động vì tuân theo sự phục tùng suốt mấy chục năm qua.

“Con của ta, lại nhìn nhận ta như thế nào ?”

Arasaka Saburo thở dài.

Lúc này Goro Takemura hơi cúi đầu nói: “Cuộc bạo động dưới Arasaka Tower đã kết thúc, xử lý rất nhanh chóng, Yorinobu-sama làm rất tốt.”

Arasaka Saburo lắc đầu.

“Là Murata.”

Goro Takemura sững sờ...

Arasaka Saburo giống như một lão già lú lẫn, miệng lẩm bẩm, “Chuyện khó khăn nhất trên đời này chính là lừa dối lẫn nhau khi cả hai đều biết rõ, đứa bé đó thông minh hơn ta tưởng, nhưng cũng chẳng thông minh đến đâu ——”

“Giống như mẹ hắn, do dự không quyết đoán.”

“Nếu Arasaka có thể dốc toàn lực đẩy mạnh Relic, ít nhất có thể sớm hơn mười mấy năm... nhưng ta vẫn không làm như vậy, ta chỉ muốn hỏi đứa bé kia, thật sự đã lựa chọn xong chưa.”

“Chúng ta a...”

“Đều đang nói dối lẫn nhau, đứa bé kia nói rằng không coi trọng kế hoạch của ta, không coi trọng thiết kế tương lai cho Arasaka của ta...”

“Hắn muốn nhổ tận gốc Arasaka, ngươi biết không ?”

Goro Takemura ngơ ngác nhìn chủ nhân mà mình hầu hạ mấy chục năm.

Kẻ ngu đến đâu cũng hiểu, chẳng lẽ Arasaka Saburo ngay từ đầu liền định chết đi sống lại từ trên người Yorinobu ?!

Nhưng...

Yorinobu muốn hủy diệt Arasaka ?

Đây hoàn toàn trái ngược với hành động của Yorinobu mới đúng...

【 Konpeki Plaza cảnh cáo 】

【Xe bay không xác định đang tiếp cận】

【Thỉnh cầu có trao quyền hay không】

Takemura ấn vào tai nghe, lông mày khẽ cau lại...

Rayfield Excalibur.

Xe bay sang trọng mà Arasaka ghi chép đáng lẽ đều có trao quyền mới đúng, chuyện này là sao ?

“Báo cáo trưởng phòng Takemura, bên kia nói là Yorinobu-sama.”

Takemura có chút nghi ngờ...

“Xác nhận là Yorinobu-sama sao ? Thân xe có phải màu bạc trắng không ?”

Rất nhanh, quản trị viên Subnet trả lời: “Đúng vậy, hiệp nghị giải thích là do hệ thống cập nhật.”

Lúc này Saburo rõ ràng nghe thấy lời lẩm bẩm của Goro Takemura ——

Vào thời điểm nhạy cảm như vậy, Arasaka Saburo đáng lẽ không nên gặp bất kỳ ai mới đúng.

Không ngờ rằng...

Saburo lại vẫy tay nói: “Là Yorinobu sao ? Cứ để hắn vào đi.”

Sau khi được cho phép, xe bay bắt đầu dừng trạng thái lượn vòng, từ từ hạ cánh dưới cơn mưa ngày càng lớn, khí độc và nhiệt lượng phun ra từ động cơ vector khiến mưa axit bốc hơi, bay về phía tầng dưới sâu không thấy đáy.

Cửa xe mở ra, cằm của Arasaka Yorinobu ăn mặc tùy tiện tựa hồ có một vệt mờ ảo như khi ánh sáng và bóng tối giao nhau, sau đó nhanh chóng biến mất.

Tất cả Samurai đứng dày đặc ở tầng thượng đều cúi đầu, nhưng trong ánh mắt không có một chút kính sợ nào.

Thủ lĩnh Samurai trong số đó nhìn chằm chằm vào xe bay của Arasaka Yorinobu, “Ngài... đến một mình sao ?”

Arasaka Yorinobu cười một tiếng.

“Ngươi để ta dầm mưa trả lời câu hỏi cho ngươi đúng không ?”

Samurai Arasaka cúi đầu, một người trong số đó giương ô, “Thuộc hạ thất trách.”

Arasaka Yorinobu chỉ liếc nhìn tên kia...

Tựa hồ căn bản khinh thường gây sự với người này.

Từ từ bước xuống cầu thang bên ngoài tầng cao nhất, Yorinobu liếc thấy bóng người khô héo đang ngồi trên ghế sofa qua lớp kính trong suốt, tay không tự giác mà nắm chặt.

“Xin ngài dừng bước, tạm dừng mọi hiệp nghị Cyberware và giao nộp vũ khí.”

Goro Takemura đứng thẳng người, tiến lên chặn Yorinobu bước vào từ cửa phụ, tay có xu hướng sắp đặt lên hông.

Nhưng giọng nói của Arasaka Saburo vang lên.

“Ta nói chuyện với con trai ta, không cần thiết phải làm vậy.”

Goro Takemura tiếp lời: “Xin nhất định cho phép thuộc hạ dự thính...”

Arasaka Saburo lắc đầu.

Tuy nhiên Yorinobu lại phủi đi những vật bẩn do hạt mưa bám trên vai áo sơ mi lụa, dùng tiếng Nhật nói: “Phụ thân, xin hãy cho hắn dự thính a, con có vài lời... muốn nói trực tiếp với người.”

Saburo gật đầu.

Tất nhiên Yorinobu cũng không ngại, hắn cũng không có ý kiến gì nữa.

“Mưa rất lớn.”

Arasaka Saburo khẽ mỉm cười, nhìn người con trai có vẻ mặt bình thản trước mặt, Goro Takemura lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm vì thái độ hòa hoãn của Yorinobu, giải tán lực lượng an ninh trên tầng thượng theo ý của Arasaka Saburo, trong căn phòng suite rộng lớn ở tầng cao nhất có thang máy đi thẳng lên chỉ còn lại ba người.

“Không đi gặp Michiko và Murata sao?”

Arasaka Yorinobu lắc đầu không hiểu, “Không có, là có chuyện gì sao phụ thân ?”

Arasaka Saburo chỉ nhìn chằm chằm Yorinobu đầy ẩn ý, “Gặp bọn họ rồi, ngươi chắc hẳn sẽ không muốn gặp ta nữa ——”

Tuy nhiên Yorinobu hít sâu một hơi nói: “Phụ thân, con đến tìm người là muốn người nhất định phải đẩy mạnh dự án Relic ra thị trường...”

Goro Takemura tiến lên một bước, Yorinobu vẫn còn giả vờ dù chuyện đến nước này.

Hắn muốn trút cơn giận thay cho Arasaka Saburo.

“Đây là không có khả năng.”

Arasaka Saburo từ chối như đinh chém sắt, đồng thời nhìn về Takemura phía sau lưng, “Ngươi tựa hồ quá chủ động một chút, Goro... ra ngoài đợi đi.”

“Ở đây chỉ có ta và con trai ta.”

Goro Takemura nhìn ánh mắt bình tĩnh của Arasaka Saburo.

Đó là mùi vị không thể nghi ngờ.

Hắn chỉ có thể tuân lệnh.

Trong phòng chỉ còn lại Arasaka Saburo và Yorinobu, hai người nhìn nhau suốt mấy chục giây, Yorinobu đột nhiên bật cười, “Phụ thân, chẳng lẽ thật sự muốn để dự án quan trọng như vậy làm rùa đen rụt cổ ? Đây là kỹ thuật có thể thay đổi thế giới, cha và con đều rõ.”

Arasaka Saburo mím môi...

Đột nhiên hắn lên tiếng.

“Ngươi không phải Yorinobu đúng không ?”

“Không cần làm vậy nữa.”

“Đằng sau con út của ta... hẳn là các hạ đang đóng góp sức lực mới đúng, hay là chủ nhân của ngươi ?”

Arasaka Yorinobu từ từ đứng dậy, biểu cảm bắt đầu trở nên bình tĩnh.

“Ngươi làm sao dám Saburo?”

Giọng nói Yorinobu hoàn toàn khác hẳn đột nhiên biến thành một dáng vẻ trẻ trung hơn, cho đến tận bây giờ thì Lâm Dược cũng không nhìn thấu con rồng già đã sống hơn trăm tuổi trước mắt.

Kẻ địch như vậy, càng thêm cường đại hơn tưởng tượng.

Chỉ cần hắn không có dấu hiệu hoảng loạn nào, Lâm Dược liền cảm thấy không yên tâm...

Nhưng thế đã thành cưỡi hổ khó xuống.

Lâm Dược phải bảo vệ Yorinobu.

Arasaka Saburo chống gậy, khẽ mỉm cười nhìn chằm chằm không khí phía trước.

“Ngươi giống như đứa con út của ta, lý tưởng nhưng lại không nhận rõ hiện thực.”

“Không thể không nói, ngươi không nên là một thanh niên chỉ mới hai mươi mấy tuổi, ngươi giống như là... một kẻ sống mấy đời như ta mới đúng.”

Lâm Dược trong lòng căng thẳng.

Có thứ gì đó đè nặng khiến hắn thở không nổi.

“Muốn giá họa cái chết của ta cho Michiko và những người kia, để Yorinobu kiểm soát đế quốc này đúng không ? Ngươi giao vũ khí cho đứa trẻ ngây thơ, đây là lý tưởng và tâm nguyện cả đời của ngươi sao Lin?”

Lâm Dược đáp: “Ngươi cũng không tệ.”

“Rõ ràng biết những điều này nhưng vẫn chịu đựng được, Arasaka Saburo, ngươi bệnh không nhẹ.”

“Giấc mộng đẹp về trường sinh, kiếp sau hãy mơ đi.”

Lâm Dược chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt cụp xuống của Saburo.

Hắn muốn xem tự tin của tên này ở đâu ra.

Saburo lại nhếch miệng cười.

“Ngươi nhất thiết phải giết ta...”

“Mà ta biết điều này nhưng vẫn sẵn lòng để ngươi đạt tới mục đích, đây chính là đối sách của ta.”

“Đến đây...”

Saburo đứng dậy, “Thử xem.”

Lão già Nhật Bản một mắt này nhìn rất kỹ chi tiết trên khuôn mặt Lâm Dược, “Nếu đây là bộ dáng thật sự của ngươi, lại giàu có trí tuệ, con của ta đáng lẽ phải giống như ngươi mới đúng...”

Lâm Dược cảm thấy thế giới này thật đúng là chó má.

Hắn từ từ nâng lên ngón tay đen nhánh, đó là động tác hắn muốn gửi tặng Saburo.

“Đi chết đi.”

Thân thể yếu ớt của Arasaka Saburo bị Lâm Dược tóm lấy cổ.

“Takemura !”

Một tiếng gầm thấp chói tai, Saburo bị Lâm Dược kẹp cổ nhấc lên như một con búp bê rách rưới.

Cửa tự động mở ra, Takemura nhìn thấy nam nhân xa lạ bên trong và Saburo đang bị nhấc lên, trong nháy mắt kém chút nữa đã ngất xỉu.

Khóe miệng của thanh niên trẻ tuổi kia có nụ cười hơi tàn nhẫn.

“Rockerboy gửi lời chào đến các ngươi.”

Rắc !

Cùng với tiếng súng dữ dội từ Takemura, cổ Saburo lập tức gãy lìa !

......

......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đào Linh
05 Tháng năm, 2025 21:48
bộ này có tý sạn nhưng tổng thể 8/10
Gleovia
03 Tháng năm, 2025 18:44
Tác đi chơi triển lãm anime vui quá lên quên giờ, mai mới bù chương
Linh Lê Huy
03 Tháng năm, 2025 00:44
Drop rồi ạ :(
Dunog192
22 Tháng tư, 2025 20:48
Chuyện gì xảy ra v :)))
NoxNox
22 Tháng tư, 2025 18:43
Vl thiệt lần đầu của main lại :)
Dunog192
17 Tháng tư, 2025 00:38
Mặc dù chỉ là bắt nạt mấy thằng gián điệp cơ mà ăn hành 150 chương xong main cuối cùng cũng có cơ hội trang bức :))
Dunog192
12 Tháng tư, 2025 18:27
Tôi biết là khác nhau, nhưng lúc đó tôi không hiểu ông Thượng Tá cho main gặp Hands làm gì, tại thấy gặp Hands xong thì bị đuổi đi làm việc vs Netrunner, cơ mà đọc mấy chương sau xong ngẫm nghĩ 1 lúc nghĩ ra rồi
Thanh Thành
11 Tháng tư, 2025 23:35
là tâm lý nhân vật, nó chuyển biến ko mượt, giống trong game ra, kill ko nương tay giống NPC, miêu tả đoạn đó cũng thấy khác hẳn q1
godboy
11 Tháng tư, 2025 22:55
t đọc dc vài chục chương quyển 2, chưa thấy lủng củng chỗ nào. Chắc ae đọc đánh nhau riết tới quyển 2 thấy main bị nerf nên chưa quen
Gleovia
10 Tháng tư, 2025 08:07
Truyền kỳ là một trạng thái, Edgerunner là một nghề, như lính đánh thuê, truyền thông, hay Corpo. Chứ Edgerunner có bằng với truyền kỳ đâu ông.
ngducman0
10 Tháng tư, 2025 02:50
Mà giờ mới để ý tên truyện. Tính ra làm corpo 90% lượng truyện r. Có phải edgerunner đâu mà tên truyện là thành truyền kỳ
ngducman0
10 Tháng tư, 2025 02:49
Quyển 2 đọc thấy ko còn hay như quyển 1. Main lằng nhà lằng nhằn. Cảm giác tác giả đang bị rối. Ko biết phải viết thế nào
Gleovia
09 Tháng tư, 2025 12:53
Bác thấy lủng củng như thế nào vậy ;v
Thanh Thành
08 Tháng tư, 2025 21:44
quyển 2 khởi đầu lủng củng thật ...
Đào Linh
07 Tháng tư, 2025 00:49
truyện hay thật, tinh cmn phẩm trong một năm của t
Đào Linh
07 Tháng tư, 2025 00:48
hanse và mr hand khác nhau mag
Dunog192
03 Tháng tư, 2025 12:10
Tại tôi đọc xong cứ thấy lú lú ngồi nghĩ mấy phút ko ra nên lên đây hỏi :)))
Gleovia
02 Tháng tư, 2025 21:50
Đọc đến chương 11 là rõ mà bác
Dunog192
02 Tháng tư, 2025 20:39
Ông nào hảo tâm giải thích cho tôi cái là đoạn đầu tại sao Hanse lại bảo main đi gặp Fixer Hands ?
Gleovia
02 Tháng tư, 2025 08:12
Kịp rồi nhé
godboy
02 Tháng tư, 2025 07:59
Chơi game coi anime mà không biết nước sâu ***. Kịp tác chưa cv?
Gleovia
25 Tháng ba, 2025 08:02
Vào nhóm tác mới có, nhưng không dùng QQ nên không biết chỗ lấy.
Hieu Le
25 Tháng ba, 2025 04:26
Wait, vậy có ảnh V gốc của bộ này không vậy đồng chí?
Gleovia
24 Tháng ba, 2025 20:44
Vì t cũng chơi từ lúc game mới ra, nên tìm name nhanh đọc hán việt + mô tả là biết cái gì rồi ;v. Đáng lẽ có cả ảnh kèm thêm của tác mà web không đăng kèm ảnh được.
Hieu Le
24 Tháng ba, 2025 17:26
Hay tuyệt cú mèo. Lâu lắm rồi mới được đọc một cái đồng nhân mà rất có tâm như thế này. Con tác có vẻ như cũng tìm hiểu và xâu xé game, lore gốc của 2k77 rất chu đáo nên khi đọc nhiều khi còn không thể tin được đây là một bộ đồng nhân. Đã thế còn là khá đậm chất phong cách tăm tối và khó khăn của cyberpunk thật sự, ko có sảng văn vớ vẩn gì, Kể cả là hệ thống hệ thiếc cũng chỉ là thứ để làm nv chính nổi bật một chút nhưng cũng ko có bị buff quá lố. Tóm lại là mình rất hài lòng. Đặc biệt cảm ơn người dịch cũng để name khá chuẩn xác nên khi đọc cũng rất thông thuận chứ ko bị hán văn hóa ở mấy chỗ khác đọc mà rất khó chịu.
BÌNH LUẬN FACEBOOK