Mục lục
Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359: Chim sợ cành cong ( Một )

Đêm qua.

Lại là giấc mơ kia.

Rất lâu rồi không xuất hiện.

Có lẽ vì nhận được quá nhiều điều kiện ưu đãi ở Tokyo, ngôi nhà ấm áp thời thơ ấu ngày càng xa hắn.

Dòng sông phủ đầy váng dầu bốc mùi hôi thối, cánh đồng lúa nhiễm kim loại nặng vượt mức cho phép, những nắm cơm bẩn thỉu trong tay lũ trẻ…

Đây là quê nhà của Takemura.

Tựa hồ dưới danh hiệu của Giám đốc An ninh số một ở Arasaka, ký ức này có thể xưng là là một nỗi nhục không hề vẻ vang gì.

Nhưng Takemura vẫn rất hoài niệm.

Dù hắn không còn nhớ rõ mặt bà nội, ngôi nhà cũng biến mất ở lồng giam sinh ra khi thời đại sắt thép tiến đến, mình cũng không gặp lại đồng hương nào nữa, còn nói chuyện bằng khẩu âm Tokyo chuẩn mực…

Nhưng hắn khó mà kiềm chế bản thân.

Khi suy nghĩ phân tạp rối bời, Takemura thường sẽ mơ thấy những chuyện cũ.

Đến nỗi… hắn bắt đầu tự chế giễu bản thân có lẽ là một kẻ thấp hèn bị ám ảnh bởi lòng tự trọng đáng thương.

Hoặc trong mắt người ngoài, Goro Takemura – ngự tiền thị vệ của Arasaka-sama, cố vấn bên cạnh người đàn ông có quyền lực nhất thế giới, chiến lực thâm sâu khó lường, hẳn là kẻ được hưởng địa vị cực cao trong Arasaka…

Nhưng chỉ có hắn mới hiểu rõ —

Mạng sống này, bộ quần áo này, tất cả những điều kiện mà bản thân đang có đều là do gia tộc Arasaka ban cho, không thể vượt qua ranh giới dù chỉ nửa bước.

Ý nghĩa đằng sau cái tên Goro Takemura là: con chó trung thành nhất của kẻ nắm quyền Đế quốc, hơn nữa không thể nhúng chàm vào quyền lực.

Arasaka Saburo cực kỳ coi trọng điều này.

Saburo thậm chí còn mở lời hỏi để ý kiến của Takemura trong rất nhiều trường hợp, nhưng hắn cũng chỉ có thể gật đầu một cách cứng nhắc, đáp lại bằng một câu đã khắc sâu vào xương tủy, “Mọi việc đều theo ý Arasaka-sama.”

Mỗi khi Takemura trả lời như thế, Arasaka Saburo luôn đáp lại bằng nụ cười hài lòng.

Hoàng đế già của tập đoàn Arasaka thỉnh thoảng lại phải vào phòng trị liệu nhiệt độ thấp, thậm chí có khi phải ở trong đó đến nửa năm.

Lúc này, Goro Takemura sẽ ở lại trong phòng an ninh gần phòng trị liệu lạnh lẽo, ngoài ra cứ nửa tiếng còn phải kiểm tra dữ liệu hoạt động của thiết bị đông lạnh một lần, để tránh xảy ra bất kỳ sai sót nào với người mà một khi sinh mệnh kết thúc, liền sẽ lập tức gây ra sóng gió đẫm máu.

Mặc dù Takemura hoàn toàn không tưởng tượng nổi kẻ nào lại to gan đến mức dám ám sát Arasaka Saburo.

Cứ như vậy, hắn đã kiên trì làm suốt nhiều năm ở công việc tưởng chừng nguy hiểm, nhưng thực chất chỉ cần tận tâm làm tốt vai trò bảo mẫu.

Takemura cố gắng không nghĩ đến những câu hỏi như:

Kẻ nào biến ngôi làng thời thơ ấu thành ra như thế, hay Arasaka để Nhật Bản trở nên hỗn loạn thế này sao ?

Điều này nhìn như vô lý.

Trên thực tế, khi Takemura lộ ra khuôn mặt lạnh lùng đi bên cạnh vị hoàng đế của Arasaka, hắn đều đang suy nghĩ những câu hỏi “nhàm chán” tương yự.

Nhưng không thể không nói, Arasaka Saburo là một lão bản có rất ít việc.

Mỗi khi Takemura sờ vào lớp vải trơn mượt của bộ vest đắt tiền, hắn đều khuyên bảo bản thân, tất cả đều là Arasaka Saburo ban cho mình.

Bởi vì lứa trẻ con trong thôn năm đó đều được gặp Arasaka-sama.

Lúc đó, tuy Arasaka-sama sớm đã là bộ dáng tuổi già sức yếu, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh… Bàn tay to lớn của ngài vuốt ve đầu từng đứa trẻ, đặc biệt còn vỗ mấy cái lên vai đứa bé cao nhất là Takemura.

“Thật có tinh thần a.”

Cho đến tận hôm nay, Takemura vẫn nhớ rõ ánh mắt và lời nói khi Saburo nhìn hắn.

Đến nỗi hắn to gan hô lên một tiếng: Ta muốn làm vệ sĩ trung thành nhất của ngài !

Câu hỏi lại của Arasaka Saburo rất thú vị.

“Quyết tâm của ngươi là gì ?”

Takemura nói cho hắn biết.

Ngay cả khi gia tộc tượng trưng cho hoàng quyền kia thuê hắn, hắn vẫn muốn tận trung với vị đại nhân đã giúp đỡ giải quyết vấn đề no ấm và cho tất cả trẻ con trong làng một nơi ăn chốn ở.

“Vậy thì thử xem sao.”

Cuộc đời gian khổ của Goro Takemura bắt đầu từ đây.

Hắn liều mạng hơn bất kỳ ai.

Ở Hokkaido, hắn bị huấn luyện viên gọi là thằng điên, vì không ai có thể thực hiện bài tập đội hình chiến thuật khuỵu gối khi lòng bàn chân toàn vết nứt do lạnh cóng, cũng không ai có thể chịu đựng đến mức để huấn luyện viên không dám tiếp tục ra tay trong phần chịu đựng tra tấn.

Goro biết rõ mình không phải là kẻ mạnh nhất, nhưng hắn vẫn chống đỡ bằng lời thề ngây ngô và xúc động của một thiếu niên vì được giải quyết vấn đề ấm no.

Có quá nhiều kẻ mạnh mẽ trong Arasaka.

Đôi khi cũng để Goro Takemura phải cảm thấy tuyệt vọng.

Ngay cả khi căn bản không thể thực hiện được lời thề này, hắn vẫn ôm hy vọng như thế.

Tiếp đó Saburo lại xuất hiện một lần nữa.

Cuộc “hành động” lần đó ở trong mắt người bây giờ đã trải qua chiến đấu nhu hắn là đầy rẫy sơ hở, có lẽ chỉ là một phương thức huấn luyện của huấn luyện viên, nhưng bọn hắn vẫn được giao cho nhiệm vụ bảo vệ cao tầng của Arasaka.

Có vẻ như đám Nomad lưu manh ở Tokyo tràn đầy thù địch với Arasaka sắp có hành động điên rồ nào đó.

Không giống với lời thề trung thành mà hắn đã lập xuống với Arasaka Saburo, Takemura là kẻ tỉnh táo nhất, tập trung nhất, và chú ý bảo vệ bản thân nhất trong các buổi huấn luyện thực chiến.

Bởi vì khóa huấn luyện ở Hokkaido luôn có chỉ tiêu tử vong.

Ở ký túc xá của Takemura và đám người trẻ tuổi khác, trên chiếu tatami làm chiếc giường chung chen chúc 12 người, nhưng sau 3 năm, chỉ còn lại một mình hắn cô đơn nằm giữa.

Cho nên hắn biết rõ giá trị của việc sống sót hơn bất kỳ ai.

Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Takemura cho rằng hắn chỉ là chưa gặp được người đáng để bản thân hy sinh tính mạng.

Có chết, cũng phải chết vì một vị thánh chủ nhân từ như Arasaka-sama.

Thiếu niên bị những thứ không thể đạt được giam cầm cả đời, không chỉ là thiếu nữ và tình yêu, mà còn là giấc mơ.

Đương nhiên cũng không phải là không có tình yêu.

Chỉ là cô nương kia bị nổ đứt cổ, ngay cả cột sống bằng hợp kim titan cũng không trụ nổi, Takemura lần đầu tiên biết rằng bên trong cột sống nhân tạo là chất lỏng sinh học thủy lực, nó còn đặc hơn cả máu.

Một khi ký ức bắt đầu, liền rất khó để dừng lại.

“Các tân binh.”

“Tỷ lệ đào thải một trăm chọi một, các ngươi đứng ở đây, hôm nay các ngươi vẫn phải có người chết đi, nhưng ta muốn nói với các ngươi rằng—”

“Nếu nhân vật lớn của Arasaka chết, mà các ngươi còn sống, ta sẽ để cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.”

Giọng nói của huấn luyện viên thô lỗ dường như vẫn văng vẳng bên tai, ánh mắt của những thanh niên trang bị đầy đủ được thay thế bằng sát khí và sự lạnh lùng, ngồi trong chiếc xe quân sự an ninh.

Takemura tính toán…

Nếu gặp tình huống đột xuất, mình phải làm sao ?

Trong đầu diễn tập đủ loại khả năng có thể xảy ra.

Cho đến khi hắn vô tình quay đầu, nhìn thấy một bên mặt của người ngồi hàng ghế sau trên chiếc xe khách quý.

Hắn sững sờ.

Nói ra cũng hơi buồn cười.

Phản ứng đầu tiên của Takemura lại là cảm thấy bản thân chết chắc rồi.

Bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ rằng bọn hắn có thể bảo vệ một nhân vật như Arasaka Saburo.

Chỉ là nhìn đồng bạn im lặng không lên tiếng, Goro lại nuốt lời nói vào bụng.

Hắn hiểu rằng hoảng loạn mới là kẻ địch lớn nhất.

Chiếc xe bị lật như thế nào cũng không còn quan trọng nữa.

Có lẽ vì là hàng rẻ tiền, đợi mọi người lồm cồm bò ra khỏi xe trong tình trạng choáng váng, nhìn thế giới đều thấy chóng mặt, Optic vì va chạm mà xuất hiện nhiễu hạt và vạch kẻ như màn hình bị lỗi…

Arasaka trang bị Cyberware kém nhất cho tân binh, nhờ vào đó để kích thích tiềm năng của cơ thể, kết hợp với thuốc từ công ty sinh học có quan hệ tốt lúc đó, nhờ vậy mới để ninja Arasaka trở thành nhóm sát thủ khiến nhiều công ty nghe tin đã sợ mất mật.

Sức mạnh dẫn đầu của Arasaka trong kỹ thuật phần mềm, để Cyberware thao tác loại Sandevistan thông thường trở nên nguy hiểm hơn nhờ sự tồn tại của phần mềm tối ưu hóa, phá vỡ quyền lợi lũng đoạn công nghệ cốt lõi ở Operating System.

Đương nhiên đây đều là chuyện ngoài lề, quan trọng nhất là Takemura chỉ biết đầu óc mình trống rỗng.

Hắn nhìn binh sĩ dính đầy nhiên liệu CHOOH2 phát ra tiếng gào thét đau đớn, chỉ có thể tìm kiếm người mà hắn quan tâm nhất một cách vô định.

Sau đó…

Goro Takemura nhìn thấy chiếc xe hoàn toàn không cần mình bảo vệ đang dừng sát cạnh vật che chắn, được bao quanh bởi lực lượng an ninh.

Thân xe đầy vết thương, ngoài xe cũng chết rất nhiều binh sĩ.

Tất cả đều là Nomad đến vây công.

Không giống với kẻ lang thang mà huấn luyện viên từng nói, những tên côn đồ Tokyo này được huấn luyện bài bản, Takemura cảm nhận được hơi thở đồng loại từ bọn hắn.

Bọn họ đều là những kẻ điên cuồng vì cùng một mục tiêu.

Chỉ là đứng tại mặt đối lập nhau lẫn nhau mà thôi.

Cuối cùng chỉ còn lại một tên samurai của Arasaka.

Takemura trông như vừa ngâm mình trong hồ máu.

Chỉ có nghiến chặt răng, tay run rẩy giơ Katana quét ngang, nhìn xem 4-5 kẻ địch còn chưa giải quyết xong.

Cảm giác lưỡi dao đâm vào bụng thực ra khá đau, có thể để người ta phải gào thét.

May mắn là Takemura từng chịu đựng vết thương từ dao.

Chỉ là thể lực sớm đã đến cực hạn.

Trong tình huống không có bất kỳ tiếp viện nào, Takemura chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng.

Hắn nắm chặt ba thanh đao đâm vào bụng mình, một quả lựu đạn có sức nổ lớn cũng dần nóng lên trong ngực.

Nếu không có tên Netrunner kia, Takemura đoán mình chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.

Sau khi cửa xe mở ra, chủ nhân của đôi guốc gỗ và cây gậy nhẹ nhàng cúi xuống.

Mắt hắn đều là một màu đỏ, máu đông lại để tròng mắt có chút khó khăn khi chuyển động, hắn chỉ có thể thở hổn hển ở đó.

Mà người ngăn quả lựu đạn phát nổ, chính là một nữ tử tuổi trẻ mặc kimono trắng.

Mối quan hệ giữa cha con Arasaka Saburo và Takemura cứ thế được thiết lập.

Lý do Takemura quyết tâm bán mạng cả đời cho Arasaka Saburo là:

Người nắm quyền cao nhất của đế quốc này dùng tay nhẹ nhàng đè lại miệng vết thương của hắn.

“Arasaka sẽ không để ngươi chết, chàng trai trẻ Takemura.”

Arasaka Hanako chỉ đứng nhìn Goro.

“Cha, hắn có vẻ không sống nổi.”

“Đứa trẻ mà bệnh tật và vi khuẩn bẩn thỉu đều không thể giết chết, sẽ không chết như thế này, làm ơn nhất định phải cố gắng thêm chút nữa.”

“Dũng sĩ của Arasaka.”

Takemura cũng vì mấy câu nói đó, mà tìm được “tri kỷ” của mình.

Hắn trung thành tuyệt đối với Saburo và Hanako chính là vì điều này.

Dù cho tình hình đấu đá nội bộ Arasaka khốc liệt như thế, lý do Yorinobu luôn bị Goro khinh thường liền nằm ở đây.

Hắn chỉ trung thành với Saburo-sama.

Tiếp theo là tiểu thư Hanako.

Còn Yorinobu…

Hắn thà gọi thẳng tên, dùng Yorinobu và đám chó săn của hắn để hình dung phái chủ chiến.

Xoạt…

Tiếng nước chảy và hơi lạnh trong không khí để Takemura tỉnh táo hơn nhiều.

Goro Takemura nhìn những giọt nước chảy thành dòng trên mặt mình, nơi có một đôi mắt mệt mỏi và khá nhiều vết sẹo.

Lúc này, hắn càng mong mình là diễn viên hài Nhật Bản【 Hideshi Hino 】 mà đồng nghiệp hay nói đùa là rất giống, như vậy liền có thể kể ra mấy câu chuyện cười ngớ ngẩn, cũng không đến nỗi để bản thân tinh thần chán nản thế này.

“Takemura, ngươi đúng là một kẻ không có liêm sỉ.”

“KUSO!”

Hắn tự chửi rủa mình một câu.

Mà hiện tại, khi ký ức, niềm tin và hiện thực đan xen vào nhau, Goro Takemura cũng không biết phải đối mặt với bản thân như thế nào.

Hắn luôn căm ghét lý thuyết về sự độc hại của công ty.

Công lao to lớn của Arasaka-sama có thể nói là độc nhất vô nhị.

Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa hắn và tiểu thư Hanako, Goro Takemura liền cảm thấy một hồi mông lung và bất lực.

“Cốc!”

Cửa bị gõ một tiếng.

Samurai trẻ tuổi của Arasaka chỉ có một chấm đen làm đồng tử, lòng trắng mắt đều là màu xám, đang khoanh tay đứng ở cửa.

Hắn hơi cúi chào.

“Takemura-san.”

Takemura sợ cảm xúc lộ ra một chút vấn đề, nên kéo vạt áo vest xuống, “Oda… Đại tiểu thư Hanako đến rồi sao ?”

Oda lắc đầu.

“Chỉ là đại tiểu thư tìm ta tới nhờ ngài một chuyện.”

Takemura cũng không có tâm trạng mời kẻ giống như đệ tử, lại giống như đồng nghiệp này ngồi lại một lát.

“Oda, ngươi biết trong thời gian Arasaka-sama trị liệu bằng nhiệt độ thấp, ta không thể rời khỏi nửa bước.”

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của Takemura chuyển hướng về căn phòng mờ mịt sau tấm kính, ở giữa là chiếc giường nhiệt độ thấp trị giá cả gia tài tập hợp đỉnh cao của khoa học sự sống, đang giúp Arasaka Saburo tránh né nguy cơ tử vong có thể đến bất cứ lúc nào; Đây chỉ đơn thuần là vấn đề xác suất, nếu duy trì tế bào ở mức hoạt động thấp càng lâu, vậy xác suất tử vong đột ngột sẽ thấp đi rất nhiều.

Cảm giác chết già là thế nào ?

Thực ra, việc kết thúc cuộc đời một cách không đau đớn như thế này vốn dĩ là điều bình thường…

Takemura từng nhìn căn phòng giống như tủ lạnh và tự hỏi tại sao một người anh hùng như thế lại bị trói buộc bởi sinh mệnh.

Thẳng đến khi hắn biết được đây là một gia đình như thế nào từ cuộc trò chuyện ngày hôm qua.

Hắn như một con chim say mê vào cảnh đẹp và thiên đường giả lập, đã bị hình dạng mục nát bệnh hoạn đằng sau sự hào nhoáng làm cho giật mình mà vỗ cánh một cách hoảng loạn.

Oda tiến lên một bước.

“Ngài và ta đều biết chuyện gì xảy ra, tiểu thư Hanako chưa bao giờ chọn sai — ngài cũng đang chiến đấu vì lời hứa của mình, Takemura.”

“Xin ngài giúp đỡ.”

Oda là người rất trung thành với Hanako.

Takemura thậm chí còn cảm giác ra được ngoài tinh thần khế ước ra, kẻ này còn xen lẫn càng nhiều yếu tố khác đối với tiểu thư Hanako.

“Chẳng lẽ tiểu thư Hanako chưa từng nói lời của Arasaka-sama… sao?”

Takemura không có bất kỳ dấu hiệu nào bị thuyết phục.

Lần đầu tiên Takemura cảm thấy hơi khó nói xưng hô như Arasaka-sama.

Oda hơi sững sờ.

Rất nhanh, biểu cảm của hắn bình tĩnh trở lại.

“Người mà Arasaka-sama tin tưởng nhất chưa bao giờ là Yorinobu, xem như Giám đốc An ninh của đại nhân, ngài nên rõ hơn ai hết; Hắn chỉ muốn chấm dứt cuộc tranh chấp này thông qua phương thức ôn hòa nhất.”

Oda không nhanh không chậm nói lời có chút ngỗ nghịch với chủ tịch hiện tại của Arasaka.

Trong tấm kính phản chiếu mờ nhạt, hai tay của Takemura cũng nhẹ nhàng nắm chặt thành quyền.

“Đủ rồi Oda…”

Giọng của Takemura quá nhỏ.

Người ủng hộ Hanako vẫn tự mình nói tiếp.

“Arasaka sở dĩ có cái tên này, là bởi vì Arasaka-sama.”

Oda khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn về phía phòng trị liệu nhiệt độ thấp.

“Đến giờ ngài vẫn còn muốn giả câm vờ điếc sao, nhìn Yorinobu tiếp tục làm như thế dưới sự nhẫn nhịn bất đắc dĩ của đại nhân ? Ta nghĩ ngài hẳn là biết tiểu thư Hanako là người như thế nào.”

“Ta không muốn tiểu thư Hanako rơi vào bất kỳ cục diện bất lợi nào, Arasaka-sama già rồi —”

Takemura đột nhiên quay đầu.

“Biết dừng lại đúng lúc đi, Oda!”

Môi của Oda lập tức ngừng phát ra âm thanh.

Nhìn Takemura bằng một ánh mắt kỳ lạ gần như nghi ngờ.

Phản ứng này…

Tại sao lại quá khích như thế ?

Takemura hít một hơi thật sâu để điều hòa nhịp thở.

“ Arasaka-sama không ở đây, các ngươi muốn làm gì ?”

Biểu cảm của Takemura cực kỳ u ám.

Thái độ bảo vệ uy quyền của Saburo của hắn gần như là theo bản năng.

“Không phải chúng ta muốn làm gì, mà là chúng ta hy vọng Yorinobu sẽ làm gì?”

Một con chip được ném cho Takemura.

Samurai nhận lấy con chip chậm chạp vẫn chưa mở nó ra.

Mà chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại…

“Sao lại thành ra thế này.”

……

……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Đào Linh
05 Tháng năm, 2025 21:48
bộ này có tý sạn nhưng tổng thể 8/10
Gleovia
03 Tháng năm, 2025 18:44
Tác đi chơi triển lãm anime vui quá lên quên giờ, mai mới bù chương
Linh Lê Huy
03 Tháng năm, 2025 00:44
Drop rồi ạ :(
Dunog192
22 Tháng tư, 2025 20:48
Chuyện gì xảy ra v :)))
NoxNox
22 Tháng tư, 2025 18:43
Vl thiệt lần đầu của main lại :)
Dunog192
17 Tháng tư, 2025 00:38
Mặc dù chỉ là bắt nạt mấy thằng gián điệp cơ mà ăn hành 150 chương xong main cuối cùng cũng có cơ hội trang bức :))
Dunog192
12 Tháng tư, 2025 18:27
Tôi biết là khác nhau, nhưng lúc đó tôi không hiểu ông Thượng Tá cho main gặp Hands làm gì, tại thấy gặp Hands xong thì bị đuổi đi làm việc vs Netrunner, cơ mà đọc mấy chương sau xong ngẫm nghĩ 1 lúc nghĩ ra rồi
Thanh Thành
11 Tháng tư, 2025 23:35
là tâm lý nhân vật, nó chuyển biến ko mượt, giống trong game ra, kill ko nương tay giống NPC, miêu tả đoạn đó cũng thấy khác hẳn q1
godboy
11 Tháng tư, 2025 22:55
t đọc dc vài chục chương quyển 2, chưa thấy lủng củng chỗ nào. Chắc ae đọc đánh nhau riết tới quyển 2 thấy main bị nerf nên chưa quen
Gleovia
10 Tháng tư, 2025 08:07
Truyền kỳ là một trạng thái, Edgerunner là một nghề, như lính đánh thuê, truyền thông, hay Corpo. Chứ Edgerunner có bằng với truyền kỳ đâu ông.
ngducman0
10 Tháng tư, 2025 02:50
Mà giờ mới để ý tên truyện. Tính ra làm corpo 90% lượng truyện r. Có phải edgerunner đâu mà tên truyện là thành truyền kỳ
ngducman0
10 Tháng tư, 2025 02:49
Quyển 2 đọc thấy ko còn hay như quyển 1. Main lằng nhà lằng nhằn. Cảm giác tác giả đang bị rối. Ko biết phải viết thế nào
Gleovia
09 Tháng tư, 2025 12:53
Bác thấy lủng củng như thế nào vậy ;v
Thanh Thành
08 Tháng tư, 2025 21:44
quyển 2 khởi đầu lủng củng thật ...
Đào Linh
07 Tháng tư, 2025 00:49
truyện hay thật, tinh cmn phẩm trong một năm của t
Đào Linh
07 Tháng tư, 2025 00:48
hanse và mr hand khác nhau mag
Dunog192
03 Tháng tư, 2025 12:10
Tại tôi đọc xong cứ thấy lú lú ngồi nghĩ mấy phút ko ra nên lên đây hỏi :)))
Gleovia
02 Tháng tư, 2025 21:50
Đọc đến chương 11 là rõ mà bác
Dunog192
02 Tháng tư, 2025 20:39
Ông nào hảo tâm giải thích cho tôi cái là đoạn đầu tại sao Hanse lại bảo main đi gặp Fixer Hands ?
Gleovia
02 Tháng tư, 2025 08:12
Kịp rồi nhé
godboy
02 Tháng tư, 2025 07:59
Chơi game coi anime mà không biết nước sâu ***. Kịp tác chưa cv?
Gleovia
25 Tháng ba, 2025 08:02
Vào nhóm tác mới có, nhưng không dùng QQ nên không biết chỗ lấy.
Hieu Le
25 Tháng ba, 2025 04:26
Wait, vậy có ảnh V gốc của bộ này không vậy đồng chí?
Gleovia
24 Tháng ba, 2025 20:44
Vì t cũng chơi từ lúc game mới ra, nên tìm name nhanh đọc hán việt + mô tả là biết cái gì rồi ;v. Đáng lẽ có cả ảnh kèm thêm của tác mà web không đăng kèm ảnh được.
Hieu Le
24 Tháng ba, 2025 17:26
Hay tuyệt cú mèo. Lâu lắm rồi mới được đọc một cái đồng nhân mà rất có tâm như thế này. Con tác có vẻ như cũng tìm hiểu và xâu xé game, lore gốc của 2k77 rất chu đáo nên khi đọc nhiều khi còn không thể tin được đây là một bộ đồng nhân. Đã thế còn là khá đậm chất phong cách tăm tối và khó khăn của cyberpunk thật sự, ko có sảng văn vớ vẩn gì, Kể cả là hệ thống hệ thiếc cũng chỉ là thứ để làm nv chính nổi bật một chút nhưng cũng ko có bị buff quá lố. Tóm lại là mình rất hài lòng. Đặc biệt cảm ơn người dịch cũng để name khá chuẩn xác nên khi đọc cũng rất thông thuận chứ ko bị hán văn hóa ở mấy chỗ khác đọc mà rất khó chịu.
BÌNH LUẬN FACEBOOK