Chương 567: Hỏa Kim Đằng Nhất.
Đàn Đồng Tước không rừng run rẩy.
Gió to trong hư không thổi vù vù cứ như là một bức tranh bị rách nát không ngừng run lên, lúc nào cũng có thể giải thể, đây là một đại thế vô địch, thế gian này tựa như không có bất cứ thứ nào có thể cản được người này!
Hai hàng lông mày của Thạch Hạo dựng thẳng, tên vừa tới này quá tự phụ và ngang ngược, chỉ ngồi yên khoanh chân và ép xuống, hồn nhiên không để nó vào trong mắt?
Xoẹt!
Thạch Hạo một tay chỉ trời, kiếm khí huy hoàng vọt thẳng lên, đó chính là kiếm ý đã vượt qua mọi sự lý gải của sinh linh bình thường, to lớn và cuồn cuộn, như là núi lớn mênh mông cắt ngang cổ kim.
Trong hư không, tên kia vẫn nhắm chặt mắt, tư thế vẫn như cũ.
Tên này kiêu ngạo cỡ nào? Một vầng mặt trời màu vàng vắt ngang trời, một chàng trai ngồi xếp bằng ở bên trong, cứ thế mà hạ xuống dưới, sừng sững và thần thánh trấn áp Thạch Hạo!
Mặt trời lấp lánh, ầm ầm nổ vang, phù văn màu vàng buông xuống, khí thế bất hủ phóng thích, từng luồng khí thế này cứ như là thác nước thần buông xuống từ không trung vậy.
Lúc này, kiếm khí va chạm với thác nước thần, nơi đây bị kiếm ý cùng với mặt trời màu vàng bao phủ, lấp lánh và hừng hực khiến người khác không cách nào nhìn thẳng được.
Tất cả mọi người đều nhắm chặt hai mắt, khóe mắt của một vài cường giả còn chảy máu tươi, ánh sáng chói lọi như vậy đã thương tổn tới bọn họ, công kích đầy mạnh mẽ và ác liệt này khiến linh hồn người khác run rẩy.
Ầm!
Thiên địa cộng hưởng, không ngừng nổ vang.
Kiếm khí như cầu vồng, đâm thủng trời cao.
Mà vầng thái dương thần thánh kia, ánh kim quang lấp lánh cứ như là ngoài khơi bay vào, trấn phá bầu trời.
Cuộc tỷ thí này vô cùng kịch liệt và thô bạo, mạnh mẽ tới mức người thường không cách nào mở mắt quan chiến được, chiến ý của hai cường giả vọt lên cứ như là ngọn núi lớn cao cao không thể với tới, thần uy như ngục.
Ầm!
Lại là tiếng nổ lớn, ánh sáng rực rỡ tản ra, cảnh vật trong thiên địa từ từ hiện ra, tất cả mọi người cũng đã có thể mở mắt được rồi.
Thạch Hạo đứng ở trên đài đồng thau, tay áo tung bay, tĩnh như xử nữ*.
(*)Gái còn tờ-rinh, hay còn gọi là gái tơ.
Mà trên không trung, mặt trời sáng chói, thần thánh không thể xâm phạm, dáng vẻ của chàng trai ấy trang nghiêm, vẫn ngồi xếp bằng bên trong, tóc tím rối tung, mắt vẫn nhắm, như Phật Đà giáng thế vậy.
Đòn đánh này không thể nhìn ra ai thắng ai bại, hai người vẫn duy trì tư thế vốn có, vẫn đứng đối lập nhau.
"Hắn... là ai?" Đây là nghi vấn của rất nhiều người, cảm thấy vô cùng khiếp sợ, người tới cao cao tại thượng, ánh sáng thần thánh chiếu khắp nơi, tựa như là một Thần vương vô thượng hạ giới vậy.
Loại phong thái này, đương đại hiếm thấy, tuyệt đối là một vị Chí Tôn trẻ tuổi, trong cơ thể sinh cơ cuồn cuộn, bao hàm pháp lực vô thượng.
"Ta biết rồi, hắn đến từ tộc Hỏa Kim, là một cây... thần đăng!" Có người run giọng nói, đã nhận ra được thân phận của người tới.
Tộc Hỏa Kim, ăn hỏa nuốt kim, lấy các loại hỏa diễm và kim loại làm thức ăn, là một chủng tộc vô cùng đặc biệt, tộc này có hình thể bất định, có thần đằng, có đại thụ, còn có cả hình người và hình thú.
"Không ngờ là hắn - Đằng Nhất là Chí Tôn trẻ tuổi của tộc Hỏa Kim, là vị 'sơ đại' mới quật khởi vài năm trở lại đây, được xưng là bất bại, quét ngang mười vạn Thánh sơn, đánh bại cường giả khắp nơi."
Mười vạn Thánh sơn, đó cũng là một châu, núi cao vô cùng, núi lớn khắp nơi, trong Thánh sơn có mười vạn ngọn núi, đó là vùng nguyên thủy và rậm rạp.
Đằng Nhất, một kỳ tài cái thế, cách gọi khác là vô địch, do một cây Hỏa kim đằng hóa thành người, thần tư ngút trời, đánh đâu thắng đó, mặc dù tuổi không lớn thế nhưng lại có phong thái vô thượng.
Tộc Hỏa Kim, nếu nói ở thời này thì cũng không phải là đại tộc gì, thế nhưng lại xuất hiện một Đằng Nhất tuyệt diễm cỡ này, thần thánh và mạnh mẽ, chưa bao giờ bị bại.
Sau khi nói ra thân phận của Đằng Nhất thì ai nấy đều giật mình, không ai không kinh hãi, nhìn về phía gã với ánh không thể nào tin nổi, không ngờ gã lại giáng lâm nơi đây.
"Hắn cũng không phải là người của Thiên Tiên châu, vậy sao tới được đây?"
Mọi người nghi ngờ cộng với kính nể, thế nhưng tràn đầy nghi vấn, Linh giới đối xứng với thế giới hiện thực, khoảng cách giữa mười vạn Thánh sơn với Thiên Tiên châu vô cùng xa xôi, hắn sao tới đây được?
Tu sĩ bình thường, cần phải đi mấy năm liên tục thì mới có thể tới được.
"Nuốt kim ăn hỏa, thật là kỳ diệu, còn là một cây đằng*, là sinh linh của tộc Hỏa Kim." Thạch Hạo tự nói, nó đã nghe được mọi người nghị luận về hắn.
(*): Cây dây leo.
"Ngươi rất mạnh, ngoài dự liệu của ta." Đằng Nhất mở miệng, hắn được mặt trời màu vàng bao phủ ngồi xếp bằng trong hư không, uy nghiêm thành thần thánh, chẳng hề có chút khí tức của cây đằng nào cả, cứ như là Thần là Phật vậy.
Hắn là một cây Hỏa Kim đằng, đã tu ra thân thể từ lâu, thần giác của người mạnh mẽ có thể nhận biết được, trong cơ thể ấy có một luồng tinh lực cuồn cuộn như biển, vô cùng mênh mông, ẩn mình trong máu thịt, một khi bùng phát thì chắc chắn sẽ chấn thế.
"Hắn mặc dù tuổi không lớn thế nhưng đã là một trong những người Hộ đạo của tộc Hỏa Kim."
Hiển nhiên, thân phận của Đằng Nhất rất là siêu nhiên.
"Có sinh linh từ hạ giới leo lên đàn Đồng Tước, ta cố ý tới đây để hàng phục, bảo vệ Thánh sơn của ta." Đằng Nhất mở miệng, hắn không nhiều lớn, hắn tới là để trấn áp Thạch Hạo rồi bắt về để bảo vệ sơn môn cho mình.
"Ngang tàn!" Thạch Hạo chỉ nói hai chữ, tên này thần thánh và siêu nhiên thế nhưng cũng vô cùng tự phụ và ngang ngược, dám nói những lời này!
Vù!
Hư không vặn vẹo phát ra âm thanh khe khẽ, Đằng Nhất chuyển động, hai tay kết ấn, tay trái nắm thần nguyệt, tay phải nắm đại nhật trấn áp về trước.
Lúc này, ánh sáng vạn trượng, lấp lánh vô tận!
Thần ấn nhật nguyệt, đây chính là bảo thuật cổ xưa được truyền lưu lâu đời, không biết là do tộc nào khai sáng ra thế nhưng tới hiện giờ, sinh linh có thể hiểu hoàn toàn áo nghĩ thì hiếm như lá mùa thu vậy.
Lúc này, Đằng Nhất tái hiện ra môn bảo thuật này lập tức lôi kéo sự chú ý của mọi người, ai nấy đề run lẩy bẩy, miệng khó có thể mở ra, cảm giác như núi cao vô tận đang đè xuống, gần như thở không được.
Ầm!
Tay trái của hắn bắt ấn giống như là thần nguyệt giết về trước! Thạch Hạo không sợ, tóc đen phấp phới, khí thế cả người tăng vọt, cứ như là một vị Thần Ma ngạo thị thiên địa, tay trái lấp lánh ánh đen, lòng bàn tay thì hiện lên một dấu ấn hình Côn Ngư.
Tiếng ầm vang lên, nó nghênh tiếp chiêu đang tới, hai chưởng va nhau, nguyệt quang đầy trời, vô cùng nhu hòa, sau đó là đại dương màu đen ngập trời rửa sạch minh nguyệt.
Giờ phút này, đây cứ như là kỳ cảnh thiên địa, chấn động lòng người!
Sau đó, ánh sáng hung hăng tản ra, tay phải của Đằng Nhất hóa thành một vầng thái dương đỏ chót đập mạnh xuống, ánh sáng chói mắt lan tỏa, tịnh hóa mỗi một tất trong không gian.
Thạch Hạo lấy cứng đối cứng, tóc đen bay lượn ở phía sau, bàn tay phải phập phồng hiện lên một dấu ấn chim bằng, hào quang vàng óng tỏa ra đánh giết về trời cao!
Lúc này, bầu trời run rẩy tựa như bị xuyên thủng, đâu đâu cũng có khí dương cương, ánh sáng chói mắt, soi sáng mỗi góc mỗi hướng, vô cùng vô tận.
Vù một tiếng, vào thời khắc mấy chốt, đàn Đồng Tước phát sáng, một con cổ tước bay lên, đó là do phù văn biến thành không ngừng giương cánh kích thiên, phong ấn vùng hư không này lại, khiến cho năng lượng bên trong không thể lan tràn ra ngoài, nếu không những người khác chắc chắn sẽ gặp nguy ngay.
"Nhật nguyệt giữa trời, thiên địa xoay chuyển!" Đằng Nhất miệng tụng kinh văn, thần thánh hoàn mỹ, dáng vẻ trang nghiêm.
Hai tay của hắn nắm chặt thần ấn nhật nguyệt, thiên địa lật úp, trong hư không hiện lên vô số ngôi sao đồng thời giáng lâm xuống, từng ngôi từng ngôi óng ánh chói mắt trấn áp về phía Thạch Hạo.
Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, hai tay từ từ hợp lại với nhau, sau đó vẫy mạnh, tối tăm cùng với sáng sủa đối lập nhau, âm và dương hỗ trợ mà phân chia, cảnh tượng kinh thế, giờ phút này đang hợp nhất, giống như là khai thiên tích địa vậy.
Âm thanh phốc phốc không ngừng truyền tới, nhật nguyệt trong hư không lờ mờ, sao trời rơi lã chã, không ngừng bị phá nát.
Là dị tượng, tuy không phải là các ngôi sao thật sự thế nhưng cũng vô cùng đáng sợ, đó là sự đối kháng của pháp lực, xung kích của quy tắc trật tự, là một hồi long tranh hổ đấu.
Thạch Hạo ngạo nghễ, đây là một đại địch khó gặp, nó không khỏi thay đổi sắc mặt, tuy rằng có thể xuyên thủng thần ấn nhật nguyệt thế nhưng vẫn không thể nào giết hạ được đối phương.
Đằng Nhất vẫn siêu nhiên như trước, vẫn ngồi xếp bằng trong hư không, được vầng thái dương bao phủ, thần thánh và uy nghiêm, hai mắt nhắm nghiền, hai tay đồng thời kết ấn, giơ cao quá đỉnh đầu giống như là một bảo bình vậy(*).
(*): Chiếc bình quý.
Đó là một bảo bảo bình thật sự, đang không ngừng ngưng tụ thành hình giữa hai tay hắn, toàn thân chiếc bình đỏ chót, lấp lánh rực rỡ, ánh đỏ ngập trời, miệng bình phun ra từng làn hỏa vụ nhằm về Thạch Hạo.
"Hỏa Kim Bảo Bình Ấn!" Rất nhiều người kinh ngạc thốt lên, ai nấy đều biến sắc, sớm đã nghe qua thần thông này.
Tộc Hỏa Kim hiện nay tuy không phải là tộc mạnh mẽ, nhân số cũng rất ít thế nhưng thời Thái Cổ lại mạnh mẽ tuyệt đối, được xưng là một trong thập đại chủng tộc, uy chấn thượng giới.
Thời đại đó, tộc này tìm hiểu rất nhiều pháp quyết hỗn hợp của các tộc rồi khai sáng ra Hỏa Kim Bảo Bình Ấn, có khả năng đoạt tạo hóa thiên địa, khó có thể nói hết công dụng, vang dội cổ kim.
Chỉ là, với sự sa sút từ từ của tộc này, pháp môn này từ từ thất truyền, cho tới đời này thì mới có thể tu thành.
Mọi người không ngờ rằng, hôm nay lại lần nữa được nhìn thấy, hoàn toàn giống với sự miêu tả trong cốt thư, tay nắm bảo bình, giơ lên quá đỉnh đầu, thôn nạp khí hồng hoang vũ trụ, uy năng cái thế!
"Sao có khả năng này cứ, không phải đã thất truyền sao, hắn mới bao nhiêu tuổi, không ngờ lại có thể tái hiện lại môn bảo thuật vô địch này..."
Mọi người đờ ra, trốn ở bên ngoài chiến trường đã phong ấn kia thì mới có thể mở miệng được, chứ nếu không có sự phong ấn không gian của đàn Đồng Tước kia thì sớm đã xụi lơ trên đất rồi.
Đằng Nhất giơ hai tay quá đỉnh đầu, ngưng tụ bảo bình, ráng đỏ ngút trời nhằm về phía Thạch Hạo.
Thạch Hạo như gặp đại địch, trận chiến này vô cùng nguy hiểm, nó cảm thấy một luồng nguy cơ, người này tuy tự phụ thế nhưng lại có tiền vốn, dáng vẻ mạnh mẽ như vậy cũng không phải là cố ý thể hiện ra mà là nhằm vào bản tâm, là sự thể hiện của chân ngã, cho nên hắn mới tự tin như thế.
Toàn thân Thạch Hạo bán ra hi quang, vận chuyển pháp môn Côn Bằng, có thể thấy được, từng con Côn Bằng dài không quá một tất đang lưu chuyển bên ngoài thân thể nó, và rồi từ từ ngưng tụ ở lòng bàn tay.
Thạch Hạo một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, lập tức bùng nổ ra hai khí Âm Dương, đây là sức mạnh bản nguyên nhất, hai khí xoay chuyển, uốn lượn cứ như muốn diệt thế vậy!
"Ầm!"
Đằng Nhất chuyển động, hai tay hơi run lên, ở trên đầu bảo bình phát sáng, phù văn dày đặc, phù quang vô lượng dâng lên, toàn bộ xung kích về phá Thạch Hạo.
Thần hỏa Nam Ly, che ngợp bầu trời, một con hỏa thước bay lượn phát ra tiếng kêu lớn, kinh sợ các tộc.
Tinh hỏa thái dương, một con Kim Ô giương cánh, khí hoàng kim tràn ngập, ba châm liệt thiên địa, vô giết về phía Thạch Hạo.
Niết bàn sinh hỏa, sôi trào và bốc cháy, ánh sáng chói mắt, một con Chân Hoàng hiện ra, cánh chim xinh đẹp, dục hỏa trùng sinh, càng ngày càng mạnh, cuồn cuộn thiên uy đánh tới.
...
Chỉ trong nháy mắt, bảo bình trên đầu Đằng Nhất chấn động rồi phun trào nhiều loại thiên hỏa, tất cả đều là đứng đầu của một lĩnh vực nào đó, kinh khủng vô biên, muốn đốt sạch toàn bộ thứ trên thế gian.
Tất cả mọi người đều ngây dại, thần thông này đáng sợ tới mức nào, Hỏa Kim Bảo Bình Ấn, là một thần thông có ẩn chứa một lượng áo nghĩa nhất định của các đại cường tộc, được cho là cái thế.
Trong lòng Thạch Hạo chấn động, hai mắt như thần đăng, ánh sáng khiếp người, hai tay nó vùng vẫy, hai khí Âm Dương cuồn cuộn kích về trước, nó đã gặp phải đại địch!
Nó nhất định phải ứng phó toàn lực, nếu không chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ thì sẽ chết ở nơi đây, đối thủ quá mạnh mẽ!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
02 Tháng mười một, 2019 12:10
các đạo huynh cho ta hỏi sau kỉ nguyên thần đạo này thì đông béo còn tạo nên kỉ nguyên nào nữa ko? nếu có thì cho tại hạ xin tên với
01 Tháng mười một, 2019 20:24
Mai nhé bạn :dead:
01 Tháng mười một, 2019 18:23
Bao giờ ra chương mới vậy ad ơi
11 Tháng mười, 2019 07:35
Bọn mình không có thời gian ra chương cố định, lúc nào rảnh thì sẽ lên thôi bác. Bác bấm theo dõi, khi nào có chương mới thì App TTV sẽ thông báo :D
09 Tháng mười, 2019 18:24
cho hỏi lịch ra chương mới ad ơi??
24 Tháng chín, 2019 07:57
Có 2 người dịch, cố gắng lắm ngày 1 chương là đuối lắm rồi đó bác :(((((
24 Tháng chín, 2019 07:56
https://www.facebook.com/bachcongtu1092
Có gì nt fb mình, hoặc là đăng lên Group TTV mình sẽ vô hỗ trợ. Nhắn tin trên này, mình ít khi chú ý lắm.
24 Tháng chín, 2019 07:55
Chào bác, bác muốn dịch tiếp bộ nào vậy, cứ liên hệ với mình, mình Add vào cho :D
23 Tháng chín, 2019 22:51
Ron ơi! Cho tôi hỏi muốn dịch tiếp truyện người khác đang dịch dở thì liên hệ với ai? Tôi là nb mà tìm thông tin trên web ko thấy! Mong được giúp ^^
18 Tháng chín, 2019 20:01
dịch chậm quá đọc không sướng!
08 Tháng chín, 2019 00:00
hợp lý
07 Tháng chín, 2019 23:58
thế nào mà ta lại khoái bộ già thiên với bộ này mới chết chứ.
03 Tháng chín, 2019 20:00
xin lỗi! Em ấn thích tưởng là đã ấn đề cử rồi
02 Tháng chín, 2019 07:06
Đâu thấy nhảy Phiếu Đề Cử bên trên đâu bác :(((
01 Tháng chín, 2019 19:11
đã đề cử cho bác rồi nhé
01 Tháng chín, 2019 15:54
Tung đề cử đi nào bà con ơi :v
25 Tháng tám, 2019 17:44
chờ tin vui nơi bác
24 Tháng tám, 2019 16:38
Cố gắng làm ít nhất chục chương để cho các bác chơi lễ :((((
24 Tháng tám, 2019 16:00
Không hải thịnh hành hay không mà mấy bác này không nhai nổi tiên hiệp cổ điển ấy mà. Giờ mấy bộ cầm đế, băng hoả ma trù... mấy bác cũng có nhai nổi :))) đã vậy thời ấy còn dùng từ khó hiểu nhiều :))
24 Tháng tám, 2019 15:57
Truyện hay lắm tks nhóm dịch mha đang hòn từng ngày :))
21 Tháng tám, 2019 14:06
đúng r ron ơi. dịch luôn đấu la đại lục 3 đi. t cũng hậu cần cho
19 Tháng tám, 2019 19:00
Trước có bộ Già Thiên TTV dịch được hơn 200 chương rồi ngưng tiếc quá. Qua bên khác dịch không thống nhất
11 Tháng tám, 2019 06:58
Già thiên rồi mới tới Tghm này. Bác nhớ nhầm rồi đó
10 Tháng tám, 2019 19:50
Em tưởng Già Thiên còn trước bộ này chứ! Đọc Già Thiên đâu đến nỗi
10 Tháng tám, 2019 17:40
Truyện này ra được 6 7 năm rồi, lúc đó đang thịnh hành thể loại YY, mình ta vô đối, duy ngã độc tôn.
Nếu so với hiện tại, thì đã quá k phù hợp. K có đầu óc, k có đấu trí, main là người thông minh và toàn bộ nv phản diện đều xấu xa và não cất tủ lạnh ở nhà cả.
Mình cũng k thích bộ này, ngay từ đầu đã k thẩm nổi, từ bộ Già Thiên là bỏ luôn con tác này.
Nhưng, bộ này là bộ đầu tay của mình, là bộ đưa mình tới con đường dịch dọt và niềm đam mê học hỏi tiếng Trung.
Thành ra, đã tiễn Phật thì phải tiễn tới Tây Thiên. Còn hơn 600c nữa là kết thúc rồi.
Rất lâu rồi TTV chưa full bộ truyện dịch hơn ngàn chương nào. Cũng vì thế nên cố gắng làm trọn. Mang con bỏ chợ lại bị con nghiện kêu réo bêu rếu nữa :)))
BÌNH LUẬN FACEBOOK