Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Đại Ma Thần quát tháo phong vân năm đó, nguyên tưởng rằng sớm đã chết đi, không hề nghĩ rằng nay lại tái hiện, đây chính là huynh đệ tốt của bọn họ, đã từng kề vai sát cánh chiến đấu, rất hợp tính tình nhau.

Bọn họ vừa khóc vừa cười, nhìn thấy một huynh đệ chết đi sống lại, tất cả kìm không được nỗi lòng.

"Ha ha ha... Lão Thập Ngũ, ngươi trở về là tốt rồi!"

Rốt cuộc, rất lâu sau những người này mới bình tĩnh trở lại, vây xung quanh ông trong một tòa cung điện chào hỏi một chút.

Thập Ngũ gia cũng không vội động thủ, bởi vì ông không sợ, không sợ sinh biến cố, dùng chín cây cờ lớn phong ấn Võ Vương phủ, dựa vào những người này thì cơ bản chạy không thoát.

"Ta muốn biết, Tử Lăng đi nơi nào, Hạo nhi còn sống không?" Thập Ngũ gia hỏi, âm thanh trầm thấp, lông mày nhíu chặt, kèm theo buồn phiền và thương cảm, ông biểu lộ chân tình cũng không có ngang ngược như vừa nãy.

Đám người lập tức trầm mặc, cảm thấy có lỗi với Thập Ngũ gia, hậu nhân chăm sóc không tốt.

"Năm đó, mấy người chúng ta đều không có trong phủ, khi nhận được tin tức liền trở về nhưng mà đều đã chậm." Một người than thở.

"Đều là do ta, không bảo vệ tốt cho Hạo nhi." Nếu nói nơi đây ai tự trách mình nhất thì đó chính là một ông lão khi nổi giận giống như là sư tử, ở trong trưởng bối xếp hàng thứ tư.

Năm đó, ông ra sức giết chết người đàn bà độc ác đó, trừng phạt Thạch Nghị, nhưng lại bị đám người Thạch Uyên ngăn cản đứng đối lập với ông, suýt chút nữa đã đại chiến và nội chiến.

"Ta muốn biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Thập Ngũ gia ngồi trên một chiếc ghế bằng da thuồng luồng, cảm thấy mệt mỏi, bởi vì ông linh cảm điều không ổn, trong lòng nặng nề.

"Hạo nhi trời sinh Chí Tôn..."

Khi những ông lão này nhắc tới một ít chuyện năm đó, Thập Ngũ gia kích động, trong cơ thể cháu mình lại ẩn chứa một khối cốt, tuổi già an lòng và còn cười khoái trí như là đứa bé vậy.

"Hạo nhi rất đáng yêu, thiên tư thông minh, con mắt to tròn sáng, chỉ là sau đó..."

Nghe tới đoạn tôn nhi của mình cột trên giường sắt lạnh lẽo, mạnh mẽ móc ra Chí Tôn cốt, máu tươi đầm đìa, lúc này Thập Ngũ gia nổi giận, hét lớn một tiếng, chấn động cả Thạch phủ.

"Ầm!"

Hàng loạt cung điện nổ tung, ngói vỡ tường đổ, gạch vụn bay tứ tung, ông tức giận đến cực điểm, cảm thấy cực kỳ uất ức, ông là ai? Đường đường là Đại Ma Thần, cháu trai là trời sinh Chí Tôn, vậy mà có người dám làm như thế!

Ông có thể tưởng tượng, tội tình của đứa nhỏ này lớn đến mức nào chứ, tàn khốc, cầu xin đều bất lực, cặp mắt mê man mở to, kêu gọi người thân, thế nhưng người đàn bá đó lại nhẫn tâm như thế.

"Hạo nhi của ta, cháu chịu khổ rồi..." Hàng lệ xuất hiện trong mắt Đại Ma Thần, từ trước đến nay ông rất cường thế, thô bạo vô song, khi đối phó kẻ địch thì trước nay đều ra tay chớp nhoáng.

Nhưng vào lúc này cũng nhịn không được mà rơi lệ, dòng lệ lăn dài nơi gò má, nắm đấm giữ chặt, trong lòng đau đớn, cực kỳ khó chịu.

Chỉ một đứa bé nhỏ như thế mà lại chịu nổi đâu lớn như vậy, ông thì thào: "Gia gia có lỗi với cháu, vào lúc quan trọng thì lại không có mặt."

"Lão Thập Ngũ, không nên tự trách mình, ngươi rời nhà để tìm kiếm thuần huyết cho Hạo nhi, lấy tính mạng của mình đi đặt cược, nó biết thì sẽ rất vui vẻ."

"A..." Nhịn không được, như phát điên, Thập Ngũ gia ngửa mặt lên trời thét lớn, toàn bộ mái tóc dựng đứng, điên cuồng bay lượn, giống như là một Ma Thần.

"Dám đối phó với tôn nhi của ta, khi chúng ta không có mặt sao?!" Thập Ngũ gia tức giận, ông rất muốn trở lại năm đó, nếu có thể xuyên qua thời gian, ông muốn tàn sát sạch tòa cung điện dưới lòng đất.

Phương xa, Thạch Lạp trốn trong cung điện sợ hãi đến mặt mày tái nhợt, thân thể run rẩy, năm đó hắn nhúng tay vào quá sâu, từng thiên vị hai mẹ con Thạch Nghị.

Trong cung điện, những tộc nhân liên tiếp kể lại những chuyện năm đó cho Thập Ngũ gia nghe, lần này ông áp chế lại, không còn gào thét, không có đau xót, trước sau lẳng lặng lắng nghe.

Thế nhưng, mọi người phát hiện, tròng mắt của ông càng ngày càng lạnh, hàn quang ép người, đáng sợ như là hung thú, khiến người khác đâm ra sợ hãi.

Thập sự Thập Ngũ gia tức đến bể phổi, cháu trai trời sinh Chí Tôn lại bị hại, khó giữ được tính mạng, sau khi nghe tới ký ức tôn nhi của mình mơ hồ, từ thông minh ngoan ngoãn trở thành không nhận ra được người xung quanh, cặp mắt vô hồn, tỉnh tỉnh mê mê, tim ông như bị dao cắt.

"Đứa nhỏ đáng thương, Hạo nhi của ta quá đáng thương!" Cuối cùng ông nhịn không được nữa, hét lớn một tiếng, nhanh chân ra khỏi cung điện, ép về một tòa núi đá.

"Vù vù" vang lên, Thập Ngũ gia đưa ra một bàn tay lớn do phù văn vô tận hóa thành, bao phủ phía trước lại, mặt đất nứt toát, ép sụp cung điện dưới lòng đất.

"A...Không!" Thạch Lạp kêu to, hắn sợ hãi, mình đã chạy trốn thế mà vẫn rất nhanh bị phát hiện.

Hắn sợ hãi, muốn chờ cường viện thế nhưng thời gian lại không cho phép.

Thập Ngũ gia cách không giam cầm hăn ở tại chổ, rồi xách lên cao, lạnh giọng nói: "Còn Thế Mệnh phù không, ta để cho người dùng cho hết!"

"Không, không còn, chỉ còn lại một tấm." Thạch Lạp kêu to.

"Bùm!"

Thập Ngũ gia tát một cái toàn bộ hàm răng rơi ra ngoài, kèm theo máu tưới phụt ra, hơn nữa cái cằm răng rắc vang lên.

Cả người hắn bị cái bạt tai đánh văng sang ngang, va vào trên một ngọn núi thấp nơi xa, bụi mù xuất hiện, đá sỏi lăn xuống, không thể thê thảm hơn nữa.

Hắn kêu lên a a, trong mắt tràn đầy sợ hãi, năm đó dám chiến một trận với Thạch Tử Lăng, đó chính là ỷ lại già bắt nạt trẻ, thế nhưng trước mặt Đại Ma Thần, ngay cả giãy dụa hắn cũng không dám.

Bởi vì hắn biết đó chỉ là phí công, chân chính giao thủ thì sẽ bị giết ngay lập tức, không có bất kỳ cơ hội nào.

Không một ai có thể hiểu rõ hơn hắn, Thập Ngũ gia đáng sợ đến mức nào, ngay cả Loan Điểu Vương năm màu, là Thái Cổ di chủng mạnh mẽ cũng bị một hai tiễn của ông giết chết.

"Hạo nhi của ta, cháu thật đáng thương." Ông gào lên đau xót, cương mãnh như ông cũng không kím nén được nước mắt.

"Ầm!"

Ông đạp xuống một cước, nện tên Thạch Lạp vào sâu trong ngọn núi, máu tươi đầm đìa, hét thảm không thôi, vẻ mặt vô cùng đau đớn, nửa thân thể hầu như nát bấy.

Đây là do Thập Ngũ gia không muốn lấy đi tính mạng của hắn, nếu không thì cái bạt tai khi nãy đã đánh hắn thành bánh thịt rồi.

"Tiếp tục nói đi." Thập Ngũ gia bình tĩnh, để cho đám huynh đệ tiếp tục nói rõ về những chuyện năm đó, trong lòng cực kỳ đau xót.

Trái tim của Thạch Lạp lập tức nguội lạnh, Đại Ma Thân bắt đầu bình phục lại nổi lòng, thảm rồi, còn khó chịu hơn cả chết đi ngay lập tức.

Nếu như hắn là bà con với đối phương thì còn tốt, có thể niệm tình máu mủ tha tội, thế nhưng cơ bản chẳng phải là dòng dõi gì, nhất định chẳng có kết quả tốt gì.

Sau khi Thập Ngũ gia nghe tiếp, trái tim tiếp tục rỉ máu, lồng ngực hít thở dồn dập, đau lòng cho cháu trai, ông hận không thể đánh nát cả bầu trời trở về lại thời điểm đó, sửa chữa tất cả.

Cuối cùng, khi nghe được Thạch Tử Lăng trở về, đại náo Võ Vương phủ, dùng chiến mâu hoàng kim đâm người đàn bà ác độc đó, lúc này thở ra một hơi mang theo bao nhiêu buồn rầu ấm ức trong lòng.

Kết quả cuối cùng, phu thê Thạch Tử Lăng dốc sức chiến với những cao thủ trong tộc, cuối cùng bị bức ép phải tha hương, rồi ôm đứa nhỏ đã mất Chí Tôn cốt, suy nhược gần như sắp chết rời đi, đến nay không rõ tung tích.

Lệ nóng lăn dài, một nhà cứ thế bị chia rẽ không rõ sống chết, tung tích không hay, hận muốn phát điên lên.

Thời khắc này, Đại Ma Thần ngửa mặt thét dài, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, ông áp chế không nổi nữa, giống như là một con dã thú bị thương, đau xót gào lên, nước mắt ướt đẫm, toàn bộ mái tóc bay loạn.

Ông đã phát điên, thời khắc này không ai ngăn cản được nữa, cứ như là ma vương thoát khỏi gông xiềng lao lên từ địa ngục, nhanh chân hướng về nơi xa, mỗi bước hạ xuống mặt đất rạn nứt và lan rộng ra ngoài rất xa.

Không một ai có thể ngăn cản được ông, những kiến trúc chắn ngang bước chân của ông đều nổ tung, hóa thành bột mịn.

Thập Ngũ gia điên rồi, vậy mà lại khóc lớn, như vậy mà giống như một nhân vật Ma Thần sao? Từ trước tới nay chưa từng xảy ra, thế nhưng hôm nay lại nhịn không được.

Một đứa bé nhỏ như vậy, vốn là trời sinh Chí Tôn lại bị người khác móc cốt, máu tươi chảy ròng ròng, thử đặt vào địa vị của một đứa bé hồn nhiên như thế thì biết bao tàn nhẫn và bi thảm.

"Hạo nhi của ta quá đáng thương, gia gia phải đòi lại công đạo cho cháu, ta xem ai có thể ngăn cản được ta!" Thập Ngũ gia hét lớn chấn động cả bát phương, từ trong phủ truyền ra ngoài, cũng không phải nhằm về phía những người trong phủ mà là đang báo chó các tộc ở Hoàng Đô biết, ông đã trở về rồi!

Đại Ma Thần không sợ bất kỳ kẻ nào, ông muốn một câu trả lời thật hợp lý, chỉ vì năm đó ông có chuyện, tất cả mọi người cho rằng đã chết nên mới dám làm như vậy với hậu nhân của ông, bất công biết dường nào!

"Ầm!"

Một cước Thập Ngũ gia đạp nát một tòa cung điện dưới lòng đất, giống như dẫm chết con chuột vậy, dồn ép đám người Thạch Uyên xuất hiện.

"Dừng tay, lão Thập Ngũ, chuyện năm đó cũng phải từ từ, không nên động võ!" Những người này kêu to.

"Ngồi xuống nói chuyện cái con bà ngươi!" Đại Ma Thần nổi giận, quơ tay một phát đám người kia kêu thảm thiết, đứt gân gãy xương, máu phun xối xả, rơi vào trong bụi mù.

Đám người Thạch Uyên cũng không thể ngồi chờ chết, nhanh chóng phản kích, đám người này cũng không hề ít, tất cả đều là cao thủ nhất mạch của bọn họ, hoặc cũng là người thân cận với nhất mạch này, phù văn đầy trời lao tới nơi đây, mà hàng loạt sát trận cũng đã được mở ra.

Thế nhưng, tất cả đều vô dụng, mười ba năm trôi qua, thật sự Đại Ma Thần càng thêm kinh khủng, cảnh giới tăng thần tốc vượt xa năm xưa, một tiếng hét lớn rất nhiều người nổ tung ngay tại chổ.

Cảnh tượng này, máu tanh này thật sự khiến mỗi người khiếp sợ, quá lợi hại.

Một tiếng hét lớn giống như là thiên thần nổi giận, làm nổ tung hơn phân nửa cao thủ nơi đây.

"Bắt nạt dòng dõi của ta khi không có người bên cạnh ư?!" Thập Ngũ gia phát điên, ai có thể ngăn được?

"Lão Thập Ngũ, đừng giết chúng ta, Tử Lăng còn chưa có chết, Hạo nhi cũng còn sống, ngươi không muốn biết chúng ở nơi nào sau? Mau dừng tay!" Thạch Uyên bị dọa cho khiếp sợ, mặc dù hắn là trưởng bối, quyền hành nắm giữ rất lớn thế nhưng thời khắc này thân thể không ngừng run rẩy, ra sức hét lớn.

Những lời này rốt cuộc cũng khiến Đại Ma Thần chững lại, nhẫn nhịn đau thương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.

"Lão Thập Ngũ, trước tên đừng giết, bắt bọn họ lại, ngươi trước tiên nghỉ ngơi cái đã." Ở phía sau, nhóm huynh đệ của ông lên tiếng.

Bởi vì bọn họ cũng sợ hãi, Thập Ngũ gia phát điên, ai cũng không ngăn được, bọn họ sợ ông bình định cả Võ Vương phủ, giết không còn một cọng cỏ, gà chó không tha.

"Được!" Đại Ma Thần chỉ nói một chữ như thế.

Sau đó, tất cả mọi người thuộc Võ Vương phủ bị triệu tập tới, tự Thập Ngũ gia ra tay, một chưởng để giữa hư không, một con Kim Sí Đại Bàng bay ra, đè ép cả thiên địa, trấn áp những người thuộc nhất mạch của Thạch Nghị.

Về phần Thạch Lạp, Đại Ma Thần một cước bước ra, trước tiên phế bỏ tu vi của hắn, sau đó một cước quét ngang, đạp thẳng lên đám người này.

Thập Ngũ gia ngồi trên một chiếc ghế to mang theo vẻ đau buồn, trầm mặc rất lâu, mới nói: "Ta cũng không phải là người không nói lý, hiện tại cho các ngươi giải thích."

Tất cả mọi người như được trút bỏ gánh nặng trong lòng, thở dài một tiếng, âm thầm vui mừng, ông ta rốt cuộc khôi phục lại, không có phát điên nữa.

Bình tĩnh trong chốc lát, Thập Ngũ gia lạnh lùng và vô tình mở miệng, nói: "Thạch tộc cấm nội đấu, huynh đệ tàn sát, nếu làm trái giết không tha, hôm nay ta dựa vào đấy mà chấp hành gia pháp!"

Những câu này vừa ra, những người bên dưới sợ hãi, tâm liền nguội lạnh, ai nấy đều sởn cả gai óc, đây là có ý gì? Đều phải chết, không có đường sống.

"Lão Thập Ngũ, ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể chấp hành gia pháp, chuyện này cần Võ Vương xuất quan." Thạch Uyên lớn tiếng nói.

"Bụp!"

Đại Ma Thần chỉ ra một cái, ông cố của Thạch Nghị hét thảm, máu tươi bắn tung tóe, hắn sợ hãi phát hiện một thân tu vị hoàn toàn bị phế.

Thập Ngũ gia cũng không có lập tức giết hắn, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, nói: "Các ngươi nói ta không xứng thi hành gia pháp?"

Tất cả mọi người sợ hãi, không dám lên tiếng.

Ông đứng dậy, thật sự cứ như là một vị Ma Thần, nhìn xuống phía dưới, mặc dù chỉ còn lại một tay thế nhưng lại cực kỳ oai phong, kinh sợ lòng người.

"Lão Thập Ngũ, chúng ta dù có lỗi lớn thì cũng phải chờ Võ Vương tới rồi mới luận tội." Rốt cuộc, lại thêm một vị trưởng bối mở miệng.

"Võ Vương, ta thấy hắn hồ đồ rồi, nhiều năm như vậy mà cũng không có xử lý tốt vụ này, xử sự không công bằng, hắn già rồi!" Đại Ma Thần lạnh lẽo lên tiếng.

Mọi người run rẩy, Võ Vương là ai? Là một cường giả khi còn trẻ dám tranh dành ngôi vị hoàng đế với Nhân Hoàng, mạnh mẽ khiến cho toàn bộ Cổ Quốc run rẩy.

"Ngươi không được vô lễ, không được bất kinh với Võ Vương!" Một vị trưởng bối quát lên.

"Vì sao không thể, ta xử trí gia pháp với ngươi trước tiên!" Đại Ma Thần giơ tay, vù một tiếng, bàn tay hóa thành một cái mâm màu vàng thật lớn, bụp một tiếng, vỗ lên trên người vị trưởng lão kia khiến cho hắn nổ tung tại chổ, hóa thành một màn mưa máu.

Loại thủ đoạn này, tàn bạo và chớp nhoáng, khiến mọi người rung động thật sâu, Thập Ngũ gia lần nữa mở miệng, nói: "Võ Vương nếu đã hồ đồ, không cần ngồi ở vị trí này nữa rồi, có thể phế bỏ hắn đi!"


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ronkute
12 Tháng sáu, 2022 20:31
Mấy nay ăn nhậu dữ quá k lên chương được, mai cố gắng bù chương nhé :(((
ronkute
12 Tháng sáu, 2022 20:30
Đúng rồi bác, là Tiểu Thạch đầu, ban đầu mình tính để là tiểu Thạch con hoặc là tiểu Thạch đầu, mà lay hoay thôi thì để tiểu Thạch luôn. Để mai mình ngồi máy sửa lại mấy chương vừa rồi.
ngtkhts5
12 Tháng sáu, 2022 17:18
Mấy ông đọc bớt càm ràm để cho ronkute dịch cho xong, còn mười mấy chương nữa là hết rồi. Mấy ông nào có ý kiến thì đừng có đọc.
anhtuanngoc
10 Tháng sáu, 2022 20:47
trong bản convert, con trai Thạch Hạo hay được gọi là Tiểu Thạch Đầu, sao bản dịch chỉ gọi là tiểu Thạch? Vậy cùng tên gọi với Thạch Hạo à
Khocchianh
09 Tháng sáu, 2022 23:41
Không nhầm thì trương sau là tiểu thạch với thạch nghị và tần hạo hiến tinh huyết
vienkhach
08 Tháng sáu, 2022 19:24
Truyện của Thần Đông viết xây dựng truyện và nhân vật như 1 mẫu. Truyện diễn tả nhân vật kiểu câu chương câu chữ, rườm rà lê thê. Tôi đọc từ thần mộ, thánh khư, già thiên. Đang đọc tghm thấy 3 ông tướng giống nhau từ ngoại hình đến tính cách- đến cả cách phát triển được buf luôn.
phucbg29
08 Tháng sáu, 2022 03:51
Vậy đoạn tương lai Thạch Hạo từng thấy là lúc này r
phucbg29
08 Tháng sáu, 2022 03:50
Vậy đoạn tương lai Thạch Hạo từng thấy là lúc này r
Hoàng Thụ
03 Tháng sáu, 2022 22:45
Hay quá ad
Dungnhi021196
02 Tháng sáu, 2022 20:41
nay 1 ngày 1 chương luôn hả ad
ronkute
29 Tháng năm, 2022 22:05
Dị vực là từ sinh vật hắc ám hoá thành, chỉ là một vùng thế giới tương tự như cửu Thiên thập Địa.
Nguyenquy181096
29 Tháng năm, 2022 21:49
Rốt cuộc dị vực là gì vậy các bác
Dungnhi021196
28 Tháng năm, 2022 21:29
hqa k có..hnay cũng k luôn.. chánnnnnn
ronkute
28 Tháng năm, 2022 16:44
Mấy nay bận quá k lên chương đc :(((
Hieu Le
28 Tháng năm, 2022 10:43
Qua nay k có chương à ad
Dungnhi021196
27 Tháng năm, 2022 22:17
hnay k có chương hả ad.. hóng quá
Hieu Le
27 Tháng năm, 2022 07:50
Làm phát 40c luôn đi ad đọc cho phê :))
phucbg29
26 Tháng năm, 2022 23:57
Cũng may là t chỉ mới biết bộ này lúc ra phim thôi. Tới tập 40 thì phóng sang đây đọc.
phucbg29
26 Tháng năm, 2022 23:57
Cũng may là t chỉ mới biết bộ này lúc ra phim thôi. Tới tập 40 thì phóng sang đây đọc.
ronkute
25 Tháng năm, 2022 10:05
Nay bù nhé, còn tầm 40c nữa thôi, ngày trung bình 2c là tháng sau xong rồi :))) Đợi chục năm đc thì Thêm tháng nữa ăn nhằm gì
Hieu Le
24 Tháng năm, 2022 20:55
alo alo. nay có chương k
phucbg29
24 Tháng năm, 2022 18:45
K đâu. Mà là đôi khi bị lỗi lặp lại chương. Nên thành ra tổng nó nhiều hơn
kkkk94
24 Tháng năm, 2022 12:18
Ad ơi. Nhanh hơn nữa nhé ad
Hoàng Thụ
24 Tháng năm, 2022 08:47
Ok
Hieu Le
24 Tháng năm, 2022 06:31
Tổng 1987 chương, hiện tại mới dịch đến chương 1969
BÌNH LUẬN FACEBOOK