Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời khắc này, trong thiên địa trở nên tĩnh lặng, không một ai dám thở mạnh, vô số sinh linh quỳ lạy bên trên mặt đất.

Những tu sĩ kia không một ai là kẻ yếu, đều tới từ các giáo và là các chủng tộc khác nhau.

Nhưng mà, hiện tai ai ai cũng cúi đầu, không dám nhìn lên trời cao, dù cho ý nghĩ liếc nhìn Thiên mã cũng không dám nảy sinh, mỗi người đều nằm rạp dưới thương vũ.

Tám con Thiên ãm với hình thể cường tráng, mạch máu như thép, vảy rồng nằm dày kín đứng yên lặng giữa hư không, bọn chúng cũng đã tiếp nhận hành lễ của mọi người.

Thạch Hạo yên lặng đứng nơi đó, hắn đang gặp phải nguy cơ vô cùng to lớn, sao chống lại được đây?

"Điếc không sợ súng, nhìn thấy Chân Tiên mà không chịu quỳ chào, đây là tội diệt tộc!' Ông lão của Tiên điện quát lên.

Lúc này không một ai dám nói thêm lời nào, có ai dám đứng ra chứ? Đối mặt với tàn tiên đầy mạnh mẽ này, không một ai là đối thủ, đều nơm nớp lo sợ, rất nhiều người quỳ rạp trên mặt đất chẳng dám mở lời chút nào.

Dù cho là hai vị Chí Tôn tới từ cửu Thiên cũng đã biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu.

Hai người kia cũng chẳng hề mù quáng, bởi vì bọn họ đều biết, hiện tại mà hiện thân cứu Thạch Hạo thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể đẩy bản thân vào con đường chết mà thôi.

Chỉ có lui về lại cửu Thiên thì mới có thể tranh khỏi kiếp nạn này.

Bọn họ từng nghe nói qua, trong tình huống bình thường thì tàn tiên của Ba ngàn châu sẽ không rời đi, từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì dáng vẻ trầm miên. Mọt là vì, bọn họ đều là thân tàn khó có thể đi xa, hai là trên cửu Thiên có Cấm khu sinh mệnh đang chấn nhiếp bọn họ!

Về phía tàn tiên, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn và trước khi ôn dưỡng thân thể tốt trở lại thì cả đời sẽ không thể lên cửu Thiên được!

"Tội diệt tộc, dựa vào cái gì chứ, vì sao ta phải quỳ?" Thạch Hạo cất lời đầy lạnh nhạt và cũng rất bình tĩnh, chẳng hề lo sợ hay hoảng loạn gì.

Việc này khiến mọi người chấn kinh, hắn cũng dám mở miệng luôn à, dù gì đó cũng là tàn tiên đó. Hiện giờ hắn lại dùng giọng điệu đó để chống đối nữa chứ.

"Ngươi quả thật đã ăn nhầm gan tiên nhân rồi, đối mặt với một vị cao thủ cái thế như vầy mà cũng dám nói những lời lẽ như thế." Lời nói của ông lão Tiên điện rất lạnh, nói: "Cả thế gian này đều biết, thấy Chân Thiên thì phải quỳ lạy, đó là tiền bối, là cao thủ vô thượng, cũng là tiên hiền từng bảo vệ quốc gia, có công tích cái thế! Ngươi cuồng vọng vô tri lại dám làm trái, lớn mật vô lễ, muốn nghịch chuyển đại thế à?!"

Lời nói như vầy tựa như là lôi âm chấn động cả thiên địa, hắn đang uy hiếp Thạch Hạo.

"Tiên hiền, có công tích lớn?" Thạch Hạo không hề sợ hãi gì cả, trái lại còn cười lớn đầy lạnh lùng cùng với thất vọng, nói: "Những tiên hiền có công tích lớn đều chết cả rồi, có chết trước Tiên cổ, có chết trận ở đương đại này, chôn xương ở Biên hoang! Đối với một cường giả không dám xuất chiến thì ta có lý do gì phải quỳ trước hắn chứ!?"

"Ngươi có biết mình đang nói gì không?" Ông lão của Tiên điện quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo như điện xẹt, hắn muốn áp chế Thạch Hạo.

"Ta đương nhiên biết chứ, lẽ nào những gì ta nói đều giả dối à?" Thạch Hạo không sợ chút nào, ngẩn đầu, nói: "Thật mà muốn không màng sống chết thì đã quyết chiến với kẻ địch rồi, hiện giờ sẽ không còn tàn tiên gì gì đó nữa, chỉ là nội đấu xưng hùng mà thôi!"

"Ta từng nghe qua trận chiến ở Tiên cổ, Côn Bằng trọng thương vì bị người phục kích trọng thương ở kỷ nguyên này, nói như vậy cũng là công lao của tàn tiên, hoặc là sự tàn phế của hắn chính là do Côn Bằng gây thương thích!" Thạch Hạo chẳng hề đếm xỉa gì cả, thứ gì cũng dám nói, dù cho đang đứng trước mặt tàn tiên cũng dám.

Rất nhiều người bên dưới đều trắng tái mặt mày, quỳ rạp trên mặt đất, không dám làm ra chút động tĩnh nhỏ nào cả, chỉ một thiếu niên mà dám chỉ trích tàn tiên như vậy.

"Bảo vệ quốc gia? Thật ra ta cũng từng nghe nói qua, cái mà được gọi là tàn tiên từng định tội qua những hậu duệ của cường giả có công, khi Phong vương giả từ trần thì hắn cảm thấy mình có thể xưng bá thế gian này ư?"

"Người như thế, ta phải quỳ? Trận chiến ở Biên hoang đương đại này thì hắn đang ở đâu? Không thấy bóng dáng! Hiện giờ khi thiên hạ đã được bình định thì lại xuất thế làm mưa làm gió, Chân Tiên này quá giỏi! Một cường giả cái thế như vậy không đáng để được nhắc tới, như vậy ta thà rằng đi quỳ gối trước những lão binh chẳng hề có tiếng tăm gì ở Biên hoang kia còn hơn!"

Thạch Hạo chẳng chút nể nang nói lớn, ưỡng ngực thẳng lưng khiến mọi người đều hãi hùng khiếp vía.

Không phải là không biết gan hắn rất lớn, thế nhưng ngay trước mặt Chân Tiên mà lại dám chế nhạo như thế, việc này đã làm cho tất cả mọi người kinh ngạc tới ngây người, cơ bản chẳng muốn sống nữa mà.

"Ngậm miệng!" Ông lão của Tiên điện ngắt lời trách mắng, sợ càng nói càng nhiều, loại lời nói bất chấp hậu quả này khiến hắn sợ hãi vô cùng.

Nhưng, sinh linh bên trong chiến xa màu bạc kia rất bình tĩnh chẳng hề nổi giận chút nào, lạnh lùng tựa như hóa thạch, không có thứ gì có thể lay động được tâm tình của hắn.

"Tiểu bối, ngươi thì biết được thứ gì chứ, Chân Tiên quan sát vạn cổ, mưu tính cho đại cục, những suy nghĩ thì một tên tiểu tu sĩ như ngươi có khả năng hiểu thấu à, chớ có lấy lòng mình đi so lòng tiên!" Ông lão của Tiên điện đau đầu vô cùng, không ngừng quát lớn hóa giải cục diện này, sợ Chân Tiên nổi giận sẽ liên lụy tới mình.

"Không cần nhiều lời." Sinh linh bên trong chiến xa màu bạc lên tiếng, ngăn cản ông lão của Tiên điện, tiếp đó truyền âm về phía Thạch Hạo, nói: "Lại đây gặp mặt chút đi."

Lời nói rất bình tĩnh thế nhưng lại mang theo vẻ ngang ngược không thể nghi ngờ, đó là sự kinh sợ về mặt tâm linh khiến chúng sinh đều phải cúi đầu, để thần phật nằm rạp, không dám phản kháng.

Thạch Hạo như gặp phải sét đánh, tuy rằng không có chịu phải công kích thế nhưng lại cảm thấy linh hồn của bản thân muốn nổ tung.

Tàn tiên đang uy hiếp, khí thế của hắn mạnh mẽ tiết ra ngoài, nếu như còn dám làm trái thì chắc chắn sẽ cắn giết, nguy cơ giáng lâm!

"Muốn ép ta ư?"

Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn sẽ không lùi bước, không thèm đếm xỉa gì cả, vận dụng toàn bộ thủ đoạn để liều mạng.

Bởi vì, tình cảnh trước mắt không cho phép hắn thỏa hiệp, hắn dù cho có cúi đầu cũng không có tác dụng gì cả, trong mắt Chân Tiên thì hắn tựa như một đứa trẻ đầy yếu đuối vậy.

Không đăng lâm lên cảnh giới Tiên, trong mắt đám sinh linh đó thì cũng chỉ là sâu kiến mà thôi!

"Con trai!"

Xa xa, Tần Di Ninh khóc nức nở, nội tâm vô cùng sợ hãi, sợ Thạch Hạo sẽ bị giết chết ngay trước mặt mình.

"Con trai, trở về đi!" Thạch Tử Lăng hô lớn, hắn biết, khi đối mắt với Chân Tiên thì dù cho con trai trưởng của mình có lợi hại tới đâu đi nữa, mạnh mẽ hơn đi nữa cũng vĩnh viễn không phải là đối thủ.

Hiện tại, bọn họ rất muốn Thạch Hạo trở lại, dù cho có chết thì cũng phải cả gia đình cùng chết một chỗ.

Lúc này, bọn họ vẫn đang bên trong Tần tộc chứ không hề quỳ rạp xuống, bởi vì có Ngũ Hành sơn, nó đang phát sáng bảo vệ vùng tịnh thổ phía dưới.

"Còn không mau quỳ lại đây!" Ông lão của Tiên điện quát lên.

"Khinh người quá đáng mà!"

Tần Trường Sinh lên tiếng, cũng trong lúc đó nơi ngực của hắn phát sáng, dựng thẳng lên một luồng ánh đỏ đầy chói mắt.

"Hả?!"

Không cần nói những người khác, hính như vị tàn tiên đang bên trong chiến xa màu bạc kia cũng lộ vẻ khac thường, phát ra âm thanh kinh ngạc.

Những người khác lại càng khiếp sợ hơn!

Máu tươi kia tựa như là kim cương chói lóa óng ánh vô cùng, máu không nhiều thế nhưng lại nhuộm đỏ trời xanh, tựa như ánh đỏ đốt trời cao.

Tiên huyết!

Rất nhiều người ý thức được, đây không phải là phàm huyết, mà là Tiên đạo huyết.

Nó mang theo tiên khí nồng đậm cùng với sức mạnh đầy mạnh mẽ.

Rất nhiều người chấn kinh, Tần Trường Sinh làm sao lại có thể đi tới một bước này chứ, hắn có lai lịch ra sao?

Con ngươi của Thạch Hạo co rút, hắn đã hiểu, thứ kia đúng là tiên huyết, vẫn luôn được phong ấn ở thể nội của Tần Trường Sinh, hiện tại đã được hắn phóng thích ra ngoài.

Năm đó, Tần Trường Sinh từng đạt được khối tiên cốt và ôn dưỡng ở bên trong người, ngưng kết thành một thể với hắn và tạo nên chân huyết Tiên đạo, thế nhưng hắn vẫn không cách nào điều khiển được dòng huyết này nên vẫn luôn phong ấn ẩn tàng trong cơ thể.

Hiện tại hắn đã vận dụng, đưa tiên huyết rơi vào trên Ngũ Hành sơn và giúp nó phá bỏ phong ấn!

Thạch Hạo ý thức được bí mật trên người của Tần Trường Sinh, chắc chắn hắn chưa hề nói toàn bộ!

"Ầm!"

Khi tiên huyết rơi xuống Ngũ Hành sơn thì khí hỗn độn dâng trào, thần ma kêu khóc, tình cảnh kinh người tới cực điểm.

Bên trên Ngũ Hành sơn xuất hiện rất nhiều thần ma tiên thiên đều đang khóc lóc đau khổ, kêu rên thảm thiết, tựa như đang tế lễ sự qua đi của một đại thế, và cũng lại giống như đang cảm ơn vì đã được phục sinh.

Trong nhất thời, bầu trời rạn nứt, càn khôn rung chuyển!

Toàn bộ sinh linh xung quanh đều kinh sợ và run rẩy thần hồn, ai cũng bị dọa chết khiếp.

Tần Trường Sinh đang làm gì thế, vì sao Ngũ Hành sơn lại trở nên kinh khủng như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK