Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tàn tiên bị chém thành hai đoạn vẫn mang theo vẻ sợ hãi, ánh mắt dại đi, mắt thấy gần như đã tiêu đời.

"Nói, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?" Thạch Hạo xuất thủ, một luồng sức mạnh cuộn trào ổn định lại thân thể của tàn tiên hòng bảo vệ tính mạng cho kẻ này.

"Bọn họ...tới đây rồi!" Tàn tiên hồi quang phản chiếu đột nhiên hét lớn, cả người co quắt, nguyên thần bốc cháy hóa thành mưa ánh sáng.

Thạch Hạo thất kinh nhanh chóng rút lui, trong hư không tựa như có một mảnh tinh sa chảy tới bao quanh lấy lưỡi dao pháp tắc rồi nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.

Lưỡi dao pháp tắc đã chém giết tàn tiên, hiện giờ nguyên thần của hắn hóa thành mưa ánh sáng hòa vào lưỡi dao đó rồi cứ thế biến mất.

"Bọn họ đang trên đường trở về, những dấu vết lưu lại đều thức tỉnh cả, phải hiểu rõ tình thế của đại thế này." Bên trong mưa ánh sáng truyền tới tiếng nói cuối cùng của tên tàn tiên kia.

Thạch Hạo đã hiểu, có một ít sinh linh đã can thiệp vào giới này, bọn họ đang xuất thủ và hiểu rõ tình hình của bên phía này, thế nhưng hẳn còn cách phía bên này rất là xa mới đúng.

Nếu không, chân thân của bọn đã trực tiếp xuất hiện rồi!

Một vị tàn tiên bỏ mạng như thế!

Thân thể Thạch Hạo trở nên nhẹ nhàng bước đi trong hư không, một cú nhảy là rất nhiều vạn dặm, hắn đang truy duổi, xem thử lưỡi dao pháp tắc kia muốn trở về nơi nào.

Một ngọn núi lớn đen kịt như mực xuất hiện trên vòm trời, tựa như là một thành kiếm thông thiên cắm ở nơi ấy!

Ngọn núi này chỉ vừa mới xuất hiện gần đây mà thôi, hiển như cũng giống như Mộ tiên, cổ quáng Thái Sơ, là một con đường.

Lưỡi dao pháp tắc hóa thành mưa ánh sáng tiến lên trên ngọn núi màu đen, cứ thế biến mất không gặp.

Con ngươi của Thạch Hạo co rút nhớ kỹ nơi này, nhất định nơi này sẽ là một khu chiến trường máu chảy thành sông.

Hắn đang suy đoán, những sinh linh này cần phải bao lâu thì mới có thể chân chính trở về, mới có thể đặt chân vào giới này?

Thạch Hạo càng ngày càng cảm thấy gấp gáp, thế nhưng thời gian không chờ đợi hắn, hiện tại hắn đã tu đạo hơn tám trăm năm thế nhưng vẫn khó có thể thành tiên được, ngày khác làm sao đi nghênh chiến chứ?

Thạch Hạo kết thúc cuộc lữ trình khu vực không người này để về lại hạ giới, đi gặp chủ Cấm khu để thỉnh giáo một ngày kia khi nào thì tới.

"Ngươi lo lắng nhiều rồi đó, thực ra, sự trở về của bọn họ ngập tràn khó khăn, đều phòng bị lẫn nhau cả, ít nhất cũng phải trăm nghìn năm nữa hoặc là còn xa hơn."

Nghe được chủ Cấm khu nói thế thì Thạch Hạo ngẩn người, còn xa hơn thế nữa à, quả thật hắn vẫn còn thời gian!

"Những sinh linh kia cách ngươi rất rất xa, chí ít cũng phải một hai kỷ nguyên, đi ra khỏi vị trí bí ẩn kia thì cần năm tháng vô cùng dài."

"Cách nhau cả một hai kỷ nguyên?" Trong lòng Thạch Hạo chấn kinh mạnh.

"Thậm chí, có quái vật của niên đại Đế lạc cũng sẽ xuất hiện, vậy thì cách nhau càng xa hơn nữa!" Lời nói của chủ Cấm khu rất nặng nề, ngay cả hắn khi nhắc tới niên đại đó cũng phải trở nên nghiêm túc.

"Thời đại Đế lạc còn có sinh linh sống luôn à?" Hai hàng lông mày của Thạch Hạo nhíu chặt, tin tức này quá kinh người, đây cũng chẳng phải là niên đại bình thường gì, nghe tới hai chữ Đế lạc thì đã khién người người sinh ra vô tận liên tưởng rồi.

"Giải quyết xong việc của hồng trần, lại đạp lên con đường không thể quay lại, đi thôi." Chủ Cấm khu nói.

Thạch Hạo thở dài, sẽ có một ngày như bước lên con đường không thể quay lại, vậy thì sẽ sinh ly tử biệt với tất cả mọi người, không nên lưu lại chút tiếc nuối nào thì càng tốt.

Tu đạo tám trăm năm, nhìn lại những chuyện xưa trong hồng trần, hắn chợt lặng yên một hồi.

Mơ hồ nhìn thấy lúc mình còn trẻ, mùa hoa dâu lửa ở Tội châu nở rộ, thiếu nữ với bộ y phục đỏ rực nở nụ cười bên dưới gốc cây dâu lửa, cả bầu trời là cánh hoa màu đỏ bồng bềnh và nàng đang vẫy vẫy tay về phía trước.

Sóng mũi Thạch Hạo cay cay và thất vọng, nhiều năm như vậy rồi mà hắn vẫn không thể quên, thế nhưng hắn vẫn đang rong rủi trên con đường tu đạo cho nên mới không có tâm tư nghĩ tới.

Dâu lửa nở rộ, từng cánh hoa óng ánh và một cô gái lặng lẽ chờ đợi mình, chờ hắn quay trở lại, thế nhưng kết quả cũng chẳng thể đợi chờ được gì.

Khi đó, một móng vuốt to lớn thông thiên xé tan Đế thành Biên hoang và chụp lấy toàn bộ Tội châu, bên trong trân chiến cuối cùng kia Thạch Hạo đã tận mắt nhìn thấy được, một thiếu nữ với bộ đồ đỏ đang một mình đứng bên phía ngoài cánh rừng dâu lửa tiêu điều kia, trên mặt mang theo nước mắt bất lực và đau thương nhìn hắn.

"Tính sổ à, ta rất muốn trở nên thật mạnh mẽ rồi giết thẳng vào dị vực, đâm chết đám An Lan, Du Đà để mang nàng trở về!"

Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm gầm nhẹ, hắn khó mà quên được, tựa như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua mà thôi, nếu như không nghĩ thì vẫn có thể tiếp tục tu đạo, thế nhưng một khi nghĩ tới thì trong lòng rụng rời chua xót khôn tả.

Một tiếng nổ vang khiến hư không rạn nứt, Thạch Hạo thở dài, hắn có thể thay đổi được gì chứ? Chờ khi hắn thành tiên thì cần phải rất nhiều năm sau đó, lúc ấy người thiếu nữ kia sớm đã tóc bạc tung bay rồi.

Thậm chí, chắc gì nàng đã còn sống trên đời này, khó mà nói được.

Chấp niệm từng muốn chặt đứt thế nhưng xem ra, hiện giờ tất cả thành không, rất nhiều người cùng sự không phải nói quên là sẽ quên được.

"Không thể bảo vệ được nàng, đây là nỗi ân hận nhất của đời ta!" Thạch Hạo ngóng nhìn hư không, lần cuối cùng hắn nhớ lại chuyện này, bởi vì, nếu còn như vầy nữa, tưởng nhớ một chuyện mà không có kết quả thì chỉ càng thêm tiếc nuối và cay đắng mà thôi.

Hắn muốn tạm thời phủ bụi cho những năm tháng này, mọi người đều có thời niên thiếu thế nhưng hắn lại chọn cách chôn vùi đi.

Bởi vì, nếu tiếp tục nghĩ tiếp thì sẽ không công bằng cho Vân Hi của hiện tại, nhiều năm qua hắn vẫn luôn tu đạo nên ít khi về Thạch thôn, chỉ vì trong lòng có hoài niệm về thiếu nữ bên dưới gốc dâu lửa kia, thành ra không dám chân thành đối mặt với Vân Hi.

Thạch Hạo trở lại Thạch thôn và nắm lấy tay rồi nhìn Vân Hi, đã nhiều năm trôi qua mà phong thái vẫn như thế, mái tóc tím óng ánh, hai mắt tinh khiết, dáng vẻ tuyệt thế.

Vân Hi có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

"Những năm này, huynh xin lỗi muội nhé." Thạch Hạo lên tiếng, lời nói rất nhẹ nhàng thế nhưng cũng rất nghiêm túc.

"Sao huynh lại nói như thế?"

"Bởi vì, chúng ta chẳng hề giống một đôi đạo lữ gì cả, là huynh phụ bạc muội mà." Thạch Hạo hổ thẹn trong lòng.

"Huynh không có sai đâu, muốn quật khởi trong thời đại mạt pháp này nói thì rất dễ, đáng lẽ huynh phải mất ăn mất ngủ để khổ tu tiên công mới đúng, không cần phải xin lỗi muội đâu." Vân Hi nhẹ nhàng nói.

Nước da của nàng trắng mịn tựa như ngọc thạch, con mắt sâu lắng, mỗi tiếng nói mỗi hành vi đều có phong thái hơn người.

"Bế quan khổ tu chưa hẳn đã có thể thành tiên." Thạch Hạo nắm lấy tay của nàng, nói; "Cửu Thiên thập Địa đã hoàn toàn biến dạng thế nhưng muội vẫn luôn luôn ở dưới hạ giới này chứ chưa hề đi ra ngoài, nào, đi du lịch, huynh dẫn muội đi xem sự tráng lệ của núi sông lúc này."

"Làm gì có thời gian chớ!" Vân Hi lắc đầu biểu đạt từ chối.

"Cũng là tu hành mà, đi thôi." Thạch Hạo muốn dẫn nàng lên thượng giới, và cũng thật lòng muốn nói: "Nhiều năm rồi muội chưa có tở lại Thiên Nhân tộc, huynh cùng muội tới đó xem ra sao."

Khi nghe tới những lời này thì thân thể của Vân Hi run lên, nàng rất nhớ nên gật đầu đáp ứng, nàng muốn về lại Thiên Nhân tộc.

Vợ chồng Thạch Tử Lăng nở nụ cười ưng ý nhìn hai người rời đi, trong lòng bọn họ thỏa mãn và vui mừng, xem như đã giải quyết được một tâm nguyện trong lòng.

"Cuối cùng cũng đã thấy được ngày này." Hiện giờ trên mái tóc của hai người đều đã lấm tấm ánh trắng, không còn trẻ trung gì nữa rồi, việc này không cách nào tránh khỏi được, tuy rằng chưa già thế nhưng năm tháng thật sự đã lưu lại vết tích trên người của hai người.

"Tốt, tốt, tốt!" Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong cười đầy vui sướng, lão đã già yếu vô cùng rồi thế nhưng lúc này tinh thần vẫn tính là đủ, lão nhìn về bóng lưng đang dần biến mất của Vân Hi và Thạch Hạo.

Khi Thạch Hạo giá lâm tới Thiên Chi thành thì Thiên Nhân tộc rung chuyển, thời gian đã qua hơ tám trăm năm thế nhưng lúc này hắn lại xuất hiện, khiến cho cả tộc hoảng sợ không thôi.

Nếu như tới tính sổ bọn họ thì toàn tộc tất diệt, vì lẽ đó Thiên Thần vô cùng sợ hãi, cực kỳ lo lắng, một ít người trong cuộc năm xưa đều trắng bệch mặt mày.

"Ta không có ý định sẽ trả thù, việc ngày xưa cứ để nó tan theo mây gió đi." Thạch Hạo bình thản nói.

Một số cao thủ của Thiên Thần lúc này thiếu chút nữa đã nhảy dựng hoan hô, thần kinh căng thẳng chợt thả lỏng, đặc biệt khi bọn họ nhìn thấy Vân Hi thì càng hiểu ra được nên càng thả lỏng hơn.

"Vân Hi nhớ nhà, cho nên ta dẫn nàng về thăm đôi ngày." Thạch Hạo nói.

"Tốt, tốt, chúng ta cũng rất nhớ nó, vẫn luôn chờ mong nó sẽ trở về." Một âm thanh già nua run run và kích động tiến lên tiếp đón.

"Lão Thiên Nhân còn đó chứ?" Thạch Hạo hỏi, thời đại mạt pháp tới và hắn cảm thấy lão già kia khó mà sống lâu được.

Khi nghe được câu nói này thì rất nhiều tộc nhân Thiên Nhân đều lộ vẻ ưu sầu không biết nói sao cả, bọn họ báo cho biết lão Thiên Nhân đã không còn sống lâu nữa, hiện giờ đèn đã cạn dầu rồi.

Thạch Hạo Vân Hi tới thăm, quả nhiên nhìn thấy một ông lão da bọc xương, hốc mắt hãm sâu, hai mắt vô thần.

"Đáng lẽ mấy trăm năm trước ta đã chết rồi, thế nhưng vẫn cố gắng sống tiếp bởi vì trong lòng luôn có một chấp niệm, không yên lòng cho Thiên Thần, mà hôm nay thấy ngươi tới đây và bỏ qua những ân oán trước kia, ta có thể tọa hóa mà không lo lắng điều gì nữa rồi." Lão Thiên Nhân cười nói.

Sau đó không lâu thì khí tức sinh mệnh của lão đã ngừng, cứ thế chết đi dưới năm tháng.

Thiên Thần khóc lóc đau khỏ.

Thạch Hạo cũng chẳng biết nói gì nữa, lão già này chịu đựng cũng giỏi đó chứ, chờ tới khi hắn tới thì mới dứt hẳn một hơi cuối cùng.

Nhất thời hắn không thể nào rời đi được, bởi vì Vân Hi còn phải bái lạy, muốn chôn cất đưa tiễn lão Thiên Nhân lên đường.

Mấy năm sau, Thạch Hạo cùng Vân Hi đi khắp núi sông đầm lớn, trở thành một cặp đạo lữ chân chính.

Thạch Hạo chỉ điểm cho Vân Hi tu đạo đồng thời hắn cũng đang nghiên cứu nguyện lực, muốn mở ra một con đường khác để an bài cho đám người Mục Thanh, Xích Long.

Năm tháng trôi qua, nháy mắt đã là hai trăm năm sau.

Thạch Hạo đã hơn một ngàn tuổi, pháo lực cái thế, trong lĩnh vực Nhân đạo thì không một ai có thể nhìn ra cảnh giới của hắn, đồng thời hắn cũng đang thăm dò Tiên đạo, tuy rằng chưa thành tiên thế nhưng cũng đã có một ít tâm đắc.

Thiên đình càng ngày càng cường thịnh, mỗi ngày không cần Thạch Hạo để ý tới thì cũng sẽ có vô số nguyện lực tụ tập tới và gia trì trên thân hắn.

Nghiễm nhiên, hắn có thể mượn nhờ nguyện lực để hóa ra một bộ Chí Tôn thân, không hề khác với chủ thân gì cả.

Những năm này, chủ thân của hắn vẫn đi theo con đường Lấy thân làm chủng, mà Chí Tôn thân ngưng tụ từ nguyện lực kia thì lại rẻ đi sang một con đường khác, gần giống với tế linh Tiên cổ, dựa vào thứ này để thành tiên.

Hai con đường hắn đều đi, thậm chí cảm thấy, nguyện lực khả năng thành tiên sẽ nhanh hơn, tương đối dễ dàng.

Trong hai trăm năm này, Thạch Hạo cùng Vân Hi đi du ngoạn non sông, là đạo lữ thật sự, lúc đi trong thế gian thì cường giả khắp nơi đều tiến đến lễ kính.

Vân Hi điềm tĩnh như tiên, trong khoảng thời gian này nàng tựa như trở lại một thiếu nữ mới lớn, trước sau đều mang theo nụ cười.

Một ngàn năm này, đám người Mục Thanh, Xích Long, Thiên Giác nghĩ, Hoàng Kim sư tử vẫn không cách nào vượt ra khỏi lằn ranh kia, không thể trở thành Chí Tôn được.

"Thời đại mạt pháp, mày muốn cắt đứt con đường của bao nhiêu anh kiệt đây?!" Vẻ mặt của Thạch Hạo nghiêm túc, tu đạo một ngàn năm và sớm đã vượt qua lằn ranh cấm kỵ năm trăm tuổi kia rồi, thế nhưng những người kia vẫn không thể thành tiên cũng đã đủ báo trước một vài chuyện rồi.

Hắn mơ hồ thấy được, dù cho tu đạo một đời thì những người này quá nửa sẽ đi trên con ngỏ cụt, không cách nào vượt qua được lạch trời kia.

Cũng không phải bọn họ không giỏi, mà là thiên địa đã chặn đứng con đường đi của bọn họ!

"Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, mới một ngàn năm thì làm sao thành Chí Tôn được chứ, nhìn khắp kỷ nguyên này xem thử, có ai trong ngang năm có thể trở thành Chí Tôn chứ?" Thiên Giác nghĩ cười toe toét cố gắng ung dung.

Thạch Hạo lặng thinh, người khác có tư cách đó hay không thì không nói thế nhưng Thiên Giác nghĩ thân là đời sau của Thập hung, trong vòng một hai ngàn năm là đã có thể trở thành Chí Tôn rồi.

Bỏ qua thịnh thế, trong tình hình đại đạo mờ ảo, thời đại khô cạn linh khí nên đám người Thiên Giác nghĩ đã bị ngăn cản và rơi vào trong hoàn cảnh lớn ác liệt không cách nào thành đạo này.

Đoạn thời gian gần đây Thạch Hạo vẫn luôn suy tư, hắn nên dứt khoát một lần.

"Huynh... muốn rời khỏi đây à, đi thôi, huynh nên quyết chiến tiến lên, quật khởi càng sớm càng tốt!" Vân Hi lên tiếng.

Thạch Hạo ngẩn người, quả thật hắn muốn rời khỏi đây, mang theo đám người Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh đi một chỗ để thử thay đổi vận mệnh tu đạo của bọn họ.

"Đừng cảm thấy có lỗi, chớ có lo lắng cho muội, những năm gần đây muội cảm thấy quá thỏa mãn rồi. Muội biết, sớm muộn gì huynh cũng sẽ thành tiên mà thôi, mà muội thì chỉ có thể hi vọng sống một đời trong hồng trần với huynh thôi, chỉ là... một đời cũng được rồi! Chung quy lại cũng sẽ có một ngày như vầy, huynh sẽ rời đi và lúc đó muội đã già rồi..." Vân Hi nói, hai hàng nước mắt chảy dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Lăng Thiên
11 Tháng mười, 2017 20:07
Cho xin thêm chương đi .
Hieu Le
16 Tháng hai, 2017 21:57
hihi, truyện hay mà ra lâu quá
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2016 00:06
Đợi mãi ko dc 1 chương
BÌNH LUẬN FACEBOOK