Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thơm quá, nước miếng của ta chảy ướt áo rồi nè!" Thiên Giác nghĩ ngửi ngửi rồi gấp gáp nói, tay nghề của Thạch Hạo vô cùng điêu luyện cho nên công việc nướng thức ăn vô cùng bài bản.

Những người khác nghe thế thì như ngất lịm, hiển nhiên nó với Thạch Hạo đều là những kẻ quen tay, thường xuyên đi cùng nhau nên khi bàn luận về những chuyện này rất 'chuyên nghiệp'.

Chỉ là, đám người bên trong điện đồng vô cùng tức giận không cách nào kìm nén được nữa, cho rằng bọn họ đều là thịt nằm trên thớt hết ư?

"Tiểu bối, ngươi khinh người quá đáng rồi đó!" Một vị giáo chủ tức giận quát lớn chỉ chỏ.

"Ta đang bắt nạt các ông đó thì sao, không phục thì lăn lại đây, ta sẽ tận tình chỉ dạy cách đốt cháy như thế nào!" Thạch Hạo lườm hắn, cơ bản không hề xem là chuyện to tát gì cả.

Trong mắt Thạch Hạo, phàm là những ai chung thuyền với Tiên điện đều chẳng tốt lành gì, đều là địch thủ của hắn, trên thực tế đều là như vậy.

Trong đám người này chẳng hề có kẻ thiện lương nào, phó giáo chủ của Thiên quốc, sinh linh của Ma Quỳ viên, bộ xương khô của Minh thổ cùng với người của Kim gia Vương gia, tất cả đều là tử địch với hắn.

"Tức chết đi mà!" Ông lão kia sôi máu, ước ao có thể một tát vã chết hắn, thế nhưng thật sự không dám một mình xông lại.

HIện giờ ai mà chẳng biết, sự mạnh mẽ của Hoang đã truyền khắp cửu Thiên thập Địa, bách chiến bất tử ở Biên hoang, sức chiến đấu một thân không một tên đồng đại nào có thể sánh được, hiện giờ ngoại trừ Chí tôn ra thì không ai có thể kiềm chế được.

Mà trong khu vực này lại đang áp chế đẳng cấp, nếu như luận chiến cùng cấp thì phỏng chừng tới cả Chí tôn cũng sẽ chết oan mất.

"Thật là thơm, ai đang bị nướng chín thế?" Tào Vũ Sinh nhìn vào bên trong.

"Nghiệp chướng, các ngươi muốn chết mà!' Nhân vật số hai của Tiên điện u ám mặt mày nói, hắn tức giận tới cực điểm, chuyện này vô cùng nhục nhã với bọn họ.

Hơn nữa lại còn do Hoang làm nên, nếu như là đại hung khác của hạ giới thì hắn sẽ chấp nhận rằng mình không may mắn, thế nhưng lại do chính thiếu niên Thạch tộc mà hắn nhận định đã bị phế bỏ.

Dưới cái nhìn của hắn, đây là tù nhân của bọn họ, từng bị Chân Tiên của điện mình hung hăng trấn áp và phế đi một mạch này, hiện giờ lại dám phản công nên không thể chấp nhận được.

"Chu cha, còn dám la hét nữa à, thêm chút lửa nữa nào!" Tào Vũ Sinh hô lên.

"Để ta, để ta, để cho ta!" Xa xa có một tiểu cô nương tóc bạc tưng tưng nhảy về nơi này.

Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc màu bạc phát sáng xõa tận eo nhỏ, cặp mắt hồng ngọc rạng ngời, đây chính là Thái âm ngọc nhỏ, đã nhiều năm trôi qua thế nhưng dung mạo bất biến, trước sau vẫn giống như là một đứa bé nhỏ.

"Đốt lửa thì cứ để cho ta, nguyên liệu nấu ăn hảo hạng như vầy sao thiếu phần ta được chứ." Thỏ nhỏ hét lớn đồng thời bỏ thêm vài khúc củi nữa.

Yêu Nguyệt công chúa, Trích tiên chỉ biết hai mắt nhìn nhau, cảm thấy đội hình này rất không bình thường, rất gian ác, một con thỏ nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu như vầy mà cũng la hét giành phần.

"A..."

Bên trong điện đồng có người hét lớn, bởi vì Xích Long, Thạch Hạo, Thiên Giác nghĩ chân tay chẳng ngừng nghỉ, ánh lửa hừng hực, tất cả đều là đạo hỏa tràn vào và bao trùm mấy người trong cung điện.

Cũng không phải là ảo giác, dù cho là đang ở Hư Thần giới thì hương thịt nướng đậm đà không ngừng lan tỏa.

"Vô lượng thiên tôn, lão phu liều mạng với ngươi!" Có người gào thét.

Thạch Hạo đáp trả với dáng vẻ trịnh trọng, nói: "Vô lượng thiên tôn, lão già, ông cứ phóng ngựa tới đây xem nào!"

"Hoang, ta chửi tổ tông tám đời nhà ngươi!" Vị giáo chủ này nổi giận chửi ầm lên, chẳng hề để ý tới phong độ, hoàn toàn khác với khi chất ngày thường.

"Đốt nào!" Thạch Hạo đáp lại hai chữ.

"Ông nội nhà ngươi, Hoang, ta @#$%..." Những giáo chủ ra vẻ đạo mạo trong điện đồng nổi cơn giận dữ, có người không ngừng mắng lớn.

Thanh Y, Trường Cung Diễn, Trích tiên, Yêu Nguyệt công chúa đều há hốc miệng và cảm thấy ngoài ý muốn, ngày thường đều là những giáo chủ có khí độ trầm ổn, điềm tĩnh tự nhiên, phong thái cao nhân thế nhưng hôm nay miệng lưỡi còn lợi hại hơn bà bán cá, chửi bới vô cùng hăng say.

Hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của mọi người!

"Hoang, ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi, ngươi độc ác như vầy không sợ báo ứng ư?!"

"Tên khốn khiếp Thạch tộc kia, ngươi sẽ chết không tử tếđâu, sinh con trai không hậu môn, lão phu dù cho có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi, ta liều mạng với ngươi!"

...

Cả đám người xắn ống tay áo chửi bới, ai cũng hận thấu xương Thạch Hạo, ánh mắt u ám không ngừng nguyền rủa, tất cả đều tức giận tới cực điểm, không cách nào chịu nổi hình phạt này.

Nguyệt Thiền cũng không nói gì cả, lấy tay day day trán, đây đều là một nhóm tiền bối 'đức cao vọng trọng' ư? Người đàng hoàng như Trường Cung Diễn cũng co giật nơi khóe miệng, tin chắc mình không có nghe lầm.

Đám người trẻ tuổi nơi đây chẳng còn gì để nói nữa, đám lão già này mắng người rất hung, từ trước tới nay vẫn chưa từng thấy qua dáng vẻ như vầy của bọn họ.

Đương nhiên, bọn họ cũng có thể hiểu được, gặp phải sự diễn xuất khốn nạn như này của Hoang thì ai mà không nổi điên chứ, việc này không chỉ ép người vào con đường cùng mà còn đang cười nhạo và sỉ nhục.

Trước giờ gặp qua hành động thiêu đốt này ư? Đốt cả một ổ giáo chủ!

"Ông mới khốn nạn đó, cả nhà các ông mới khốn nạn đó..."

Người khác thì đứng xem trò vui đồng thời cảm thấy kỳ quái, thế nhưng Thái âm ngọc thỏ lại tỏ vẻ khiêu khích, tiểu cô nương này có gương mặt tinh xảo và xinh đẹp, quốc sắc thiên hương thế nhưng khi chửi người thì cũng rất là tàn nhẫn.

Một đám người chẳng biết nói gì nữa, dáng vẻ xinh đẹp thế nhưng khi chửi bới thì lại rất thâm độc, ngay cả tên Tào mập miệng rộng cùng với Thiên Giác nghĩ nóng tính cũng chỉ biết nhìn nhau, bái phục chịu thua.

"Các ngươi..." Có người gầm nhẹ đồng thời quyền phong mãnh liệt đập tới.

Đáng tiếc, đều vô dụng cả, cũng không cần Thạch Hạo ra tay mà chỉ cần Xích Long giương mắt thì một con chân long vẫy đuôi đánh tan nắm đấm đang lao tới kia.

"Sao lại hạ lửa thế, chính là lão ta, nướng cũng gần đạt rồi đó, nửa sống nửa chín, giờ thêm chút lửa để nhầm nhừ là ổn, chụp lão ta tới đây." Thạch Hạo răn dạy.

"Đồng ý!" Xích Long cúi đầu nhẫn nhịn, hắn dùng một trảo chặn đứng đường lui đồng thời nắm chặt lại.

"Chư vị chớ có khách sáo nhé, ta mời khách, cứ việc ăn uống thả ga, ăn là phải ăn miếng lớn, uống là phải uống cạn ly rượu đầy, như vậy quá thoải mái đúng không?" Thạch Hạo bắt chuyện với đám người xung quanh, dùng thần lực vô lượng kéo một tảng đá từ đằng xa lại, bởi vì bên dưới là đầm lầy màu máu nên ngồi xuống rất là bất tiện.

"Quá nhục nhã mà!" Có người hét lớn trong điện đồng.

"Hình người, ta ăn không được." Thái âm ngọc thỏ nói.

"Đây là truyền thống, ta cũng ăn không vô !" Thạch Hạo gật đầu.

"Hừ, xem thử có ai không phải hình người không, cái nào nào, để ta lựa thử xem sao." Thiên Giác nghĩ nói.

Những người khác nghe thế thì đều lộ vẻ y chang nó, đám người này đều là những kẻ chuyên làm điều bậy, cho nên rất chú trọng tới những vấn đề này.

"Chính xác, đồ nhi của ta mang về một con ma cầm, rất thích hợp để nướng đó!" Thạch Hạo nói.

Sau đó, hắn dùng một tát đập cho vị giáo chủ này u ám mặt mày và hiển lộ ra bản thể, dùng tam mụi chân hỏa nhấn chìm lấy.

"Không nhổ lông luôn hả?" Tào Vũ Sinh hỏi.

"Hừ, hơ cho cháy sạch đám lông này, giao cho ngươi đó." Thạch Hạo ném cho Tào Vũ Sinh đồng thời nói đầy chân thành: "Gần đây ta không sát sinh."

Không sát sinh ông nội ngươi! Rất nhiều người muốn nói như thế, tới nước này mà còn giả vẻ thánh nhân, quá bỉ ổi.

Tào Vũ Sinh cũng trợn tròn mắt thế nhưng vẫn nhanh tay nhận lấy, phụ trách công việc này.

Sau nửa canh giờ, một đám người đang ngồi bên trên tảng đá lớn đều tấm tắc khen ngợi, mùi vị rất là ngon.

"Ấy da, thơm quá đi nha, tay nghề của tảng đá xấu xí này vẫn quá đỉnh, thức ăn như vầy sao không khen được chứ." Thái âm ngọc thỏ nhai ngấu nghiếng, dáng vẻ đầy hưởng thụ.

"Tay nghề vẫn như trước, hương vị vẫn như trước, mùi thịt cũng như trước, không hổ là Vương đốt lửa - Hoang!" Đây là lời ngợi ca của Thiên giác nghĩ.

"Tài năm xuất chúng, chúng ta quả là vương giả mỹ thực mà!" Tào Vũ Sinh giả vờ thâm trầm nói.

Đám người như muốn ngất xỉu, mấy tên này quả là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vậy mà có thể nói ra những lời ngợi ca như vầy?

Thanh Y, Yêu Nguyệt công chúa tuy rằng đang oán thầm thế nhưng cũng ăn không ít, nếu như không phải có nhiều người thì khả năng đã không giữ lại hình tượng thục nữ của mình rồi.

"Dù cho tu vi của ta có bị phế bỏ đi chăng nữa thì ở hạ giới cũng không thể chết đói được, ít nhất tay nghề siêu tuyệt thiên hạ này vẫn còn, đúng không?" Thạch Hạo ra vẻ tự luyến, không ngừng mèo khen mèo dài đuôi.

Đám người lộ vẻ khinh bỉ.

"Hoang, chung quy ngươi cũng sẽ bị phế mà thôi, ta rất là vui đó!" Có giáo chủ trong điện đồng mang theo khoái ý nói.

Hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, dù gì cũng đã không có kết quả tốt đẹp rồi thì không bằng sảng khoái trêu ngươi Thạch Hạo.

"Ta cũng rất vui khi kẻ kế tiếp là ông!" Thạch Hạo tóm lấy hắn, hai người cơ bản không hề chung một cấp độ, Thạch Hạo đã vượt qua cực cảnh rất nhiều, có thể nói là vô địch.

"Đây là một con Hống, chính xác, ta vẫn luôn thèm khát bộ tộc này, hôm nay lại tự dưng đưa tới cửa nữa chứ." Tào Vũ Sinh cười ha hả nói.

"Cũng không cần phải nướng từng con một, nướng một lần cho sướng." Thạch Hạo tự mình động thủ.

Bịch, hắn chụp lấy phó giáo chủ của Thiên quốc, kết quả đây lại là sinh linh nửa người nửa thú nên khiến hắn tức giận không thôi, một chưởng đánh gục ném vào trong đầm lầy.

"Chính là ông rồi!" Thạch Hạo ép tới trước nhìn chằm chằm nhân vật số hai của Tiên điện, cưới to nói: "Một con chim thần, cường giả thứ hai của Tiên điện chuẩn bị trở thành món ngon rồi nè, lần này chắc chắn đã có thể gọi là cuộc đại hội đốt cháy đệ nhất thiên hạ chứ?"

Chính xác, nhiều nhân vật trọng lượng, nhiều cao thủ như vầy ở đyâ, nếu như đều bị nướng chín thì chắc chắn sẽ là chuyện khiếp sợ thượng giới!

Gọi là cuộc đại hội đốt cháy đệ nhất thiên hạ cũng không quá đáng!

Có thể tưởng tượng ra được, một khi truyền ra ngoại giới thì biểu tình của bọn họ khó có thể dùng bút để miêu tả được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trịnh Thanh Hùng
10 Tháng bảy, 2020 15:30
Full là convert. Còn phải dịch nữa mà
Hieu Le
07 Tháng bảy, 2020 17:48
khúc đầu đọc giống Thế Giới Động Vật
Twed
03 Tháng bảy, 2020 23:57
lúc còn nhỏ ánh mắt vô tội rồi thật thà chất phát đến đâu lớn hơn chút quậy kinh khủng. ko bik nó học ở đâu nhỉ..
ronkute
01 Tháng bảy, 2020 13:47
Tks bác, để mình bổ sung
Bao Vo
01 Tháng bảy, 2020 13:22
Truyện full rùi mà
Max diep
18 Tháng sáu, 2020 20:01
Ad ơi, thiếu chương 857
Hieu Le
16 Tháng sáu, 2020 09:46
ixvxx. ,,2
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 13:26
Thạch Hạo luyện chế Hoang Tháp ở chương nào vậy nhỉ các đạo hữu
Hieu Le
27 Tháng năm, 2020 13:23
thời đại thần thoại là thời đại có 9 thiên tôn sáng tạo ra cửu bí đấy, còn loạn cổ là thời đại của Hạo mà
Nguyễn Văn Chiến
22 Tháng năm, 2020 14:43
sao thằng này lớn 1 tí tính nó lại càng quái. càng nghịch vậy
ronkute
20 Tháng năm, 2020 06:30
Dạo này bận quá, k lên chương đc :(((
Phạm Đình Quỳnh
19 Tháng năm, 2020 17:09
Chờ bản mới nhất.
Danh Vô
07 Tháng năm, 2020 13:11
Lót dép chờ ae dịch giả up chương mới từng ngày :)))
Nguyễn Phúc
26 Tháng tư, 2020 22:56
Cảm ơn ae dịch giả đã dịch truyện.
Trịnh Thanh Hùng
26 Tháng tư, 2020 04:40
Truyện thì hay lôi cuốn. Mỗi tội thế giới rộng quá. Hạ giới tám vực. Thượng giới 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Cái nào cũng bao la bát ngát. Mơ hồ quá.
Trịnh Thanh Hùng
26 Tháng tư, 2020 04:38
Tôi chỉ thích đọc loại này. Độc đoán vạn cổ. Truyện hay và lôi cuốn. Có điều cha thần đông sáng tạo thế giới quá rộng lớn. Có quá nhiều thế giới tồn tại. Hạ giới tám vực. 3000 châu. Cửu thiên thập địa. Dị vực. Tiên vực. Giới hải. Mà thế giới nào cũng quá rộng lớn khiến ng đọc mơ hồ quá.
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:51
Mấy bố cứ bảo buff mà t thấy từ đoạn Bảy thần tuy không thua nhưng cũng nữa chết nữa sống. Tác đã muốn lập một nhân vật độc đoán vạn cổ để so sánh với main hay truyện sau mà cứ kêu buff :))
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:46
Thần Thoại là sau cùng mà mấy ông. Thời Đại Thần Thoại xong là tới thời đại của Thánh Khư. mạch truyện là Đế Lạc, Tiên Cổ, Thái Cổ, Thượng Cổ, Hoang Cổ, rồi nhiều kỷ nguyên nữa. Cái loạn cổ vẫn chưa nhớ được nằm ở giai đoạn nào
Hieu Le
25 Tháng tư, 2020 22:41
tôi cũng vậy. Lúc đọc độc chiến bảy thần khóc một lần. Lúc ở Biên Hoang bị giao cho dị vực khóc 1 lần. lúc lên Tiên Đế t lại khóc. mẹ kiếp thần đông
Lệ Thủy Thiên Tường
25 Tháng tư, 2020 20:40
chuẩn bn, không nói rõ mọi thứ bn ạ, mỗi khi sang cái ms thì kiểu chỉ tăng cường giả chứ k thay đổi nhìu lắm, khá mơ hồ, theo mk nghĩ khi sang một chỗ mới tác nên thêm nhiều tính năng ( với cả tác đổi nhanh quá k kịp thích ứng ) giống Đấu La Đại Lục ý bn, p2_ thì tăng hồn đạo khí, p3_tăng cơ giáp + Đấu khải + Hồn Linh, p4 tăng các hành tinh, có nhiều Thần cấp, công nghệ đổi mới, có tinh tế chỉ huy hệ, quan chỉ huy chiến hạm, tinh tế chiến cơ Dù sao truyện cx rất hay, cảm ơn nhóm dịch
Trịnh Thanh Hùng
25 Tháng tư, 2020 15:33
Truyện này của thằng cha Thần Đông sáng tạo thế giới to và rộng lớn quá khiến người đọc khá mơ hồ. Hạ giới tám vực đã kêu rộng lớn vô ngần rồi thì lại bị thượng giới 3000 châu khinh thường là lao tù. Rồi 3000 châu thì lại bị tu sĩ cửu thiên thập địa khinh thường tiếp. Rồi 9 đất 10 trời thì lại bị tu sĩ dị vực các kiểu khinh thường. Xong giờ lại đẻ ra thêm tiên vực lại rộng lớn các kiểu khinh thường nữa. Truyện thì hay mà thế giới thì hại não.
Danh Vô
24 Tháng tư, 2020 15:31
Gắng dịch xong truyện này anh em ơi. Cám ơn ae dịch giả nhé !
Hieu Le
21 Tháng tư, 2020 23:12
tôi cũng thế ông ơi :((
Trịnh Thanh Hùng
19 Tháng tư, 2020 00:30
Bên đấy là convert ông ơi
Lê Tuấn Đại
17 Tháng tư, 2020 17:37
Bộ này bên truyenfull dịch hoàn thành r cơ mà dịch không có tâm , bên này dịch có tâm cơ mà lâu vãi ra không ra chap mới
BÌNH LUẬN FACEBOOK