Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thơm quá, nước miếng của ta chảy ướt áo rồi nè!" Thiên Giác nghĩ ngửi ngửi rồi gấp gáp nói, tay nghề của Thạch Hạo vô cùng điêu luyện cho nên công việc nướng thức ăn vô cùng bài bản.

Những người khác nghe thế thì như ngất lịm, hiển nhiên nó với Thạch Hạo đều là những kẻ quen tay, thường xuyên đi cùng nhau nên khi bàn luận về những chuyện này rất 'chuyên nghiệp'.

Chỉ là, đám người bên trong điện đồng vô cùng tức giận không cách nào kìm nén được nữa, cho rằng bọn họ đều là thịt nằm trên thớt hết ư?

"Tiểu bối, ngươi khinh người quá đáng rồi đó!" Một vị giáo chủ tức giận quát lớn chỉ chỏ.

"Ta đang bắt nạt các ông đó thì sao, không phục thì lăn lại đây, ta sẽ tận tình chỉ dạy cách đốt cháy như thế nào!" Thạch Hạo lườm hắn, cơ bản không hề xem là chuyện to tát gì cả.

Trong mắt Thạch Hạo, phàm là những ai chung thuyền với Tiên điện đều chẳng tốt lành gì, đều là địch thủ của hắn, trên thực tế đều là như vậy.

Trong đám người này chẳng hề có kẻ thiện lương nào, phó giáo chủ của Thiên quốc, sinh linh của Ma Quỳ viên, bộ xương khô của Minh thổ cùng với người của Kim gia Vương gia, tất cả đều là tử địch với hắn.

"Tức chết đi mà!" Ông lão kia sôi máu, ước ao có thể một tát vã chết hắn, thế nhưng thật sự không dám một mình xông lại.

HIện giờ ai mà chẳng biết, sự mạnh mẽ của Hoang đã truyền khắp cửu Thiên thập Địa, bách chiến bất tử ở Biên hoang, sức chiến đấu một thân không một tên đồng đại nào có thể sánh được, hiện giờ ngoại trừ Chí tôn ra thì không ai có thể kiềm chế được.

Mà trong khu vực này lại đang áp chế đẳng cấp, nếu như luận chiến cùng cấp thì phỏng chừng tới cả Chí tôn cũng sẽ chết oan mất.

"Thật là thơm, ai đang bị nướng chín thế?" Tào Vũ Sinh nhìn vào bên trong.

"Nghiệp chướng, các ngươi muốn chết mà!' Nhân vật số hai của Tiên điện u ám mặt mày nói, hắn tức giận tới cực điểm, chuyện này vô cùng nhục nhã với bọn họ.

Hơn nữa lại còn do Hoang làm nên, nếu như là đại hung khác của hạ giới thì hắn sẽ chấp nhận rằng mình không may mắn, thế nhưng lại do chính thiếu niên Thạch tộc mà hắn nhận định đã bị phế bỏ.

Dưới cái nhìn của hắn, đây là tù nhân của bọn họ, từng bị Chân Tiên của điện mình hung hăng trấn áp và phế đi một mạch này, hiện giờ lại dám phản công nên không thể chấp nhận được.

"Chu cha, còn dám la hét nữa à, thêm chút lửa nữa nào!" Tào Vũ Sinh hô lên.

"Để ta, để ta, để cho ta!" Xa xa có một tiểu cô nương tóc bạc tưng tưng nhảy về nơi này.

Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc màu bạc phát sáng xõa tận eo nhỏ, cặp mắt hồng ngọc rạng ngời, đây chính là Thái âm ngọc nhỏ, đã nhiều năm trôi qua thế nhưng dung mạo bất biến, trước sau vẫn giống như là một đứa bé nhỏ.

"Đốt lửa thì cứ để cho ta, nguyên liệu nấu ăn hảo hạng như vầy sao thiếu phần ta được chứ." Thỏ nhỏ hét lớn đồng thời bỏ thêm vài khúc củi nữa.

Yêu Nguyệt công chúa, Trích tiên chỉ biết hai mắt nhìn nhau, cảm thấy đội hình này rất không bình thường, rất gian ác, một con thỏ nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu như vầy mà cũng la hét giành phần.

"A..."

Bên trong điện đồng có người hét lớn, bởi vì Xích Long, Thạch Hạo, Thiên Giác nghĩ chân tay chẳng ngừng nghỉ, ánh lửa hừng hực, tất cả đều là đạo hỏa tràn vào và bao trùm mấy người trong cung điện.

Cũng không phải là ảo giác, dù cho là đang ở Hư Thần giới thì hương thịt nướng đậm đà không ngừng lan tỏa.

"Vô lượng thiên tôn, lão phu liều mạng với ngươi!" Có người gào thét.

Thạch Hạo đáp trả với dáng vẻ trịnh trọng, nói: "Vô lượng thiên tôn, lão già, ông cứ phóng ngựa tới đây xem nào!"

"Hoang, ta chửi tổ tông tám đời nhà ngươi!" Vị giáo chủ này nổi giận chửi ầm lên, chẳng hề để ý tới phong độ, hoàn toàn khác với khi chất ngày thường.

"Đốt nào!" Thạch Hạo đáp lại hai chữ.

"Ông nội nhà ngươi, Hoang, ta @#$%..." Những giáo chủ ra vẻ đạo mạo trong điện đồng nổi cơn giận dữ, có người không ngừng mắng lớn.

Thanh Y, Trường Cung Diễn, Trích tiên, Yêu Nguyệt công chúa đều há hốc miệng và cảm thấy ngoài ý muốn, ngày thường đều là những giáo chủ có khí độ trầm ổn, điềm tĩnh tự nhiên, phong thái cao nhân thế nhưng hôm nay miệng lưỡi còn lợi hại hơn bà bán cá, chửi bới vô cùng hăng say.

Hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của mọi người!

"Hoang, ta chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi, ngươi độc ác như vầy không sợ báo ứng ư?!"

"Tên khốn khiếp Thạch tộc kia, ngươi sẽ chết không tử tếđâu, sinh con trai không hậu môn, lão phu dù cho có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi, ta liều mạng với ngươi!"

...

Cả đám người xắn ống tay áo chửi bới, ai cũng hận thấu xương Thạch Hạo, ánh mắt u ám không ngừng nguyền rủa, tất cả đều tức giận tới cực điểm, không cách nào chịu nổi hình phạt này.

Nguyệt Thiền cũng không nói gì cả, lấy tay day day trán, đây đều là một nhóm tiền bối 'đức cao vọng trọng' ư? Người đàng hoàng như Trường Cung Diễn cũng co giật nơi khóe miệng, tin chắc mình không có nghe lầm.

Đám người trẻ tuổi nơi đây chẳng còn gì để nói nữa, đám lão già này mắng người rất hung, từ trước tới nay vẫn chưa từng thấy qua dáng vẻ như vầy của bọn họ.

Đương nhiên, bọn họ cũng có thể hiểu được, gặp phải sự diễn xuất khốn nạn như này của Hoang thì ai mà không nổi điên chứ, việc này không chỉ ép người vào con đường cùng mà còn đang cười nhạo và sỉ nhục.

Trước giờ gặp qua hành động thiêu đốt này ư? Đốt cả một ổ giáo chủ!

"Ông mới khốn nạn đó, cả nhà các ông mới khốn nạn đó..."

Người khác thì đứng xem trò vui đồng thời cảm thấy kỳ quái, thế nhưng Thái âm ngọc thỏ lại tỏ vẻ khiêu khích, tiểu cô nương này có gương mặt tinh xảo và xinh đẹp, quốc sắc thiên hương thế nhưng khi chửi người thì cũng rất là tàn nhẫn.

Một đám người chẳng biết nói gì nữa, dáng vẻ xinh đẹp thế nhưng khi chửi bới thì lại rất thâm độc, ngay cả tên Tào mập miệng rộng cùng với Thiên Giác nghĩ nóng tính cũng chỉ biết nhìn nhau, bái phục chịu thua.

"Các ngươi..." Có người gầm nhẹ đồng thời quyền phong mãnh liệt đập tới.

Đáng tiếc, đều vô dụng cả, cũng không cần Thạch Hạo ra tay mà chỉ cần Xích Long giương mắt thì một con chân long vẫy đuôi đánh tan nắm đấm đang lao tới kia.

"Sao lại hạ lửa thế, chính là lão ta, nướng cũng gần đạt rồi đó, nửa sống nửa chín, giờ thêm chút lửa để nhầm nhừ là ổn, chụp lão ta tới đây." Thạch Hạo răn dạy.

"Đồng ý!" Xích Long cúi đầu nhẫn nhịn, hắn dùng một trảo chặn đứng đường lui đồng thời nắm chặt lại.

"Chư vị chớ có khách sáo nhé, ta mời khách, cứ việc ăn uống thả ga, ăn là phải ăn miếng lớn, uống là phải uống cạn ly rượu đầy, như vậy quá thoải mái đúng không?" Thạch Hạo bắt chuyện với đám người xung quanh, dùng thần lực vô lượng kéo một tảng đá từ đằng xa lại, bởi vì bên dưới là đầm lầy màu máu nên ngồi xuống rất là bất tiện.

"Quá nhục nhã mà!" Có người hét lớn trong điện đồng.

"Hình người, ta ăn không được." Thái âm ngọc thỏ nói.

"Đây là truyền thống, ta cũng ăn không vô !" Thạch Hạo gật đầu.

"Hừ, xem thử có ai không phải hình người không, cái nào nào, để ta lựa thử xem sao." Thiên Giác nghĩ nói.

Những người khác nghe thế thì đều lộ vẻ y chang nó, đám người này đều là những kẻ chuyên làm điều bậy, cho nên rất chú trọng tới những vấn đề này.

"Chính xác, đồ nhi của ta mang về một con ma cầm, rất thích hợp để nướng đó!" Thạch Hạo nói.

Sau đó, hắn dùng một tát đập cho vị giáo chủ này u ám mặt mày và hiển lộ ra bản thể, dùng tam mụi chân hỏa nhấn chìm lấy.

"Không nhổ lông luôn hả?" Tào Vũ Sinh hỏi.

"Hừ, hơ cho cháy sạch đám lông này, giao cho ngươi đó." Thạch Hạo ném cho Tào Vũ Sinh đồng thời nói đầy chân thành: "Gần đây ta không sát sinh."

Không sát sinh ông nội ngươi! Rất nhiều người muốn nói như thế, tới nước này mà còn giả vẻ thánh nhân, quá bỉ ổi.

Tào Vũ Sinh cũng trợn tròn mắt thế nhưng vẫn nhanh tay nhận lấy, phụ trách công việc này.

Sau nửa canh giờ, một đám người đang ngồi bên trên tảng đá lớn đều tấm tắc khen ngợi, mùi vị rất là ngon.

"Ấy da, thơm quá đi nha, tay nghề của tảng đá xấu xí này vẫn quá đỉnh, thức ăn như vầy sao không khen được chứ." Thái âm ngọc thỏ nhai ngấu nghiếng, dáng vẻ đầy hưởng thụ.

"Tay nghề vẫn như trước, hương vị vẫn như trước, mùi thịt cũng như trước, không hổ là Vương đốt lửa - Hoang!" Đây là lời ngợi ca của Thiên giác nghĩ.

"Tài năm xuất chúng, chúng ta quả là vương giả mỹ thực mà!" Tào Vũ Sinh giả vờ thâm trầm nói.

Đám người như muốn ngất xỉu, mấy tên này quả là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vậy mà có thể nói ra những lời ngợi ca như vầy?

Thanh Y, Yêu Nguyệt công chúa tuy rằng đang oán thầm thế nhưng cũng ăn không ít, nếu như không phải có nhiều người thì khả năng đã không giữ lại hình tượng thục nữ của mình rồi.

"Dù cho tu vi của ta có bị phế bỏ đi chăng nữa thì ở hạ giới cũng không thể chết đói được, ít nhất tay nghề siêu tuyệt thiên hạ này vẫn còn, đúng không?" Thạch Hạo ra vẻ tự luyến, không ngừng mèo khen mèo dài đuôi.

Đám người lộ vẻ khinh bỉ.

"Hoang, chung quy ngươi cũng sẽ bị phế mà thôi, ta rất là vui đó!" Có giáo chủ trong điện đồng mang theo khoái ý nói.

Hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, dù gì cũng đã không có kết quả tốt đẹp rồi thì không bằng sảng khoái trêu ngươi Thạch Hạo.

"Ta cũng rất vui khi kẻ kế tiếp là ông!" Thạch Hạo tóm lấy hắn, hai người cơ bản không hề chung một cấp độ, Thạch Hạo đã vượt qua cực cảnh rất nhiều, có thể nói là vô địch.

"Đây là một con Hống, chính xác, ta vẫn luôn thèm khát bộ tộc này, hôm nay lại tự dưng đưa tới cửa nữa chứ." Tào Vũ Sinh cười ha hả nói.

"Cũng không cần phải nướng từng con một, nướng một lần cho sướng." Thạch Hạo tự mình động thủ.

Bịch, hắn chụp lấy phó giáo chủ của Thiên quốc, kết quả đây lại là sinh linh nửa người nửa thú nên khiến hắn tức giận không thôi, một chưởng đánh gục ném vào trong đầm lầy.

"Chính là ông rồi!" Thạch Hạo ép tới trước nhìn chằm chằm nhân vật số hai của Tiên điện, cưới to nói: "Một con chim thần, cường giả thứ hai của Tiên điện chuẩn bị trở thành món ngon rồi nè, lần này chắc chắn đã có thể gọi là cuộc đại hội đốt cháy đệ nhất thiên hạ chứ?"

Chính xác, nhiều nhân vật trọng lượng, nhiều cao thủ như vầy ở đyâ, nếu như đều bị nướng chín thì chắc chắn sẽ là chuyện khiếp sợ thượng giới!

Gọi là cuộc đại hội đốt cháy đệ nhất thiên hạ cũng không quá đáng!

Có thể tưởng tượng ra được, một khi truyền ra ngoại giới thì biểu tình của bọn họ khó có thể dùng bút để miêu tả được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
anhtuanngoc
29 Tháng mười một, 2021 22:22
thức hải cứ để Hán Việt còn dịch là biển ý thức làm gì
Dothihiep
19 Tháng mười một, 2021 19:29
Sau Tru Tiên chẳng có ai dịch hay dc như vậy, Tru Tiên 2, rồi rất nhiều truyện hay khác, dịch y chang cổ tích việt nam hoặc mấy cái kiểu đô thị hiệp, dài lê thê, chẳng có gì thú vị, đọc lại cổ hiệp của Kim Dung, Cổ Long đỡ ức chế hơn nhiều,
ronkute
18 Tháng mười một, 2021 23:03
Cảm ơn bác, tầm 1-2 năm nữa sẽ full thôi :v
annguyen66
18 Tháng mười một, 2021 23:03
trong tg đợi chắc mình phải cày bộ già thiên quá :)))
ronkute
18 Tháng mười một, 2021 23:03
Cái này mình chịu đó :((
annguyen66
18 Tháng mười một, 2021 22:55
đây là bộ truyện chữ của tq đầu tiên mà mình đọc mình rất thích cách dịch của bác tuy có vài chỗ dịch hơi kì :))) trước mình toàn nghe bên truyenaudio vì bên đó có giọng AI nghe êm nhất luôn k thấy web nào có cho đến tầm chương 1600 thì toàn dịch cv nên phải tìm vào ttv để tìm đọc tiếp mà tiếc là bác mới dịch tới hơn chương 1k7 à mà với tốc độ đọc của mình không biết được 1 tuần k nữa mình bắt đầu đọc bộ này từ đầu tháng 9 tới h cũng hơn 3 tháng r mình đành phải đợi đến khi nào bác dịch full r mình đọc 1 lần cho sướng :)) hy vọng bác có thể hoàn thành bộ này trước năm nay
Tien@
17 Tháng mười một, 2021 21:47
Cảm ơn nhóm ad đã dịch mình hóng bản dịch của bộ này lâu lắm rồi hazz!!! Cuối cùng cũng đx thoả mãn
Tien@
17 Tháng mười một, 2021 21:47
Cảm ơn nhóm ad đã dịch mình hóng bản dịch của bộ này lâu lắm rồi hazz!!! Cuối cùng cũng đx thoả mãn
duylegacy1
17 Tháng mười một, 2021 16:56
sao hiển thị là 1770 chương mà ở đây mới có 1752 chương nhỉ ae ơi
ronkute
15 Tháng mười một, 2021 20:51
Kết cục cực kỳ buồn, bạn bè người thân người thương đều chết sạch, còn cũng chỉ là nhớ nhung sầu thảm buồn tủi mà thôi
ronkute
15 Tháng mười một, 2021 20:48
Chắc k hợp gu với bác rồi
Người qua đường a
15 Tháng mười một, 2021 19:06
truyện dịch chán. sau khi cố 99 chương mình đã từ bỏ
Hieu Le
13 Tháng mười một, 2021 23:31
Kết truyện gần như chết hết. Vợ con, ae bạn bè, liễu thần.. nvc thành đế phong ấn toàn tg rồi rời đi
ronkute
13 Tháng mười một, 2021 18:04
Mấy nay mình bận quá k lên chương đc, bác cứ từ từ nhịn thuốc nhé
Hieu Le
13 Tháng mười một, 2021 16:10
Ad có thể ra nhanh nhanh không huhu mình hóng quá
ronkute
07 Tháng mười một, 2021 19:02
Bác kt tin nhắn nhé
Bodayconcho
07 Tháng mười một, 2021 07:48
cvter ơi inb mình với
qiye1997
06 Tháng mười một, 2021 17:39
Danh từ nên để hán việt nha ad! Một là tôn trọng tác giả hai là nhiều từ dịch thuần việt quá nó ko được phù hợp với bối cảnh truyện
Nguyễn Huyền Trang
04 Tháng mười một, 2021 22:03
Đói truyện thì phải đi lần chứ sai haizz
ronkute
04 Tháng mười một, 2021 07:16
Lâu quá quên mất, để chiều mình sửa lại những chương vừa rồi
LE Blind
04 Tháng mười một, 2021 00:47
Like
anhtuanngoc
02 Tháng mười một, 2021 19:03
những chương đầu vẫn để tiểu Thạch đến giờ lại dịch thành hòn đá nhỏ. Biệt danh em nghĩ như tên riêng nên để Hán Việt
dathoi1
31 Tháng mười, 2021 03:45
Đâu cũng thấy
forzerfor
30 Tháng mười, 2021 21:46
mong bro có thể bỏ tgian để end sớm bộ này ạ chứ tơi' quá mà qua mấy trang khác đọc thì vừa phí tgian mà vừa load não em chịu ạ :( chắc em dừng chờ ra full rồi em lại chiến chứ cứ vầy chịu
ronkute
27 Tháng mười, 2021 21:49
K bạn nhé
BÌNH LUẬN FACEBOOK