Khối xương màu vàng lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy, phù văn ở phía trên rực cháy, cũng không phải là những chữ nhỏ lít nhít mà chỉ là một ký hiệu óng ánh đến lóa mắt.
Nhóc Tỳ giật mình, đây là một khối bảo cốt nguyên thủy, không biết vì nguyên nhân gì mà phù văn không ẩn vào trong và biến mất, vẫn còn duy trì ở bên ngoài như chờ đợi người khác đến tìm hiểu.
Bình thường, sau khi bảo cốt rời khỏi thân thể một thời gian không quá dài thì phù văn của nó sẽ ẩn đi, lúc này vẫn có thể làm thành bảo cụ thế nhưng rất khó để tìm hiểu.
Khối kim cốt này được truyền xuống từ thời Thượng Cổ, vì sao những áo nghĩa phức tạp kia lại không biến mất, vẫn như trước in dấu trên khối xương? Rất là hiếm thấy!
Nhóc Tỳ hết sức kích động, mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, muốn nhào về phía trước, sức mê hoặc của khối phù cốt này đối với nó quá lớn, chắc chắn sẽ giúp cho bảo thuật của nó lột xác, tăng nhanh như gió!
"Dục tốc bất đạt, mặc dù cháu có thiên phú hiếm thấy thế nhưng tu hành quá nhanh, vẫn nên cố gắng rèn luyện thêm chút nữa." Dây leo già vẫn chưa đưa mảnh xương màu vàng này cho nó.
Nhóc Tỳ lấp tức sốt sắng, một môn bảo thuật trấn giáo ở ngay trước mặt, thức ăn đưa tới tận miệng thế nhưng đột nhiên lại biến mất, cái cảm giác này rất khó chịu.
"Trước tiên cháu nên củng cố một phen cái đã, sau đó tu luyện theo khối bảo cốt này cũng không muộn." Tế Linh nhắc nhở, không nên gấp gáp cầu thành làm chi.
"Thế củng cố như thế nào ạ?" Nhóc Tỳ trơ mắt nhìn, thất vọng tràn trề.
"Tu tập bảo thuật cần nhất chính là thông hiểu đạo lý, phải nắm rõ hoàn toàn, phải biết uy năng của nó như thế nào, cũng chính là lý giải những bản chất vốn có của nó. Cháu đã làm một việc rất tốt, dung hợp hai loại bảo thuật lại với nhau thế nhưng vẫn có chút vận may nằm trong đó, vẫn không tính là thông suốt hoàn toàn."
Tế Linh chỉ điểm, muốn cho nó biết đừng nên cố chấp tìm hiểu bảo thuật mà phải thực sự lý giải cho được những ý nghĩ chân chính của phù văn, diễn biến ra được các loại biến hóa của bảo thuật, đây mới chính là hiểu rõ.
Trên thực tế, có rất nhiều người mặc dù nắm giữ được những bảo thuật mạnh mẽ thế nhưng vẫn không thể nào biết được sự huyền bí của nó, chỉ là rập khuôn triển khai theo mà thôi.
Tế Linh nói như thế căn bản là không đủ, muốn trở thành chí cường giả, nhất định phải hiểu rõ cái cơ bản, hiểu rõ mỗi một điểm nhỏ bé nhất của bảo thuật, phải chân chính thông hiểu toàn bộ biến hóa của nó.
Giống như phải tìm tòi cho rõ ràng quá trình tạo nên môn bảo thuật này, phải lý giải hết thảy bí mật như vậy mới được coi là tìm hiểu chân chính, chỉ có như vậy mới có thể sinh ra những lột xác càng mạnh mẽ hơn!
"Tiền bối, cháu đã hiểu rồi!" Nhóc Tỳ lâu nay vẫn đi theo chiều hướng này, chỉ là không có đi đến cuối đường mà thôi, nó cần phải tìm hiểu một lần nữa, lý giải càng thêm triệt để hơn.
Cứ như vậy, nó bắt đầu chìm vào một lần ngộ pháp mới, tập trung toàn tâm toàn ý, chìm đắm vào trong phù văn của tộc chim Bằng hơn nửa tháng, lý giải những huyền bí ở trong đó.
Trong thời gian này, lúc thì nó ở trong Tàng Kinh các, lúc thì ngồi xếp bằng nơi Tế Linh, còn những nơi khác khó có thể nhìn thấy thân ảnh của nó, nó gần như vong ngã.
Vì để hiểu rõ hơn về pháp môn của Bằng tộc nên Nhóc Tỳ đã vào trong Tàng Kinh các mượn rất nhiều cốt thư, mất ăn mất ngủ, tập trung tinh khí thần vào trong đó.
Vị lão tổ canh cửa kia gật đầu, lần này cũng chẳng nói năng gì mà lại trực tiếp chọn và đưa tới cho nó một đống cốt thư lớn, tất cả đều có liên quan đến chim bằng.
Đảo mắt, lại nửa tháng trôi qua, ngoại trừ việc tìm hiểu phù văn Bằng tộc thì Nhóc Tỳ còn tìm hiểu những pháp môn của các loài chim khác, suy luận, lý giải càng thêm triệt để.
Cuối cùng, nó cảm thấy như mình đã hiểu rõ toàn bộ, tối thiểu là những phù văn này đều có thể hiểu rõ ràng, thậm chí có thể diễn biến và khai sáng ra những phù văn tương tự như thế.
Trông thấy kết quả này, lão tổ canh cửa ngơ ngác thẫn thờ, nhìn nó tràn đầy khó tin, đúng là một tiểu quái vật mà, thế gian hiếm thấy.
Xem tất cả các loại cốt thư của Bằng tộc, Nhóc Tỳ cảm thấy mình phảng phất như hóa thành một con Thần Bằng, hai tay rung lên, ánh sáng vàng lưu chuyển hóa thành cánh thần, như muốn bay lên tận trời cao.
Hiển nhiên, sau khi dung hợp quán thông, môn bảo thuật này trở nên cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ, đã vượt xa trước kia, nởi vì nó đã hòa trộn rất nhiều phù văn cốt thư vào với nhau.
Đến đây, từng điểm nhỏ, tất cả những biến hóa đều nắm rõ trong lòng, Nhóc Tỳ đã hiểu rõ hết thảy những ghi chép bên trong các quyển cốt thư này.
Vù một tiếng, khi ở trong Tàng Kinh các nó rơi vào một cảnh tượng ngộ đạo rất kỳ diệu, đặt thần nguyệt màu vàng vào trong một tòa Động Thiên, bên trong đang thai nghén một con Ma cầm.
Trong miệng núi lửa những dòng 'Dung nham' từ từ dâng lên, thần nguyệt màu vàng biến thành một quả trứng, trên bề mặt dày đặc phù văn màu xanh, vô cùng đáng sợ và mạnh mẽ, không ngừng nhấp nhô bên trong miệng núi lửa, chỉ trong nháy mắt liền có thể lấy ra.
Đây là biểu hiện khi lĩnh ngộ môn bảo thuật này đến cực hạn, được Động Thiên tẩm bổ, có thể được cho là kinh người!
Một tòa Động Thiên tẩm bổ cho một tấm phù văn, thai nghén ra một bảo thuật chí cường, nếu như lúc cần thì uy năng mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải run sợ, có thể quét ngang chư địch.
Khi Nhóc Tỳ chớp mắt, một con Thần Bằng từ trong Động Thiên lao ra đứng sừng sững bên cạnh nó, thần dị và khủng bố cực kỳ.
"Nếu như có một ngày, mười Động Thiên đều được mở, mỗi một Động Thiên thai nghén ra một tấm phù văn chí cường, tương ứng với mười đại chim thần hung thú mạnh nhất Thái Cổ, như vậy thì mạnh mẽ ra sao?" Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng bên dưới cây Hồ Lô khẽ nói, vô cùng chờ mong.
Tế Linh yên lặng, cơ bản không thể nào làm được chuyện này.
"Mười đại bảo thuật nguyên thủy mạnh mẽ nhất, chỉ cần đạt được một trong số đó, đồng thời chân chính lĩnh ngộ triệt để thì đủ khả năng ngạo thế bát hoang, ngay cả Thần cũng phải run rẩy, trên trời dưới đất mình ta vô địch!"
Dựa theo từng lời nói của Tế Linh, chỉ cần chiếm được một trong những bảo thuật chí cường đó là đủ lắm rồi, như vậy thì đã được lợi cả đời. Bởi vì, dù mở ra mười Động Thiên thì cũng không có cơ hội chứa đựng thập cường bảo thuật Thái Cổ, không người nào nghịch thiên như thế cả.
"Haizz!" Nhóc Tỳ thở dài, chuyện quá xa vời, thập cường thời Thái Cổ hình như đã mất sạch từ lâu, đừng nói mười loại, ngay cả một loại cũng khó tìm thấy rồi.
Việc hiện tại mà nó cần phải làm đó là, nỗ lực khôi phục lại môn bảo thuật Côn Bằng chân chính này, đây chính là một trong các môn đó, trời mới biết được đến năm nào tháng nào mới có thể tiếp cận, có một kết quả nữa.
"Tiền bối, cháu đã chân chính thông hiểu đạo lý rồi, cháu còn cảm thấy mình như là một con chim đại bằng, hiểu rõ mỗi một loại biến hóa của phù văn, triệt để hiểu rõ."
Nhóc Tỳ muốn khối kim cốt này, mà lúc này đã qua một tháng rồi, với thiên tư kinh người của nó thì đã hiểu được toàn bộ rồi, bản thân gần như sắp hóa thành một con Thần Bằng hình người.
"Có thể." Tế Linh gật gật đầu, đồng thời nhắc nhở nó, khi tìm hiểu khối kim cốt này thì tốt nhất mỗi ngày nên đọc một vài kinh thư, như vậy càng được nhiều chỗ tốt hơn.
"Cháu đã rõ!" Nhóc Tỳ gật đầu, mấy ngày nay đã xem qua rất nhiều kinh văn và phù nghĩa, thân thể càng ngày càng thoải mái, vô cùng ấm áp, không có cố gắng đột phá thế nhưng huyết nhục dường như đang tiến hóa, hoạt tính được tăng cường, trình độ phù văn càng thêm thâm hậu.
Nó cầm bảo cốt màu vàng nơi tay, vô cùng vui sướng, hồi tưởng lại những điều đã trôi qua trong quá khứ sau đó lại tiếp tục bắt đầu công việc tìm hiểu và nghiên cứu.
Rất nhanh, nó lấy làm kinh hãi, lộ ra vẻ khó mà tin nổi, kinh ngạc nói: "Đây không phải là bằng cốt*?"
(*): Xương của chim đại bằng.
Cuối cùng nó cũng minh bạch, vì sao dây leo già lại bắt nó hiểu triệt để một môn Bằng thuật. Sau đó mới tìm hiểu khối cốt này, bởi vì nó hoàn toàn khác nhau, đây chính là một khối xương của Côn Bằng!
Vừa mới tìm hiểu, nó cảm giác có một luồng khí tức đáng sợ, dường như thấy một con cá dài mấy vạn dặm vọt trên mặt biển, sau đó hóa thành một con Đại Bằng bay thẳng lên chín vạn dặm, hùng vĩ kinh người.
"Cho nên mới nói, lai lịch của khối kim cốt này không hề nhỏ, đủ để so sánh với thần thông trấn giáo của Bổ Thiên các." Tế Linh nói.
"Nó là xương Côn Bằng?" Nhóc Tỳ kích động, dùng sức nắm thật chặt khối xương màu vàng này, bởi vì chuyện này quá mức kinh người, chính là mục tiên nó đang nhắm tới.
"Không phải, đây chỉ là hậu duệ của nó mà thôi." Tế Linh lắc đầu.
Nhóc Tỳ thoải mái, thập cường Thái Cổ làm sao có thể lưu lại bảo cốt cơ chứ, nếu như thật sự ở nơi này, Bổ Thiên các sớm đã bị phá hủy rồi, dây leo già cũng bảo vệ không được. Bởi vì chư thần cùng với tất cả sinh linh của Thần Sơn Thái Cổ sẽ tự thân tới nơi đây để cướp đi rồi.
Dù vậy, đây cũng chính là một khối bảo cốt vô giá!
Nhóc Tỳ rất vui, thu hoạch ngày hôm nay quá lớn, đây chính là một khối xương của di chủng chí cường. Có thể làm vật so sánh cho một bảo thuật mà nó mới ngộ ra.
"Ta phải lý giải thật thấu đáo, tái hiện lại Côn Bằng thuật!" Nó khẽ nói.
Nhóc Tỳ trở lại Bổ Thiên các đã được ba tháng, vẫn một mực cố gắng tu hành mà cây dây leo già cũng đã 'Thức tỉnh' được một tháng. Trong lúc này, ở bên ngoài phát sinh rất nhiều chuyện.
Đầu tiên chính là Đại Hoang bị chấn động, cổ quốc sôi sục. Việc Tế Linh của Bổ Thiên các tái sinh làm cho rất nhiều người giật mình, không ai nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này.
Thứ hai, sóng lớn dâng trào, các nơi không còn yên tĩnh nữa, dường như có chuyện gì đó sắp phát sinh, có người nhìn thấy bóng người giống như Thần vụt ngang bầu trời, tỏa ra những hào quang vạn trượng.
Trong lúc này, rất nhiều đệ tử của Bổ Thiên các đều phấn chấn, vô cùng tự tin, cảm thấy môn phái này sẽ càng ngày càng lớn mạnh, quân lâm một phương.
Mà trong bóng tối, Các chủ và một vài cao tầng mặt mày đều ủ rủ, bọn họ tự nhiên biết được những lời nhắc nhở của Tế Linh, bọn họ biết được tình huống thật sự, chuyện này quả là một đại họa.
Trong bóng tối, Các chủ và những vị cao tầng bắt đầu bí mật hành động, tính toán thật chuẩn xác, nếu không thời điểm đó mà tới thì đại nạn lâm đầu.
Nửa tháng trước, Thạch Nghị trở về muốn gặp Nhóc Tỳ, có thể vào lúc đó nhóc siêu quậy vẫn đang mất ăn mất ngủ, toàn tâm toàn ý nghiên cứu bảo thuật Bằng tộc nên không biết.
Cuối cùng, bọn nó cũng thoáng gặp nhau thế nhưng cũng không phải đối mặt chân chính. Bởi vì, mấy ngày trước, Thạch Nghị đã thành công bước vào trong Thánh viện Thượng Cổ, tạo ra một chấn động mạnh mẽ.
Tất cả mọi người đều giật mình, cũng không biết đã bao năm rồi mới có người tiến vào. Mội khi tiến vào, chỉ cần không có chết trẻ thì tương lai nhất định sẽ trở thành Thánh nhân.
Đặc biệt người như Thạch Nghị, trời sinh Trùng Đồng, xưa nay hiếm thấy, chắc chắn vượt qua các bậc tiền bối, rồi có một ngày sẽ trở thành một Thần Vương cất bước trên thế gian.
Sáng sớm, ánh bình minh ấm áp, Nhóc Tỳ đứng dậy dưới dây leo già, vẻ mặt hồng hào, tinh thần sung mãn, chỉ mới nghiên cứu một đêm thôi mà nó thu hoạch được rất nhiều thứ.
Mấy ngày nay, nó không ở trong Tàng Kinh các thì ở đây, rất ít khi về chỗ ở của mình, cả ngày đều chìm đắm trong thế giới phù văn.
"Rất lâu không gặp Thanh Phong rồi, phải đi xem đệ ấy như thế nào đã."
Nó đón lấy ánh bình minh, đạp lên những làn sương sớm muôn màu muôn vẻ, tâm tình khoan khoái, đi ra khu cấm địa nhằm thẳng về chỗ ở của mình.
"Mới sáng sao lại có nhiều người ghê vậy?" Nhóc Tỳ kinh ngạc, lâu rồi không có trở về, không biết đã phát sinh những chuyện gì.
Nó hỏi thăm những người xung quanh đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần, lại biến mất một thời gian dài như vậy." Tên này là một đệ tử mới nên cũng biết nó, nhỏ giọng nói: "Người của Trục Lộc thư viện tới, muốn luận bàn và giao lưu với chúng ta, haizz!"
"Thở dài cái gì hả, không phải là chuyện tốt hay sao?" Nhóc Tỳ không rõ.
"Tốt đẹp cái beep, ngươi không biết thôi, hôm qua chỉ có một người bên đối phương lên sàn mà hạ gục cả một đám người bên phía ta, thua rất thê thảm." Mặt mày hắn đầy ủ rủ.
"Lợi hại như vậy luôn?" Nhóc Tỳ kinh ngạc.
"Nữ chiến thần của Trục Lộc thư viện dẫn theo hơn mười đệ tử khác tới đây, chỉ mới một người lên sàn thì đã đánh bại cả đám chúng ta, ra tay lại rất nặng, không ít người đứt gân gãy tay."
Nhóc Tỳ kinh ngạc, Trục lộc thư viện lại mạnh như vậy sao? Bổ Thiên các vậy mà chẳng ai là đối thủ.
Sau đó không lâu, nó nhìn thấy Hùng Phi và Trác Vân trưởng lão. Trục Lộc thư viện cũng không đơn thuần đến đây để luận bàn, mà chủ yếu còn muốn bái kiến Tế Linh nữa.
"Đây là muốn thăm dò thực hư hay sao?" Tâm thần Nhóc Tỳ tập trung cao độ.
Thế nhưng, mặc dù Trục Lộc thư viện và Bổ Thiên các có cạnh tranh đi nữa cũng không thể coi là tử địch được, đến tìm kiếm như vậy, lẽ nào họ cũng linh cảm được đại loạn sắp tới hay sao?
Nhóc Tỳ rời khỏi nơi đây, đi tới Thiên Tài doanh, vừa mới tới thì liền nhíu mày, một bên hồ nước có không ít vết máu, những căn nhà gỗ được xây men theo bờ hồ thi thoảng lại vang lên những tiếng gào đau đớn.
Hiển nhiên, nơi đây từng xảy ra chiến đấu, có không ít người bị thương nặng, ngay cả máu cũng nhiều như vậy đủ thấy trận chiến đó khốc liệt đến cỡ nào.
"Thanh Phong!" Nhóc Tỳ kêu lớn, sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tiếng cót két vang lên, rất nhiều phòng ốc mở ra, nhiều thiên tài xuất hiện, khi nhìn nó tất cả đều lộ vẻ khác thường, tên nhóc hung tàn đã đến!
"Tiểu ca ca!" Thanh Phong xuất hiện, rất may là không hề hấn gì. Thế nhưng, xung quanh không ít người đều quấn băng vải, thương tích toàn thân, đặt biệt là Chu Vũ Hào quấn băng toàn thân cứ như bánh chưng di động, nhe răng nhếch miệng, thỉnh thoảng còn gào lên vài tiếng.
Nhóc Tỳ lúc này vui vẻ, tên mất dịch này cuối cùng cũng gặp xui xẻo, tại sao mỗi lần nhìn thấy thì hắn đều thê thảm như vậy chứ, mình đã đánh hắn vài lần, vừa mới dưỡng thương tốt một thời gian thì lại bị người khác đánh thành ra như vậy.
Nhóc Tỳ đảo qua những người khác, nụ cười chợt thu lại, bởi vì thương thế của bọn họ rất nặng, có người đứt gân gãy xương, nếu như chỉ là luận bàn thì ra tay quá tàn nhẫn rồi.
Trước đây, Nhóc Tỳ cũng thường tới đây, sớm đã trở thành bằng hữu với những người này, hiện tại thấy bọn họ sắc mặt tái nhợt, một thân thương tích thì không sao chịu được nữa.
"Đây là luận bàn và giao lưu hảo hữu với nhau sau, ra tay nặng thêm tí nữa là tàn phế rồi!" Nhóc Tỳ nói.
"Chúng ta đã đi mời người, để cho Vũ Phong sư huynh, Tiêu Thiên sư đệ từ chỗ mấy lão quái vật kia trở về rồi." Có người mở miệng.
"Người kia thật đáng sợ, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi mà một thân tu vi cực kỳ mạnh mẽ, sử dụng bảo thuật càng thêm kinh người, lấy chim đại bằng trấn áp tứ phương."
Nhóc Tỳ sau khi nghe thấy thế thì hơi động, nó cũng tu luyện loại bảo thuật như thế này, hiện tại đang dần chuyển biến thành Côn Bằng, tự nhiên rất muốn gặp người kia.
"Thực sự đáng ghét, sau khi đánh xong hắn còn nói, Thiên Tài doanh của Bổ Thiên các chỉ có như thế, không đỡ nổi một đòn."
Cả đám người đều tức giận, bất quá Thiên Tài doanh tự nhiên là có kẻ mạnh thế nhưng hầu như đều được đám lão quái vật kia tuyển chọn hết, hiện tại còn lại không nhiều người lắm.
Đương nhiên, đám thiếu niên của Trục Lộc học viện cũng rất đáng sợ, chỉ một người mà quét sạch nơi đây, khiến người khác khiếp sợ.
Trước khi rời đi, hắn còn liên tục cười lạnh, thái độ khinh bỉ và xem thường đó khiến cho tất cả mọi người nơi đây cảm thấy đau nhói.
"Ồ, Tiêu Thiên sư đệ trở về rồi."
"Ngũ Phong sư huynh cũng quay về!"
Mọi người vui mừng, chuẩn bị đi tái chiến.
"Chúng ta nên đợi Vũ Phong sư huynh về rồi hẵng xuất phát, dù sao mới có một người mà đã mạnh mẽ như thế rồi, chín người kia cũng chưa biểu diễn thực lực bao giờ." Có người cẩn thận, chờ toàn bộ những người mạnh mẽ nhất Thiên Tài doanh trở về rồi mới đi trả thù.
"Còn chờ cái gì nữa, lập tức đi, ta không chờ được nữa rồi." Nhóc Tỳ mở miệng.
Có người chần chờ, nhưng phần lớn đều gật đầu, bởi vì hiện tại hơn phân nửa người nơi đây đều biết nội tình của nó, biết rõ tên nhóc siêu quậy đã tới thì nhất định có thể giải quyết toàn bộ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
04 Tháng năm, 2022 00:22
từ đầu đã nghi Cô tộc làm nội gián rồi mà :))
03 Tháng năm, 2022 23:50
sao minh tim k ra ban oi
30 Tháng tư, 2022 13:57
Ad ra chương mới đi
30 Tháng tư, 2022 08:02
Paypal của mình: @ronkute
Tks bác nhé
30 Tháng tư, 2022 07:40
Lễ lượt chơi bời phê pha quá
29 Tháng tư, 2022 23:15
sao 2 hôm k ra chương ad ơiii
28 Tháng tư, 2022 19:14
9 đời thành tiên là hợp lý. 9 tượng trưng cho trường tồn, vĩnh cửu mà, mang ý nghĩa viên mãn tròn đây
28 Tháng tư, 2022 17:34
góp ý admin nên thêm cả paypal để donate. đang ở nước ngoài nên k thể ủng hộ mn được
27 Tháng tư, 2022 19:01
Đợi bản dịch chuẩn đọc
26 Tháng tư, 2022 22:59
Có rồi đó ad, kênh Hư Thần Giới trên youtube đã phát bản chuẩn xong hết luôn rồi đó
24 Tháng tư, 2022 21:38
đợi dịch xong đọc 1 lần, trước khúc sau đọc bản convert làm tụt cmn cảm xúc
23 Tháng tư, 2022 22:08
nào lên chương nữa ad
23 Tháng tư, 2022 06:29
Tks bác nhiều nhé
23 Tháng tư, 2022 00:23
Hay quá ad ơi mình lại vừa donate cho ad, mong ad chăm chỉ ra chap mới nữa nhé :heart:️
22 Tháng tư, 2022 21:55
Sống lâu quá cũng khổ nhỉ, người thân, bạn bè dần chết hết cả. Mà thành Tiên cũng khó khủng khiếp, Hạo còn trải qua 8 kiếp gần 50 vạn năm rồi đó, vậy mà thêm hơn 1 vạn năm tu luyện khổ sở nữa mới đắc đạo...
21 Tháng tư, 2022 13:28
..
21 Tháng tư, 2022 12:21
@@
20 Tháng tư, 2022 18:15
Hay quá ad ơi, nữa đi ad, đoạn này đọc bản convert không hiểu gì hết. Thì ra Hạo là luân hồi từ tận thời đại Đế Lạc à? Vậy tương đương dài bao nhiêu A Tăng Kỳ kiếp đây? một khoảng thời gian dài đằng đẵng, khó mà có thể hình dung được nó dài như thế nào, mỗi một kỷ nguyên kéo dài hàng ngàn tỷ năm, thời gian hủy hoại mọi thứ, vậy mà lại có người luân hồi... thật đáng sợ...
20 Tháng tư, 2022 16:12
Ad chăm chỉ ra chương nhé mình sẽ donate đều đặn :heart:️
19 Tháng tư, 2022 10:16
Sẽ bù nhé, cố gắng năm nay xong bộ này cho rồi, nhiều bác theo dõi con đi học lớp 1 mà vẫn chưa full, thấy áy náy quá :((
19 Tháng tư, 2022 10:13
Mai của năm nào đây, ad hứa lèo quá
18 Tháng tư, 2022 21:24
các bác nghiện truyện chả khác gì em, mặc dù đọc hết nhưng vẫn cứ thích đọc thuần việt, khác mỗi là em không có tiền donation =)))))
18 Tháng tư, 2022 20:43
Mai của năm nào z
18 Tháng tư, 2022 19:24
Mai lên chương nhé mọi người :relaxed:️:relaxed:️:relaxed:️
18 Tháng tư, 2022 19:24
Bác trả trăm triệu cũng không có đâu :((
BÌNH LUẬN FACEBOOK