Mục lục
[Dịch] Thế Giới Hoàn Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thạch Hạo bùng phát hoàn toàn, đòn thứ nhất còn chưa kết thúc thì nó đã hóa thành một con Côn Bằng hình người vọt tới, hai cánh giang rộng triển khai pháp môn Côn Bằng, phù văn vô tận hiện lên xung kích về phía trước.

Mà ở bên cạnh, kiếm gãy, pháp kiếm màu vàng của Thạch quốc, thần kích trấn quốc đồng loạt xuất hiện và công kích về trước, thần mang vô tận.

"Bụp!"

Tuy rằng người đàn ông của Ma Quỳ viên tốc độ phản ứng rất nhanh, nhanh chóng rút lui thế nhưng cũng không thể nào nhanh hơn pháp môn Côn Bằng được, hiện tại lại có Bất diệt kim thân thuộc Thần cảnh gia trì thêm thì càng nhanh hơn.

"A..." Người đàn ông áo đen thét dài, xung quanh có vô số ma quỳ màu đen xuất hiện, tất cả điên cuồng phát triển ngăn cản sự thảo phạt của Thạch Hạo.

Con mắt của Thạch Hạo phát sáng, nó bắt lấy một trong những pháp khí đang công kích tới đối phương, đó chính là thần kích trấn quốc, ban đầu có màu đen tuyền nhưng hiện tại đã vàng óng tỏa ra ánh sáng chói mắt, nó bổ ngang chém dọc phá hủy rất nhiều ma quỳ màu đen.

Cả khu vực này bạo động, ánh sáng tung tóe khắp nơi.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn, tóc dài dựng thẳng, con mắt trợn trừng, đại kích trong tay bổ xuống, dùng lực Côn Bằng khống chế bùng phát ra lực công kích mạnh nhất.

Người đàn ông hét lớn, hắn trở nên điên cuồng, trước người xuất hiện vô vàn phù văn mà phía sau lại có một vầng Mặt Trời bùng phát, bản thể mà ma quỳ luyện thành xuất hiện ngăn cản thần kích.

"Ầm!"

Hai bên va chạm, mặt trời màu đen chấn động, một ít phiến lá héo úa hóa thành ngọn lửa màu đen bốc cháy hừng hực bao vây lấy Thạch Hạo.

"Cút!"

Thạch Hạo quát lớn, đôi cánh Côn Bằng sau lưng vỗ mạnh, nặng lượng vô tận, hai khí Âm Dương lưu chuyển đánh tan ngọn lửa kia rồi giết thẳng về phía hắn. Lưỡi kích sáng như tuyết, lực Côn Bằng vô tận trong lúc này cũng tăng mạnh, cả hai cứ như là lôi đình hủy diệt, đi kèm theo đó là những tia chớp to đùng, toàn bộ đều xung kích về trước.

"Ầm!"

Người đàn ông áo đen ho ra bụng máu đồng thời rút lui, dưới sức mạnh bá đạo như thế, dù là hắn cũng nhận lấy thiệt thòi lớn.

Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng*, Thạch Hạo hoàn toàn không để ý gì nữa, nó cũng không còn đường lui nữa, nhất định phải thắng thì mới có thể phá giải sát cục, lúc đó mới tìm được một con đường sống sót mà thôi.
(*): Đôi bên hận thù kẻ có dũng khí thì chiến thắng.

Mà người đàn ông Ma Quỳ viên kia vốn tưởng rằng mình chắc chắn sẽ thắng, cao cao tại thượng, nhưng biến cố như thế này lại xảy ra khiến hắn rối loạn trong lòng, không muốn bị thương, nếu bị thương thì sao tranh bá ở hạ giới này nữa, làm sao thu được những thứ tốt, sợ lúc bị thương rồi sẽ bị những Thần khác giết chết.

Chính là loại tâm tư như thế này thì càng khiến Thạch Hạo thêm dũng mãnh, mà người đàn ông áo đen kia lại càng rút lui.

"Bụp!"

Bên người Thạch Hạo, pháp kiếm Thần linh vàng óng kia bay ra hóa thành một dải cầu vòng đâm thủng bả vai của người đàn ông ấy, máu tươi nhuộm đỏ cả cơ thể.

"A..." Người đàn ông áo đen kêu to, lộ vẻ giận dữ, hắn mạnh mẽ là thế nhưng chỉ trong nháy mắt khi "mơ màng" thì bị đâm thương, hắn hoàn toàn nổi giận.

Hắn biết, nhất định phải xoay chuyển cục diện này, nếu không hậu quả rất khó lường được, toàn thân hắn phát sáng, thần diễm thiêu đốt, bùng phát ra khí tức mạnh nhất.

Một cây hoa hướng dương màu đen hiện lên hóa thành một mặt trời màu đen bao bọc lấy hắn rồi quyết chiến với Thạch Hạo, đồng thời chỉ trong nháy mắt ấy, hàng trăm ánh đen tiến về phía trước rồi bắn tới Thạch Hạo, khiến nó gặp phải nguy hiểm.

Không ngờ là hạt hoa hướng dương, mỗi một hạt bắn ra đều là một luồng tinh khí nổ tung trong hư không rồi hóa thành ánh kiếm, khiến cho trên mặt trên cổ của Thạch Hạo xuất hiện rất nhiều vết thương, hên là mới xẹt qua chứ không suýt chút nữa đã xuyên thủng nó rồi.

Cùng trong lúc đó, người đàn ông áo đen rút lui, hắn muốn tạo một khoảng cách đủ an toàn, điều chỉnh tốt để tái chiến.

Ánh mắt của Thạch Hạo lóe lên, cứ như là hình với bóng không cho hắn thoát khỏi phạm vi này, pháp môn Côn Bằng triển khai tới cực điểm, đôi cánh thần vỗ mạnh, diễn biến ra hai khí Âm Dương, bùng phát ra sức tấn công mạnh nhất.

"Ầm!"

Hai cánh vỗ một cái, rốt cuộc cũng đánh tan hạt hoa hướng dương đang bắn tới kia, sau đó hai cánh cứ như là thiên đao chém về đối phương.

"Keeeng!"

Trong tay của người đàn ông áo đen là một cây hoa hướng dương, đó chính là bản thể của hắn, phù văn phù đen như gợn sóng nhanh chóng khuếch tán, lá cây hóe tàn, tia lửa khắp nơi.

"A..." Hắn rít gào, triển khai đại thần thông, cả người bắt đầu bốc cháy hừng hực, hắn muốn quyết tử chiến một trận.

“Chết đi!"

Thạch Hạo hét lớn, quyết chí tiến lên, hai cánh áp vào nhau, âm dương hợp nhất thi thoảng tựa như có khí âm dương tỏa ra, lực công kích tăng vọt, đây chính là đòn thảo phạt mạnh nhất của thuật này.

"Ầm!"

Người đàn ông không thể nào tránh thoát được, hắn bị hai cánh đập trúng cánh tay, cả người rung mạnh, hoa hướng dương trước người héo úa, hai tay nổ tung, đồng thời vết thương lan ra xung quanh.

"Bụp!"

Xương gần nửa người của hắn đều gãy nát, máu tương be bét.

Đây chính là pháp môn Côn Bằng, lực công kích vô địch trên đời. Dù là Thạch Hạo cũng không phải là Thần thật sự thì cũng tạo nên kết quả đáng sợ như vậy rồi.

Nên biết rằng, sinh linh sau khi đã nhen nhóm Thần hỏa thì hoàn toàn khác dĩ vãng, vượt xa sức mạnh trong hồng trần, Vương giả Tôn giả trong trần thế cũng chỉ biết ngước nhìn quỳ lạy mà thôi.

Mà cũng chính vì sức mạnh quá mức cách xa, sự chênh lệch giữa đôi bên quá lớn cho nên mọi gọi họ là Thần, khó mà chống lại.

Đây mới chính là sự khác nhau giữa người và Thần!

Thạch Hạo tuy mượn Bất diệt kim thân tăng lên sức mạnh của mình, nhưng sự lý giải về áo nghĩa pháp tắc và phù văn vẫn kém không ít.

Nó có thể tạo thành cục diện như thế này cũng đã quá kinh người rồi.

Người đàn ông áo đen bay ngược ra ngoài, khóe miệng không ngừng ho ra máu, hắn ổn định lại thân hình trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Ngươi chết chắc rồi!"

Hắn bỏ mặc tất cả, xem đây là một cuộc chiến sinh tử thông thiên động địa, liều lĩnh bắt đầu thiêu đốt, chỉ trong nháy mắt trên trời hạ xuống từng cột sáng hừng hực.

Trên trời cao một luồng thần mang đầy đáng sợ từ mặt trời chiếu xuống, người đàn ông áo đen tựa như hòa vào với trời đất, đạp trên ngọn lửa bùng cháy tiến tới, mỗi một tất máu huyết đều dâng lên thần diễm.

"Chết Đi!"

Đây chính là cấm thuật của Ma Quỳ viên khiến cho bản thân phải chịu lấy một cái giá cực lớn, khai thông thiên địa mượn tới sức mạnh vô thượng để phá hủy địch thủ.

Tới giờ phút này, pháp môn Côn Bằng của Thạch Hạo phát huy ra uy thế to lớn nhất, hóa thành một vệt sáng vây quanh lấy công kích này của người đàn ông.

Người đàn ông áo đen được ngọn lửa hừng hừng bao quanh, những ngọn núi bên dưới đều hóa thành tro bụi, bị dốt cháy hóa thành không.

Nơi đây, thần mang đầy trời, mặt trời tựa như bị ép xuống dưới hợp nhất với người đàn ông áo đen, bùng phát ra sức mạnh đáng sợ nhất.

Trận chiến này chấn động thế gian, khiến cho một ít thế lực lớn chú ý, tât cả đều kinh hãi không thôi.

"Thạch Hạo đang chiến đấu với Thần?!"

"Hắn sống sót trở lại à, nghe rằng hắn đã giết chết ba vị Thần, không ngờ lại lộ diện lần nữa rồi khai chiến với Ma Thần!"

...

Trận chiến này vô cùng kịch liệt, từ đầu đến cuối Thạch Hạo đều vận dụng những thủ đoạn công kích mạnh nhất, cơ bản không hề dùng tới những pháp thuật bình thường.

"Ầm!"

Khi lực Côn Bằng có chút cạn đi thì Thạch Hạo không chút do dự nào, thể hiện ra thần thông mạnh nhất của mình, trong chớp mắt hai bên ở khoảng cách gần nhất thì vận chuyển bảo thuật Luân hồi.

Chí Tôn cốt của nó phát sáng, vô số phù văn bùng phát hóa thành một phần kinh văn in hằn vào trong hư không, sau đó tạo thành từng lò luyện bao vây lấy người đàn ông áo đen.

Thạch Hạo rất hồi hộp, dù sao nó vẫn chưa có nhen nhóm Thần hỏa, lý giải về phù văn và pháp tắc kém xa đối phương, sợ những cốt văn này sẽ mất đi hiệu lực.

"A..."

Người đàn ông áo đen hét lớn, hắn đã bị phù văn Chí tôn bắn trúng khóa bắt ở bên trong, lúc này nhanh chóng già yếu, thân thể héo gầy, tinh khí thần giảm sút nghiêm trọng.

Lúc này, tinh hỏa mặt trời trên bầu trời tác động làm cho hắn bị bỏng cả người, da dẻ khô nứt, thân thể gần như tan vỡ, toàn bộ mái tóc đều hoá thành tro tàn, vô cùng thê thảm.

Thạch Hạo vui mừng, tuy rằng nó chưa nhen nhóm Thần hỏa, lý giải về các loại pháp tắc cũng chưa đầy đủ thế nhưng Chí Tôn cốt trưởng thành không cần nó phải vận chuyển, chỉ cần có khói cốt này và có thần lực đầy đủ để tẩm bổ thì có thể phát uy ngay!

Sự lo lắng của nó là dư thừa, sau khi được chiến y Bất diệt kim thân gia trì thì đã thành công làm trọng thương địch thủ.

"A..."

Cường giả của Mà Quỳ viên gào thét, hắn không nghĩ kết quả sẽ như thế này, vốn đang là trung niên nhưng chợt lại thành già khụ, tinh lực khô héo, không có chút sức lực.

Thạch Hạo đương nhiên sẽ không bỏ phí thời gian, sức khôi phục của đám sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa này rất kinh người, thời cơ chiến đấu chớp mắt là qua. Nó cầm thần kích trần quốc trong tay, vù một tiếng, chém đứt lìa đầu lâu kia.

"A..." Cường giả Ma Quỳ viên gào thét, dù là đã bị chặt đứt đầu thế nhưng vẫn phát ra âm thanh chấn động cả trời cao.

Thạch Hạo không có dừng lại, nó nhào tới dùng kiếm gãy bổ mạnh, rẹt, đầu lâu bị chém thành hai, máu tươi đầm đìa, thần quang phân tán!

Cũng may là nó ra tay nhanh, lúc nó vừa chém xong thì thân thể ở phía sau cùng với hai nửa đầu lâu bắt đầu khôi phục lại vẻ trung niên, tinh khí cuồn cuộn, tinh lực như biển.

Thạch Hạo hoảng sợ, nếu không có phản ứng nhanh thì chưa chắc đã chém đứt được đầu của hắn, cường giả của Ma Quỳ viên này khôi phục quá nhanh, không thẹn là người đã nhen nhóm Thần hỏa!

Thời khắc này, Thạch Hạo không hề dừng lại, cả người phát sáng, triển khai pháp môn Toan nghê, với vô tận tia chớp nhào tới giết về phía đầu lâu chém lìa kia.

Nguyên thần bên trong sớm đã bị đánh nứt, Thạch Hạo dùng hết khả năng ra tay, dùng thế lôi đình giết chết hòng tiêu diệt thần hồn của hắn, diệt trừ hậu hoạn này hoàn toàn.

"Ta không cam lòng, lại chết trong tay một tên Tôn giả nhỏ nhoi!" Người đàn ông áo đen rút gào.

Ầm một tiếng, thần hồn của hắn thiêu đốt, cùng lúc đó, thân thể phía sau cùng với hoa hướng dương màu đen cũng bắt đầu bốc cháy sau đó là bùng phát, thần lực cứ như là biển lớn ngập trời!

Hắn tự bạo, thời khắc này thiên địa sáng rực, ánh sáng lấp lánh chiếu sáng toàn bộ dãy núi, những ngọn núi dưới đất kia như là giấy trắng bị đốt cháy, biến mất.

"Thật là đáng sợ, một vị Thần tự bạo rồi!"

"Tiểu Thạch Thạch Hạo kinh khủng, lại ép cho một vị Thần tới cùng đường mạt lộ, tự bạo!"

Những ai thấy cảnh này đều khiếp sợ, không thể nào tin được, chấn động vô cùng.

Thạch Hạo ho ra máu, mặc dù sở hữu thân pháp Côn bằng, trong chớp mắt nguy cơ ấy thì nhanh chóng trốn ra xa nhưng vẫn cơn dư chấn đó vẫn lan tới gần, suýt chút nữa đã bị chấn cho chia năm xẻ bảy.

Nó bay vụt lên trời lùi lại hơn trăm dặm rồi ngã nhào xuống một dãy núi, máu me khắp người, suýt chút nữa "thân tử đạo tiêu".

Một Thần tự bạo quả thật rất đáng sợ, nếu không phải Thạch Hạo có tốc độ rất nhanh, chạy khỏi trung tâm bão táp ấy thì chắc chắn phải chết!

Dù là có Bất diệt kim thân thì nó cũng bị thương nghiêm trọng, miệng không ngừng thổ huyết, cả người nằm dài trên đất không thể nào nhúc nhích nổi.


Tròn một canh giờ Thạch Hạo gới gướng gượng bò dậy, lấy ra một hạt hoa hướng dương trong suốt như mặc ngọc nhét vào trong miệng, bổ sung thần năng, ngồi xếp bằng chữa thương.

"Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã tèo rồi." Sau hai canh giờ Thạch Hạo đứng dậy, cơ thể mạnh như có mà thiếu chút nữa đã giải thể.

Nó hóa thành một vệt sáng, cứ thế rời đi.

Tin tức cứ như là có cánh truyền về các nơi trong thiên hạ, cả thế gian đều khiếp sợ, tiểu Thạch vậy mà... Giết Thần!

"Giết được, thật sự là xả được cơn giận mà, mấy tên Thần này vì hạ giới mà đã huyết tế sinh linh ở Huyền vực, không biết có bao nhiêu người chết thảm ở nơi đó?"

"Thạch Hạo, chỉ mười lăm tuổi mà có thể giết một vị Thần linh? Hành động vĩ đại này nghịch thiên cỡ nào chứ, đủ để ghi vào trong sử sách!"

"Quá tốt, tiểu Thạch thật giỏi, giết chết một tên Thần linh chết tiệt, nghe được tin tức này, thật sự hả hê lòng người mà!"

Cả thế gian đều vui sướng, thiên hạ sôi trào.

Mọi người ban đầu không tin thế nhưng sau khi tin tức được chứng thực thì cảm thấy cực kỳ sảng khoái, bảy Thần hạ giới khiến sinh linh đồ thán, tạo quá nhiều sát nghiệp cùng với huyết kiếp, đáng giết!

Thạch Hạo trở lại Thạch thôn khiến ai cũng vui mừng, khi nó rời đi thì tất cả mọi người đều không yên trong lòng, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sợ nó sẽ bỏ mạng nơi đó.

"Quá tốt, Tiểu Hạo Thúc an toàn trở về rồi!" Một đám trẻ nhỏ chạy tới.

Tất cả mọi người đều cười tươi, không có kết quả nào tốt hơn kết quả này.

"Ba mẹ của cháu vừa tới." Tộc trưởng Thạch Vân Phong nói.

Từ khi Thạch Hạo quyết định khai chiến với Thần thì vợ chồng Thạch Tử Lăng vô cùng lo lắng và bất an, họ không ngừng tìm hiểu tung tích của nó, kết quả là mỗi lần đều tới muộn một bước.

Ví như lần này, sau khi họ rời khỏi Thạch thôn thì nghe thấy tin tức này nên lập tức chạy tới bên dãy núi ở ngoài Bổ Thiên các, kết quả là chậm một bước, chỉ thấy tàn tích của trận chiến đó và chỉ biết trợn mắt ngoác miệng!

"Đây là Hạo nhi thực hiện, nó... giết Thần?!" Hai vợ chồng chấn động không thôi.

Ngày hôm đó, thiên hạ đều nói về cái tên tiểu Thạch, hành động vĩ đại này xưa nay chưa hề có, mười lăm tuổi giết Thần linh, đây quả là nói mơ giữa ban ngày.

Quan trọng nhất chính là, trước đây không lâu ba Thần từng truy sát nó nhưng hiện tại chẳng hề thấy bóng dáng đâu cả, điều này khiến cho người ta liên tưởng càng phong phú hơn.

Tiểu Thạch ngăn chặn Bảy Thần, đạt được hầu hết sự tôn trọng của mọi người, bất kể nói gì, đây chính là đang "trừ hại", ngoại trừ mấy đại giáo ra thì người trong thiên hạ không ai không hoan hô.

Trong lúc nhất thời, cái tên tiểu Thạch truyền khắp tám vực, chấn động cả thiên hạ, mọi người đều kính nể!

Thạch Hạo điều tức, ăn vài cây linh dược, ngắt xuống một lá của cây đào bạc Chuẩn Thánh dược, sau khi chữa trị thương thế xong xuôi thì thở dài một cái.

Thần, quả nhiên không dễ giết!

"Cũng không nên tiếp tục mạo hiểm nữa, ngoài sống sót ra thì còn có thứ gì quan trọng hơn." Đám Đại Tráng, Bì Hầu khuyên nhủ, bọn họ cũng đã trở lại trong thôn.

"Cháu à, không cần đi nữa, như thế khiến chúng ta rất lo lắng đấy." Một vài lộc lão kéo kéo cánh tay của Thạch Hạo.

Nhìn đám bạn cùng lớn lên từ nhỏ, lại nhìn những trưởng giả này trong Thạch Hạo càng thêm ấm áp hơn, nó cười gật đầu, nhưng cũng không có tỏ thái độ như thế nào cả.

Nó lấy Hộp báu đồng tháu ra rồi thả Nguyệt Thiền tiên tử ra ngoài, nói cho Bóng Lông Tiểu Hồng rằng, lần này nếu như nó không về thì cứ đưa cô gái này ra khỏi Thạch Thôn.

Nguyệt Thiền ngạc nhiên, Thạch Hạo có ý gì đây? Sau đó, từ trong thôn nàng biết hết mọi chuyện thì vô cùng giật mình, nó lại... giết Thần!

Hiển nhiên, nó còn một trận chiến cuối cùng, lần này sống chết khó đoán, đây tựa như đang bàn giao hậu sự.

"Ngươi thật sự muốn đánh một trận?" Nguyệt Thiền tiên tử hỏi, nàng vô cùng kinh ngạc rằng tiểu Thạch cũng không hề giết nàng, nếu như thất bại còn thả cho nàng một đường sống.

Nhất thời, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng phức tạp.

Thạch Hạo không để ý tới nàng, gọi Thanh Phong tới, nói cho nó biết một số địa phương đặc biệt của hạ giới, khả năng nơi đấy có vận may lớn, là giáo chủ của thượng giới suy tính ra, ngày sau nếu quốc lực đủ mạnh thì có thể đi tra xét.

"Tiểu ca ca, ca lại đi à." Thanh Phong rơi lệ, không nhịn được nghẹn ngào, nó biết, vị Thần cuối cùng này rất mạnh mẽ, nếu cứ đi nghênh chiến như thế thì chắc chắn sẽ chết.

"Đừng nên đi, tên Thần cuối cùng này không cách nào chiến thắng được, hắn tới từ Tiên Điện, là một lão già tu đạo nhiều năm, ngươi không phải là đối thủ." Bóng Lông cũng than thở.

"Nếu như có lựa chọn nào khác, ta chắc chắn sẽ không đi." Thạch Hạo nói, ai mà không tôn trọng sinh mệnh của mình, không để ý tới sinh tử chứ, nó tự nhiên không muốn đi tìm chết.

Nó hi vọng, tên Thần già kia đi tìm tạo hóa, đi khắp thiên địa mà không thèm nhằm vào nó, cả hai sống yên ổn.

"Tiểu Hạo thúc, thúc đừng đi nữa nghe, cùng chúng cháu vào núi tìm trứng hung cầm, bắt hung thú." Một đám trẻ réo lên.

"Được, ta và các ngươi đi." Trong mấy ngày kế tiếp, Thạch Hạo cùng bọn nhỏ vào núi vui đùa, những tiếng cười tràn ngập tựa như trở về lại thời ấu thơ.

Nó cười tươi như hoa, nó rất muốn mãi mãi như vầy, rất muốn chìm sâu trong tình cảnh này.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ronkute
29 Tháng bảy, 2018 18:43
Đọc lại cũng sẽ có cái thú của việc đọc lại :)
Đỗ Tiến Hưng
29 Tháng bảy, 2018 16:07
đang tính tu lại vì trc đọc cv nhiều chỗ ko hiểu nhưng nghĩ từ chương 1k trở đi chán quá , nên còn chưa ds nhảy lại
ronkute
25 Tháng bảy, 2018 22:27
Có 2 người dịch nên ngày cố 1c là hết sức rồi bạn
Nguyễn Văn Thắng
25 Tháng bảy, 2018 22:02
ra lâu quá .
pitel
25 Tháng bảy, 2018 21:54
ồ, tại căn bản cứ nhớ mãi hoang tháp bên già thiên nên sang tghm lại hóng :))
ronkute
25 Tháng bảy, 2018 19:15
Tiểu Tháp đã đi theo Liễu Thần vào Cánh cửa Nguyên Thuỷ lúc ở Hạ giới rồi mà bạn. Giờ bên cạnh của Thạch Hạo chỉ còn Đả Thần Thạch cùng với Hoàng Điệp thôi.
pitel
24 Tháng bảy, 2018 23:59
thấy Hạo càng về sau càng ít dùng tháp nhỉ, cuối truyện cũng k thấy nhắc...
Thắng Nguyễn
22 Tháng bảy, 2018 19:44
Tôi đọc truyện này từ lúc 3 năm trước đến bgio thì bạn bảo có sót ruột ko
ronkute
22 Tháng bảy, 2018 18:23
Làm gì xem chùa bacx, cmt của các bác là động lực để ra chương của nhóm đó :)
Tùng Quách
22 Tháng bảy, 2018 14:14
ông xem chùa còn giục giục gì vậy
ronkute
21 Tháng bảy, 2018 18:01
Cảm ơn bạn, mình sẽ cố gắng :)
Thắng Nguyễn
21 Tháng bảy, 2018 17:48
Bạn ơi dịch nhanh hộ đi đọc bộ này mấy năm rồi chờ hoài mệt quá
ronkute
20 Tháng bảy, 2018 20:23
Không cần biết tiếng trung, bác biết đọc VP, cùng với tìm hiểu lại cách cấu trúc Đích, liễu, trứ, địa là có thể bắt tay vào rồi. Bác hứng thú thì mình sẽ hướng dẫn. :) Được thì ib fb cho mình nhen. Bác vào truyện trên forum, kéo xuống thảo luận bằng fb là có fb mình bên dưới.
langtu0391
20 Tháng bảy, 2018 15:32
Hứng thú thì có nhưng em không biết tiếng Trung bác ơi, chả lẽ lại dịch lại từ bản convert :))
ronkute
20 Tháng bảy, 2018 06:58
Dạ, mình đang thầu bộ này bác, văn phong thì thằng tác viết sao thì mình làm lại y như vậy thôi, thêm mấy từ nối cho câu trọn nghĩa hơn chứ không có thêm mắm thêm muối, dùng từ bay bổng :D Bác nếu hứng thú thì hãy tham gia với mình, cùng nhau tạo nên những chương truyện đầy đặc sắc gửi tặng cho các độc giả thân yêu ;111:
langtu0391
19 Tháng bảy, 2018 22:17
hình như bác dịch truyện này mà, em rất thích phong cách dịch của bác :))
ronkute
19 Tháng bảy, 2018 15:07
Tuỳ tâm của Dịch giả, khi nào dịch giả rảnh thì sẽ có chương, nhanh thì 1 2 ngày, chậm thì 1 2 tuần, còn lâu thì cả tháng sợ chưa có :(( Nói thế thôi, bác chỉ cần phầm Theo dõi trên App, khi nào có chương là app tự thông báo thôi à :D
langtu0391
19 Tháng bảy, 2018 13:32
Các bác cho em hỏi, lịch update các chương dịch thế nào vậy? Đọc convert khổ quá =="
ronkute
19 Tháng bảy, 2018 13:07
Đã thêm các chương thiếu, các bạn đọc nếu thấy thiếu hay lỗi chương nào thì thông báo giúp mình nhen. Tks!!!
ronkute
18 Tháng bảy, 2018 17:49
Ok, mình đã kiểm tra, để nhờ Dev chạy lại, tks bác.
ronkute
18 Tháng bảy, 2018 17:45
CHương nào thế bạn????
Phạm Ngọc Nam
18 Tháng bảy, 2018 16:26
đoạn 700 hơn cứ thi thoảng lại bớt mấy chap thế
Vũ Trương Đạt
18 Tháng bảy, 2018 00:39
Truyện của Thần Đông bộ nào đọc cũng hay và nhiều tình tiết hài hước rất tự nhiên..
ronkute
29 Tháng sáu, 2018 21:16
Banh bóng nên có hơi chậm trễ bác ơi :((
pitel
26 Tháng sáu, 2018 16:48
lâu k có thuốc quá...
BÌNH LUẬN FACEBOOK