Có kinh nghiệm xử lý tình huống, Mạc Phàm bắt đầu kích hoạt diễn kỹ, trước tiên giả vờ như không biết Tâm Hạ đang nói gì.
Đúng, rất có khả năng này.
Tâm linh hệ nàng mặc dù mạnh, nhưng Mạc Phàm trước khi tiến vào gian phòng, hắn tuyệt đối chuẩn bị rất kĩ lưỡng, đầu óc tỉnh táo, linh trí minh mẫn, miệng lưỡi lưu loát, ngôn ngữ rành rọt nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có khả năng nhìn sơ qua một cái liền lộ tẩy được.
Tâm linh độc tâm thuật là nhìn xem đối phương đang nghĩ gì, có giảo hoạt nói dối hay không, cũng không phải tường tận vét máng ký ức, vét máng ký ức cần tiếp xúc, cần dùng ma pháp câu thông vào tinh thần đối phương, mà tinh thần lực Mạc Phàm cao hơn nàng, muốn tiếp xúc lấy ký ức Mạc Phàm, trừ phi Diệp Tâm Hạ được hắn cho phép.
Nàng khả năng cao đang đoán mò, đang cố ý gài mình, phải bình tĩnh trấn định, thử nghiệm xem có thể hay không đá xoáy sáng núi Anpơ học phủ.
Đúng vậy, chính là như thế!
Mạc Phàm cảm thấy mình bổ não suy đoán đúng...
Hắn bắt đầu chậm chạp nở nụ cười đức thánh nhân, hiền hòa mà vô ưu nhìn về phía nàng: “Không giấu được ngươi, ta xác thực mấy ngày này gặp lại cố nhân, trò chuyện luận bàn cùng những Heidy, Blanc lão sư rất vui. Khụ khụ... Tâm Hạ, có lẽ ta ở gần quá nhiều nữ nhân nên hương tình hương hoa còn ủ lại trên người, ngươi như thế minh bạch được?”
“A, thì ra ngươi vừa từ Anpơ sơn xuống, chẳng trách chẳng trách mùi hương có chút tạp lẫn”. Diệp Tâm Hạ hỏi bâng quơ một câu.
Mạc Phàm thở dài một cái, nguyên lai nàng xác thực đang đoán mò.
Hảo hảo, hắn vui vẻ mở miệng cười, cười rất sảng khoái, mở miệng nói: “Đúng đúng, sự tình đúng là như vậy, ngươi có thể hỏi các nàng”.
Diệp Tâm Hạ nhìn xem hắn một mặt chân thành bộ dáng, tự hỏi trước kia làm sao không có cảm thấy Mạc Phàm da mặt dày như vậy?
Nàng nâng tay tiếp tục nhấp một miếng trà, rất hữu tâm trả lễ: “Mạc Phàm ca ca, lần sau ăn vụn ở rừng sương đêm lạnh, chớ dắt Tiểu Viêm Cơ đi xem”.
Mạc Phàm nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc.
Có giai thoại cung giai nhân, cũng có đi kèm bê bối.
Hắn đã tận lực kiềm chế được chính mình trước đó, dự định thông báo cho hai lão bà về việc của hắn và Asha Corea rồi mới tiếp theo hạ chày.
Nào ngờ trời không phụ lòng người, đêm đó đi lạc ở Amazon, dĩ nhiên hít nhầm một chút Đế Vương tình dược, ác ma độc huyết không những không ngăn chặn, còn giống như phát triển thành chân chính lão ma dâm.
Tâm bất tại yên, thân bất tại sở, người có lòng, trời có tâm, tại trong rừng rậm suối mơ phong cảnh hữu tình, nghe tiếng chim hót líu lo động phòng hoa chúc.
Mạc Phàm có thể một tay che thiên, một tay che địa, bịt mắt được đế quốc Amazon, bịt miệng được cẩu hồn Vũ Ngang, nhưng bởi vì xuân dược tác dụng, hắn mẹ nó quên mất trường hợp bị nhỏ con cưng hãm hại...
Mạc Phàm ho khụ khụ, cảm giác tách trà này hơi đắng.
“Tâm Hạ, ngươi làm sao bảo chỉ cảm ứng được Viêm Cơ trong phạm vi quanh quẩn Hy Lạp, vì cái gì ta ở tận Nam Mỹ xa xôi kia...” Mạc Phàm chóng mặt nói một câu.
— QUẢNG CÁO —
Diệp Tâm Hạ bị câu này làm cho bật cười, nàng ôn nhu đáp: “Mạc Phàm ca ca, là ta dạy Viêm Cơ cách ôn dưỡng tu luyện, thông qua trái tim chung một thể mà truyền tín hiệu cách vạn lý”.
“????” Mạc Phàm hết nói nổi rồi.
Hay lắm Tiểu Viêm Cơ!!!
Được được, con với chả cái, uổng công ta nuông chiều, nuông chiều riết thành hư, lại còn có động tác lén lút đâm sau lưng ta....
Lần tới đến cắt khẩu phần đồ ăn ngọt, không cho ngậm kẹo mút trong nửa tháng!!!
“Là Asha...” Mạc Phàm rốt cục cúi đầu xuống, chuẩn bị xong tinh thần ngửa tai lên nghe cơn thịnh nộ của nóc nhà.
Nói hắn không dám nhận những gì hắn làm là không đúng! Mạc Phàm về đây là muốn nói với Diệp Tâm Hạ toàn bộ mọi chuyện, dù sao hắn không muốn giấu diếm các nàng.
Chỉ là Diệp Tâm Hạ bắt thóp ngay tại trận, để Mạc Phàm không khỏi trầm mặc sửng sốt, phản ứng rất tự nhiên chống chế.
Dù sao, có một số chuyện, tự khai thì dễ hơn nhiều lắm, nhưng khi bị người ta vạch mặt trước, tâm lý sẽ luôn luôn có chút bài xích muốn chống lại!
Bất quá, đến cùng thì giờ nói gì nữa cũng đã muộn rồi...
Mới ban đầu, Diệp Tâm Hạ con mắt đều lóe ra hung quang, muốn đổi làm mặt khác đăng đồ lãng tử, mặc kệ lý do không lý do, thật sự muốn có một thanh đao ở đây đem đầu lưỡi hắn cho cắt.
Nàng đương nhiên có tức giận.
Thần Nữ cũng là con người, không phải cục đá, càng không phải là thánh nhân, cứ việc nàng sớm biết chuyện của Mạc Phàm và Asha Corea, cũng biết một chút thám tử báo về Mạc Phàm và Côn Lôn yêu hoàng bên trong một chút cố sự... song, nàng vẫn luôn nguôi hi vọng tất cả sẽ chấm dứt ở dạo chơi, Mạc Phàm sẽ biết điểm dừng.
Đáng tiếc, hắn thực sự không dừng được...
Nếu Mục Ninh Tuyết có ở đây, vậy thì Mạc Phàm xong đời rồi.
Từ mặt nào đó đến nói, kì thật Diệp Tâm Hạ đối Asha Corea hiểu rõ, nàng có một chút nho nhỏ chấp nhận, vốn dĩ ngay từ đầu đã một mắt nhắm che đậy lại đoạn tình cảm giữa hai người.
Nhưng Mục Ninh Tuyết nhất định không, cửa ải này, cao hơn núi cao vạn trượng!!!
“Tâm Hạ, ngươi đừng như vậy, ngươi có thể đánh ta nha, giết ta cũng tốt, ta tự nhiên sẽ không trách ngươi”. Mạc Phàm một mặt rầu rĩ, rất gian nan nói ra.
Có hắn ở đây, Diệp Tâm Hạ suy nghĩ không thông, nàng mới chậm rãi đứng lên khoát tay áo một cái, quay mặt nhìn về phía nắng sớm, đại ý khéo léo đuổi Mạc Phàm ra ngoài.
“Ta đi nấu cháo cho ngươi”. Mạc Phàm cúi đầu xuống, giống như đứa trẻ như vậy làm chuyện sai phạm.
“Thần Nữ có khẩu phần lương thực riêng đã được sắp xếp”. Diệp Tâm Hạ lạnh nhạt nói ra.
— QUẢNG CÁO —
“Ta để cháo ở ngoài cửa”. Mạc Phàm mặt dày đáp lại.
“...”
“Ngươi không ăn, ta lại để thêm một phần cốc sữa nho, cách một giờ ta sẽ lui tới hâm nóng một lần”.
Nói xong câu cuối, Mạc Phàm xoay người rời đi.
Hắn cũng không thể làm gì được, Tâm Hạ hiếm có như vậy tức giận cũng không có gì quái lạ.
Chuyện này là Mạc Phàm sai.
Nàng nếu như tha thứ cười nói vui vẻ với hắn, như vậy mới để cho hắn thấy quái lạ!!!
..........
Một ngày này, Parthenon Thần Miếu giống như chìm trong hắc ám đồng dạng.
Toàn bộ tất cả mọi người không ai dám nói gì với ai, chỉ có dùng cử chỉ giao tiếp, tránh kinh động tới hai nhân vật chính đại sự.
Ba ngày nữa trôi qua.
Lời đồn, nếu không có người châm ngòi thổi gió, tự sụp đổ.
Chuyện Mạc Phàm và Asha Corea cũng rất nhanh phai mờ dần dần trong tâm trí của Diệp Tâm Hạ.
Mà những hôm trời mờ tối kia, cũng rốt cục từng điểm từng điểm tạnh, đục ngầu oán giận khí tức cũng rất giống bị triệt để tắm đến sạch sẽ.
Đây là sáng sớm ngày thứ nhất, là có bình minh ánh rạng đông, có sắc trời sáng sủa.
Đẩy ra cửa sổ, có thể nhìn thấy hơn phân nửa màu xanh da trời pha lẫn hơi nước sông hồ bốc lên, một nửa khác là màu vàng cây cỏ, mùa thu lá vàng rồi.
..........
“Ra ngoài đi một chút đi, đi xem một chút cây liễu thu, đi nếm thử trà thiết quan âm, là của lão sư Nhật Ánh gửi tặng?” Mạc Phàm đi tới Thần Nữ điện phòng ngủ.
Không có tự tiện xông vào, cho dù tất cả mọi người rất quen, đã sớm đăng ký kết hôn dưới sự chứng nhận của Linh Vĩ Quốc pháp luật, Mạc Phàm vẫn là duy trì chính mình nên có khí tiết cùng tiết tháo, lặng chờ ở ngoài cửa, chờ đợi Diệp Tâm Hạ đáp lại.
“Cho dù là giận ta, cũng cần ra ngoài đi dạo một chút, hít thở mới mẻ không khí”.
Mạc Phàm gần nhất vài ngày, kê gối ngủ ngoài trước cửa, ăn cháo nóng thừa lại của Diệp Tâm Hạ, khi nàng mở cửa, tốc độ cũng rất nhanh chạy tới đứng bên cạnh mặc kệ nàng có thèm nói chuyện với mình hay không.
— QUẢNG CÁO —
Nhiều lúc, Diệp Tâm Hạ cũng là không nhịn cười nổi, lén bật cười ở trong lòng.
Mạc Phàm chỉ thiếu đi xuống bằng bốn chân, hắn xác thực rất giống với một con chó trung thành.
Nếu lão lang có ở đây, hai người đồng cấp có thể làm bạn được!!!
Diệp Tâm Hạ ưa thích uống trà, đến Ayr sơn tuyền ngắm cảnh hoa lá mùa thu cùng uống trà trò chuyện phiếm là không thể tốt hơn...
Chờ a, chờ a, hắn rất giỏi chờ đợi, hi vọng lần này thành công.
Mạc Phàm tự nhủ trong lòng, bắp chân đều có chút chua, không thấy Diệp Tâm Hạ đi ra.
“Thần nữ hôm nay có thể có chút không tiện. Mạc Phàm đại nhân, ngài không cần phải...” Lúc này, một vị nữ hầu thanh âm từ bên trong truyền ra.
“Không sao, Lilia, ngươi thu dọn phòng ta, ta ra ngoài đi một chút cũng tốt...” Diệp Tâm Hạ đột nhiên mở miệng lên tiếng chen vào, nàng hôm nay thanh âm rất nhu rất nhu, cũng không biết là tâm tình rất không tệ, hay là đã tha thứ chuyện Mạc Phàm mà giảm bớt, không còn như mấy ngày qua lãnh đạm.
Mạc Phàm nghe qua nhảy cẩng lên, đứng nghiêm ở ngoài chờ.
May mắn, trời không cô phụ lòng người, két một tiếng mở cửa, Diệp Tâm Hạ cuối cùng xòe tay ra, tựa hồ muốn để hắn khoát vào tay mình đi.
“Mạc Phàm ca ca, ngươi thắng”.
“Ngươi vượt qua cửa ải của ta”.
Mạc Phàm cảm xúc dâng trào.
Muốn cười, nhưng lại không dám cười, chỉ có thể một bộ ra dáng cảm động đứng đó nhìn xem nàng.
“Chúng ta đi Ayr sơn tuyền sao?”
“Không, chúng ta đến Thần Nữ Phong Bộ Tháp”.
Mạc Phàm gãi đầu một cái, đột nhiên nàng nói ra như vậy, hắn có chút không hiểu kịp.
“Những ngày qua ta để Hải Long hướng khắp nơi Hy Lạp vì thần miếu cúng bái, đạt được rất lớn nguyện lực. Ta sẽ vì ngươi khôi phục thể trạng cùng ma năng, tin rằng vài giờ sẽ hồi phục toàn bộ”.