Nàng nói tới đây, tự nhiên mọi người khác đều có chút biểu tình thái độ, tuy nói Hắc Giáo Đình thời gian dài như vậy không còn xuất hiện, nhưng hễ mỗi lần nhắc tới, đại biểu mỗi một người con dân Hoa Hạ đều luôn luôn tràn đầy căm phẫn.
"Lãnh Linh Linh đồng học, lão sư phụ trách học hội là Trần Khương giáo thụ, hắn đều là lý thuyết trải nghiệm vô cùng dày đặn, rất có thành tích, luận điểm ngươi nêu ra ở đây có thể đúng, cũng có thể sai, nhưng Hắc Giáo Đình sự việc, lẽ nào lại muốn chúng ta tiếp bước Hắc Giáo Đình nghiên cứu loại trùng học này." Chương Khải nói rằng, hắn là cái tên mập bạn học của Cao Vu Chính.
“Đúng vậy!!” Linh Linh không chút nào e dè nói thẳng.
“Ngươi... Quân giặc ngươi lại có tư tưởng tiếp nối Hắc Giáo Đình!!!” Nữ hài tên là Khiết Tiểu Ân, ban nãy chính đã mặt mày nổi lửa với Linh Linh, nàng quát to lên mắng.
Một bên Cao Vu Chính muốn ra mặt thay Linh Linh nói gì đó, nhưng nghĩ đến sự tình Hắc Giáo Đình thế này, không thể miễn cưỡng nói chơi, họa may gia tộc mình cũng có thể liên lụy, đành e dè lùi lại phía sau, tránh ánh mắt nhìn vào nữ nhân mình ưa thích.
“Ngươi là Khiết Tiểu Ân?” Linh Linh tiến tới Khiết Tiểu Ân vị trí, trực tiếp ánh mắt lên người nàng, hỏi rõ.
“Phải, ta không nhớ đã có từng xưng danh với ngươi!” Khiết Tiểu Ân như cũ đối với Linh Linh không hề khách khí.
Mà Linh Linh sau khi hỏi xong cũng nhanh chóng quay mặt lại phía những đồng học khác trong nhóm của mình:
“Các ngươi thấy rõ không, nếu ma pháp sư ai ai cũng chỉ là những kẻ như bạn học Khiết Tiểu Ân đây, liền tu vi đều thuộc hạng không đáng để Hắc Giáo Đình xỉa xói, còn không có chút tư duy nào về trùng học, cuối cùng như cũ vẫn chỉ chất chồng xác thêm cho chúng!”
“Có hai cái con đường rạch ròi, một là mù quáng tu luyện đến chí cao ma pháp, nhưng ngàn năm nay vẫn vậy, hải yêu bên kia thậm chí đã bắt được phương pháp vận tinh tử của nhân loại, nhược yếu như vậy, cần chi miễn cưỡng?"
"Thứ hai loại tình huống, nghiên cứu trùng học, tin tưởng tương lai nhân loại chúng ta sẽ tìm ra một đặc trị hiệu quả, có thể đem trùng đổ vào biển cả, đẩy lùi hải yêu. Phụ thêm chính là, ở Hạ Lan cốc địa phương, đã từng phát hiện có một loại trùng đặc biệt có ích trong y học!!” Linh Linh nói tới đây liền dừng lại, quay sang Trần Khương lão sư làm cái nhún người kết thúc phần thuyết minh giải đáp của mình.
“Bạch bạch bạch~~”
“Bạch bạch bạch~~”
Đầu tiên là Trần Khương vỗ tay tán thưởng vị nữ học viên của mình, sau đó cả nhóm đoàn thể khóa tham gia, ai ai cũng hướng về nàng vỗ tay theo.
Họ cùng là sinh viên khóa luận cho năm học đầu tiên, vì cái gì mà nàng lại kiến thức muốn uyên bác hơn, đến tầm nhìn khảo luận cũng phi thường hiếm thấy, đừng nói bản thân học viên bọn họ, bao quát cả gia tộc đứng đằng sau chống lưng mỗi con người ở đây, khẳng định chẳng có ai nhìn được khía cạnh vấn đề này của nàng.
Đó là trong mắt mọi người, Linh Linh lập tức thành cái thiên tài uyên bác rồi!!!
“Lãnh Linh Linh, ngươi có thể về nhà trước nghỉ ngơi sắp xếp, kết thúc khóa học tại đây.” Trần Khương không nói lại câu trả lời của nàng, tựa hồ những gì nàng nói, tuyệt đối nửa điểm cũng chẳng có sai lệch, hoàn toàn đầy đủ.
Với tư cách là một bộ môn trùng học, phạm vi của lý thuyết không được quyết định bởi sinh vật hoặc môi trường được nghiên cứu, mà bởi cách sống của chúng, cách chúng hình thành, cách chúng tác động, trao đổi lên cá thể khác.
Thế có nghĩa là nó tạo ra một sự tổng hợp của các bộ môn khác, và cần sử dụng các kĩ thuật từ những đại đa số các ngành như sinh học tế bào, miễn dịch học, di truyền học, tiến hóa và sinh thái học, cuối cùng ma pháp sư các cấp ngành học. Dẫu sao nêu không có am hiểu chút ma pháp, chút thực lực phòng vệ, trùng học vẫn phi thường khó nghiên cứu.
Về phần Cao Vu Chính, hắn phút giây này, muốn thực sự ngẩn người ra, cỡ nào tài hoa bản thân, cỡ nào Cao giai phía sau, thật muốn bước thêm một bước tới nàng, hiên ngang như vậy đem bờ vai che đậy đi, nhưng tự khoảnh khắc, nàng như một đóa hoa Bạch Ngân rực rỡ vậy, cao cao tại thượng trên kia vách núi tuyết, đầu óc bé nhỏ, con người bé nhỏ làm sao với tới được đây!?
Tại Vụ Kiều bắt ngang sông Đà Giang, sương mù quay quanh dày đặc, cho dù hè nắng ấm, vẫn dị thường xuất hiện tinh sương, hình bóng Linh Linh quay người lại, tách ra khỏi đoàn mà bước đi, hắn đều cảm giác được sự ma mị, mê hoặc nàng, thậm chí cái mảnh vai của vị thiếu nữ độc lập đó, phi thường còn muốn che mờ đi những con thuyền mộc lặng lẽ lướt trên dòng sông.
Phượng hoàng cổ trấn...
Linh Linh một mình dạo bước trên cái mảnh cổ xưa đô thị Trung Hoa, giai đoạn nổi danh nhất trong lịch sử giao thương. Ở đó, bản thân nàng không phải là một ngươi ưa thích việc hoa trăng lãng mạn, nhưng cũng choáng ngợp trước bầu không khí huyền bí, cổ kính và vẻ đẹp nguyên sơ.
Không phải nói, giáo khoa vẫn là giáo khoa không sai lệch, thường ngày nghe truyền tai nhau Phượng hoàng cổ trấn đông nghịt du khách, nhưng hôm nay, cả một đoạn hẻm xinh xinh như vậy đi lại, Linh Linh chỉ thấy thưa thớt vài dòng người chụp hình, cũng không có cái bàn luận xôn xao, có mấy người thậm chí đều là cố ý vượt qua thật nhanh để ra trạm rời khỏi trấn.
Thôi thì tình huống như vậy, thật đáng để tận hưởng!!
Thời tiết dễ chịu, mát mẻ. Dọc theo những dãy cao lầu đặc biệt kiến trúc, không ngừng tỏa ra cái mùi hương thơm phức từ mấy hàng quán địa phương.
Tự nhiên đói bụng, Linh Linh ghé vào một tửu quán đồ ăn cay.
Nhắc tới cũng là ôn thần Mạc Phàm, tại bên trong thời gian nàng và hắn sinh hoạt chi chi cái công việc thợ săn hiệp hội, liền lâu dài bị hắn tư tưởng ảnh hưởng đến, đều là hàng quán thức ăn lựa chọn, gọi ra thực đơn chắc chắn đều cay đến bức nhiệt, khiến người ta trở nên toàn thân run run. Linh Linh thói quen hình thành, chọn lựa vài cái cái cánh gà cay với một cái bánh bao Hồ Nam đặc sản ở quầy. Sau đó, nàng bước vào hoa viên chờ đợi.
Vào cửa bên vườn là một cái hoa viên phi thường thoải mái, có mấy cái bàn đặt phi thường công phu, đan xen thành hình tiểu nguyệt nga ngộ nghĩnh, cạnh bên có mấy cây bạch quả nhỏ lá tươi tốt vừa phải, khóm hoa vờn quanh, sắc thái cùng toàn đồ ăn thức uống đều hoàn mỹ phù hợp, có tiếng chim hót, xa xa có sườn núi xanh mơn mởn, mùi thơm ngát nhàn nhạt cùng mùi thơm đun trà càng là vừa vặn thích hợp lôi kéo người ta vào chỗ.
Chọn lấy một bàn rồi ngồi xuống, Linh Linh đợi bồi quán phục vụ đem đồ ăn ra, tiện thể rót xuống một bình trà giản dị. Trên mỗi bàn đều có khay lớn trải vải trổ hoa màu đỏ, bên trên đặt ấm trà phượng hoa thạch sứ màu trắng nóng hổi, còn có một vòng chén trà đơn giản đặt quanh ấm trà.
“Này, hôm nay tin tức lại tiếp tục không đăng sao?” Tiếng một vị đầu bếp nói to, bàn luận ở phần gác bên trong.
Ngăn gác cách vườn sân cho khách chờ chỉ duy nhất một cái bức tường tròn ngói hiên kiểu thời Mãn Thanh, cũng không thể chặn lại âm thanh được.
Không có khách ở ngoài, Linh Linh một mặt từng câu từng chữ bọn họ nói ra đều nghe rõ mồn một, chẳng chút nào lệch đi.
“Hừ, đúng là có chuyện thật rồi, Tam Dương Thị bên trong, liền có thể đều bị chính quyền giấu kín bí mật". Giọng một nữ đầu bếp khác vang lên.
“Cũng phải thôi, chúng ta thuộc Phượng Hoàng cổ trấn, cả nước bài danh đứng đầu, nhất là sau khi Ma Đô hạo kiếp phát sinh, mấy vị thượng tầng lãnh đạo, sẽ dám công khai chuyện này khi chưa rõ đầu đuôi sao?”
“Ngươi biết, hôm nay ta nghe bà lão thôn xóm nói gì không?”
“Lại có người chết à.”
“Ân, lần này đều đã 13 người trong một ngày. Kể từ nửa tháng trước cho đến này đều đã nâng tổng số người ở trấn mất đi lên hơn 150 a! Có khi ngày mai ta phải đệ đơn nghỉ việc, cũng quá nguy hiểm rồi.”
“Xác định cùng một triệu chứng?”
“Toàn thân sốt ban, lá phổi sưng to, không quá mười ngày ủ bệnh, đại chấn hô hấp đều không thở được mà chết đi".
“Đây rốt cuộc là chuyện gì… Sau Ma Đô hoàng bích, lẽ nào ông trời thực sự muốn nhấn chìm bài danh thứ hai Tam Dương Thị hay sao?” Nữ đầu bếp nấc nở nghẹn ngào lên.
…
Hai mắt Linh Linh bên ngoài đều đỏ chót cả, nàng nghe được đấy, làm sao mà không run bần bật cho được.
Nửa tháng, hơn 150 người chết!?
Nếu không phải đại yêu ma nào bỏ bùa chú nguyền rủa xuống, thì đây cũng coi như bệnh dịch rồi!?
Tam Dương Thị bệnh dịch...