Sở Giang cười gằn: “Nói đạo lý không thông cũng không sao, chỉ cần một ngày Sở Giang ta còn sống trên đời này, còn giữ trọng trách trấn thủ nơi đây thì những đứa nghiệp chướng vong ơn bội nghĩa như hai người các ngươi đừng hòng tác oai tác quái!”
Thu Ly và Chúc Di Sơn đồng thời đưa ngón tay chỉ vào mình, đồng thanh cười hỏi:
“Chúng ta vong ơn bội nghĩa ư?”
Sở Giang cười nói:
“Chúc Di Sơn, ngươi và Phong Thanh Dương ân tình ở giữa ngươi thiếu hắn, cần ta nói nữa sao? Còn Thu Ly, năm đó khi ngươi suy yếu nhất, buộc phải cúi mình, là ai chẳng màng gió tuyết ở Trung Châu để cứu ngươi một cái mạng? Bao năm qua, là kẻ nào đã gặm nhấm phần khí số còn sót lại của hắn từng chút một mà không đoái hoài gì đến ngươi, nếu hắn muốn, ngươi sớm đạo tâm đã bị ảnh hưởng không còn tu luyện được nữa rồi?”
Thu Ly cười đáp: “Bụng đói thì phải tìm đồ ăn, đây chẳng phải chuyện hiển nhiên à? Hơn nữa hắn vốn dĩ cũng chỉ là quân cờ trên đại trận lớn của các Thiên Đạo Đế Hoàng, sớm chết sớm siêu sinh, nói không chừng kiếp sau vẫn còn chút hy vọng. Nếu cứ để hắn sống vất vưởng ở trên đời này thì đúng là...”
Sở Giang phất tay áo, quát một tiếng: “Câm miệng!”
Lần đầu tiên vị hạo nhiên thánh hiền này tức giận nói: “Đại đạo sâu xa, thiên lý sáng soi, há lại vì một lời của ngươi mà chấm dứt? Đời người đều tự có mệnh số an bài, ngươi có tư cách gì mà chọn thay cho kẻ khác?!"
Trên đỉnh đầu của Thu Ly và Chúc Di Sơn bỗng xuất hiện một bàn tay màu vàng phát ra hào quang sáng ngời, khí thế uy nghiêm như Phật Đà một chưởng hàng phục thiên ma, lại như Đạo Tổ một tay trấn áp yêu tà, như Nho Thánh dùng pháp âm đè mạnh xuống đầu một vị nửa bước Đế Hoàng, một vị sử thi cấp, khiến cho hai người bọn lập tức quỳ rạp xuống, trán đập mạnh xuống đất.
Tiếng dập đầu vang lên giòn giã.
Hai tay của Chúc Di Sơn và Thu Ly chống trên đất, giãy giụa muốn đứng dậy. Chúc Di Sơn cúi gằm mặt, mở miệng cười lạnh: “Sở Giang, ngươi có thể ép ta cúi đầu, nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhận sai. Ngươi không có tư cách”.
Bàn tay vàng của Thượng Tiên trên trời với oai thế bao la kia càng lúc càng tỏa ra Thần Quang chói lọi, nó dùng lực lượng khủng bố của mình kéo đầu nam tử và nữ tử, nhấc lên rồi lại ấn mạnh xuống, để bọn hắn dập đầu thêm lần nữa.
Lần này tiếng dập đầu lại vang rền như sấm.
Sở Giang trầm giọng quát: “Đừng quên các ngươi còn sống được tới bây giờ, không phải là do Hắc Ám Khôi Lỗi giúp các ngươi sống thêm, mà là do ta chưa có một lòng hảo tâm tiễn các ngươi rời khỏi thế giới này. Đây là ta tư tâm xuất phát từ thương hại, có biết hay không?”
Chúc Di Sơn vẫn luôn bị dí đầu xuống đất đập đến toét máu, khàn giọng đáp trả: “Cái Duy Tâm Pháp Trị chó má của ngươi, mẹ nó, ta quyết không phục!”
“Ta có hỏi phục hay không à?” Sở Giang giơ tay lên cao, đột nhiên chộp một cái về phía hư không
Giữa màn trời nứt ra, kim quang trên trời trải dài rộng thành một thanh Hạo Nhiên Thái A Kiếm. Trên Kiếm có khắc tám chữ cổ, nhiễm màu đỏ tươi rất đỗi chói mắt cùng với vô số lôi điện màu tím quấn quanh, phát ra tiếng kêu lách tách.
Sở Giang không phải là Kiếm Tu thuần chất như Phong Thanh Dương, nhưng Kiếm cảnh là có, hắn Binh gia sở trường là phi kiếm phái, theo Sở Giang ra lệnh một tiếng, thanh Thái A Kiếm khổng lồ kia lập tức giáng xuống, xuyên qua lưng hai kẻ vong ơn bội nghĩa vốn đang quỳ rạp kia.
Trên thanh kiếm này có ẩn chứa uy áp của Thiên Đạo, giống như không phải vật thực, kiếm xuyên qua thân nhưng phải là giết người, mà nó chỉ ép cho hai vị này nằm rạp xuống hứng chịu tra tấn đau đớn, theo Thiên Đạo phong vân nhanh chóng rút xuống đất mất hút, giống như sấm to mưa nhỏ vậy.
Ngay sau đó, linh hồn Chúc Di Sơn và Thu Ly như bị vật nặng nện lên, không có đánh gãy xương nát thịt nhưng cảm giác so với gãy xương nát thịt càng thêm thống khổ, bọn hắn tựa hồ bị giáng xuống 18 tầng địa ngục lưu đày, đạo tâm đều kinh hoàng, nằm bệt trên đất hệt như một vũng bùn nhão, vô cùng thê thảm.
Dù là vậy thì Chúc Di Sơn vẫn cong năm ngón tay lại, dốc hết sức mình cào móng lên đất như đang viết chữ.
“Ta không phục”.
Sở Giang mặt không biểu tình, lạnh lùng nói: “Ba lần dập đầu, là muốn ngươi lễ bái Sư Tôn, nhị bái sư đệ, tam bái đại đạo!”
Sau đó ba lượt, Sở Giang bấm bấm ngón tay, quan trắc thôi diễn tương lai Thiên Đạo, thôi diễn xong, hắn phất tay áo, giải tán uy nghiêm mênh mông khiến người ta hít thở không thông kia:
“Vận mệnh của các ngươi không chết trong tay ta. Hôm nay ta chỉ bắt hai người các ngươi dập đầu ba cái tạ lỗi với thiên địa, sau đó thả các ngươi ra ngoài đã tính là ân huệ. Nhưng nhớ cho kĩ, bước ra ngoài, các ngươi không sợ một khi giở thói hoành hành thì sẽ gặp phải một kẻ khác còn không nói lý hơn cả các ngươi sao, có những người chỉ một ngón tay đã có thể giết chết các ngươi, lúc đó liền sẽ hiểu Pháp trị của ta đã là nói nhân đức đạo lý như thế nào”.
Nói xong câu đó, Sở Giang lại thở dài: “Chúc Di Sơn, ngươi không thích ta, không sao, ngươi không thích pháp trị, cũng không sao. Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện trên đời này làm gì có phi đạo tuyệt đối. Những lễ nghi do Pháp gia định ra, không phải là giúp vạn vật trên đời này giành được một loại tự do chân chính áo nghĩa khác hay sao? Chỉ cần ngươi không làm gì quá quắt, không phạm luật, tuân thủ lễ tiết. Sớm muộn gì chẳng có ngày được thỏa sức đi khắp thiên hạ bao la?”
Thu Ly đã bất tỉnh rồi, chỉ còn mỗi Chúc Di Sơn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào vị đại sư huynh trước mặt mình.
Sở Giang bước tới một bước, trời đất trở lại như thường, hạo nhiên thần quang tất cả đều biến mất.
Chúc Di Sơn lảo đảo đứng dậy, gương mặt trắng bệch, nhếch môi để lộ hàm răng trắng hếu: “Lời dạy bảo của đại sư huynh hôm nay, ta đã nhớ rõ.”
Sở Giang không nói gì nữa, chỉ xoay người rời đi.
Chỉ thấy Chúc Di Sơn bỗng hỏi: “Cho dù ta lấy oán báo ơn với Phong Thanh Dương, nhưng tại sao thân là ngươi lại khoanh tay đứng nhìn? Tại sao ngươi đối với con trai của mình Sở Nguyệt Cát thì hết mực bảo vệ, nhưng với Phong Thanh Dương lại chẳng đoái hoài chi hết? Thế này chẳng phải thiên vị sao, thấy máu mủ thì ra sức ươm trồng, với loại bình thường qua đường chỉ qua loa lấy lệ, không bán được giá tốt lại bỏ mặc không lo như phường con buôn hay sao?”
Sở Giang mỉm cười: “Quân tử quyết định việc quân tử”.
Chúc Di Sơn sững người.
Sở Giang đã rời đi rồi, hắn đi đến đâu, ánh dương ấm áp, gió xuân dịu mát đến đó, giống như Thần Minh trong thiên hạ này buông xuống đến đó.
Khi thân ảnh của vị đại sư huynh kia biến mất ở cuối ngõ, Chúc Di Sơn bế Thu Ly trên tay, lập tức tỏ vẻ xem thường, phi một tiếng đầy khinh miệt.
“Vẫn là lũ đọc sách giả tạo”.
Khôi lỗi pháp thuật Chúc Di Sơn và Thu Ly đã bị giải trừ.
Mà xa xa hàng trăm vạn dặm đang thao túng khôi lỗi, Huỳnh Nguyên bị thánh ngữ của Sở Giang bất thanh động sắc tập kích đến, hạo nhiên thanh minh giống như là tiếng vô thượng Thượng Đế trách mắng, trong âm ngữ có trùng kích cực mạnh.
Huỳnh Nguyên sợ đến tái mặt, không nghĩ tới Sở Giang là loại tồn tại khiếp đảm này.
Hắn đang ngồi ở đâu a?
Vậy mà lại bị đối phương định vị.
Vậy mà ngồi xa triệu dặm an bài đều bị người ta chiếu tướng.
Một phạn âm thánh ngữ đánh xuống, Huỳnh Nguyên tốt xấu cũng là sát vách Đế Hoàng, thậm chí còn mạnh hơn Hoàng Anh rất nhiều, thế mà một đòn này đều đỡ không nổi, trực tiếp thổ huyết, nôn ra dữ dội.
Bất hủ...
Nhân loại...đạt được Bất hủ cảnh...
Tuy không phải là dạng kia chân chính mệnh cách Bất Hủ, nhưng Huỳnh Nguyên tuyệt đối không có nhìn nhầm, lực lượng của Sở Giang chính là chạm vào Bất Hủ cảnh.
Chưa hết, trong khoảnh khắc nháy mắt đó, Huỳnh Nguyên còn đón nhận thêm một tin dữ thứ hai.
Hắn diều hâu chi nhãn đang quan sát chiến trường ở trấn Thanh An kia, đột nhiên có tin tức truyền đến.
Mạc Phàm còn sống.
Tà Thần chết, nhưng Mạc Phàm là còn sống.
Khủng bố nhất chính là...
Huỳnh Nguyên vốn dĩ là chim sẻ rình mồi từ xa, nhưng không nghĩ tới hắn không vượt qua được thần thức của Mạc Phàm.
Mạc Phàm tương kế tựu kế, đang một đường truy đuổi tới.
Hắn nguy to!!!
Huỳnh Nguyên vội vã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay tức thời nhìn thấy màn trời đều là màu đỏ, vô tận hỏa diễm trút ngược trở thành Hỏa Vân, thậm chí còn đang không ngừng đổ xuống địa phương nơi này của hắn.
................