Một gã thanh niên khoác trên người áo vải trùm đầu, trang phục có chút giống như không muốn người khác nhận ra thân phận của mình vậy, chỉ duy nhất lộ ra khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi với đôi mắt xanh biếc cùng sống mũi cao thẳng. Phong thái thần thần bí bí, vừa giống một giáo phái tín đồ, lại vừa giống như thành viên của các hội nhóm bên trong thế giới ngầm.
"Ngươi cũng đến góp vui sao Azazel?" Lucifer nghe được giọng nói quen thuộc, dĩ nhiên không cần quay lại cũng nhận ra gã thiên sứ không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ kia.
Hắn ưa thích đi du lịch đó đây, thích quan sát trực tiếp nhân tình thế thái, mặc dù hắn vẫn trước sau như một tuân thủ lập trường cùng quy tắc của một nhân gian người chưởng quản, nhưng thỉnh thoảng vẫn là len lén lút lút làm một số can thiệp sự tình không để người phát hiện, mặc kệ Michael vẫn thường hay nhắc nhở cùng phàn nàn.
Rốt cục lần này hắn vẫn là theo chân Lucifer làm loạn.
Azazel bay là là trên mặt đất, tay hắn đang gắt gao nắm vào phần phía sau cổ áo của một người kéo đi xềnh xệch, mà người này đầu tóc rối bời, gương mặt mười phần tiều tụy, không biết hắn là ai, cũng không rõ hắn đã làm gì đắc đội với vị đại thiên sứ quyền uy này.
"Há, xin lỗi, ta có vài vấn đề với gã này nên hơi chậm chạp một chút, may là vẫn còn kịp!" Azazel dứt lời liền buông tay khỏi cổ áo tên kia khiến hắn mất thăng bằng suýt nữa thì ngã sấp xuống mặt đất.
"Nathan??" Venus bất chợt kinh hô lên, từ thái độ của nàng đến xem có thể thấy nàng tựa hồ nhận ra người này.
Hắn chính là Nathan, một trong năm tù binh người Hy Lạp bên trong đấu trường Collosus lúc trước, chỉ là Venus vẻ mặt có chút khó hiểu, rõ ràng hắn và đồng đội đã cùng cao chạy xa bay mới phải, vì cái gì lại thành ra bộ dáng này.
"Đừng vội, gã đó là một cái nhân tố quan trọng để ngươi qua được chuyện này, cứ yên tâm ở đấy ôm Lucy thật chặt, sẽ chẳng có kẻ nào động đến được một sợi tóc của ngươi!" Azazel nhận thấy Venus vội vã đi đến chỗ Nathan liền ngăn lại, ngôn ngữ mang theo mấy phần trêu chọc.
"Ngươi không thể nói điểm dễ nghe hơn sao?" Lucifer nhướng mày lườm Azazel một cái, một bộ cũng là bó tay với gã thiên sứ thích trêu ngươi này rồi.
Venus gương mặt có một thoáng hồng hào, nhưng rất nhanh liền tập trung sự chú ý lên gã người Hy Lạp đang quỳ bên dưới mặt đất kia: "Nhưng... hắn là đồng bào của ta, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Azazel cũng không có trả lời, chỉ là nháy mắt cười một cái, hướng ánh mắt về ba vị thiên sứ phía đối diện rồi bước tới bên cạnh Lucifer.
"Ngươi sẽ làm gì? Nếu muốn giúp ta bằng cách dùng tay chân để nói chuyện, vậy thì không cần tự mình rước lấy phiền phức. Huống hồ thử thách độ khó càng cao một chút, lời nói của ta càng có trọng lượng!" Lucifer có chút thờ ơ nói rằng.
"Ta từng nói rồi a, ngươi sẽ không đơn độc một mình, tuy nhiên bạo lực chỉ là phương án sau cùng, ta vẫn là yêu thích dùng cái này hơn". Azazel ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình cười nói.
Mặt trời đã khuất hẳn, nhưng ở mảnh này rộng lớn không gian chẳng hề bị bóng tối bủa vây, thần thánh chi quang đến từ mấy vị thiên sứ khiến đêm đen trở nên sáng sủa như ban ngày.
Một vùng ngoại ô hẻo lánh, đột ngột xuất hiện 5 vị thiên sứ tối cao của Thiên quốc chi thành, lại chia ra làm hai bên đối địch, đấu khí ngập trời. Chuyện như thế chưa bao giờ xảy ra trước đây, này thật sự khoa trương đến khó mà tin nổi.
"Azazel? Ngươi không trấn thủ Đông môn, lại chạy đến nơi này làm gì, ngươi đi cùng giúp hắn sao?" Đại thiên sứ Ariel nhận ra người vừa xuất hiện liền đưa ra chất vấn.
"Ồ? Vì sao kẻ canh giữ Bắc Môn có thể tới đây giúp đỡ Gabriel, còn ta thì không đây?" Azazel tươi cười đáp trả.
×— QUẢNG CÁO —