Mục lục
Truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.............

“Ca… ngươi không thể cứ vậy rời đi!” Sắc mặt Dương Miễu tái nhợt trong nháy mắt, quay đầu về phía Lương Thiếu Soái và ba vị hộ pháp phi hành vào màn trời xanh không ngừng hô to.

Bất quá, hiện tại Lương Thành Công chính mình còn không lo được, thân tàn ma dại sống dở chết dở thì làm gì rảnh rỗi lo cho người biểu muội này, huống chi hắn đã bất tỉnh, bị ba vị đồng hữu hộ pháp đánh ngất tiện đường rời đi.

Nhìn thấy vị đại ca cứu tinh đắc lực nhất rời khỏi, sắc mặt Dương Miễu tái nhợt không còn chút máu, vội vội vàng vàng xoay đầu lại nhìn gục ngã tinh thần Dương Hàn Lâm bên cạnh.

Nàng hẳn biết, Mạc Thẩm Tước Gia muốn giết nhất chính là nàng cùng Dương Hàn Lâm, hai người bọn hắn mới là chủ mưu giết chết vợ chồng Lâm Trung, sau đó gián tiếp hại chết hai người con thiên tài kế khừa Lâm thị, Mạc Phàm tuyệt đối sẽ không để cho bọn hắn có cơ hội chạy trốn

Bọn hắn dĩ nhiên biết chứ, cũng rất là sợ hãi, sợ hãi đến run rẩy đông cứng toàn thân.

“Mau, đi cầu cứu cha chúng ta, ngài phía ngoài chiến trường hẳn là đang bị truy cản một đường đánh vào”. Dương Hàn Lâm vẫn là sáng dạ nghĩ tới.

Hắn nói một câu rồi điều tiết lực lượng, sau đó mặc kệ Dương Miễu thế nào, chính mình khẩn trương rời khỏi chiến trường chạy tới chỗ Dương Quá.

Mạc Phàm một bên cười lạnh, một bước đạp không đuổi sát đến Dương Hàn Lâm bên người, dù Dương Hàn Lâm chạy trốn như thế nào cũng không thể nhanh hơn Mạc Phàm, trong nháy mắt Mạc Phàm đã xuất hiện ở trước mặt Dương Hàn Lâm, tay phải giương cao lên màn trời, uy vũ biến thành một bàn Tà Trảo kinh diễm.

Dương Hàn Lâm thấy thế liền kinh hãi tột độ, vội vã dùng duy tâm đ*o quả thức tỉnh, cánh tay phải biến thành một khối trụ tạ sắt, giống như cột nhà vậy, giơ ra thủ thế.

Vì tránh tiếp tục bị bào rút sinh lực nhanh chóng, Mạc Phàm lúc này đã tắt đi Ngân Dị Ác Ma trạng thái, nhưng một chút dư âm ngân quang lĩnh vực là vẫn còn.

Dưới tinh thần thức hải ác ma chấn nhiếp, Dương Hàn Lâm cả cơ thể căng cứng, động tác chậm chạp mấy phần, bất chợt cảm giác sợ hãi lấp đầy đầu óc, hai mắt hắn thất thần nhìn về phía Tà Diễm Ma Trảo đang chậm rãi vươn dài móng vuốt xé ra cánh tay phải cột đồng của mình.


“Mạc Thẩm Tước Gia, nếu ngươi dám đụng đến Dương Hàn Lâm thì Dương gia chúng ta ở toàn lãnh thổ cho dù có đi khắp đất trời cũng sẽ tìm kiếm ngươi thanh toán”. Phía xa xa đang lao tới, Dương Quá vội vàng thét to giận dữ.

Lão ở quá xa mặc dù không còn kịp ra tay cứu viện, khuôn mặt đỏ bừng dùng ngữ khí lớn nói với Mạc Phàm.

Mạc Phàm quay đầu lại hờ hững nhìn lướt qua Dương Quá, chỉ lạnh lùng nhếch miệng cười tà, hoàn toàn không thèm để ý tới lời lẽ vừa rồi.

Ma Ấn – Tà Trảo!

Trực tiếp công kích xuyên qua, trảo nhận sắc bén xé rách cổ họng Dương Hàn Lâm.

Xẹt một tiếng, Dương Hàn Lâm vẫn duy trì vẻ mặt hoảng sợ nhưng đầu lâu Đế cấp của hắn đã bay lên cao.

Ma ấn kích phát để cho cột hỏa diễm bừng bừng bốc lên ngay đoạn cổ bị đứt của hắn. Nhìn thấy một dòng máu đỏ từ vị trí cổ họng Dương Hàn Lâm đột nhiên phun lên như suối, máu gặp lửa bừng bừng sinh cơ càng diễn càng liệt, cảnh tượng đập vào mắt kinh tâm ghê rợn khiến cho tất cả mọi người không nhịn được khẽ rùng mình một cái.

Trong chốc lát thân thể Dương Hàn Lâm chậm rãi té xuống đổ gục trên mặt đất, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, mà ngân diễm đồng dạng sau đó đốt cháy không còn lại gì.

“Bịch”. Cho đến lúc này cái đầu lâu Dương Hàn Lâm mới rớt xuống, tà diễm thôn phệ còn mỗi hốc mắt là nhìn thấy được, não cũng sớm thành tro, lăn lông lốc trong vũng máu đỏ sẫm tanh tưởi.

Mạc Phàm thành thục bộ dáng nặn hồn phách còn lại trên người Dương Hàn Lâm rút ra, tránh cho bị độc diễm vẫn diệt nốt linh hồn.

“Ta... ta muốn giết ngươi!”

Dương Quá nhìn thấy nhi tử bị giết, hắn tựa như một con dã thú nổi giận, trong lúc vọt tới chiến trường cặp mắt giăng đầy tia máu.

Chỉ là, tia máu chưa kịp giăng đầy bao lâu, tốc độ chạy cũng chưa đến được chỗ Mạc Phàm, hắn lần nữa nhìn thấy đứa con gái Dương Miễu cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Mạc Phàm không chờ Dương Quá đến, một trảo mẫn tâm, đánh vỡ lồng ngực trái Dương Miễu, đem ác ma ngân diễm bóp nát trái tim nàng.

Trong nháy mắt tích tắc Mạc Phàm đánh chết cả Dương Miễu và Dương Hàn Lâm đã đốt cháy chiến hỏa giữa hắn và toàn bộ Dương gia, đem mối thù kết thành không diệt tộc không thôi.

Hàn khí rét lạnh thổi quét toàn trường, nhiệt độ trong không khí bất chợt giảm xuống. Đến lúc này tất cả mọi người, tất cả tông môn, gia tộc khác đã cảm giác được sự tình căng thẳng leo thang không còn cách nào vãn hồi được nữa, hiển nhiên là ý thức được nơi này rất có thể sẽ phát sinh một trận hỗn chiến đẫm máu. Vì thế bọn hắn lo lắng bị liên lụy, vội vàng xoay người rời khỏi cái nơi thị phi này.

Bất quá, muốn đi cũng còn rất khó, chung quanh Khang Vực vạn dặm phương viên, người của Hàn Hải Điện muốn phong tỏa chặn lại tất cả.

Một bên khác, khuôn mặt của Dương Quá liên tục co quắp vặn vẹo đáng sợ, tại hắn nổi điên tiết bộc phát ra chuẩn Quân cấp khí tức lao đến Mạc Phàm, Mạc Phàm nhìn hắn, trên mặt vẫn giữ nụ cười ác ma bình thản, chậm rãi rút tay ra, đạp thi thể Dương Miễu xuống mặt đất, đem trái tim thành tro của nàng thảy thảy trên tay, ý tứ mười phần khiêu khích.

“Mạc thẩm... con chó này... chết đi!” Dương Quá triệu hồi ra Điểu Dực, nước mắt chảy rớt xuống bàn tay, nước mắt hóa thành thủy lực mặt phẳng, theo tâm tĩnh bi thương của Dương Quá kích động dâng trào.

Âm hận thôn thanh, Lục thần bất thân, Cùng đồ mạt lộ, một chưởng Ám Phách toàn lực sắp hoàn thành đánh về phía trước.

Mạc Phàm không thèm động thủ, vẫn là tường tận nhìn xem một màn này, mở miệng cười...

Bạch bạch bạch!!!!!!!!

Soạt soạt soạt soạt ~~~~~~~~~~~~!

Còn không tới gần nổi Mạc Phàm, Dương Quá đột nhiên cảm giác toàn thân mình bị một trận đau đớn tê liệt, cơ thể hắn cảm giác có vô số dây cương trói vào, có đại thủ ám khí, có phi tiêu độc ghim đầy lưng, hai tay hai chân bị hàng chục mũi tên bắn trúng, cung tiễn kéo căng cho móc dây, khuyên trỏ ở bát phương tứ hướng phóng ra khống chế lại.

“Hàn Hải Điện Sát Tự đội?”

Sát Tự đội là đội nằm trong ám cung giấu sâu trong bóng tối của Hàn Hải Điện, bọn hắn nổi tiếng được đào tạo bài bản trở thành một đám thích khách chuyên nghiệp, có ấn ký mật thám ở toàn bộ thần châu này.

Dương Quá cau mày thống khổ, hắn lập tức nhận ra, hơn 30 tên sát tự đội của Hàn Hải Điện vẫn đang một mực bám sát lấy mình, bọn hắn sớm giăng lên thiên la địa võng lưới đem Dương Quá cho khóa chặt lại.

Cho dù Dương Quá là Quân Vương cấp, có thể hung hăng phẫn nộ di chuyển thêm một đoạn nữa để càng tiến gần hơn tới Mạc Phàm, nhưng kết quả vẫn là bị chặn lại.

Hai cái bóng áo đen sau lưng nhảy tới, từ trên cao đâm kiếm về phía hai vai Dương Quá, ghim chặt hắn như là đóng đinh trên mặt đất, ghim thân thể bất di bất dịch không thể chuyển động.

Người của Sát Tự đội được đào tạo chiến đấu, được trang bị tài nguyên cùng trận pháp đầy đủ, khả năng chống lại Quân cấp liền không tính là cái gì.

Không chỉ Dương Quá, giờ khắc này, nhìn thấy Sát Tự Đội đã lộ diện, sắc mặt của những lão già Dương gia khác lúc xanh lúc trắng rất khó coi. Bọn hắn ngay từ đầu đã bị người của Hàn Hải Điện bao vây, tránh không cho tác động vào trong chiến trường, nhưng hết lần tới lần khác đều không nghĩ Hàn Hải Điện chơi lớn vậy.

Sát Tự đội mà cũng kéo vào cuộc chiến thành niên?

Nói đùa a! Này Sát Tự đội không phải chuyên đi hành thích hoàng đế đi.

Vào lúc này bọn hắn đành phải đích thân đi xuống chiến trường, nếu không thể hóa giải ân oán lần này thì Dương gia bọn họ tất nhiên sẽ bị diệt vong.

Dương Quá bị nện chặt ma sát dưới mặt đất, mà Mạc Phàm từng bước tiến lại gần người này, cũng không tốt nói cái gì.

Hắn không khịt mũi khinh thường, cũng không có chán ghét.

Phụ thân đối với con cái như vậy, này là điều đáng trân quý.

Mạc Phàm sẽ không đi trách hắn hành động này.

Hắn cũng không tốt muốn nói chuyện với Dương Quá thêm một câu nào.

Chẳng qua là khác chiến tuyến, ngươi không nhất định sau này sẽ tha cho ta, ta cũng không muốn vì ngươi mà thêm suy nghĩ phiền phức.

Xin lỗi, ngươi chịu ủy khuất rồi.

“Giết hắn đi!”

“Tuân lệnh Mạc Thẩm Tước!”

“Phải rồi, những tên khác Dương gia ở nơi này, toàn bộ đem bắt lại, treo tới La Môn Quan, giao cho thành chủ bố thiên hạ Dương gia tối nay bị hành xử”.

“Tuân mệnh Mạc Thẩm Tước!”

....................

...................

Trời đêm thê lương, ánh trăng u tối yên lặng phủ kín Khang Vực – Đông Thủy thành. Trên đường phố trống rỗng và ngõ hẻm đen thui loáng thoáng có thể nhìn thấy một vài thân ảnh nhanh chóng hiện lên rồi biến mất không thấy gì nữa.

Đêm nay là đêm Dương Gia bị đồng loạt xử tử!

Thành Chủ Lê Hoàng vừa viết thư tay ban bố, nói là cái gì Dương gia phần tử phản nghịch ở Đông Châu muốn làm loạn, cho nên bị treo tội phán án tử.

Nha môn đánh trống, canh ngọ chém đầu!

Mây đen dần dần tản ra, ánh sao mờ mờ chiếu xuống một nhóm sinh vật nào đó đang vỗ cánh yên lặng bay qua, từng cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua tòa thành trống trải.

Ở giữa những kiến trúc rậm rạp đó, mấy trăm đầu Hắc Mã đạp không di chuyển trên bầu trời chạy tới đình viện La Môn Quan.

Những người này là Dương thị gia tộc ở khắp Đông Châu thành chạy đến.

Phải, bọn hắn đến vì cứu người.

Bọn hắn đã hạ gục được hàng trăm thị vệ của thành chủ trong thành, hiện tại muốn cứu lấy một chút Dương thị tộc nhân đang bị phán án tử hình của mình.

Ở trên đình viện quán cốc, Mạc Phàm ngồi gác chân uống trà nhìn xem một màn này, trong miệng không khỏi cười thích thú.

“Mạc Thẩm Tước gia, như ngài định đoạt, tất cả Dương gia lớn nhỏ đều có động tĩnh, chúng ta có cần phải ra tay ngay lúc này?” Một tên Đế cấp, là thủ lĩnh của Sát Tự đội tiến đến gần Mạc Phàm hỏi nhỏ.

Mạc Phàm chậm rãi nhấp một miếng trà, hắn nhớ tới ngày ấy từng sinh hoạt như một người bình thường phàm phu ở gia đình nghề nông sư trong một thôn nhỏ, được vợ chồng Lâm Trung xem như con cái một dạng.

Vợ chồng Lâm Trung đã sớm rời khỏi Lâm gia tộc, dẫn hai đứa nhỏ thiên tài sống ẩn dật, không muốn tranh đua với đời. Mạc Phàm tương đối yêu thích gia đình này, hắn hứa hẹn sẽ chiếu cố tốt bọn hắn.

Bất quá, sau đó vì một chút nguyên nhân khách quan, Mạc Phàm khôi phục một chút ký ức, hắn liền muốn phải rời đi, hắn nói là muốn đi tìm một chút chuyện liên quan đến ký ức của mình.

Sau này trở về sẽ thăm hỏi.

Chỉ là...


Mạc Phàm rót ly trà xuống mặt bàn, ngữ khí lạnh nhạt mở miệng:


“Xuất phát đi".


“Đông Châu Dương thị, không cần phải giữ lại trên bản đồ”.


...................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK