Ngồi trong phòng trà xã giao vài câu để không khí bớt căng thẳng xong.
Triệu Mãn Duyên mở miệng vào thẳng vấn đề: “Thực sự có lỗi vì làm kinh động lớn như vậy, chẳng là tông môn bản tọa từ lúc vừa mới thành lập, chưa từng chiêu sinh qua, ta cũng giống như những cái khác tông môn, muốn tuyển vị thứ nhất trác tuyệt thiên kiêu về đào tạo tu luyện, vì tông môn phát dương quang đại. Ngươi nếu như là nguyện ý bái ta làm thầy, có thể gật đầu hoặc nói xuống điều kiện”.
Diệp Mộng A ngồi ở trên ghế nhìn thoáng qua đánh giá Triệu Mãn Duyên.
Nàng bán tín bán nghi thử nghiệm điều động tâm linh hệ thi triển đọc tâm thuật
Nhưng ngay vào lúc này, Diệp Mộng A khẽ sửng sốt một chút.
Triệu tông chủ có một tầng hoàng quang sáng chói bao quanh lại thế giới tinh thần, tầng hào quang này vừa vặn áp chế lấy tâm linh ma pháp của Diệp Mộng A.
“Linh hồn của người này lại là sinh sôi khí tức đến từ thời kỳ thượng cổ nhân vật?” Diệp Mộng A bắt đầu phát giác Triệu tông chủ quả nhiên không đơn giản.
Tâm linh hệ của nàng chỉ mới là đại cấm chú, tinh thần lực cường đại về cường đại, như cũ không có khả năng đọc nội tâm lén đối phương.
Nguyệt Thanh Y ngồi một bên say sưa uống trà, nàng lúc này đã trấn định hơn nhiều lắm, đối với Triệu Mãn Duyên cũng không còn một cái gọi là si mê vô tội vạ nữa, bắt đầu tỏ ra cứng nhắc: “Triệu tông chủ, ngươi nên biết, Diệp tỷ là người của Nguyệt gia, ngươi đây ngoại trừ hỏi ý kiến của tỷ, còn phải hỏi ý kiến của ta”.
Triệu Mãn Duyên hơi tức cười, nhưng rất nhanh nắm bắt tình hình, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Lão thái công và Nguyệt Thanh Y, hỏi: “Được, hai vị, vậy ta hỏi tới, các ngươi như thế nào mới chịu để cho Diệp Mộng A ra đi”.
Nguyệt Thanh Y hí hửng lên mười phần, tựa hồ là đang chờ đợi câu nói này của Triệu Mãn Duyên.
Nàng lanh lợi nói: “Muốn chúng ta bỏ người ra rất đơn giản, trước tiên, đánh thắng Diệp tỷ nha, thầy mà không thắng trò, như thế nào muốn thu? Sau đó, tuyệt đối phải để Diệp tỷ đồng ý chấp nhận ngươi. Cuối cùng, nếu Diệp tỷ thành ngươi đệ tử, Triệu Sắc Tông của ngươi coi như thiếu Nguyệt gia ta một cái nhân tình thế nào?”
Lời của nàng để lão thái công cũng giật mình, không khỏi hít hà khen ngợi.
Mà một bên khác đối ứng Triệu Mãn Duyên ngồi nghe những điều kiện này, trong lòng không khỏi thầm mắng Nguyệt Thanh Y một tiếng.
Đánh với Diệp Mộng A cũng được đi, không thành vấn đề.
Nhưng nếu ta đánh thắng xong ngộ nhỡ nàng lật mặt thì như thế nào?
Chơi ta sao?
Còn nữa, thu đồ dạy để tử cũng phải thiếu các ngươi cái nhân tình???
Các ngươi sao không ngồi lên đầu ta luôn đi. Lũ yêu tinh mất nhân tính mà đi đòi nhân tình!!!
Thấy Triệu Mãn Duyên suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa trả lời lại, Nguyệt Thanh Y châm thêm dầu, mở miệng cười: “Sao? Không thỏa ứng được? Vậy Triệu tông chủ xin mời đi cho. Nếu như ngươi còn muốn mặt mũi, cũng xin đừng dùng quan triều đình đến, dồn ép người vào đường cùng, chúng ta nhất định sẽ trở mặt, muốn thanh trừng Triệu Sắc Tông”.
Triệu Mãn Duyên nhìn qua Diệp Mộng A một chút, thấy được nàng cũng không phủ nhận lời nói kia, thế là đành miễn cưỡng gật đầu.
“Bất quá, ta không có ý định đánh nữ đồ đệ. Chỉ cần ta áp chế tu một đại cảnh giới xuống, nàng dùng mọi biện pháp phá được phòng ngự của ta, vậy tính ta thua”.
Ngôn ngữ ngông cuồng!!!
Nguyệt Thanh Y đập bàn xuống một cái, tuyệt đối cảm thấy Triệu Mãn Duyên lời nói kia là khinh thường Diệp tỷ!
Áp chế tận một đại cảnh giới, nói đùa cái gì. Nguyệt Thanh Y hay là cảm thấy, toàn bộ Bắc Phương tông môn cùng xông lên cũng đánh không lại Diệp tỷ một người.
Cái này nhà giàu mới nổi liền ngạo mạn áp chế đòi thủ trước Diệp tỷ?
Không đợi Nguyệt Thanh Y lên tiếng, Diệp Mộng A nắm lại tay nàng lắc đầu, sau đó cũng rất vô ưu đồng ý: “Có thể”.
Ba hoa nhiều lời không giải quyết được gì, sau đó cả hai nhanh chóng tiến về phía sau đình viện sân tập của Nguyệt gia, diện tích cùng thổ địa ở đây đủ lớn, lớn đến mức đủ để một chút Quân cấp uy lực giao thủ không đến mức toàn bộ bị hủy diệt.
Trước đồng hoang lớn, Triệu Mãn Duyên và Diệp Mộng A đứng đối diện lẫn nhau, hai người đều chưa vội vàng động thủ.
“Triệu tông chủ, mời ngươi trước tiên áp chế cảnh giới”. Từ xa quan sát, Nguyệt Thanh Y không quên sân si nói ra.
“Được”.
Vừa dứt lời, không khí chung quanh đột nhiên mãnh liệt thôi động, bụi bặm trời mây sông ngòi tựa hồ bởi vì Triệu Mãn Duyên nhắm mắt ngưng thần tuông trào ra khí tức mà hoạt náo nhấc bổng cả lên, cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
“Sử... sử thi cấp đại lão!” Lão thái công cùng Nguyệt Thanh Y trong nháy mắt kinh hãi nhảy dựng lên.
Thế giới này có bao nhiêu cái có thể gọi là sử thi cấp chứ?
Chưa đến 10 cái!
Người ở trước mặt bọn hắn, Triệu Sắc Tông tông chủ lại là một trong số những vị đó!!
“Lại là một cái truyền thuyết cảnh giới nhân vật, chẳng trách cao điệu như thế muốn thu Diệp Mộng A”. Lão thái công vuốt râu, bắt đầu trong lòng sinh sôi nhiều tạp niệm.
Lão bây giờ, tuyệt đối muốn Diệp Mộng A theo Triệu Mãn Duyên đấy.
Đổi lại một cái nhân tình của sử thi cấp đại năng, như thế nào có thể lời hơn?
Nguyệt Thanh Y ở một bên nhíu mày lại, nàng cảm giác có chút quái lạ ở nơi nào, nhưng trong lúc nhất thời liền không thể diễn giải được.
Diệp Mộng A cũng sửng sốt.
Nàng sớm biết Triệu Mãn Duyên có một tầng linh hồn thượng cổ rất cường đại, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, Triệu Mãn Duyên chính là vô địch Quân Vương cấp tồn tại, nói không chừng còn cường đại hơn một điểm.
Nếu là dạng này nhân vật, Diệp Mộng A tự nhiên không có khả năng đánh lại.
“Bây giờ ta áp chế xuống”. Triệu Mãn Duyên cười đểu gian ý nói.
Hắn áp chế thực hay không?
Đương nhiên không. Thực thực cái con bê.
Triệu Mãn Duyên không hề áp chế, mà hắn cũng chẳng có cái gì sử thi cấp độ để mà áp chế.
Hết thảy là chiêu trò lừa gạt.
Lúc nãy sử thi cấp cái gì đó chẳng qua là đồ giả, là ngụy tạo khí tức, mượn yêu thuật ngụy trang cường đại của nữ chúa Côn Bằng để đội da hổ lòe thiên hạ. Đơn giản bây giờ bỏ đi lớp ngụy trang đi mà thôi, không có cái gì gọi là áp chế cả, trở về đúng khí tức đỉnh vị Đại Đế của chính hắn.
Nói cách khác, hiện tại mới đúng là Triệu Mãn Duyên chân chính toàn bộ lực lượng.
Người ngoài không biết nhìn vào, từ sử thi cấp ném xuống tận đế cấp, này phảng phất nói ra thành hai đại cảnh giới cách biệt cũng được, ai mà không khiếp sợ đâu.
Khi khí tức của Triệu Mãn Duyên trở về đúng bản chất Đỉnh Vị Đại Đế, mọi người lần nữa càng giống trong mộng.
Chơi lớn như vậy không phải là muốn đưa mặt cho người ta đánh sao?
Nguyệt Thanh Y dẫn đầu hoàn hồn, nhìn về phía Triệu Mãn Duyên, bộ mặt đắc ý.
“Triệu tông chủ, ngươi áp chế lớn như vậy, nếu bảo tỷ tỷ ta chém phòng ngự của ngươi thì một kiếm đều có thể. Nếu là thế, vậy chúng ta cho ngươi thời gian dài bố trí phòng ngự, sau khi ngươi xong xuôi thì Diệp tỷ mới đánh thế nào?” Nguyệt Thanh Y nói rất chân thành.
“Ngươi là nghiêm túc?” Triệu Mãn Duyên có chút bất đắc dĩ nói.
Diệp Mộng A lập tức trừng Thanh Y một cái, nhưng bản chất tiểu thư nàng vẫn là không quan tâm.
Vẫn không tin Triệu Mãn Duyên có thể làm gì, lập tức đối chất tiếp:
“Kia là đương nhiên! Diệp tỷ tỷ tuyệt đối không có khả năng đổi ý đánh trong lúc ngươi bố trí phòng ngự”.
Diệp Mộng A hết nói nổi rồi.
Đã như vậy, dù sao nàng cũng không quan tâm lắm, trực tiếp đáp ứng xuống là được.
Mà nghe nghe đến mấy lới này, Triệu Mãn Duyên chỉ có thể yếu ớt thở dài.
Thôi thôi, là các ngươi muốn.
Xem như tại thời gian dài như vậy tập luyện, chỉ có thể ở nơi này thử nghiệm.
“Như các ngươi mong muốn”. Triệu Mãn Duyên điều chỉnh buông lỏng thân thể, ấm áp nói ra.
Nhìn thấy trên mặt hắn đột nhiên lộ ra một vòng tiếu dung, suy nghĩ dâng lên.
Nơi trái tim trung tâm nở rộ vạn trượng quang mang, từng đạo phù văn cổ xưa ngưng tụ mà ra, diễn hóa thành trận văn.
“Thần trang phụ thể!"
Lời nói phía sau đột nhiên không đầy hai giây, thân thể Triệu Mãn Duyên lập tức phát ra duy mỹ không tỳ vết hoàng quang. Tựa một cái lồng kén màu vàng bị phá ra, sau đó người ta phát hiện, bên trong lồng kén có một vị thiên đồng đang từng lớp từng lớp cự cánh nở rộ, không khác gì Phật pháp đài sen vậy.
.................