Mắng chửi Vũ Ngang xong một lúc, Mạc Phàm mới nhìn lại Nhật Ánh lão sư, bất tri bất giác lại bị gợi nhớ đến giọng điệu khoái chí âm hiểm kia của Vũ Ngang bày biện ra bên tai, trong thâm tâm hắn thành thật mà nói, không có phát sinh vô luận một tia ý nghĩ tham lam nào đó liền là nói xạo!
Nghiêm túc suy nghĩ, dù rất không đúng đắn, nhưng Mạc Phàm không thể phủ nhận, nếu có một vị cơ trí suy nghĩ tường tận như Nhật Ánh lão sư làm tật hồn cho hắn thì tốt biết mấy, thay thế tên vô dụng Vũ Ngang này.
Chỉ loáng thoáng một cái tàn nhẫn ý nghĩ như vậy, không biết do cảm giác nhạy cảm, vẫn là do bụng ta suy ra bụng người nhanh chóng hay sao, Mạc Phàm vừa nghĩ tới đây, Vũ Ngang vậy mà đọc được tâm trí Mạc Phàm, lập tức oẳng oẳng la hét lên: “Không được chủ thần, không được chủ thần. Ngài kiên nhẫn chờ một chút, ta sắp tiến hóa thần hồn rồi, ta sắp thức tỉnh a”.
Mạc Phàm nhún vai, đem chuyện này phủi xuống.
Đúng lúc đó, bên tai hắn đột nhiên nghe đến một thanh âm: “Khụ, khụ, ăn thịt người, hấp thụ du hồn sẽ không cải thiện trí tuệ đâu”.
Không cần phải hỏi cũng biết, người nói chuyện là Nhật Ánh lão sư.
Dù sao đi nữa, ở đây cũng chỉ có hai người bọn hắn bị bao bọc trong thủy hoa kết giới của Lam Thần Thủy Tinh, không có người ngoài có thể can thiệp.
Phía ngoài kết giới, một đạo tinh thần lực quét hình đảo qua đám người Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ. Diệp Tâm Hạ có thể cảm nhận được là Nhật Ánh lợi dụng tâm linh hệ cùng nàng làm ra nhắc nhở chuyện riêng. Kì thật nội dung cũng không có cái gì phức tạp, đó là yêu cầu bên ngoài tất cả mọi người đình chiến lại, quân bài là đang nghị sự, cũng không có cùng Mạc Phàm chém giết.
Diệp Tâm Hạ sau đó thở dài, an tâm ra lệnh mọi người ngừng tay. Nàng cũng biết rõ, nếu thực sự Nhật Ánh động tâm muốn đặt bẫy chém giết, bọn hắn đã sớm không còn ai sống sót trở về, có lẽ... bao quát cái kia trên bầu trời Thanh Long.
Trong kết giới.
Mạc Phàm mấp máy cái môi, tỏ ra kinh ngạc nhìn xem Nhật Ánh lão sư, thậm chí bày biện một chút xấu hổ gượng cười. “Lão sư, người không phải có năng lực nhìn thấy cả hồn cách của ta chứ?”
Câu kia là ý chỉ lời nói của Vũ Ngang không sai.
Chỉ là Mạc Phàm không nghĩ tới, ý tưởng nội tâm của Vũ Ngang cũng không phải là của hắn, mọi thứ diễn ra trong tinh thần chi hải của hắn bàn luận cũng sẽ bị đoán được! Trước đây Văn Thái cũng xem thấu được hồn cách tán gẫu của Mạc Phàm.
“?????”
“À”. Tựa hồ mất một lúc để hiểu Mạc Phàm nói hồn cách là ý gì, sau đó Nhật Ánh mới từ tốn trả lời: “Đừng lo lắng. Ta cũng không đạt tới cảnh giới con mắt âm dương nhìn thấu linh hồn. Ta chỉ là tiện tay đọc được suy nghĩ thông qua thùy não của ngươi lưu lại dấu vết”.
Sự thật đúng là như vậy, Nhật Ánh không có cách nhìn thấy hồn cách của Mạc Phàm nói chuyện, nhưng khi Mạc Phàm tiếp nhận Vũ Ngang thông tin, trong thùy não của hắn liền phải lưu lại xử lý, vừa vặn bị Nhật Ánh bắt được.
Ở đâu đó trong tinh thần thức hải của Mạc Phàm, tật hồn Vũ Ngang dang tay ra nhún vai, xem như thừa nhận cái này đáo để thuyết pháp: “Chủ thần, giờ ta đã hiểu vì sao Hải Yêu không có cửa với nhân loại, nhân loại kể từ lúc bắt đầu đến bây giờ, vẫn như cũ không đổi tinh tế giảo hoạt. Quân bài thế giới thực sự là đáng sợ".
“Khà khà...” Mạc Phàm không thèm nghe Vũ Ngang nói nữa, trước mặt Nhật Ánh mặc dù mang theo đắng chát nụ cười, nhưng tinh thần thức hải của hắn đã bắt đầu dậy sóng, khịt mũi khinh bỉ, ra lệnh cho bảy tòa hồn cách còn lại đánh sấp mặt tên bất trị Tật Hồn.
......
Nhật Ánh lần này không có động tác gì nói chuyện phiếm ngoài lề tiếp, đây là vẫn như cũ như dĩ vãng một dạng mang theo bình thản mỉm cười đợi cho Mạc Phàm tự điều chỉnh trạng thái bản thân.
Mất một lúc, Nhật Ánh mới ném ra một thông tin khác cho Mạc Phàm: “Behemoth giống như cũng là bất đắc dĩ lộ ra sơ hở mới phải thừa nhận với ta bị vị diện chế tài. Mà lại, ta đồng dạng cũng giúp nó giữ tin tức này đến cùng, đây thật sự là vấn đề rất then chốt, không thể công khai được".
Mạc Phàm trầm mặc một chút, giống như là đang tự hỏi, hắn híp mắt nhớ đến những thứ trong videos thứ nguyên của Chaos để lại.
Sa nguyên giáo chủ Behemoth là kẻ đột phá tấn thăng Đế Hoàng đầu tiên, sau đó đến Hàn Băng Khu Đế Cự Thần ở Nam Cực, cuối cùng là Hải Mộ Đế Leviathan. Bọn chúng tuyến thời gian đột phá là khác biệt lẫn nhau.
Nhưng sau đó vẫn là cùng nhau che giấu thông tin, để cho toàn thế giới đối với chúng nó tôn sùng như vua chúa, chứ không biết, thật sự bọn nó toàn bộ đều là vua không ngai.
Tại dưới Nhật Ánh giải thích thêm vào đó, Mạc Phàm cuối cùng tự vẽ ra cho mình hoàn chỉnh bức tranh toàn cảnh.
Nóc nhà thế giới là một đám hồ ly tinh không thua kém gì nhân loại. Bọn nó dùng đủ mọi loại thủ đoạn lừa gạt lẫn nhau, qua mặt thế nhân, qua mặt tất cả vị diện muốn nhăm nhe đến thế giới ma pháp tìm kiếm cơ hội đột phá.
Làm kẻ thứ nhất đột phá tấn thăng Đế Hoàng, Behemoth nhận ra mình bị vị diện kết giới phong ấn, việc đầu tiên làm chính là thật bình tĩnh trấn định, sau đó không tiếc giao cho quân đội nhánh quân của mình thực lực lớn, để cho một vị cổ đại Thập Uyên Chúa Tể dưới trướng của mình đi tấn công Nam Cực Đế Vương thị uy.
Cuối cùng, Thập Uyên Chúa Tể duy nhất của Sahara đều bị giết chết, hoang mạc thập uyên thần quyền bị biến mất hoàn toàn. Nhưng đồng thời không lâu sau đó, bởi vì nhìn thấy Sahara chi chủ đều không tiếc Thập Uyên bộ hạ để phô trương thanh thế, Nam Cực Đế Vương cảm giác được uy hiếp, càng muốn nhanh chóng đột phá lên Đế Hoàng --- và rồi màn lừa gạt thế kỷ kéo dài bắt đầu.
Kẻ tung người hứng. Kẻ tổn thương liền muốn người khác tổn thương, quay về đứng chung chiến tuyến với kẻ lừa mình.
Leviathan có lẽ là kẻ cuối cùng bị hai gã còn lại lừa, sau đó cả ba thường xuyên hổ phách thị uy, tạo ra truyền thuyết thế chân vạc. Thiên phụ không biết, thậm chí ngay cả trí tuệ yêu linh Vạn Yêu Thần Tọa đều không biết, không ai muốn nhấc lên một hồi sóng gió đi đến khiêu chiến nóc nhà để hỏi thăm.
Thế giới này chỉ có lừa gạt, dối trá, càng đứng ở độ cao chí cao, mới càng thấy nhiều loại giảo hoạt thủ đoạn càng khiến người ta tê cả da đầu.
Thật giống như một chiếc hộp Pandora, đến điểm dừng thì nên dừng, thà rằng cứ như vậy chấp nhận đó là ba vị Thần Linh của ma pháp vị diện, chỉ cần bọn hắn cùng thế lực phò tá Thần cân bằng chân vạc, vậy là tốt nhất. Kéo dài thời gian cho mọi người phát triển xuống, phía bên trong bí mật, không nhất định chính mình đi liều mạng mở ra.
Nhìn con ngươi thanh tịnh của Mạc Phàm, Nhật Ánh đã biết hắn rốt cuộc hiểu được. Thế là nói tiếp: “Bất quá, tại mấy tháng trước, ta ở Thánh Thành bắt được tình báo vị dự khuyết giả quân bài kia đã sắp xếp đem rất nhiều cường giả đỉnh tiêm cấm chú hàng đầu nhân loại công kích Bách Mộ Giao Long, công kích lên Hải Mộ Đế Leviathan, ta liền phát hiện hắn đã phán đoán được phần nào tình huống”.
“Bee!?”
Mạc Phàm khẽ hít một hơi thật sâu.
Lấy trí tuệ của Bee, Mạc Phàm là nhất định tin tưởng hắn sớm muộn cũng biết. Trên phương diện trinh thám, người này sống ở khoa học vị diện mà nói, cái kia tiểu thuyết trinh thám nhân vật chính Sherlock Holmes thật giống như đều là đồ đệ của hắn.
Nhật Ánh nói: “Ừm, nhớ không lầm, hắn tên là Bee. Người này so với ta càng thâm sâu khó lường hơn nhiều lắm. Mạc Phàm, ngươi cho rằng hành động đánh động Leviathan của Bee chỉ là thăm dò đơn giản thôi sao?”
“Mời lão sư chỉ giáo cho”.
“Ban đầu ta còn cho rằng hắn dẫn quân đi đánh động Leviathan là thăm dò". Nhật Ánh minh bạch giải thích:
“Nhưng về sau ta, ta lại cảm thấy, lấy Bee tài trí trình độ, hắn không phải là đang hành động liều lĩnh dại dột sao? Không có lí gì lại đem toàn bộ nhân loại cường giả đi đánh nóc nhà chỉ để thăm dò? Chỉ là một giả thuyết vô thưởng vô phạt, thăm dò như vậy là đánh đổi quá nhiều?”
Mạc Phàm tường tận nghe lão sư nói, dường như đã có chút rợn cả người rồi.
Xác thực, với phong cách của Bee, hắn không liều như vậy. Như thế chẳng khác nào nói hắn là kẻ điên hết!
Nhật Ánh ngữ khí chậm lại, tiếp tục diễn đạt: “Có lẽ, hắn còn so với ta sớm biết nóc nhà đã bị áp chế. Cái kia tổ đội cường giả tấn công Leviathan thời điểm... cũng không phải là thăm dò nữa, mà giống như đang khẳng định khoe mẽ, ám hiệu cho nóc nhà biết được --- bí mật của các ngươi, đã bị ta nhìn thấu”.
“Ý của ngài...” Vừa trầm giọng nói, Mạc Phàm lông mày đều nhảy dựng lên, lộ ra bàng hoàng.
Nhật Ánh gật đầu điềm đạm, rất là chắc nịch khẳng định: “Nếu ta đoán không lầm, Bee mới là kẻ đáng sợ nhất, hắn có âm mưu nào đó không ai hiểu được. Mà lại, tiền đặt cược này của hắn phi thường lớn, thậm chí đến liền Đế Hoàng đều không thắng nổi hắn trình độ".
Lời nói của Nhật Ánh không có che giấu cảm xúc của mình.
Cả Bee lẫn hắn đều là giống nhau, bọn hắn giống như đã dự liệu được tình huống vị diện chế tài nóc nhà, dự liệu được nóc nhà hiện tại đều rất khó can thiệp, đây ngược lại chính là cơ hội của mình. Mà Bee suy tính thậm chí sâu hơn một bước, hắn bởi vậy biết Leviathan đang lộ mặt ra ngoài để đóng vai chúa hề, làm một cái diễn viên thế kỷ tiếp tục múa cho thế nhân xem, cho nên hắn tới.
Đưa người tới múa phụ họa, chẳng khác nào giống Nhật Ánh bên này trao cho Behemoth một cái cơ hội. Chỉ khác ở chỗ, cơ hội của Leviathan, phảng phất nên sửa thành nó đang bị uy hiếp thì đúng hơn.
.............