Nghe Mạc Phàm thận trọng nghiêm túc hỏi một câu kia, Chúc Chi Sơn đồng dạng cân nhắc suy tư một hồi, hắn bắt đầu kết nối lục lọi lại những chuyện kì quái mà chính mình thời gian gần đây cũng thường xuyên lưu ý đến.
Một lúc sau, Chúc Chi Sơn mới mở miệng hồi đáp: “Triều Ca được xưng là long mạch ngã tư đường, thuở xưa bị cai trị dưới triều đại của Triệu Hoàng Đế? Ngươi biết chứ?”
Mạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, kiến thức giáo khoa như thế, Lãnh Liệp Vương nhận trách nhiệm tham khảo tài liệu xong giảng cứu lại cho hắn không dưới 10 lần.
Nghe nói Triệu Đế cái tên hung quân này ghét nhất chính là tư tưởng giáo lý của tam hệ Nho gia, Phật gia, Đạo gia. Trong lập trường của hắn, thời đại mà hắn cầm quyền, ngoại trừ Binh gia, Công Thâu gia, Vu Sư gia (cổ phù thủy) được phép tiến nhập triều đình, còn lại tam giáo nổi tiếng nhất lúc bấy giờ đều bị đàn áp và chém giết, thậm chí tài nguyên sách vở trong thư viện cũng bị đốt rất nhiều.
Kinh sử chép, năm xưa Triệu Đế chung một kỷ nguyên với Quỷ Cốc Tử, với Hàn Hải Điện chúa công Lê Minh, với Nhật Minh Giáo giáo chủ Trương Hoàng Tuấn. Hắn việc ác cùng bản tính bạo chúa hung tàn chỉ sợ đại ma đầu tà giáo phái Trương Hoàng Tuấn đều không thể so sánh. Triệu Đế trong kỷ nguyên thống lĩnh Thiên Vực giao chỉ, dựa vào địa hình long mạch mà nghênh ngang xâm lược rất nhiều cương thổ, chém cho máu chảy thành sông, oan hồn khắp nơi nhiều như cỏ dại, Triều Ca đã từng có thời điểm không chỉ nằm ở Thiên Vực, mà còn phô trương kéo dài bao trọn một nửa Tây Giới, những Duy Vực, La Vực hết thảy làm thuộc địa cho thiên đô Triều Ca. Dạng này để cho Nhật Minh Giáo, Hàn Hải Điện, Điền gia đều có cảm giác nóng mặt bất an.
Thẳng đến về sau, Quỷ Cốc Tông đại đệ tử xuống núi, việc đầu tiên chính là làm nô bộc cho Triệu Hoàng Đế, tuy xuất thân từ gốc rễ Nho gia, nhưng sẵn sàng đi ngược lại tư tưởng Nho đạo, lập vô số chiến công, được đưa đến bên cạnh cận thân với Triệu Đế, là vị đầu tiên được phong thần ban cho đệ nhất hiệp khách thời nhà Triệu, tục xưng Hạo Nhiên Văn Thánh (Chương 1215).
Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
Cuối cùng, chuyện sau đó liền trở thành giai thoại quan trọng bậc nhất lịch sử mười vạn năm gần nhất trở lại đây ở Siêu Duy Vị Diện, Sở Giang phục binh đủ sâu, nuôi chủng quân của mình cắm rễ vào sâu trong triều đình, một lần duy nhất rút kiếm, lật đổ toàn bộ Triệu Hoàng Thất, cũng chính hắn một thân tu vi đệ nhất hiệp khách thời nhà Triệu, đánh bại sát vách Đế Hoàng Triệu Đế.
Những chuyện này kinh sử có chép, Mạc Phàm là biết qua, không mới.
Chỉ gặp Chúc Chi Sơn nói cho hắn chuyện kinh sử không chép, khả năng hắn còn có thể chưa biết chính là: “Thời điểm tại vị, Triệu Đế sở dĩ tàn bạo như vậy, không có gì ngoài trưng cầu quyền lực tuyệt đối, hắn muốn bản thân bất tử, muốn đột phá vào thần thoại cảnh, trở thành nhân loại Đế Hoàng, do đó hắn không tiếc kéo quân xâm lược khắp biên cương nhằm tuyển chọn vô số nghệ nhân Cơ Quan sư cùng vơ vét tài nguyên khắp nơi về để xây dựng mật thất thánh địa thần bí, tại mỗi một cái bí mật cơ quan thánh địa này, có trời mới rõ hắn đặt vào đó thứ gì, có thể là thần ma dị thú, cũng có thể là bảo tàng, có thể là cơ quan động cơ đi trước thời đại... thực sự điểm này ai nấy đều rất mơ hồ. Chỉ biết, đây hết thảy đều là thủ đoạn lớn nhất của Triệu Đế, là hắn toàn bộ cả đời mấy chục vạn năm tại vị tâm huyết, tất cả căn cốt bí mật thời cơ cho tương lai xa xa mà chính mình dự trù”.
Tin tức Chúc Chi Sơn nói xác thực đối với Mạc Phàm là rất mới mẻ.
Thiên Vực màu mỡ, rộng rãi tài nguyên như vậy, đúng là khó tránh khỏi phía dưới thảm địa đất nền chính là phải có càng quan trọng hơn đồ vật dẫn dắt, thì ra những thứ này chính là dã tâm mà Triệu Đế lúc xưa gầy dựng. Mà một khả năng lớn hơn nữa, chúng cùng những bí ẩn chuyện kì quái thời gian gần đây Mạc Phàm gặp ở Triều Ca có quan hệ.
“Đã nhiều năm như vậy trôi qua, các ngươi không khai quật hay khám phá sao?” Mạc Phàm tò mò hỏi.
Phì ~~~~~~ một hơi, ưỡn ngực hít sâu thở dài xong, Chúc Chi Sơn chậm rãi lắc đầu.
Nhìn thấy thái độ của đối phương, có thể Mạc Phàm không cần nghe giải thích liền cũng sẽ minh bạch, hắn nói: “Phích kích nổ, Sở Giang lo sợ khai quật lên thời điểm, bao nhiêu quả bom nổ chậm chờ đợi chiến tranh sẽ lập tức bùng phát?
Đây là một cái hiệu ứng domino.
Hàn Hải Điện, Nhật Minh Giáo, Thanh Vũ Đế Quốc, Điền Gia, Trung Châu Ma Tộc, Quỷ Tộc, Yêu Tinh Tộc... và rất nhiều thế lực, tông môn, gia tộc lớn nhỏ khác, bao quát Quỷ Cốc Tông và Triều Ca chắc chắn sẽ khó tránh thoát khỏi một kiếp hệ lụy mà bị kéo vào.
Chẳng quan tâm bên dưới những thánh địa bảo tàng mà Triệu Đế xây dựng là cái gì đồ vật, nó chỉ cần trồi lên thôi, thiên hạ nhất định sẽ đại loạn.
Có ai mà không có lòng tham?
Thù mới nợ cũ.
Triệu Hoàng Đế năm xưa nhuộm huyết đổ tràn ngập bản đồ Siêu Duy Vị Diện để chiếm đoạt tiện nghi tài sản, đồ vật bên dưới thánh tích Triều Ca, hẳn sẽ có tắm máu của tổ tông 18 đời nhà ai đó, thậm chí có khả năng là thượng cổ chí bảo truyền thừa của nhà người ta bị đánh cắp.
Xưa nay nhân gia không ai dám xông vào Triều Ca đòi lại đồ vật, đó là bởi vì mọi người nể mặt Sở Giang, làm gì cũng muốn ngẩng đầu nhìn Thiên Đạo Đế Hoàng một cái, uốn lưỡi ba lần trước khi mở miệng chất vấn Hạo Nhiên Văn Thánh. Hơn nữa, nhỏ yếu nhỏ lẻ, hoàn toàn không có tư cách tiến vào Triều Ca.
Song, ở chiều còn lại, Sở Giang cũng không dám manh động. Hắn một khi khui bảo tàng lên, Hàn Hải Điện, Nhật Minh Giáo, Thanh Vũ Đế Quốc đang ở tư thể bom nổ chậm nhất định sẽ đem quân xông vào, một phương diện chiếm một chén canh, một phương diện còn lại, mượn cớ trả nợ ân oán, lấy Triều Ca làm chiến trường. Có cá mập đầu đàn, cá con tự nhiên sẽ mặt dày bơi theo sau kiếm chác, không có gì khó hiểu nếu sau đó những thế lực nhỏ bé kia rốt cục cũng sẽ tranh vào miếng mồi ngon. Nếu thực sự bảo tàng đủ lớn, cá chép hóa rồng là có thể.
Ngoài ra, Trung Châu bên kia Yêu Tổ lãnh địa đồng dạng cũng là một biến số nguy hiểm không thể nghi ngờ, Sở Giang cho dù có là Bất Hủ Đế Hoàng, càng nắm giữ sức mạnh kinh khủng hơn nữa, nhưng nói muốn lấy sức một mình đứng ở ngã tư đường chống lại xung quanh tám phương cường địch sẽ là có chút kiêu ngạo.
“Đó là lý do chủ yếu. Thứ yếu chính là, bởi vì Cơ Quan Thâu công thuật xây dựng bảo tàng tương đối giấu sâu, thực sự bình thường ngay cả ta ở Triều Ca lâu như vậy, nếu không phải cố ý dành thời gian công sức đi truy tìm, việc đi qua đi lại bình thường là vô pháp phát hiện”. Chúc Chi Sơn nói tiếp.
“Đến ngươi cũng không biết chỗ sao?” Mạc Phàm sửng sốt, khó có thể tin hỏi.
Chúc Chi Sơn lần nữa lắc đầu: “Không phải, ta không nói như thế. Ta kì thật đã tìm thấy, nhưng đây là bí mật, không cho phép người ngoài biết”.
“À, ừm”. Mạc Phàm nhẹ giọng đáp lại lời.
Cũng không thể kì vọng người ta đệ đệ chủ nhà đưa bản đồ cho mình đi đào mỏ.
Gặp cái ăn nói khách sáo khách sáo, câu từ học thức chỉn chu khá là dễ nghe nhân vật, Mạc Phàm đại khái bỏ thời gian hàn thuyên đến tận trưa nắng.
“Mạc Thẩm Tước... à, nên là Mạc huynh đệ, con đường tu luyện dài dằng dặc mà gian khổ, trăm năm trước ta và ngươi một dạng ngựa non háu đá, tính tình nóng nảy, cảm thấy bản thân có thể một tay che trời, chưa từng nghĩ thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân, bây giờ gặp lại, âu cũng là duyên phận”. Chúc Chi Sơn cười khổ nói ra.
Hắn không nói về tuổi tác, hắn là nói về tâm cảnh.
“Ai, ta tại giây phút trọng yếu nhất quyết định tương lai bản thân, cũng mới ý thức được chính mình cách chân chính Ma Thần có bao nhiêu sai biệt, may mắn là không chọn lầm đường. Bất quá nhân sinh chính là như vậy, trập trùng lên xuống, khảm long đong khả, hôm nay có thể ở chỗ này cùng ngươi ôn lại chuyện cũ, trong lòng sáng tỏ rất nhiều, à, ngươi là ở chỗ này làm cái gì đại sự đâu, có thể cần ta hiệp trợ?” Mạc Phàm dò hỏi.
Chúc Chi Sơn đồng dạng nói một chút hàm hồ lời hoa mỹ, sau đó dừng lại một hồi.
Hai người nhân sinh lên voi xuống chó ngồi tại giữa lòng đường phố tấp nập, cứ như vậy một bộ bằng hữu cũ nói chuyện phiếm phương thức có một câu lại không có một câu, cuộc sống sinh tồn quy củ kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu, không cần dễ tin bất luận kẻ nào, bao quát bên gối chung chăn đạo lữ.
Mạc Phàm hiện tại nhìn thấy Chúc Chi Sơn thay đổi thu liễm hơn so với ngày xưa, có thể phát giác được trên người đối phương khí chất thanh cao đặc thù của Văn Thánh, đương nhiên cũng càng làm ra khẳng định người thiếu niên Chúc Chi Sơn này nhất nhất sẽ là tương lai lão quái vật cấp bậc, hắn nhất định một ngày nào đó sẽ lại đạp lên đỉnh phong, đứng trên quần hùng, thậm chí có khả năng đi đến Đế Hoàng.
Bất quá...
Chỉ nhưng là...
“Kỳ thật đâu, ta thật đúng là gặp một chút nhỏ trở ngại, ngươi thấy đấy, Triều Ca ngã tư đường đang ở giai đoạn thịnh thế nhất, cũng là dầu sôi lửa bỏng nhất, nguy hiểm khắp nơi ùa về rình rập. Những sự kiện kỳ quái thời gian gần đây phát sinh hẳn có liên quan đến một đám người từ mặt ngoài Thiên Vực vừa mới đến, giống như một đám cực đoan giáo phái vậy, khả năng liên quan đến Nhật Minh Giáo bên kia”.
“Mấy năm nay ta mới điều tra một vòng bên ngoài nên mới về tiểu trấn chậm trễ, tuy nhiên, tin tức điều tra phi thường có hạn, ta là cái thiếu niên 16 tuổi, lời nói tương đối kém trọng lượng. Nếu có thể, phiền ngươi thay ta đi điều tra đám giáo phái kia một chút đi, nói không chừng ngươi cũng sẽ biết được một chút manh mối liên quan đến kho tàng kia. Chúng ta là không nói được, nhưng sẽ không cấm ngươi tự mình điều tra”.
Có một câu nữa mà Chúc Chi Sơn không nói, nhưng hắn biết Mạc Phàm sẽ hiểu.
Đó là đừng tự ý khai quật kho tàng.
Cái này nguy hiểm, sẽ nguy hiểm chết người, chết cả tộc đấy!!!
Mạc Phàm dở khóc dở cười.
Hoạt cảnh Thiên Cơ dự báo tương lai, dường như hắn là thật sự phải khai thác đống bảo tàng này mới có được sức mạnh lớn cuối cùng.
Người không phạm Thiên Cơ.
A nha, ta tin vào bói toán, Thiên Cơ khó phạm.
Chúc huynh, thành thật xin lỗi, Mạc mỗ không dám hứa...
.................