Mục lục
Truyện Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

............

Hì hục chạy một mạch hết sức bình sinh đến bên ngoài cổng thành tiểu trấn, Sở Nguyệt Cát không có vác theo giỏ hoa sau lưng, hôm nay xác định là sẽ không thể đi làm được. Về phần bị trừ lương hay bị trách mắng sau đó, mặc kệ, vốn dĩ là không thể so với mạng người tốt hơn.

Khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, thiếu niên đã chạy đến Đông Môn Trấn.

Sở Nguyệt Cát thở gấp chống hai tay xuống đầu gối, nhưng ánh mắt vẫn ngẩng lên nhìn chung quanh, đầu tiên là nhìn về phía cổng gác chỗ hay ngồi của gã ăn mày lôi thôi kia, sau đó lại là ngó quanh ngó quẩn, vừa nhìn vừa lau mồ hôi nhễ nhại trên trán mình.

Quả nhiên những lúc như thế này, ông bụt đời thật luôn luôn là mất tích, luôn luôn mang đến cho người ta một cảm giác ngày thường lúc nào cũng có mặt đóng giả làm heo, mãi đến khi cần thì chẳng bao giờ xuất hiện.

Quen biết nhiều năm như vậy, Sở Nguyệt Cát không phải là không có một chút tuệ nhãn nhìn nhận nhân tâm, trong quá khứ hắn kì thật có không dưới mười lần hoài nghi thân phận của gã ăn mày này, nhiều lúc cảm thấy, trong toàn bộ tiểu trấn, thậm chí toàn bộ Triều Ca, không có việc gì là lão ăn mày kia không biết, chẳng có thứ nào trên đời là hắn không hiểu, một bụng uyên bác nói không chừng còn hơn cả mấy lão tóc bạc phơ ngồi trên đỉnh tháp thư viện.


Đến tận hôm nay, nghe được ‘gã lôi thôi’ kia từ trong miệng đại sư Thu Ly nói ra, Sở Nguyệt Cát không những không có bất cứ nghi ngờ hay phản bác, ngược lại bây giờ đã hoàn toàn giải đáp được những khúc mắc trong lòng, hắn minh bạch, đúng gã ăn mày lôi thôi chính là thần tiên, còn nếu không phải là thần tiên thì nhất định cũng là một vị chân nhân đức cao vọng trọng có địa vị chót vót trong tòa Thiên Thành này.

Không tìm thấy gã ăn mày lôi thôi, Sở Nguyệt Cát nheo mắt, sắc mặt cực kỳ u ám. Một lát sau, hắn quyết định không tiếp tục tìm nữa mà bỏ qua luôn, khẩn trương xoay người chạy vào trong hẻm nhỏ, thẳng đến phố Hàng Mã, tìm kiếm đạo sĩ Mạc Phàm.

Đột nhiên, khi Sở Nguyệt Cát băng ngang qua phố Hàng Mã, một vị đội quan cao tóc đen dài xõa xuống trông có mấy phần mỹ mỹ nam tử bước tới, bên cạnh là một nam nhân khác trẻ trung cực kỳ, khả ái mỹ mỹ nam tử cố ý chắn lại Sở Nguyệt Cát trước mặt, cười nói: “Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp mặt rồi”.

Thiếu niên nhà nghèo trong lúc vội vã không có kịp ngẩng đầu, đến khi ngẩng đầu lên nhìn, hắn nhìn đi nhìn lại mấy lần mới chợt nhớ đến hôm qua, à không, là hôm kia vừa mới gặp được hai người này.

Hai người này cũng không phải là người dân bản địa Đông Bảo Triều Ca, bọn hắn càng là khách nhân mới tới, Sở Nguyệt Cát thường xuyên chạy tới lui đi giao hoa, thỉnh thoảng có thấy mấy lần trên đường, bởi vì đối phương diện mạo thế nhưng là cực kỳ đặc biệt nên cũng không quá khó nhớ.

“Có chuyện gì à?” Sở Nguyệt Cát hỏi.

Vị kia nam tử đi cùng khả ái mỹ mỹ tóc dài nam nhân dùng tiếng địa phương của vùng biển đảo rất mực trôi chảy mà rằng: “Nơi này là ngõ Tao Đàn đúng không. Ta muốn hỏi có phải ở đây có một người gọi là đại sư Thu Ly và một họa sĩ tên là Mục Bạch hay không. Ta là người ở Hải Châu, nhà ta và đại sư có quen biết không tính là nhỏ, ta hồi nhỏ cũng được học chữ từ đại sư, thậm chí có thể xưng là thế giao. Vị ti giám đi bên cạnh ta đây thì là đến từ đế quốc phương Bắc, hắn cùng Mục Bạch lại là chỗ bạn bè nhiều năm, vì vậy nên hai bọn ta mới đi chung với nhau, dù sao đều là tìm đến cùng một ngõ. Chúng ta gặp ngươi hết thảy ba lần, một lần ở hẻm Trúc Liên vào hôm mùng 8, một lần gặp ở Đông Môn vào hôm kia, hôm nay tình cờ gặp thêm một lần nữa là ba lần. Ngươi nói xem có trùng hợp hay không, cứ như mọi thứ đều gộp lại với nhau ấy, đúng là ông trời an bài”.

.................

Mạc Phàm hôm nay không có mở quầy sạp coi bói, chuyện là hai hôm trước tự mình đi đến bên cạnh giếng cổ để khám phá điều tra, Mạc Phàm lần đầu gặp được Sở Giang cũng xuất hiện ở đó.

Sở Giang đúng chính là gã ăn mày lôi thôi ở đầu cổng Đông tiểu trấn.

Bởi vì việc xuất hiện có chút đột ngột, hơn nữa, nguyên do Sở Giang không muốn thân phận của mình đánh động quá nhiều người, cho nên vị Quỷ Cốc Tông đại đệ tử này nói được cũng rất ít, chủ yếu là đem tin tức phóng đến Mạc Phàm chỗ này.

“Hoàn cảnh của ngươi ta đại khái có nắm rõ. Bỏ qua thực lực tổng hợp tất các phương diện, nhân loại giống ta giống ngươi trên cơ sở huyết mạch là không thể nào thu hoạch được mệnh cách Đế Hoàng, chúng ta chỉ có thể thông qua đường tắt của Thiên Đạo để nhận được Thần Ban Ý Chí, miễn cưỡng ngồi lên chiếc ghế Thiên Đạo Đế Hoàng mà thôi. Không cần chất vấn trả lời lại, ta biết ta nói những lời này liền thừa thãi, ngươi cũng sớm đã biết được, nhưng việc tiếp theo sau đây ta nói, ngươi có thể còn chưa biết”. Sở Giang khi đó xuất hiện đằng sau lưng Mạc Phàm, đóng giả tên ăn mày đang níu chân xin tiền.

Mạc Phàm gật đầu, im lặng nghe thuyết giảng.

“Chú ý ngươi sủng thú, một trong số bọn chúng còn không gian gia tăng. Siêu Duy Vị Diện cơ sở năng lượng vừa vặn thích hợp, bình thường đột phá cần thánh vật cùng sủng thú tự thân thuộc tính đối ứng với nhau. Hiện tại nếu ta đoán không lầm Bạch Phượng Hoàng của ngươi đã được đến khá tiệm cận trình độ Bán Đế Hoàng, thế nhưng nói là tiệm cận, tối thiểu với tốc độ tu luyện bình thường cũng phải mất thêm vài trăm năm nữa thì mới được chân chính Bán Đế Hoàng, muốn xa hơn lại càng ngốn cả ngàn, cả vạn, thậm chí chục vạn năm. Ngươi hiểu là ngươi không có nhiều thời gian như vậy, đúng chứ?”

Sở Giang lặng lẽ nói tiếp: “Bạch Phượng Hoàng phượng hồn có thể thông qua Tinh Phượng Minh Chủ ở Trung Châu tinh phách đạt đến thăng hoa, Tinh Phượng cũng là Phượng Hoàng tộc, rất phù hợp. Thứ hai là, ngươi chắc chắn phải nặn cho nó một cái Thần Hồn. Mặc dù thường thường chỉ có Đế Hoàng mới biết đến sự tồn tại của Thần Hồn, nhưng tình huống hiện tại bắt buộc phải sớm có. Có Thần Hồn, nó sẽ bảo vệ Bạch Phượng Hoàng tu luyện dưới áp lực và gia tốc bành trướng tu vi trong thời gian ngắn mà tinh thần và linh hồn không bị đổ vỡ”.

Nói theo cách nói của nhân gian, gọi là dục tốc bất đạt, mà đạt được thì cũng là tẩu hỏa nhập ma, tự sinh tự diệt. Thần hồn chính là ở thời điểm này phát huy tác dụng, giảm mức thiệt hại xuống phần nào.

“Thứ ba, lực lượng tiến hóa của Bạch Phượng Hoàng cần có năng lượng đầy đủ lớn để xung kích phá bỏ gông xiềng, một đạo thánh vật tự nhiên muốn lựa chọn, nó càng phải ẩn chứa lôi, hỏa, thứ nguyên chi lực, Thiên Vương Tinh Tâm chính là một vật như thế, sẽ là phù hợp Bạch Phượng Hoàng thuộc tính. Thứ tư, cũng là quan trọng nhất, cần thêm một nhánh Phí Thủy Liên Hoa trăm vạn năm để giữ năng lượng Thiên Vương Tinh Tâm không bị thất thoát ra ngoài, đồng thời kiên cố hoàn mỹ gắn kết tất cả những thuộc tính trên lại với nhau. Cuối cùng một đạo...”

Nói tới đây, lời nói của Sở Giang hơi khựng lại, thật lâu lúc sau mới đưa ra cho Mạc Phàm một cái đáp án: “Ngươi cần may mắn, khí vận là bước tất yếu không thể thiếu được”.

Tịnh Phượng Minh Chủ ở Trung Châu vốn là cùng Mạc Phàm có một số ân oán duyên nợ năm xưa, món nợ này, lúc trước hắn kì thật vẫn chưa có trả. Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại, cũng đến lúc muốn thanh toán rồi. Sở Giang một lời đã nói như thế, mang ý nghĩa Thần Mẫu Gaia cũng không đối với Mạc Phàm quyền lợi có nửa điểm bất mãn cái gì, muốn giết cứ giết.

Thiên Vương Tinh Tâm thì hơi phức tạp một chút, cái này vốn là nằm ngoài thiên hà. Sở dĩ thời điểm này Sở Giang nói càng thích hợp, đó là bởi vì dựa theo thiên văn học, vào đúng ngày 15 tháng chạp sắp tới, thời điểm các chòm sao trong hệ thái dương giao thế, Thiên Vương Tinh Huy sẽ lộ ra, di chuyển càng tới gần Siêu Duy Thần Mẫu một chút.

Mạc Phàm chỉ cần chờ đợi ánh sáng của nó trên bầu trời, hắn có thể dễ dàng phi hành bay tới, chọc thủng vào lõi tinh cầu để đoạt được Thiên Vương Tinh Huy. Phải biết, giá trị của Thiên Vương Tâm khả năng sẽ gần bằng Ngôi Sao Đen mà Ám Tỳ Bà chiếm đoạt lúc trước, nhưng thuộc tính thì càng thích hợp hơn với Bạch Phượng Hoàng.

Về phần Sở Giang nói cái này Phí Thủy Liên Hoa, càng là trăm vạn năm Phí Thủy Liên Hoa bên trong trân phẩm, toàn bộ Siêu Duy Vị Diện chưa chắc có mấy khối, Mạc Phàm muốn tìm tới cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Sở Giang kì thật cũng không biết, hắn tiên lượng bấm tay dựa vào nho hành, đạo hành, thiên phương khí tượng, quan trắc tuyệt đối là phi thường có hạn.

Bất quá, dạng này cho Mạc Phàm biết cái manh mối liền được rồi.

Mạc Phàm nắm giữ Thần Tỉnh Bỉ Ngạn Hoa, hắn dựa theo manh mối mà Sở Giang cung cấp, thăm dò Thiên Cơ thôi diễn tự nhiên là tìm được tới càng chi tiết hơn một vật... hay một người là am hiểu nhiều nhất loại này đồ vật.

Không thể phủ nhận, nắm giữ Thần Tỉnh Bỉ Ngạn Hoa thực sự là một bước ngoặc mang lại cho Mạc Phàm rất nhiều lợi thế. Không nói thôi diễn tính toán tương lai, kì thật loại này thôi diễn cơ sở đúng là rất thấp, một mặt là Mạc Phàm nắm giữ cũng không phải hàng thật giá thật Thần Chủng Thần Mộc Tỉnh, một mặt khác, Chí Tôn Đế Hoàng, hay một số đẳng cấp cao Bất Hủ Đế Hoàng đồng dạng đều có thể tiên lượng được, bàn cờ Thiên Cơ này, càng thôi diễn sẽ càng rối rắm, căn bản không khả thi.

Thứ mà Diệp Tâm Hạ và Tiểu Mei nhìn thấy, sở dĩ cũng là trải qua vô số lần thôi diễn tổng kết đến, là kết quả tương lai đã bị bố cục tính toán có độ sai số thấp nhất bên trong, gần như cực tiểu, rất khó xảy ra lệch lạc.

Nhưng Thần Tỉnh Bỉ Ngạn nào đâu chỉ có công dụng như vậy, Mạc Phàm có thể dùng nó để tính toán vận may của mình ngày hôm nay, có thể cảnh giác đến một chút nguy hiểm rình rập từ tối hôm trước, thậm chí, có thể đưa ra manh mối hữu dụng, phát tới hình ảnh địa phương hữu dụng để giúp Mạc Phàm truy tìm tài nguyên gia tăng tu vi.

Giống như hiện tại, Mạc Phàm không biết nơi nào tìm được Phí Thủy Liên Hoa cái chủng đồ vật kia, đến khi sử dụng Thần Tỉnh Bỉ Ngạn, hình ảnh truyền về hướng hắn tới Hải Châu, hướng tới Điện Tôn Lạc Nhạn...

“Vận may của mình rất không tệ, thật trùng hợp, đồ vật manh mối thì ra là nằm trong tay người quen”.


Mạc Phàm không nói nhiều lời, ngay trong ngày quay trở về tới Hải Châu tổng đàn Hàn Hải Điện, đi đến Điện Tôn Lạc Nhạn phủ.


Sáng hôm đó, hắn cũng thông qua Thần Tỉnh Bỉ Ngạn sớm biết Sở Nguyệt Cát nhất định muốn tìm mình.


Nhưng không biết vì cái gì, Thiên Cơ từ Thần Tỉnh Bỉ Ngạn dự đoán, đưa ra lời khuyên Mạc Phàm nên rời đi càng nhanh càng tốt. Nếu gặp Sở Nguyệt Cát vào thời điểm này, đây sẽ là quẻ xấu cho cả hai người.


................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK