Hai ngày sau Mạc Phàm mới tỉnh giấc.
Hắn mở mắt liền bật người dậy, cảm thấy tất cả huyền ảo trôi qua giống như trong mộng cảnh.
Mạc Phàm không có đau đớn gì, nhìn qua nhìn lại, sờ mó tự mình thân thể cũng không phát giác được bất cứ bộ phận nào hư hại mất đi.
Mà trong sơn cốc, người ngồi ngay trước tầm mắt của hắn, dĩ nhiên vẫn đang là Vĩ Linh Hoàng.
Nàng ôm một cái đáng yêu lông xanh Tiểu Nguyệt Hồ trong vòng tay, đút cho nó một chút thịt nai bổ dưỡng.
Lần này Mạc Phàm không có nhìn chăm chú nàng quá lâu, miễn cho bị nàng phát giác được mình vụng trộm phần kia mỹ lệ đường cong, có khả năng rất lớn lại bị đánh hôn mê một lần...
Chậc, nữ nhân này quá thâm bất khả trắc, lực lượng bộc phát quá đáng sợ, một ý nghĩ không hợp liền ra tay đánh người... tốt nhất không nên dây vào!
Bất quá, Mạc Phàm hơi khó chịu cau mày.
Chính mình siêu nhiên lực tinh thần thức hải không có sai đi, hắn duy trì bình tĩnh đánh giá qua Vĩ Linh Hoàng một phen, cảm nhận được nàng khí tức bên người rõ ràng cũng không phải Đế Hoàng cấp độ.
Không sai, đúng là như vậy...
Khí tức của Vĩ Linh Hoàng phẳng lặng ôn nhu, không có nửa điểm che giấu hay thu liễm, nhưng xác thực không vượt trội hơn Mạc Phàm quá nhiều, hết lần này đến lần khác thật giống như y hệt một tiền kiếp kia vậy, nàng chẳng qua chỉ là chí tôn Quân Vương, có chăng siêu việt hơn Mạc Phàm một đoạn rất ngắn, đại khái cũng không thể tính là đủ để áp đảo. Vậy mà hắn vẫn bị nàng hành hạ không kịp phản kháng???
Không, lúc đó là do mình không chuẩn bị, bị đánh lén, chưa mở siêu nhiên lực...
Mạc Phàm thật muốn đứng dậy thử nghiệm khiêu chiến nàng thêm một lần, bài trừ trong lòng tâm ma.
Lúc đó chính mình bị đánh, nói gì thì nói, có chút mất mặt a.
Đường đường là nhân loại bên trong vô địch cấp, đồng cảnh giới hạng mục, hắn càng là xưa nay chưa từng thất bại qua, nào có như chó què vậy bị người ta xuất thủ phản ứng đều không kịp???
“Khụ khụ”. Mạc Phàm ho khan vài tiếng.
Sau đó, cơ miệng có cảm giác hơi buốt buốt nói ra: “Nương..., ta đã tỉnh”.
“Ừm”. Vĩ Linh Hoàng nhàn nhạt trả lời.
Mạc Phàm tắc lưỡi tự giễu nhăn mày một cái.
Nàng đây là học xấu Tuyết Tuyết cũng bắt chước thờ ơ mình?
Hắn đã sớm có thói quen nhìn Tuyết Tuyết một bộ trong lòng không mảy may suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác dáng vẻ, bây giờ nó lây lan sang Vĩ Linh Hoàng, thực sự là quá thể...
Mạc Phàm ngồi lên khỏi giường đá, đi tới họa án trước, muốn nhìn một chút hai hôm kia nàng vẽ là cái gì, lại kinh ngạc phát hiện trên giấy trắng vẽ lấy một nam tử tóc dài đeo khẩu trang trông khá quen mắt!
Mỗi một bộ phận Mạc Phàm vừa nhìn vào liền nhớ đến thứ gì đó, nhưng hắn trong phút chốc lại không tài nào nhớ được.
Còn chưa kịp nghi hoặc, Mạc Phàm lại phát hiện một tờ giấy họa vẽ khác, lại là một cái nam tử khác không thấy rõ dung nhan, nhưng nàng vẽ có thần, Mạc Phàm nhìn ra ngay, người này cùng mình có mấy phần rất giống.
Trọng yếu nhất chính là, bức họa của nàng vẽ bằng mực đen nền trắng, nhưng cảnh sắc lại rất chân thực, mang đến cho người ta một loại cảm giác thê lương cùng đau buồn đến phát khóc.
“Người trong hình là Chaos?” Mạc Phàm thử hỏi nàng.
Vĩ Linh Hoàng ánh mắt sắc lạnh lườm Mạc Phàm một cái, tuyệt nhiên không có trả lời lại hắn.
Dạng này thái độ, để hắn ý thức được mình nói sai thứ gì, lập tức chỉnh sửa ngôn ngữ.
“A, xin lỗi, ngươi vẽ ta sao?” Mạc Phàm thấp giọng nói ra.
“Từ khi ngủ một giấc dài 1000 năm tỉnh lại cho đến nay, lại không biết vì sao, ta luôn luôn cảm giác chính mình đột nhiên quên rất nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ. Một chút ký ức vụn vặt chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu ta, ta hoàn toàn không thể nhớ rõ được, bắt buộc phải họa bài vẽ xuống, từ từ chiêm nghiệm”. Vĩ Linh Hoàng rất nghiêm túc quan sát Mạc Phàm một hồi, sau đó lại liếc mắt nhìn trong bức tranh nam nhân kia, tựa hồ muốn nhìn một chút chỗ nào khác nhau.
Mạc Phàm cũng là sửng sốt, hắn cẩn thận nhìn đi nhìn lại nàng mấy lần, lại nhìn cái kia nam nhân trong tranh.
Người này chắc chắn không thể nào là Chaos, có một chút gì đó càng tương tự với mình, nhưng cũng không thể xác định 100% là mình.
Mà lại, cái người bên tờ giấy đầu tiên, Mạc Phàm giống như cũng thấy có chút nhận thức một điểm nào đó rất đặc thù...
Chẳng lẽ, nàng trong giấc mơ liền nhiều nam nhân vậy sao???
Nhìn thấy Vĩ Linh Hoàng đem tiểu nguyệt hồ bỏ xuống đất, đánh đánh mông cho nó chạy đi chơi.
Sau đó nàng lại đột nhiên lật mặt thái độ, lộ ra xán lạn ngây thơ nụ cười nhìn về phía Mạc Phàm, tựa hồ bao nhiêu sắc lạnh trước đó đều đem vứt hết: “Phải rồi, ngươi giống như lên đây là có chuyện, định hỏi thăm nương tử mình vấn đề gì sao?”
Mạc Phàm lúc này mới bị lời nàng nói làm cho ngây ngẩn, nhanh chóng chú tâm vấn đề trọng yếu.
Hắn quan sát nhìn theo Tiểu Nguyệt Hồ chạy khỏi động, sau đó mới mở miệng hỏi: “A nha, Vĩ tiểu thư, trước đó tin tức báo về, nghe nói ngươi muốn đột phá Đế Hoàng, đã hoàn thành nghi thức thu lấy Mặt Trăng mảnh vỡ, vì vậy cho nên ta cố tình lên đây vấn an”.
Vĩ Linh Hoàng nghe xong liền thở dài, xì mặt ra, khoát tay nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Vĩ tiểu thư?” Mạc Phàm mộng mộng phản ứng.
“Chúng ta thân thích đâu, gọi thân cận hơn một chút”. Vĩ Linh Hoàng nhíu mày lại.
“Nhã Tràm cô nương?” Mạc Phàm quan sát lần nữa một phen, nhớ đến cái kia Nhã Tràm danh tự, thế là nói tiếp.
“Đừng gọi ta như vậy!” Vĩ Linh Hoàng không vui.
“A, như thế cũng không được, vậy ngươi muốn ta làm sao gọi?” Mạc Phàm gãi đầu nói.
Tổng thể cảm giác, Mạc Phàm cảm thấy Vĩ Linh Hoàng trước mắt tuổi tác là so với chính mình lớn hơn chí ít vài trăm lần, nhưng biểu hiện lão hóa ra bên ngoài, nàng thần hồn trường thọ vĩnh xuân, dĩ nhiên sắc vóc càng giống một cái nhỏ nhắn thuần ngọc tỷ tỷ.
Rất mặn mà, rất có mị lực.
Chẳng lẽ nàng muốn mình gọi là tỷ tỷ rồi???
Vĩ Linh Hoàng lại lắc đầu, sau đó tràn ra có chút dí dỏm đáng yêu dáng tươi cười đến, cuối cùng còn nháy mắt nói: “Là nương tử!"
“A, nha... nương tử”. Mạc Phàm vội vàng nói ra về sau, ý thức được mình cũng kém chút lẹo lưỡi.
Không thích hợp, không thích hợp.
Tại sao lại rơi vào lưới tình lần nữa rồi!!
Giờ khắc này, Vĩ Linh Hoàng cười càng lộng lẫy, nàng cười hì hì, ẩn sâu bên trong là con mắt giảo hoạt mị hoặc nói: “Phu quân, vậy ngươi còn muốn hôn sao, có thể hôn một cái, gương mặt liền tốt”.
“.....”
Mạc Phàm toàn thể nội tâm đại chấn, kém chút tự mình cắn lưỡi để ngất xỉu, miễn cho tiếp tục nói chuyện với nàng thêm một chốc, lại biến thành nàng thức ăn...
Mặc dù chính mình cũng rất tình nguyện bị ăn, nhưng không phải nên là dạng này a...
Vợ con còn ở nhà, kiên quyết 1000 lần không thể!!!
Vĩ Linh Hoàng đùa giỡn trêu chọc hắn một lúc, sau đó mới mở miệng giải thích nói rõ: “Ban đầu, đúng là ta có phân vân nên hay không đột phá Đế Hoàng. Nhưng sau khi thiết trí một chút kế hoạch để cân nhắc, ta phát hiện được ba cái nóc nhà kia là cố tình phô trương thanh thế, một mực làm ra giống như muốn cản bước ta đột phá, nhưng lại không có ý tứ điều tiết binh mã".
“Kì thật, trước đây ta vẫn luôn không có biết Đế Hoàng sẽ bị vị diện chế tài, cũng là từng bị bọn hắn lừa một thời gian dài như vậy. Bất quá, thật giống như trí tuệ của bọn hắn đều chỉ dừng lại ở hạn mức nhiêu đó, gần nhất Nam Cực Đế Hoàng, vẫn là Hải Mộ Đế Bermuda đột phá tình huống cũng là như thế, phô trương thanh thế, làm như vẻ sẽ dẫn quân đi thôn tính, cuối cùng bình lặng hạ binh”.
“Ba cái tên đó hẳn là đang tưởng, ai cũng ngu ngốc như bọn hắn đi”. Vĩ Linh Hoàng nói một hồi, đi đến kết luận.
Chăm chú nghe nàng nói, Mạc Phàm không khỏi hít hà, càng không tiếc giương lên ngón cái khen ngợi nàng một điểm.
Đỉnh a!!
Trí tuệ yêu linh, bốn chữ này liền khác đẳng cấp!!!
Hóa ra là nàng sớm nhận ra trò con mèo từ màn đóng kịch của ba tên chuyên gia lừa gạt thế kỷ kia, ba tên đóng phim, trái lại tự mình giấu đầu lộ đuôi... cho nên nàng mới âm thầm tương kế tựu kế một chút, phô trương thanh thế ngược lại, đem Hỗn Thiên Bằng Vương cho thu phục gây ra động tĩnh lớn, càng có tự mình dùng cấm chế, tạo ra một loại thứ nguyên ảo nuôi nhốt chính mình, đem một chút thám tử tình báo viên cho lừa...
Mô phỏng lừa gạt mị thuật, Thiên Tộc mới là thế gian này đỉnh cấp nhất a!!!
“Vậy mảnh vỡ của ngươi đâu?” Mạc Phàm từ khi đến Côn Lôn yêu quốc, hắn không cảm nhận thấy bước sóng mảnh vỡ năng lượng.
Vĩ Linh Hoàng rất êm tai nói: “Nương tử ngươi hấp thụ hết rồi”.
“?????” Mạc Phàm con mắt lắc lư nhìn nàng, há to miệng: “Hả?”
Hấp thu hết mảnh vỡ năng lượng, vì cái gì khí tức vẫn như cũ không hơn chính mình bao nhiêu?
Chẳng lẽ nàng hấp nhầm đồ dỏm rồi!?
Chỉ thấy Vĩ Linh Hoàng kiều diễm đứng lên, con mắt như có thần tính nhìn chằm chằm nói với hắn: “Thế giới ma pháp tu luyện mỗi người mỗi khác, ta có cách tu luyện của ta, ta không đánh lại Đế Hoàng, nhưng Đế Hoàng ăn một chưởng của ta, như cũ sẽ chết, phu quân, ngươi nhưng minh bạch?”
......................