Ân, Remiel nghĩ đến không sai.
Vừa mới nghĩ như vậy, nó liền thực sự đến như vậy.
Ca một tiếng. Mạc Phàm vốn đối với lời này tương đương khó chịu.
Chính mình đang tiến hành đại sự trọng yếu nên mới im lặng, ngươi không thích, ý kiến trái chiều thì muốn chửi rủa gì cũng được, xưa nay dư luận vốn là lẫn nhau dắt mũi, đúng đúng sai sai trắng trắng đen đen thiện ác bất phân. Chửi ta không thành vấn đề, nhưng nói chuyện làm sao không chịu khôn ra một chút đâu, cứ như thế chọc cho người ta đến vả mặt?
Cái gì Thánh Thành không so đo giá cả với ta???
Đại gia đi thu hồi tiền vốn, cần các ngươi so đo giá cả sao?
Ủa ấy, lão bản, nực cười vậy. Tình trạng các ngươi bây giờ, nói không chừng còn thiếu tư cách chơi với chó nhà ta, muốn buông lời uy hiếp thì cũng nên cân nhắc kỹ lưỡng chính mình tình huống đi chứ, không xem xem ở đây ai mới đang là lão cha à?
Mạc Phàm lườm xuống đại nguyên lão một cái, mở miệng cười nhạt: “Thực sự muốn so giá cả, có thể thử một chút, lên bao nhiêu cũng được, liền tới đây”.
Ánh mắt của Mạc Phàm đột nhiên không có nửa điểm nhiệt độ trừng trừng nhìn xuống, kỳ thật để cho người ta cảm giác nhìn thấy một loại vực sâu Cửu U, bên trong Cửu U càng có vô tận rắn rết nhện độc bò cạp các chủng loại Tà Miếu tàn ác nhất.
Vị kia nguyên lão đại cấm chú bị Mạc Phàm lăng lệ ma uy lườm một cái, cơ thể bỗng chốc run lẩy bẩy, toát ra một cỗ lạnh gáy chạy lọc lên sống lưng, tê cả da đầu, bên dưới đôi chân sớm mềm nhũn đứng không vững.
“Ngươi... ngươi đúng là dị đoan! Không dùng được lời lẽ liền muốn chuyển sang dọa nạt”. Đại nguyên lão cấm chú bị dọa cho sợ, hắn phía sau lưng lập tức bày biện ra tư thế hồn thai Đức Thiên Sứ 8 cánh, dùng Thiên Sứ cánh để chỉnh đốn tư thế, miễn cho chính mình đột nhiên té nhào ra mặt đất.
Vị Đức Thiên Sứ này đã ẩn thế ở Thánh Thành suốt 10 năm qua. Hắn tại rất nhiều sự kiện đều là ở mặt bên trong ghi chép công đức thiên sứ, thánh tài giả, bình thường đi lại ở trên thánh đường đại đạo chính là dùng một bộ lão tiên sinh thân thiện hòa khí nhất, che dấu thực lực đến tận cùng. Kỳ thực nếu không phải một sự kiện này Bee triệu tập toàn bộ căn cơ đến, liền tuyệt đại đa số pháp sư trong thành đều không biết, vị này Đức Thiên Sứ chính là ẩn thế đỉnh phong cấm chú, ba hệ cấm chú áo nghĩa, thực lực tuyệt đối nằm ở phía trên Hoa Triển Hồng.
Thêm vào 8 cánh Đức Thiên Sứ, một mình lão đều có thể đem Hoa Triển Hồng, Ngải Thái Sơn cho cùng lúc đánh xuống.
Mà trên lý thuyết, ở Dị Tài Viện nội thành nội tình sâu không gì bì được, những người như lão đều có chí ít bốn năm cái.
Càng không thiếu một chút Đức Thiên Sứ chính là đời trước Đại Thiên Sứ sau này truyền vị, mặc dù bọn hắn từ bỏ Đại Thiên Sứ thần hồn để đổi lấy Đức Thiên Sứ thiên hồn, tu vi cũng tại giảm dần qua ngày tháng, nhưng bọn hắn vẫn như cũ là rất cường đại cấm chú giả, là phía sau thế giới đỉnh phong cường giả, thường xuyên tại lúc tuần du thiên sứ còn đang học tập ma pháp đi đến phía sau màn thủ hộ.
Tổng cộng bên trên cả thảy có 15 hồn thai thiên sứ trưởng, nhưng mỗi một thời đại vinh danh Thánh Thành chỉ được xuất hiện bảy vị. Mỗi một thời đại thiên sứ trưởng sinh ra là khác nhau. Một ít Đức thiên sứ phải lựa chọn ra đời tiếp theo tuần du thiên sứ danh sách, vừa là có trách nhiệm bảo hộ bảo vệ sau lưng, đồng thời theo dõi khảo hạch quá trình lịch luyện bọn hắn.
Thánh Thành chính là thực lực nội tình thâm sâu khó lường như vậy. Nếu không, như thế nào suốt 2000 năm nay, liền bao nhiêu cuộc biểu tình, bao nhiêu nội chiến nhân loại, Thánh Thành đều bình thản đứng ở tư thế độc tôn, bất khả chiến bại đâu!?
Lão Đức Thiên Sứ đại nguyên lão này lời nói, trọng lượng ba phần, kỳ thật nếu bỏ hồn thai thiên sứ ra, Remiel chưa chắc có được như lão thực lực.
Bất quá... Mạc Phàm cũng không phải là Remiel. Liền Remiel đầy đủ hồn thai thiên sứ trưởng trước mặt hắn, đơn thương độc mã tới nói, không đủ cho sủng thú đùa giỡn.
“A, lại gọi ta là dị đoan”. Mạc Phàm chán chường nhìn xem lão gia hỏa này, hết sức cảm thấy thương tâm, cảm thấy tựa hồ bị vũ nhục một trận.
Hắn dở khóc dở cười nói: “Ngoại trừ suốt ngày lải nhải dị đoan ra, các ngươi không còn ngôn ngữ nào khác hay sao? Vẫn chứng nào tật nấy, có thể hay không mọi lúc bất lực, cảm thấy bị uy hiếp thì cũng đừng có đỏng đảnh kêu người khác là dị đoan a”.
Đức thiên sứ nguyên lão cấm chú sợ thì có sợ, nhưng hắn vốn là khư khư thái độ không cam chịu thất thế trước dị đoan.
Làm người chép công đức của Thánh Thành, đối với thưởng phạt lắc lư dĩ nhiên phải biết. Lão mở miệng nói: “Dị đoan là dị đoan, anh hùng là anh hùng, cẩu tặc là cẩu tặc, thiên sứ là thiên sứ. Ngươi người này bản tính hung hãn chính là dị đoan, chúng ta là thiên sứ thì mãi mãi là thiên sứ, chẳng lẽ lại đi phân bua vì sao suốt ngày người ta gọi chúng ta bằng thiên sứ sao?”
Tương đối giật mình, Mạc Phàm vậy mà khựng lại, hắn khẳng định đã biên soạn mọi thứ xong xuôi viết xuống, nhưng vạn lần không có nghĩ tới, Thánh Thành tan nát đến đây, vậy mà còn giấu lá bài hùng biện công đức thiên sứ này.
Chỉ thấy Đức thiên sứ nguyên lão thừa thắng xông lên nói tiếp: “Chúng ta Thánh Thành là thủ hộ thế giới làm mục đích, lực lượng của thiên sứ cũng là dùng làm tiêu diệt dị đoan gian ác, yêu ma quấy phá, mà ngươi cái này, ỷ chính mình có một chút sức mạnh, bây giờ ngược lại quay về cắn bẩn chúng ta, như thế nào chối tội dị đoan!”
Trong thế giới tinh thần của Mạc Phàm, Vũ Ngang bộp một tiếng, miệng mồm linh hoạt: “Thôi xong, chủ thượng gặp phải con hàng cứng ngắc rồi”.
Lãnh Tước cũng là kinh hãi, không biết được Thánh Thành còn ẩn giấu đạo lý cao nhân.
“Nghe tiếp đi, đổi một cái khác phương án tiếp cận. Tại mỗi một cái công đức giả làm việc, Thánh Thành như cũ là ở phía ngoài đạo lý, ở bên trong nhất định có sơ hở”. Tô Lộc cùng Lãnh Liệp Vương truyền thanh âm đến nói.
Muốn đấu lý, bọn hắn cũng không phải là không có bài!
Trước tiên, cần chủ thượng phải giả vờ cố chấp, bày biện ra tư thái cho đối phương.
Mạc Phàm thảo mai bất đắc dĩ cười, diễn kịch vô sỉ yêu ngôn, còn không phải chính mình làm chúa tể sao.
“Đức thiên sứ phải không? Ngươi lúc nói câu nói này đều không thấy xấu hổ sao?” Mạc Phàm nói.
“Xấu hổ???” Vị Đức Thiên Sứ có chút không thể tin được Mạc Phàm ngôn ngữ, người này thế nhưng câu nào câu nấy đều là cố ý làm loạn, không một chút lý lẽ.
“Chúng ta thủ hộ thế giới ma pháp là việc thật chuyện thật, ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta xấu hổ?” Đức thiên sứ lập tức bác bỏ Mạc Phàm.
Sau đó, lão nói thêm: “Ta hỏi ngươi, khi Hắc Ám buông xuống, Hắc Ám Chúa Tể giáng lâm đến thôn tính nhân loại, chúng ta hơn 80 vạn thiên sứ thánh pháp ngã xuống để chống lại, ngươi ở đâu không xuất hiện, bây giờ liền muốn tới đây lợi dụng chúng ta yếu nhất thời cơ để đi đến cướp đồ. Đồ dị đoan, đồ phản bội nhân loại, vừa phản bội vừa hèn mọn, nếu không hèn mọn, có giỏi thì đợi chúng ta phục hồi nguyên khí lại tới nói? Đừng làm ra một cái hạ tràng tiêu cực như thế này”.
“Ngươi bảo thiên sứ qua đời thì du hồn thiên sứ ở giữa vô chủ sẽ tìm túc chủ mới, ai có cơ duyên sẽ nhận được? Phải, ta đồng ý, lý thuyết là như vậy, nhưng thực tế, Thiên sứ chi hồn phải mất chục năm sau, thậm chí trăm năm sau quy lão Thánh Thành để luân hồi một lần nữa, giữ mệnh cách cao nhất, nhưng sẽ được gột rửa về 2 cánh để làm sạch ma pháp cũ, chấp niệm cũ, sau đó tự động kế thừa đời mới thiên sứ thần hồn cho một cái thiên tài nào đó đầy đủ phẩm hạnh".
“Ngươi đây là giữa đường cho bắt, liền luân hồi đều không có. Thiên sứ chi hồn 16 cánh là do Đại Nhân Azazel lịch luyện thẳng tới mấy ngàn năm kỷ niệm, về mặt đạo đức, nó chưa bị tẩy lễ, chính là đồ vật không được phép kế thừa”.
“Hơn nữa, muốn làm được Thiên Sứ, người là phải từ nhỏ được rèn luyện, được mài giũa, tu tâm tu tính, có khảo hạch. Nếu thiên sứ khảo hoạch giai đoạn đầu thất bại, Thánh Thành hội họp bên trên khẳng định một số kẻ tâm trí có biến thể nguy hiểm, chúng ta sẽ tuyệt đối khai trừ ngay khi còn ở tuổi trẻ".
“Mà ngươi không những thu một, thậm chí thu tận tận bốn thiên sứ chi hồn của chúng ta, càng là thiên sứ chi hồn còn đầy đủ vị vận lực lượng người cũ vừa chết, đây chính là muốn nhấc lên đại tối kỵ, phá bỏ giới hạn đạo đức cùng tôn nghiêm cuối cùng của Thánh Thành. Cho dù Thánh Thành Thiên Quốc có đào tạo ra bao nhiêu thế hệ phía sau, tương đương cũng sẽ không quên mối nhục này”.
“Mạc Phàm, ngươi khẳng định muốn cùng Thánh Thành đối nghịch?”
Nguyên lão đức thiên sứ một hơi giống như là hùng hồn đọc ra trạng văn phạm tội của Mạc Phàm. Ngữ khí xung thiên mười phần, mang tính chất răn đe mười phần.
Có một ít thiên tài pháp sư kỳ thật nội tâm hoàn toàn chính xác là bao hàm ba chữ ‘vì chính nghĩa’, vì thực thi cái gọi là công lý, vì trừ ma vệ đạo, bảo hộ nhân loại mới gia nhập Thánh Thành, bọn hắn rõ ràng là mang theo lý tưởng cao đẹp mà đến. Vô luận Thánh Thành có trải qua những gì đi chăng nữa, chỉ cần trong tâm còn đức tin, chính là vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ tín nhiệm, mãi mãi đứng về Thánh Thành bên này.
Mà vị nguyên lão Đức Thiên Sứ này ở đây chính là như vậy, hắn là đại diện cho mặt thưởng phạt phân minh, ngay từ đầu liền lập trường rõ ràng, là dựa theo công lý đến nói chuyện, không phải là cưỡng ép, chế tài đi nói chuyện.
............................