Không gian rơi xuống nốt trầm.
Mạc Phàm đứng như pho tượng giữa đại sảnh chi tháp vậy.
Lấy hắn nhãn quang, tinh thần lực mạnh mẽ đi đánh giá động tác của Linh Linh một phen, thật hi vọng có thể từ trong ánh mắt nàng phía sau tìm ra một tia nào đó giảo hoạt lừa gạt, kết quả từ đầu chí cuối lời nói kia đều không hề bị lung lay qua, thực sự là để cho hắn một trái tim băng lãnh chìm xuống đáy cốc.
“Báo thù tận một cái Đế Hoàng, đến mức phải đi diệt một cái vị diện? Chuyện này không phải nói đùa, nói mộng cảnh là có thể nói được. Có phải là có hiểu lầm gì đó hay không?” Mục Ninh Tuyết nhíu mày, nhìn về phía một bên Linh Linh nói.
Chỉ thấy Linh Linh hai má run run một cái bất đắc dĩ, nàng cũng rất muốn có hiểu lầm, nhưng mà phong thư là mười mươi có thật, nàng cũng không có đem chuyện này đi đùa.
Bất quá, để cho Linh Linh không nghĩ tới, nàng vừa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Mạc Phàm, tên này sau khi đứng như trời trồng một lúc, sau đó biểu lộ đã phất phơ mấy phần bình tĩnh, giống như dự liệu được. Ngôn Tình Sủng
“Là giết Đế Hoàng đấy. Ngươi trông rất bình tĩnh a. Chẳng lẽ ngươi nghĩ Diệp Tâm Hạ tỷ chỉ là bị ác mộng dọa người, cũng không loại trừ khả năng đối phương không tới Đế Hoàng cấp bậc?” Linh Linh nhìn vẻ mặt bình tĩnh Mạc Phàm, ngược lại vấn đạo.
Mạc Phàm xoay người ngả lưng nằm xuống ghế, đột nhiên giống như một cái lão gia gia tinh tường phán xét sự đời nói ra: “Không. Nếu cân nhắc các loại điều kiện diễn ra trước mắt, có lẽ thực sự là nên khoanh vùng Đế Hoàng lại. Nàng khoanh vùng đến không sai”.
Diệp Tâm Hạ tâm thức cường đại như thế, gần như là thế giới ma pháp xếp vào hàng ngũ hai vị tâm linh pháp sư đương thời đứng đầu, nếu có ác mộng đủ để nàng bị kinh hãi, trong mộng oán ngưng chẳng lẽ lại muốn nàng đi săn bắt một chút dã tạp tiểu hoa trùng? Đi giết một chút con báo con heo sau rừng đồi sao?!
Câu trả lời đương nhiên không thể nào, mấy cái đó dễ dàng, lấy Diệp Tâm Hạ cùng Parthenon Thần Miếu vấn đỉnh bây giờ, chắc chắn đã sớm giải quyết.
Đừng nhìn Diệp Tâm Hạ không có chiến lực bao nhiêu mà đánh giá thấp, nàng thế nhưng có thể để những người khác chiến lực tăng vọt, trong trường hợp nàng còn không có tiêu hao hết thần hồn lực, không hao hụt hết ma năng, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới ở trước mặt nàng cam đoan đơn giản giết chết một ai đó. Bá Hạ vì sao cẩu Ninh Bàn Tháp, lộ ra sơ hở móng rùa kia, thế nhưng Kraken bao nhiêu lần vẫn không dồn lực đâm sập Bá Hạ từ sớm? Này còn không phải vì tốn tâm tư vô ích ái ngại cái Thần Nữ phía sau đi!
Không ngoa khi nói, Diệp Tâm Hạ cùng Tiểu Mei mới là người quan trọng then chốt nhất kéo dài chiến sự ở Phàm Tuyết Thành cho đến giờ phút cuối cùng, quan trọng không kém Mạc Phàm. Phải biết, Mạc Phàm ma năng khôi phục liên tục, tuyệt đại đa số là do hai người này đến câu kéo.
Mà Diệp Tâm Hạ chẳng qua chỉ là nắm giữ thần hồn của Athena, có thể tưởng tượng được Athena Thánh Đế Bạch Linh thời kỳ đỉnh tiêm tối cường nhất ở thế giới của mình, cùng với vô số binh đoàn Thánh Linh nguyên tố tụ tập trong tay, bọn họ đã phải gặp loại cấp bậc gì để chịu đến tai nạn thảm sát diệt vương quốc, diệt tộc.
Quân Vương sao?
Không thể nào! Diệp Tâm Hạ sớm phán đoán ra, Mạc Phàm cũng là được Văn Thái tường tận cho kể, Văn Thái cảm giác được, Athena Thần Nữ cường đại thời kỳ, nhất định bản thân nàng đã là Quân Vương bạch thánh linh, thậm chí còn là thượng vị bên trong rất cao mệnh cách.
Mà muốn đánh bại một cái vấn đỉnh Thượng Vị Quân Vương Thánh Đế Bạch Linh trở lên cùng quân đội mạnh vô cùng của nàng, đánh để nàng phải đào thoát bỏ ra đại cơ giới, trốn sang một cái khác vị diện... dạng này chí ít, đơn thuần tập hợp vài ba cái đỉnh vị quân vương đều không đủ.
Mạc Phàm mặc dù một bộ bộ dáng cà nhỗng, nhưng mà những lời phân tích này để cho Linh Linh đều lau mắt mà nhìn, Linh Linh chính mình cũng không nghĩ tới tầng này. Nguyên lai thực sự xác suất rất cao sẽ va chạm vào một cái Đế Hoàng tồn tại!!!
Bất quá, trái ngược với biểu hiện bình tĩnh thong dong bên ngoài, Mạc Phàm nội tâm in hằn lên một vạn câu chửi thề.
...Hủy diệt vị diện?
...Tru sát Đế Hoàng?
Quỷ, có cái nào không phải thiên phương dạ đàm, lên trời hái sao, xuống biển mò kim không!?
M-i-s-s-i-o-n I-m-p-o-s-s-i-b-l-e!!
Chính hắn vừa ổn định thực lực Đỉnh Vị Quân Vương không bao lâu, bây giờ tiểu lão bà hay là lo sợ giùm hắn cuộc sống phía sau sẽ thiếu động lực, thế là hồn nhiên cho hắn một cái nhan đề treo thưởng, nhiệm vụ yêu cầu hắn phải đi săn giết một cái Đế Hoàng, muốn hắn hóa thân làm Hủy Diệt Chi Thần đi đập nát một cái thế giới?!
Mạc Phàm tại chỗ thử nghiệm diễn toán nhìn sang hướng Thái Bình Dương bên kia Viễn Hải Thần Đảo, phục chế một chút xíu hình ảnh Tuyệt Hải Hoàng Điệp nhẹ nhàng đánh tung một đám Đế Vương, nhẹ nhàng thuấn sát Siren, nhẹ nhàng phủi Minh Nhạn chạy trốn.
Diễn toán xong xuôi, Mạc Phàm thở dài một hơi.
Lấy tất cả vốn liếng của mình hiện tại... thực sự là không có nổi một phần trăm cơ hội a!!!
Thậm chí, đánh ở đâu cũng là một vấn đề rất lớn! Có khi vừa ló đầu đến cái nào đó vị diện có chế tài mạnh mẽ ngoại nhân, Mạc Phàm nói không chừng sẽ bị một ít Chuẩn Quân Vương treo đầu đánh mông.
Mục Ninh Tuyết đứng tại Mạc Phàm bên cạnh, nhìn về khuôn mặt có chút phức tạp đang cố gắng che giấu của hắn, chính nàng cũng một mặt chua xót tương thông. Dù sao đi nữa, nàng cùng Diệp Tâm Hạ ở giữa cũng là cực kỳ thân thiết. Nhiều năm như vậy trôi qua, mặc dù Tâm Hạ đã thành Thần Nữ, cũng sẽ không là lúc trước ngồi trên xe lăn muốn Mạc Phàm đẩy tiểu nữ hài. Nhưng khi nàng gặp vấn đề lớn như thế, nàng không sớm nói cho Mục Ninh Tuyết, Mục Ninh Tuyết tự nhiên cũng sẽ không bỏ mặc làm ngơ được.
Mạc Phàm bắt được con ngươi do dự của Mục Ninh Tuyết, lập tức mở miệng nói ra: “Tuyết Tuyết, ngươi đang hoài nghi Tâm Hạ sao?”
Mục Ninh Tuyết mặt không biểu tình, âm thanh lạnh lùng như băng, phảng phất đặt mình vào băng xuyên đất tuyết: “Lý do căn bản vốn không trọng yếu, trọng yếu là, ngươi như thế nào tin tưởng. Tâm Hạ phong thư là không thể nào sai, Linh Linh không có khả năng đến đọc chữ viết đều không nhận ra, nàng từng không ít lần thấy Tâm Hạ hạ bút. Lại nói, chúng ta lý luận cho đến bây giờ chỉ đi vào một hướng, đó là giải quyết mộng”.
Ý nghĩa câu nói của nàng rất rõ ràng ---- Tâm Hạ là có vấn đề!
Linh Linh gật đầu biểu thị tán đồng, lúc này mà nói, cứ việc đặt lên bàn Thánh Chủng thủy hệ cân nhắc, giết Đế Hoàng là không thể nào, Đế Hoàng tu vi thực sự không có nhìn qua đơn giản như vậy chậm rãi tiến thăng. Hơn thế nữa, bọn hắn còn là đang nói chuyện về ân oán tư thù, chính ta đi giết ngươi để báo thù giùm một cái cố nhân, ai biết được hậu đại của ngươi sau này có lại quay về giúp ngươi báo thù ta nhân gia?
Diệp Tâm Hạ chẳng lẽ lại để Mạc Phàm mạo hiểm vì mình? Thậm chí, đặt toàn bộ nhân loại vào vị trí mạo hiểm.
Động tác này, chính là vị diện khiêu chiến tranh chấp, bên trong chiến tranh, nhấc lên đại quân sư, trác việt thiên tài mưu lược, e sợ là so với Hải Chiến vừa rồi càng khủng bố.
Ở trong một vài văn hóa cổ xưa giả định, Athena không phải là biểu tượng Nữ Thần Trí Tuệ sao? Nếu nàng là Nữ Thần Trí Tuệ, vậy kẻ đánh sập được cả đế chế của nàng, chí ít không thể nào là đầu cỏ. Bởi vì thực tế chứng minh, những kẻ cắn cỏ thường thường không bao giờ có thể ‘bay’ tới mức muốn thử nghiệm đi chọc phá một cái thần tộc toàn người trồng cỏ. Trồng cỏ còn tốt, bạch tinh linh tộc bên trong, còn có chuyên gia tâm trí, bác sĩ trị liệu, y tá chích thuốc tăng lực...
Đế Hoàng cấp độ, vốn dĩ đã là trí tuệ cao phi thường! Muốn đụng tới nó, còn phải bước qua bao nhiêu lớp phòng vệ, bao nhiêu là tràng cảnh bẫy rập.
Vì xuất phát tự nội tâm muốn báo thù cho Bạch Tinh Linh tộc? Hay vì để cho bản thân mình yên ổn giấc ngủ, Diệp Tâm Hạ mới muốn nhấc lên cái này trận chiến?
Mặc kệ câu trả lời nào đi chăng nữa, rõ ràng cũng có vấn đề lớn. Để cho Mạc Phàm bắt đầu đặt hoài nghi về tâm ma của Diệp Tâm Hạ.
Từ ác niệm cho đến ác mộng, mộng thật, mộng giả, giả mộng thành thật.
Bản chất mọi thứ phát sinh quá đường đột, mọi người đối với lý niệm của mình không thể tra rõ, không thể phân định đúng sai, không thể minh bạch hành vi của Tâm Hạ.
Mạc Phàm kinh lịch đến từ thế giới khác, tu hành người trọng sinh là có thật, đồ đằng phía sau đã từng là gian đạo tà ám, tam đại nóc nhà thế giới thì lại là vị vua trong lồng giam, cái nào cái nấy đều là kinh thiên động địa lừa gạt thế nhân, rốt cuộc có cái gì thật giả rõ ràng đâu? Bằng tầng nào đó ý nghĩa đến nói, chuyện hoang đường, không phải là không xảy ra được.
Đưa đến một cái Thánh Chủng, bảo lão công nhảy vào Địa Ngục không lối thoát, cái này ác mộng cho đến thực tiễn cũng quá tương đồng rồi.
Thật giống như Thanh Minh Long cái kia, vạn nhất,... nhỡ đâu... nhỡ đâu Diệp Tâm Hạ là giả.
Cuối cùng người ở trong mộng tỉnh dậy, ai có thể khẳng định được 'nàng', một vị chí cao Thần Nữ đang tỏa sáng ở trời Âu kia hiện tại không phải đồ mộng du ác tính đâu?
Đương nhiên, nếu quả thực Diệp Tâm Hạ có cái gì đó nguy hiểm tính mạng mà nói, Mạc Phàm cuối cùng cũng phải cố hết sức mình đi làm thôi.
Trước đây Mạc Phàm tại Parthenon Thần Miếu xông sơn cứu người, dù là toàn thế giới cũng đã gán Diệp Tâm Hạ là Tát Lãng mà định tội, dù là Mạc Phàm hận thấu xương Tát Lãng, thế nhưng hắn cũng muốn giết tới Thần sơn, không để ý toàn thế giới nói cái gì, cũng muốn mang Tâm Hạ đi.
Chỉ là, hắn bây giờ đã có chút lưỡng lự, trước tiên muốn hi vọng mọi giả thuyết đều có vấn đề, hi vọng bây giờ gặp nàng, chính mình sẽ giải quyết được một chút gì đó sự tình trước.
“Ngươi muốn đi Parthenon Thần Miếu?” Mục Ninh Tuyết không hổ là đại lão bà, không thèm hỏi cũng biết.
“Ân, đã khôi phục chút đỉnh, có thể là muốn đi ngay”.
Linh Linh nói ra: “Mạc Phàm, Tâm Hạ tỷ để ta nói với ngươi, trước tiên muốn ngươi đi Maya bên kia một chuyến”.
“Để làm gì?”
“Nhìn rõ bố cục thế giới đã sớm bị dự đoán”.
......................