Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 906: Không được phép! Tiêu Túc: “… Khá ổn.” Cậu ta liếc nhìn Tiểu Nhan, Tiểu Nhan cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, hai mắt va chạm nhau. Không đến một giây, Tiêu Túc nhanh chóng xoay mặt đi: “Số lấy như thế nào?” “Bọn tôi không phải mới vừa tới sao? Bây giờ đi lấy số.” Ba người đi đến quầy tự động lấy số, Tiểu Nhan lấy điện thoại di động ra, loay hoay một hồi, Đậu Nhỏ ở bên cạnh không nhịn được nói: “Dì Tiểu Nhan, hay là chúng ta trước tiên cởi quần áo cất vào va li được không?” Cậu bé cảm thấy mình sắp chết ngạt rồi. Vì có Tiêu Túc ở đây nên Tiểu Nhan không thể trực tiếp khuyên răn Đậu Nhỏ, cô chỉ có thể quay đầu nháy mắt với Đậu Nhỏ: “Ngoan nào, trẻ con phải mặc nhiều quần áo. Nếu cháu bị cảm lạnh, dì không thể giải thích với mẹ của cháu được.” Đậu Nhỏ không nhịn được mím môi: “Nhưng chúng ta bí mật đi mà, mẹ con sẽ không biết đâu.” “Sau đó không phải con muốn gặp mẹ sao? Nếu đến lúc đó con bị cảm lạnh, dì biết trả lời thế nào đây?” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Túc đặt hành lý xuống và bất ngờ ngồi xổm xuống cởi bớt áo cho Đậu Nhỏ. Tiểu Nhan: “…” Người này bị gì thế, coi cô ấy không tồn tại hả? Tiêu Túc cởi áo khoác cho Đậu Nhỏ, sau đó gấp lại và cất vào vali cho cậu bé, Đậu Nhỏ cảm thấy cả người nhẹ đi rất nhiều, cười nói Tiêu Túc: “Cảm ơn chú Tiêu.” Đậu Nhỏ luôn ngọt ngào, hơn nữa vô cùng lễ phép, đặc biệt đối xử tốt với những người thân thiết của cậu bé. Tiêu Túc nhìn nhóc con giống hệt Dạ Mạc Thâm trước mặt này, nhìn khuôn mặt này lộ ra vẻ ôn nhu nói lời cảm ơn khi gọi cậu ta là chú Tiêu, tâm trạng của cậu ta đơn giản phức tạp. Cậu ta biết Dạ Mạc Thâm có một đứa con trai, nhưng cậu ta chưa từng gặp mặt trực tiếp với cậu bé, bây giờ gặp mặt trực tiếp, cậu ta mới phát hiện ra nhóc con này trừ khuôn mặt giống y như đúc Dạ Mạc Thâm ra thì tính cách, lời nói, việc làm khác nhau một trời một vực. Nếu Dạ Mạc Thâm có được một nửa tài ăn nói và tính cách của nhóc con này, có lẽ con đường của anh sẽ không khó khăn đến vậy. “Này!” Có lẽ vì Tiêu Túc ngẩn người một lúc lâu, Tiểu Nhan cảm thấy mình bị phớt lờ nên đã lên tiếng gọi cậu ta Tiêu Túc định thần lại, đứng dậy hỏi cô: “Nếu không thì cô cũng cởi bớt ra đi, mặc nhiều như vậy không thoải mái, rất nóng nực.” Tiểu Nhan hừ một tiếng: “Có cần anh nói không? Nếu bị nóng, tôi sẽ tự cởi ra!” Tiêu Túc: “…” Hai người đối mắt một hồi Tiêu Túc mới nhìn sang chỗ khác. Tiểu Nhan cảm thấy người này thật quá đáng, cô nơi nào xúc phạm đến cậu ta, đến nỗi khiến cậu ta thấy mặt cô liền quay đi? Chẳng lẽ trên mặt cô có gì sao? Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan bĩu môi, xoay người mở camera điện thoại lên nhìn, phát hiện trên mặt không có gì. Vậy tại sao Tiêu Túc lại quay đầu khi nhìn thấy cô? “Để tôi lấy số.” Lúc Tiểu Nhan còn do dự, Tiêu Túc đã lấy điện thoại ra. Sau khi Tiêu Túc chọn chỗ ngồi, cả ba người xếp hàng kiểm tra an ninh, sau khi Đậu Nhỏ cởi áo khoác ra, cậu bé đã thấy sảng khoái hơn, nhiệt độ vừa phải. Ngược lại,Tiểu Nhan vì cứng miệng trước Tiêu Túc nên hiện tại vô cùng bực bội, Đậu Nhỏ đã quay đầu hỏi cô ấy mấy lần: “Dì Tiểu Nhan, dì không muốn cởi áo khoác sao?” Tiểu Nhan đã định cởi ra, nhưng bị Đậu Nhỏ kích động, cô ấy lập tức nói thẳng: “Dì không cởi đâu, dì thấy rất lạnh.” “Ồ.” Đậu Nhỏ nheo mắt: “Dì Tiểu Nhan, dì có cần cháu quàng thêm cho dì một chiếc khăn nữa không?” Nghe thế, Tiểu Nhan tròn mắt và giơ tay định dạy cho cậu nhóc một bài học, Đậu Nhỏ tinh nghịch lè lưỡi trốn ra sau lưng Tiêu Túc. Cho đến khi lên máy bay, chỗ ngồi quá nóng, Tiểu Nhan mới chịu cởi áo khoác dưới sự thuyết phục của Tiêu Túc, cô thoải mái đến nỗi muốn nằm thẳng ra ghế. Máy bay dừng một lúc, một cảm giác không trọng lực ập đến, bàn tay của Tiểu Nhan theo bản năng nắm lấy thứ bên cạnh. Tiêu Túc đang định nhắm mắt lại thì bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, cậu ta sững sờ một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn thì thấy bàn tay đang nắm lấy mình thật ra là của Tiểu Nhan. Lúc này, Tiểu Nhan nhắm chặt mắt, lông mi run lên vì sợ hãi. Tiêu Túc biết một số người sẽ rất sợ cảm giác không trọng lực này khi đi máy bay, bản thân cậu ta không sợ, dù sao cậu cũng đã trải qua chuyện sống chết một lần rồi. Khi đó, máy bay gặp nạn, chín phần chết một phần sống. Cậu ta đã trải qua nhiều tình huống bi hài, thậm chí còn có thể gạt bỏ sự sống và cái chết sang một bên. Bây giờ nhìn thấy Tiểu Nhan sợ hãi nắm chặt tay mình, tâm trạng Tiêu Túc trở nên hơi phức tạp. Những người sợ chết nhất định phải có một cuộc sống rất hạnh phúc! Rất nhanh, cảm giác không trọng lực biến mất, máy bay trở nên bình thường, Tiểu Nhan mới dám lặng lẽ mở mắt, sau khi nhận ra mình đang nắm tay Tiêu Túc, cô sợ hãi rút tay lại. “Xin lỗi, tôi chỉ…” Bắt bắt gặp ánh mắt của cô ấy, Tiêu Túc hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó quay đầu đi, thờ ơ nói: “Không có gì.” Nhìn thấy Tiêu Túc như vậy, Tiểu Nhan khó hiểu, người này kỳ lạ ghê, sao vừa nhìn cô là quay đầu đi? Cô muốn tra hỏi cậu ta rõ ràng, nhưng khi nghĩ đến việc bản thân vừa mới nắm chặt tay ai đó, cô chợt thấy xấu hổ. Chỉ trề môi, không nói gì nữa. Tiêu Túc cúi đầu, thất thần nhìn bàn tay vừa bị nắm. Thời gian trôi nhanh, rất nhanh liền đến ngày xuất viện, những ngày này, Hàn Mộc Tử ngày nào cũng ăn ngủ ở bệnh viện, sau khi tỉnh dậy thì ăn cơm, thỉnh thoảng xuống vườn dưới lầu đi dạo. Nhưng ở bệnh viện này thật sự rất chán, tất cả những người cô gặp đều là bệnh nhân. Cô cũng tình cờ gặp một thanh niên đang nằm viện, Dạ Mạc Thâm mới rời đi một lúc, người đàn ông đó nhìn thấy Hàn Mộc Tử đang đi một mình liền tiến tới trò chuyện với cô ấy. Khi Dạ Mạc Thâm quay lại thấy cảnh này, mặt anh đen thui. Người đàn ông xấu hổ nói vài câu rồi bỏ đi. Sau đó, Dạ Mạc Thâm đưa Hàn Mộc Tử trở lại phòng bệnh, sau đó rời đi làm thủ tục xuất viện trở về mặt vẫn còn đen, Hàn Mộc Tử thấy thế không nhịn được trêu chọc: “Anh còn muốn đen mặt đến khi nào? Là cậu ta tới nói chuyện với em, cũng không phải là em chủ động nói chuyện với người khác ~” Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nheo mắt nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên vươn tay nhéo nhéo mặt cô, nguy hiểm tiến lại gần cô: “Có người nói chuyện với em, em còn thấy tự hào?” Hàn Mộc Tử duỗi tay ôm lấy cổ anh, mím môi: “Có người ghen đến như vậy, sao em lại không thấy tự hào?” Ghen? Nghe được chữ này, Dạ Mạc Thâm sửng sốt một hồi. Anh đang ghen à? Gần đây khi nghe tin cô mang thai, anh lúc nào cũng buồn rầu không vui cũng là ghen? Bởi vì việc này mà cả đêm anh không ngủ được, một mặt cảm thấy mình bị lừa dối và phản bội, mặt khác lại cảm thấy mình như một kẻ ngốc bị đùa giỡn trong lòng bàn tay. Giống như bây giờ, rõ ràng biết cô đang mang thai nhưng khi thấy đàn ông khác tới bắt chuyện, Dạ Mạc Thâm vẫn cảm thấy vô cùng tức giận. Anh không muốn bất kì người đàn ông nào đến gần cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK