Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 247: Tác thành

Dạ Mạc Thâm cau mày, nhìn người phụ nữ đứng cách anh không xa, vẻ bất mãn.

“Cô dám nói lại lần nữa?”

Thẩm Kiều cười miễng cưỡng: “Nói lại lần nữa thì làm sao? Có thể thay đổi cách nhìn của anh với tôi sao? Dạ Mạc Thâm, nếu anh đã không đề ý đến tôi, vậy thì đừng quan tâm đến chuyện của tôi!”

“Không quan tâm đến chuyện của cô?” Diệp Mạc Thâm nhếch mép cười trớ trêu, một tia sáng nguy hiểm xẹt qua đáy mắt: “Nói như vậy, cô muốn cùng Dạ Lẫm Hàn chắp cánh liền cành? Là tôi đã cản trở hai người?”

“Đúng!” Không biết Thẩm Kiều lấy đâu ra dũng khí, lại có thể lớn tiếng đáp lại anh, thế nào cũng phải đấu với anh đến cùng: “Đúng đấy thì sao?”

Trong phút chốc, con ngươi của Dạ Mạc Thâm giãn ra rõ rệt, sau đó lại bắt đầu co lại. Sau khi nghe chính miệng cô thừa nhận, như có thứ gì đó bám víu ngực anh, sau đó ra sức bóp chặt lấy trái tìm anh đến mức khiến anh gần như không thở được.

Người phụ nữ đáng ghét này!

Lại có thể, ở trước mặt anh thừa nhận rằng cô muốn cùng anh cả ở bên nhau?

Không đợi đến lúc anh xoa dịu cảm xúc, Thẩm Kiều đã quay lưng lại.

“Tôi thích anh cả đấy, anh cả dịu dàng ân cần, lại khiêm tốn lễ độ, so với loại kiêu ngạo không coi trọng ai như anh, người luôn luôn chỉ nghĩ đến việc kiểm soát người khác, thì tốt hơn nhiều. Diệp Mạc Thâm, anh vẫn luôn cho rằng tôi thích anh, nhưng anh lầm rồi, xưa nay, một chút tôi cũng không hề thích anh. Loại người giống như anh, cả đời này, cho dù những người đàn ông khác đều chết sạch, tôi cũng sẽ không thích anh dù chỉ một chút.”

Nói xong, Thẩm Kiều lập tức cất bước bỏ đi, mặc kệ phản ứng của người đứng đằng sau là gì.

Diệp Mạc Thâm ngồi trên xe lăn, lồng ngực đột nhiên đau nhói như bị kim đâm, cảm giác khó giải thích này khiến anh cảm thấy khó chịu, nhắn mặt, đưa tay ấn vào lồng ngực.

Là… anh đang đau lòng?

Vì người phụ nữ đó? Thật là nực cười!

Diệp Mạc Thâm nhìn trông theo bóng lưng cô, sau một lúc, đôi môi nhợt nhạt chốc chốc lại nhếch lên vẻ châm biếm.

Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi, đối với Diệp Mạc Thâm mà nói chẳng có gì đáng để lưu tâm.

Trên đường đời của Diệp Mạc Thâm, chưa bao giờ cần đến sự tồn tại của phụ nữ.

* Tuy đã nói ra những lời như thế, nhưng khi Thẩm Kiều trở về, nằm trên tấm chăn trải ra sàn, nước mắt cô không ngừng tuôn ra.

Cô nói ra những lời rất tuyệt tình, nhưng cô biết những lời đó thật ra chỉ làm tổn thương chính bản thân cô. Có lẽ, Dạ Mạc Thâm căn bản sẽ không quan tâm đến những gì cô đã nói.

Lúc sau, nghe nói anh đã đi tắm, không biết Thẩm Kiều nghĩ đến điều gì, cô ngồi bật dậy, lau nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy đi về phía bộ đồ vest anh treo trên giá.

Bộ đồ vest đó là bộ anh mặc trước đây, nếu như anh đã lấy đồ vật ra khỏi túi áo, thì chiếc hộp kia chắc không còn bên trong.

Thẩm Kiều cần thận từng li từng tí, giống như một tên trộm, cô luồn tay vào hai bên túi áo khoác lần mò, một lát sau đụng trúng một chiếc hộp nhỏ cứng ngắc.

Thực ra lại… vẫn còn ở chỗ anh?

Thẩm Kiều ngây người một lúc, rồi lấy chiếc hộp ra.

Quả nhiên là chiếc hộp nhỏ hôm đó cô đã nhìn thấy, sao nó còn ở trong đây?

Lẽ nào, cô đã hiểu lầm anh?

Trong phút chốc, tận đáy lòng Thẩm Kiều cảm thấy vô cùng áy náy.

Nếu như quả thực cô đã hiểu lầm anh, vậy những lời làm tổn thương anh mà vừa rồi cô đã nói…

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều đưa tay mở chiếc hộp, sau đó cô sững sờ tại chỗ.

Một lát sau, cô cười gượng gạo đóng chiếc hộp lại, và đặt chiếc hộp trở lại túi áo vest, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Kiều lảo đảo bước di.

Lúc nằm xuống, cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trong tuyệt vọng.

Chiếc hộp… trống không.

Đôi bông tai màu hồng nhạt sớm đã không còn bên trong.

Nó được đeo trên tai Hàn Tuyết Khi Hàn Tuyết U nhắc đến đôi bông tai này, vẻ mặt thẹn thùng, ngập ngừng không nói ra, về sau làm cô phải tin cô ta.

Tin cô ta gì chứ? Thẩm Kiều lúc này không thể hình dung ra.

Thẩm Kiều nhắm mắt lại, những lời và những điều mà Hàn Tuyết U và Dạ Mạc Thâm nói trong quá khứ giống như đang đi ngang qua đầu cô nhưng không rõ chỉ tiết, cứ thế, Thẩm Kiều đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc nửa đêm, một lần Thẩm Kiều thức dậy, vừa sờ vào thì nhận ra gối của mình đều ướt.

Không biết làm sao, cô chỉ đành trở ngược gối lại ngủ tiếp. Trong phòng im ắng, cô nằm nghiêng người nhìn ánh trăng soi bên ngoài cửa sổ, một lát sau lại từ từ chợp mắt.

Quên đi, cứ như vậy di.

Vẻ đẹp của sự chấp nhận cũng là một chuyện tốt.

Dù sao, một người phụ nữ kết hôn lần hai giống cô, lại mang thai con của người khác.

Vốn không xứng có được hạnh phúc.

Ngày mai, cô sẽ đi tìm Hàn Tuyết U nói cho rõ ràng.

Sau khi nghĩ thông, Thẩm Kiều thấy lòng mình thanh thản đến lạ, đêm nay cô ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, cô bình tĩnh thờ ở đứng dậy rửa mặt, thay quần áo, sau đó lại ngồi trước bàn trang điểm, trước giờ hiếm thấy, soi mình trong gương, chăm chú kẻ mày, tô son.

Lúc nhìn thấy cảnh này, Diệp Mạc thâm không khỏi nhíu mày.

Hôm nay, người phụ nữ này đổi tính à? Cưới nhau một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ngồi trước bàn trang điểm.

Kỳ thực, Thẩm Kiều hiếm khi trang điểm, nhưng không có nghĩa là cô không biết. Ngày trước, khi còn là cô gái trẻ, cô cũng như mọi người, đều trang điểm, đều yêu cái đẹp. Chỉ là sau này thời gian không cho phép, hơn nữa cô cũng không muốn phí hoài tâm tư vào việc này.

Cô soi gương, chăm chú kẻ chân mày, không hề run tay. Cô kẻ chân mày thật mảnh và đẹp, trong chốc lát đã kẻ xong đường chân mày, đường chân mày đen mảnh làm lộ ra đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, pha chút khói xung quanh. Sau đó, Thẩm Kiều lại bắt đầu kẹp mị, rồi chuốt mascara.

Tiếp đó lại tô son, tô son xong, cô chu môi trước gương, đôi môi đỏ tươi trông thấy.

Đặt son môi xuống, Thẩm Kiều nhận ra rằng cô vẫn chưa phủ bóng, vừa định phủ bóng, cô phát hiện ra có thêm một bóng người đứng sau lưng cô.

Là Dạ Mạc Thâm…

Qua gương, Thẩm Kiểu nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang nhìn mình một cách ảm đạm.

“Đây là lần đầu tiên cô trang điểm.” Anh lắng giọng nói, sắc mặt khó coi.

Thẩm kiều cũng đã suy nghĩ thông suốt, thế là nhếch môi cười nhìn anh qua gương: “Không tốt sao? Tôi trang điểm đẹp, hiển nhiên sẽ giúp anh đôn lên thể diện rồi, nhưng… Chắc hẳn sau này anh cũng không cần đến.”

Những lời nói sau cùng cô nói rất nhỏ, Diệp Mạc thâm nghe không ra, chỉ loáng thoáng nghe được chút ít, cau mày vẻ không vui hỏi: “Cô đang nói cái quái gì thế?”

Thẩm Kiều tỉnh táo lại, nhìn anh qua gương mỉm cười: “Tôi đã nói gì sao? Không có đúng không? Tôi chỉ nói, không phải anh cần thể diện sao? Tôi trang điểm đẹp, không phải để anh tăng thêm thể diện sao?”

Nói xong, Thẩm Kiều đứng dậy đi vào tủ chọn một chiếc váy dài màu xanh nhạt mặc vào. Lúc bước ra, đồng thời thả tóc xõa xuống, mái tóc đen dài đến eo lả tả trên vai càng làm cô tăng thêm vẻ quyến rũ.

Nhìn thấy Thẩm Kiều như vậy, Diệp Mạc Thâm nhất thời cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Anh mím môi nhợt nhạt, lạnh lùng tra hỏi: “Cô muốn ra ngoài?”

Nghe vậy, Thẩm Kiểu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi dự định… Hôm nay, tôi có hẹn cùng Tuyết U ra ngoài. Chúng tôi… đã rất lâu không ra ngoài dạo phố cùng nhau.”

Nghe thấy tên Hàn Tuyết U, sắc mặt Dạ Mạc Thâm có chút thay đổi, ánh mắt có vẻ mất tự nhiên.

“Cô tìm cô ta?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK