Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1016: Hình như cô động tình rÕI

Dù sao từ trước tới nay Dạ Mạc Thâm vẫn luôn rất tín nhiệm cậu ta, chưa từng giấu cậu ta bất cứ chuyện gì, cho nên Tiêu Túc biết rất nhiêu chuyện.

“Được, vậy tôi muốn cậu sắp xếp mọi chuyện thành một tài liệu hoàn chỉnh cho tôi”

Cái gì?

Cái gì cơ?

Bắt cậu ta sắp xếp mọi chuyện trước đây thành một tài liệu hoàn chỉnh ư?

Lúc mà Tiêu Túc nghe xong câu nói ấy, cậu ta cứ tưởng mình đã nghe nhầm. Cả người của cậu được gì, tìm ai cũng được ngoại trừ Dạ Mạc Thâm, dù sao đi nữa thì anh cũng muốn chính cậu ta đem tài liệu hoàn chỉnh đến là được. Cậu †a cảm thấy vô cùng khó xử, dù sao đây cũng là chuyện yêu hận giữa cậu Dạ và mợ lúc đó.

Chuyện yêu hận, đối với một người đàn ông như cậu ta mà nói dù sao chính bản thân của cậu †a cũng cảm thấy rất khó mở miệng.

“Cậu Dạ, cái kia…Chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này một chút có được không, chuyện “

này…

Tiêu Túc còn định nói thay cho bản thân mình vài lời nữa thì đột nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng truyền ra từ phía điện thoại của Dạ Mạc Thâm: “Anh không ngủ được sao, anh đang làm gì vậy?”

Là thanh âm của mợi Mợ ơi cứu tôi với!

được gì, tìm ai cũng được ngoại trừ Dạ Mạc Thâm, dù sao đi nữa thì anh cũng muốn chính cậu ta đem tài liệu hoàn chỉnh đến là được. Cậu †a cảm thấy vô cùng khó xử, dù sao đây cũng là chuyện yêu hận giữa cậu Dạ và mợ lúc đó.

Chuyện yêu hận, đối với một người đàn ông như cậu ta mà nói dù sao chính bản thân của cậu ta cũng cảm thấy rất khó mở miệng.

“Cậu Dạ, cái kia…Chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này một chút có được không, chuyện “

này…

Tiêu Túc còn định nói thay cho bản thân mình vài lời nữa thì đột nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng truyền ra từ phía điện thoại của Dạ Mạc Thâm: “Anh không ngủ được sao, anh đang làm gì vậy?”

Là thanh âm của mợi Mợ ơi cứu tôi với!

Huống hồ ở đây lại còn là ở bờ biển nữa, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai.

Nghĩ vậy, Dạ Mạc Thâm cau mày, lạnh giọng nói: “Mau đi vào.”

Hàn Mộc Tử ở bên trong áo khoác của anh ngẩng đầu, không hề nhúc nhích dù chỉ nửa bước.

“Anh gọi điện thoại cho ai vậy?”

Dạ Mạc Thâm có chút cắn chặt hàm dưới, khẽ cúi đầu nhìn chăm chú người con gái trước mặt.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của cô tràn đầy hào quang, trong veo vừa động, nhìn anh không chút tạp chất, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ anh, nhưng cũng giống như cô không hiểu gì cả.

Ánh mắt như vậy…

Con ngươi của Dạ Mạc Thâm khế đảo qua, anh vô thức nhìn đi chỗ khác, rơi vào dái tai trắng nõn, nhỏ nhắn và tỉnh xảo của cô. Yết hầu anh khẽ lên xuống, không hiểu sao giọng của anh cũng trầm thấp đi vài phần “Là người trong công ty mà thôi.”

Anh ngẩn người giải thích: “Gọi điện thoại cho anh hỏi chuyện liên quan đến công việc”

“Liên quan đến công việc sao?” Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt: “Đã hơn mười một giờ? Giờ là ban đêm rồi, mà nhân viên công ty của anh yêu thích công việc lắm sao? Giờ là giờ nghỉ rồi mà còn muốn xử lí công việc sao, thậm chí còn gọi điện thoại cho tổng giám đốc nữa, có vẻ như hơi quá thì phải?”

“Đúng vậy.” Dạ Mạc Thâm cười nhạt một tiếng: “Bọn họ yêu công việc như vậy, một phần là do em đấy”

“Em sao?”

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm vẫn nhìn chằm chăm vào vành tai nhỏ xíu của cô, hơi động đậy.

“Em quên rồi sao?” Giọng của anh trầm thấp, lại còn thổi nhẹ vào bên tai của cô: “Tất cả cổ phần của công ty đều nằm trong tay của em đấy, bà Dạ”

Ánh mắt của Hàn Mộc Tử thay đổi, Dạ Mạc Thâm không nhắc tới chuyện này thì cô cũng quên mất.

Lúc trước, không ngờ anh đưa cho cô một bản hợp đồng. Vừa nhìn thấy là cô đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, không ngờ kết quả đúng là xảy ra chuyện thật Nghĩ lại là thấy tứ!

c “Anh! Hừ..”

Hàn Mộc Tử vừa định trách cứ anh, nhưng dái tai của cô đã bị anh bắt lấy khiến cô sợ tới mức vô thức vươn tay đẩy anh.

Cô quên mất rằng lúc này cô đang ở trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm, cô đẩy một chút cũng không đẩy được. Thay vào đó, Dạ Mạc Thâm ôm chặt lấy cô với vẻ không hài lòng và cắn nhẹ vào vành tai của cô.

“Anh làm gì vậy? Mau buông em ra…’ Hàn Mộc Tử gấp gáp đến mức không thể làm gì được: “Em có chuyện nghiêm túc muốn hỏi anh”

Người nào đó gần đây ăn chay trường đã lâu, hiện tại đã nếm qua mùi thịt thì làm sao có thể dừng lại vào lúc này. Hơi thở của anh hơi hổn hển.

“Đây là chuyện nghiêm túc.”

Thật là bất công.

“Dạ Mạc Thâm”

“Ngoan nào, đừng có nói nữa”

Hàn Mộc Tử muốn mắng anh, nhưng lại bị anh bế lên, sau đó đi vào trong phòng ngủ. Nhiệt độ trong phòng ngủ cao hơn nhiều so với bên ngoài, Hàn Mộc Tử bị Dạ Mạc Thâm đặt ở trên chiếc giường mềm mại. Cũng không biết có phải là anh sợ cô trốn mất hay không mà Dạ Mạc Thâm đích thân đè cô xuống dưới, hai tay của anh ép xuống hai bên sườn của cô, giữ cô ở bên trong vòng tay của mình.

“…Anh đừng làm loạn nữa! Em thật sự có chuyện quan trọng muốn hỏi anh mà”

Bên trong đáy mắt của Dạ Mạc Thâm có tia đỏ, hơi thở có vẻ nặng nề.

“Có chuyện gì vậy? Nếu là chuyện trước đây thì anh cũng chẳng nhớ ra gì cả cho nên em không cần hỏi anh đâu”

Đúng vậy, cô muốn tra hỏi anh về một số chuyện trước đây mà Dạ Mạc Thâm đã làm, hiện tại cho dù cô có muốn tra hỏi anh thì cũng chẳng được gì.

Nghĩ vậy, tâm trạng của Hàn Mộc Tử lại càng buồn bực hơn.

Điều cô buồn bực nhất chính là nguy cơ trước mắt vẫn không có cách nào để giải trừ được.

Bởi vì gân đây có người nào đó đã ăn chay quá lâu nên đã đói khát đến mức đã bắt đầu vùi đầu vào cổ của cô, trên cổ của cô truyền đến cảm xúc nóng ran khiến cô phải phản ứng lại.

“Không được!”

Nếu như để lại dấu hôn ở trên cổ thì ngày mai đi làm sẽ bị nhìn thấy mất.

Thế nhưng Dạ Mạc Thâm không hề nghe lời, thế nên Hàn Mộc Tử chỉ có thể đưa tay ra để bảo vệ cổ của mình để không cho anh xâm nhập.

Kết quả là ai đó cũng không hề tức giận một chút nào, không thể hôn cổ của cô nữa thì anh lại bắt đầu hôn cánh tay của cô. Đôi môi mỏng nóng bỏng của anh di chuyển khắp cánh tay của cô, và cuối cùng thì rơi xuống trên vai của cô.

Anh cởi bộ đồ ngủ của cô, đôi môi mỏng của anh nặng nề đặt một nụ hôn trên đôi vai trắng nõn của cô Hàn Mộc Tử khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, cô có thể bảo vệ được cổ nhưng lại không thể bảo vệ được bả vai.

Vì thế, cô lại đưa tay còn lại ra để bảo về bả vai của mình.

Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên, ánh mắt lộ ra vẻ quỷ dị. Anh cúi đầu rồi cười một tiếng, đưa bàn tay to tiến vào cúc áo ngủ của cô.

Hàn Mộc Tử: “… Anh mau dừng tay lại!”

Cô thật sự sắp chết rồi! Tại sao đêm nay người này lại trở nên thú tính như vậy?

“Được rồi” Dạ Mạc Thâm buông tay, nhưng cũng không buông tha cho cô, mà thay vào đó, anh cúi người về phía trước và dùng răng của mình để cởi từng chiếc cúc trên bộ đồ ngủ của cô. Về phần anh, một nửa cúc của bộ đồ ngủ đã được cởi ra, để lộ một phần lớn của cơ ngực săn chắc. Hơn nữa, anh còn dùng răng để cởi đồ ngủ của cô.

Hành vi cởi cúc áo kiểu này.

Hàn Mộc Tử nuốt nước bọt, nhắm mắt lại.

Mặc dù cô không muốn thừa nhận điều đó, nhưng… nó thực sự rất gợi cảm.Cô dường như cũng có hơi… động tình rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK