Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1434: Anh có từng nghĩ đến em

Bên này, Giang Tiểu Bạch đang ra sức giằng co, Dạ Mạc Thâm đi lên phía trước, nói nhỏ với nhân viên công tác mấy câu, nhân viên công tác chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Giang Tiểu Bạch, nói: “Rất xin lỗi, chúng tôi cũng rất hiểu tâm trạng của cô, nhưng bây giờ không thể đi vào hiện trường được, chúng tôi sẽ cố gắng giải cứu người bên trong.”

Cố gắng giải cứu, nhưng Giang Tiểu Bạch không thể nhìn thấy tình huống bên trong, vậy nên chỉ có thể lo lắng suông, giận tới mức tự cắn môi dưới.

Đồ Tiêu Túc ngu ngốc, anh cho rằng bản thân là anh hùng sao? Ngọn lửa như vậy cũng phấn đấu quên mình mà xông vào trong, kết quả hay rồi, người ta cũng có đôi có cặp rời đi rồi, anh vẫn còn chưa ra, tình huống như thế mà vẫn còn muốn đi làm anh hùng sao?

Ngu ngốc ngu ngốc!

Trong lòng Giang Tiểu Bạch không ngừng măng Tiêu Túc nhưng cũng mong cậu ta nhanh chóng chạy ra.

Nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Hai tay Giang Tiểu Bạch tạo thành chữ thập, không ngừng cầu nguyện, cô không thể làm được gì, cũng không thể vào bên trong, vậy nên chỉ có thể cầu nguyện cho cậu ta bình an vô sự.

Tựa như đã chờ đợi một thế giới lâu như vậy, rốt cục Tiêu Túc cũng đã đi ra, nhưng là được cứu ra. Lúc được đưa ra ngoài, cậu ta vẫn còn chút ý thức, Giang Tiểu Bạch sải bước chạy tới.

“Tiêu Túc!”

Tiêu Túc nghe thấy tiếng hét, sau đó Giang Tiểu Bạch xuất hiện trước mặt cậu ta. Cậu ta ra ngoài muộn, vì thế bị thương nghiêm trọng hơn nhiều so với hai người Hàn Thanh, trên người rất nhiều vết bỏng, tóc cũng bị cháy không ít, có thể nhìn thấy da thịt đỏ tươi ở những chỗ quần áo bị rách.

Chỉ nhìn lướt qua, Giang Tiểu Bạch đã không kìm được mà rơi nước mắt, sau đó cô trực tiếp quay sang, dùng sức mắng Tiêu Tức: “Tên khốn nhà anh, anh chạy vào như thế làm gì? Anh có biết lửa cháy rất lớn không? Anh cứ thế chạy vào, có từng nghĩ đến hậu quả hay chưa, có từng nghĩ đến tôi không?”

Nghe thấy câu sau, Tiêu Túc ngẩn người, sau đó, mắt cậu ta hiện vẻ áy náy nhưng phần lớn lại là một cảm xúc khác.

Giang Tiểu Bạch đã phát hiện ra, môi cậu ta mấp máy, dường như muốn hỏi gì đó. Thật ra, không cần nghe, Giang Tiểu Bạch cũng biết cậu ta muốn hỏi chuyện gì. Chỉ là ngay lúc này, trong lòng cô không thoải mái, không muốn nói chuyện với cậu ta, vì thế cô vội quay đầu đi chỗ khác.

Cuối cùng, có lẽ do ánh mắt của Tiêu Túc quá dữ dội, cô bị cậu ta nhìn như vậy, không đành lòng, lại lân nữa quay đầu nhìn cậu ta, cắn chặt môi dưới rồi nói: “Cô ấy không sao, lúc cô ấy ra ngoài tôi đã nhìn thấy, cô ấy ở cùng chú rể, hai người đã được đưa tới bệnh viện rồi”

Vốn dĩ, Tiêu Túc vì Tiểu Nhan mà xông vào trong, nếu không chắc chắn Tiểu Nhan đã an toàn, cậu ta không thể nào nghỉ ngơi, vẫn phải duy trì tỉnh táo. Giang Tiểu Bạch hiểu rõ chuyện này nên lòng cô rất khó chịu, cô vốn không muốn nói ra, nhưng cô lại nghĩ, dù sao cũng không thể để Tiêu Túc bị thương đầy mình như vậy mà vẫn trăn trở chuyện này, vẫn nên để cậu ta nhanh chóng nghỉ ngơi, sau đó đưa đi cứu chữa.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy những lời này, vẻ lo lắng trong mắt Tiêu Tức biến mất, cũng nhanh chóng mất ý thức, hôn mê bất tỉnh.

Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta được đưa lên xe cứu thương, run sợ một lát rồi cũng cùng lên xe với cậu ta.

Cô ở bên Tiêu Túc với tư cách người thân, bên cạnh là mấy nhân viên y tế đang sơ cứu cho cậu ta, Giang Tiểu Bạch không hiểu gì, cũng chẳng thể giúp được gì, chỉ có thể ở bên cạnh quan sát.

Khi nhìn thấy những vết bỏng lớn trên người Tiêu Túc, hai mắt cô dần dần đỏ hoe, nhưng cô cố nén lại không để nước mắt rơi, cô quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Tiêu Túc nữa.

Giang Tiểu Bạch nhớ lại trận cháy lớn vừa rồi, thế lửa rất lớn, vừa như hồng thủy lại tựa như thú dữ, trong tình huống như vậy, nếu là người bình thường đều sẽ chạy trốn theo bản năng, nhưng cậu ta lại trực tiếp xông vào trong.

Bởi vì người con gái ấy đang ở bên trong.

Giang Tiểu Bạch rũ mi, im lặng lạ thường.

Cô đang nghĩ, nếu như người ở trong đám cháy hôm nay là cô, liệu Tiêu Túc có liều lĩnh xông vào bên trong như vậy hay không?

Thật ra cô không cần nghĩ cũng biết được đáp án, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.

Mắt cô cay xè, muốn khóc nhưng lại cảm thấy mình làm như vậy quá giả tạo, cuối cùng cô chỉ hít sâu một hơi, sau đó nuốt nước mắt vào trong.

Thôi bỏ đi, lúc này tốt hơn là không suy nghĩ gì nữa, chuyện quan trọng bây giờ là đi cùng cậu ta tới bệnh viện tiến hành cứu chữa, chờ cậu ta tỉnh lại.

Những vị khách mời, Dạ Mạc Thâm và Tống An ở lại hiện trường.

Mọi người vốn vui mừng tới tham dự lễ cưới, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, lúc này bắt đầu xì xào bàn tán.

“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại xảy ra hỏa hoạn chứ? Đây không phải là khách sạn sao?

Công tác an ninh có thể tệ thế sao?”

“Nghe nói người bị bỏng là cô dâu, chuyện này lẽ nào là do tình địch trả thù? Tôi thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy”

“Tôi thấy chính là bị trả thù, không đến nỗi cháy lớn như thế mà an ninh của khách sạn cũng không biết, còn điều động cả đội cứu hỏa, trong chuyện này, nếu nói không có ai khống chế tôi cũng không dám tin.”

“Ôi, hôm nay vốn còn muốn uống một chén rượu mừng, bây giờ xem ra không thể uống được nữa rồi”

Mọi người thảo luận một hồi, sau đó nói lời tạm biệt với Dạ Mạc Thâm rồi giải tán.

Tống An vấn luôn bên cạnh chăm sóc cho Giá Nhỏ, sau khi tình huống đã ổn định trở lại, bà mới tới hỏi thăm Dạ Mạc Thâm.

“Tình hình bên kia sao rồi? Tiểu Nhan và Hàn Thanh không bị thương chứ?”

“Họ bị thương nhẹ, đã được đưa tới bệnh viện, có lẽ không có vấn đề gì lớn”

Lúc Dạ Mạc Thâm nói xong, anh có chút trâm tư, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

Tống An nhìn anh: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Dạ Mạc Thâm lấy lại tinh thần, khẽ ho rồi nói: “Sau khi xử lý xong chuyện ở đây chúng ta cùng tới bệnh viện thăm họ.”

“Cháu đi trước di, đưa theo Giá Nhỏ qua đó không tiện lắm, dì sắp xếp xong, muộn một chút sẽ tới sau.”

Vừa rồi, Dạ Mạc Thâm thật ra đang nghĩ đến chuyện của Tiêu Túc, bởi cậu ta bị thương nghiêm trọng hơn Hàn Thanh và Tiểu Nhan, hy vọng bọn họ đều có thể bình an vô sự.

Bên kia, vừa ra ngoài Tiểu Nhan liền ngất xỉu, mất ý thức, Hàn Thanh thấy vậy vô cùng lo lắng, dù trên người anh bị bỏng rất nhiều chỗ nhưng vẫn cố chấp không để nhân viên y tế xử lý, một mực canh giữ bên cạnh Tiểu Nhan, mãi tới khi cô được đưa vào phòng cấp cứu, lúc này Hàn Thanh cũng ngã xuống.

Sau đó không lâu, lại có thêm một người được đưa vào phòng cấp cứu.

Một mình Giang Tiểu Bạch đứng ngoài cửa, hốc mắt phiếm hồng.

Mấy bệnh nhân bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được bàn tán.

“Hôm nay sao thế nhỉ, sao nhiều người phải đi cấp cứu thế? Hơn nữa xem ra đều bị thương rất nghiêm trọng.”

Bọn họ muốn hỏi Giang Tiểu Bạch, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của cô, không ai dám hỏi thêm nữa.

Giang Tiểu Bạch đứng bên ngoài phòng cấp cứu, vẫn luôn cố gắng không để nước mắt rơi, Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ ở một bên trông thấy cảnh này nên đi tới chỗ cô.

“Cô là bạn của Tiêu Túc phải không?”

Nghe thấy có người hỏi, Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi nhìn hai người, sau đó gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Hàn Mộc Tử kéo Đậu nhỏ ngồi xuống cạnh cô.

“Đừng lo lắng quá, đã đến bệnh viện rồi, chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an”

Hàn Mộc Tử cũng không biết tại sao lại muốn an ủi cô gái ấy, chỉ là cô thấy một mình cô ấy đơn độc đứng ở đây, không giống mình, có Đậu nhỏ cùng nhau nương tựa, vậy nên mới muốn tới nói chuyện với cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK