Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1024: Bà Dạ thật nhiệt tình

Đối với Dạ Mạc Thâm của hiện tại mà nói, có thể miễn cưỡng duy trì đứng ở đây, mà sắc mặt không thay đổi đã là một sự kiên nhẫn phải nói là rất lớn rồi, cho nên khi anh đồng ý cùng Hàn Mộc Tử ra khu vườn phía sau, thì Hàn Mộc Tử dường như cũng phát hiện được gì đó, trực tiếp đi đến mà khoác lấy cánh tay của anh.

Thay vì nói rằng là khoác lấy cánh tay anh, thì chỉ bằng nói là dìu đỡ anh vì sợ anh ngã.

Chú ý đến sự dìu đỡ của cô, lông mày Dạ Mạc Thâm càng nhíu chặt.

Hóa ra cô đã phát hiện ra.

Chỉ là cô không vạch trần mình thôi.

Anh không muốn cô thấy được bộ dạng anh trong cơn đau đầu, chỉ là không muốn cô lo lắng mà thôi. Nhưng rõ ràng cô đã biết tâm tư của anh, chấp nhận và ngầm thừa nhận cách làm của anh, sau đó lặng lẽ thay đổi theo cách của mình.

Thực sự rất hao công tổn sức.

Người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm anh.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Dạ Mạc Thâm dừng bước không đi nữa.

Hàn Mộc Tử sửng sốt một hồi, rồi đột nhiên lên tiếng: “Hay là anh đợi em ở đây, để em đi một mình được rồi? Anh yên tâm, em sẽ quay lại nhanh thôi”

Mặc dù cô cố tình nói sai chủ đề nhưng có lẽ Dạ Mạc Thâm của hiện tại vẫn đang luôn kìm chế, nếu cô cứ ở đây, thế thì anh không thể cởi bỏ lớp ngụy trang đau khổ, nên đành phải vờ như không có chuyện gì.

Chính vào lúc này, đôi môi nhợt nhạt của Dạ Mạc Thâm giật giật. Anh cúi đầu nhìn cô chằm chăm.

“Chắc chắn hơi khó chịu”

Khóe môi Hàn Mộc Tử nở một nụ cười cứng ngắc gượng gạo, ngây người nhìn Dạ Mạc Thâm.

Cô không ngờ anh lại đột ngột nói thật với mình, nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào nên chỉ ngây người nhìn anh.

“Đừng đi? Nhé?” Anh cúi người xuống, vùi mặt vào gáy của cô, ngửi hương thơm thuộc về cô, cảm thấy cơn đau đầu dịu đi rất nhiều. Hàn Mộc Tử cũng không ngờ rằng anh lại đột ngột nói thật, còn bảo cô đừng đi, đợi sau khi cô phản ứng lại thì chỉ có thể đưa tay ra mà ôm lấy anh.

“Được, em không đi, vậy em…cùng anh vào phòng ngồi một lát: “Ừm”

Cuối cùng, Dạ Mạc Thâm vào phòng với sự dìu đỡ của cô. Sau khi Hàn Mộc Tử để anh ngồi xuống thì thấy sắc mặt của anh vẫn rất tệ, cô quay đầu lại: “Để em đi rót cho anh ly nước.”

Trong lòng Dạ Mạc Thâm vô cùng đau đớn, ngước mắt lên nhìn bóng hình của cô, thấy cô chạy rất vội vàng, anh không khỏi nhíu mày muốn nói gì đó với cô Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, và một người đàn ông to lớn lại bất lực dựa vào chiếc sô-pha. Mặc dù bước chân của Hàn Mộc Tử có vội vàng, nhưng cũng rất vững vàng, cô nhớ mình là một người phụ nữ có thai, nên luôn cẩn thân dè dặt mọi lúc. Cô đi tới phòng bếp dưới lầu, lúc muốn rót nước thì phát hiện bình thường ở đây không có người ở nên ngay cả nước nóng cũng không có.

Mà máy nước nóng cũng đã cất đi, Hàn Mộc Tử tìm nửa ngày trời mới tìm thấy máy nước nóng ở trong tủ, sau đó cô rửa sạch sẽ chiếc máy rồi đun nước lại lẫn nữa.

Vì nhiều năm đã không sử dụng, nên cô cũng lo lắng xảy ra vấn đề.

Tranh thủ thời gian đun nước, Hàn Mộc Tử quay lại lên lầu.

Khi đến cửa phòng bếp, cô lại quay lại cầm lấy chiếc bình đun nước, nhân tiện mang một chiếc cốc lên lầu.

Dạ Mạc Thâm đang nằm trên chiếc sô pha, đôi mắt híp lại, đôi lông mi nhẹ nhàng run lên trong không khí.

Kể từ lúc anh nói chuyện với Kiệt Sâm về chuyện mô phỏng thực nghiệm vào lần trước, sau đó kích thích lại trí nhớ thì năng lực tinh thần của anh dường như mỗi ngày một kém đi. Nếu là tình huống cuộc sống bình thường, thì anh sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng chỉ cần khuấy động đến một chút, thì tinh thần của anh sẽ phải chịu đựng một sự hủy hoại rất lớn.

Cái cảm giác muốn nhớ lại nhưng lại không thể nhớ ra dường như khiến tinh thần của anh sụp đổ.

Mộc Tử…

Còn chưa quay lại, Dạ Mạc Thâm nhìn lên trân nhà màu trắng mà khẽ nhếch môi.

Mặc dù như vậy sẽ khiến tỉnh thân chịu đựng một sự đả kích rất lớn, nhưng đích thực trí nhớ của anh đang dần dần hồi phục.

Đặc biệt là sau khi trở về nước, lần trước thì gặp được Mạnh Tuyết U, lần này thì trở về nhà họ Dạ.

Anh đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nhưng không phải là tất cả.

Khi nào anh mới có thể nhớ ra mọi chuyện?

Khi Hàn Mộc Tử quay lại, thì Dạ Mạc Thâm đã ngồi dậy rồi, dáng người anh thẳng tắp ngồi trên chiếc sô pha, ngoại trừ sắc mặt xem ra không được tốt lắm, thì dáng vẻ bên ngoài không khác gì một người bình thường.

Hàn Mộc Tử đặt bình nước nóng lên một bên trên bàn, sau đó cắm công tắc vào, rồi mới đi về phía Dạ Mạc Thâm.

“Nơi đây đã lâu không có người sinh sống, cho nên cũng không có nước nóng, chỉ có thể nấu lại, anh đợi một chút”

Hàn Mộc Tử ngồi xuống bên cạnh anh, lúc cô giải thích chuyện này với anh, còn đau lòng lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh. Chỉ cần cô xuống lầu một chút là trên trán anh lại đổ nhiều mồ hôi, xem ra anh thật sự rất khó chịu. .

Hàn Mộc Tử hơi lo lắng mà không khỏi cắn môi, sau đó hỏi: “Hay là…Chúng ta đến bệnh viện xem sao?”

Dạ Mạc Thâm nở nụ cười thật sâu, bắt lấy bàn tay cô đang qua quýt lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo xuống trước mặt, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khắn trắng tinh, rồi cẩn thận lau tay cho Hàn Mộc Tử.

“…Chuyện này…” Hàn Mộc Tử không hiểu anh có ý gì, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

“Dơ” Dạ Mạc Thâm giải thích với cô như thể anh đã nghe thấy nghi ngờ của cô. Đột nhiên Hàn Mộc Tử phản ứng lại, hóa ra ý anh chỉ là muốn mình thay cô lau mồ hôi, cho nên mới lau sạch tay cho cô, lý do này lập tức khiến cô không nói nên lời, thậm chí có chút khó chịu: “Anh đang nói gì vậy? Vốn dĩ em không có ghét bỏ anh “Ừm” Dạ Mạc Thâm gật đầu: “Anh biết”

Nhưng anh lại ghét chính bản thân anh.

Anh của bây giờ không còn trí nhớ thì đã đành, lại còn lâu lâu đau đầu khiến một người mang thai như cô hốt hoảng lo sợ thay mình. Nếu có thể, anh thật sự rất muốn tự mình giải quyết những chuyện này, nhưng…anh không thể che giấu trước mặt cô.

Dù sao cũng là người luôn chung sống với nhau.

Mặc dù anh nói đã biết rồi, nhưng vẫn đang lau tay cho cô, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng và thận trọng. Hàn Mộc Tử thấy bộ dạng anh như vậy thì dứt khoát thu tay về, sau đó trực tiếp đi tới trước vòng qua cổ của anh, rồi hôn loạn xạ lên trán anh.

Dạ Mạc Thâm bị cô hôn đến nỗi choáng váng, đợi đến khi anh phản ứng lại thì Hàn Mộc Tử đã rời đi. Sau đó cô đến gần nhìn chăm chú vào anh, rõ ràng ánh mắt và vẻ mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.

“Nếu anh tiếp tục làm như vậy thì em sẽ tức giận đấy, em đã nói là em không ghét anh rồi mà.

Anh còn lau chỗ đó, lau cái gì chứ hả?”

Không ghét thì là không ghét, chỉ có điều Dạ Mạc Thâm không ngờ cô lại thật sự dùng cách này để chứng minh, cách suy nghĩ thật sự vừa đơn giản vừa ngốc nghếch, khiến anh…không thể tự mình khám phá.

Nhìn người phụ nữ nhỏ gần trong gang tấc, còn bĩu môi và giận dữ nhìn anh.

Đầu Dạ Mạc Thâm nóng rực, duỗi tay ôm lấy cô, kéo cô vào trong lòng mình.

“A….Hàn Mộc Tử còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị Dạ Mạc Thâm kéo vào trong lòng, cô trực tiếp ngồi trên đùi của anh, hơn nữa vừa rồi cô còn ôm cổ của anh. Sau khi ngồi ở đó, tư thế có thể nói là rất thâm sâu. Sau khi kéo khoảng cách lại gần hơn, bàn tay to của Dạ Mạc Thâm xoa lên má cô, dùng ngón tay cái xoa xoa nhẹ lên đôi môi của cô, ánh mắt càng lúc càng sâu: “Bà Dạ đã nhiệt tình như vậy rồi, vậy thì anh cung kính không bằng tuân lệnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK