Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416 Cô gái anh để ý

Giọng nói đột nhiên vang lên làm mọi người sửng sốt, đây lại là ai vậy?

Đối với giọng nói này Hàn Mộc Tử rất quen thuộc, nhìn người đàn ông có thân hình cao lớn hoàn toàn đối lập với cô ở trước mặt, cô có cảm giác như đây chính là người sẽ vì cô mà ngăn cản thiên quân vạn mã.

Dạ Mạc Thâm.

Tại sao anh lại đến đây chứ?

Tân Duyên cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh ta vốn không thích tính cách của Đậu Đậu nên anh ta vẫn luôn tìm cách nói giúp Hàn Mộc Tử, chỉ là anh ta không nghĩ tới sẽ gặp Dạ Mạc Thâm ở đây, hơn nữa còn bị anh nhìn bằng ánh bắt tràn đầy chỉ trích.

Tần Duyên thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Đậu Đậu nghe được lời này thì cảm thấy rất tức giận nhưng giây tiếp theo cô ta lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn người tới.

Người đàn ông trước mặt có khí thế vô cùng mạnh mẽ, một đôi mắt sắc như chim ưng, khuôn mặt tuấn mỹ cực kì hấp dẫn người khác. Tuy nhiên, tại thời điểm này người đàn ông kia lại dùng ánh mắt trào phúng, mỉa mai mà nhìn cô ta, cái nhìn bí mật ấy dường như còn chứa đựng cả sự lạnh lẽo của băng sương.

Không biết vì sao nhưng khi bị nhìn như vậy Đậu Đậu cảm thấy dường như mình lùn đi đáng kể.

Còn cô gái lúc nãy bị cô ta mắng bị anh kéo lùi về sau, thân hình cao lớn của anh lập tức làm cho cô gái kia có vẻ nhỏ xinh hơn nhiều. Trong nháy mắt, Đậu Đậu cảm thấy trong lòng không vừa ý, tại sao chứ?

Người đàn ông ưu tú như vậy sao lại bảo vệ một người chỉ là nhân viên văn phòng bé nhỏ như cô ta chứ?

Càng nghĩ Đậu Đậu càng tức giận: anh đẹp trai kia, làm ơn trước khi nói người khác thì phiền quan sát tình huống hiện tại một chút. Cô gái này mới chính là người đuổi theo xe của chúng tôi, hơn nữa lại còn muốn gọi điện cho cảnh sát, điện thoại rớt trên mặt đất còn yêu cầu tôi thay cô ta nhặt lên. Trên đời còn có người vô lý như vậy sao?”

“Vậy sao?”

Dạ Mạc Thâm nhướng mày cười nhạt, anh còn không kịp mở miệng nói chuyện thì Tần Duyên đứng bên cạnh đã mặt mày tái mét mà kéo Đậu Đậu sang một bên: “Đừng nói nữa! Người này cô chọc không được đâu!”

Nghe anh ta nói vậy, Đậu Đậu không những không nghe lời mà còn tỏ ra bướng bỉnh hơn: “Còn có người tôi không chọc được à? Anh Duyên, anh xem đi, người bị bắt nạt là em đấy, anh không giúp em lại còn mắng em nữa. Tôi nói cho hai người biết, chọc vào chúng tôi thì hai người sẽ không sống yên ổn ở Bắc Thành này được đâu!”

Hừ, tập đoàn Tập đoàn nhà họ Tần ở Bắc Thành này cũng có thể lực của riêng mình, nên có thể dựa vào Tân Duyên để diễu võ dương oai, đối với Đậu Đậu thì đây là việc rất đáng mừng.

Hơn nữa cô ta có khả năng khiến cho đàn ông nghe lời, Tần Duyên cũng được cô dạy dỗ trở nên rất nghe lời, hễ là người bị cô ghét thì nhất định sẽ bị đe dọa, trừng phạt.

“Đậu Đậu! Đừng nói nữa!”

Tần Duyên xụ mặt, mắt hiện rõ vẻ tức giận, Đậu Đậu bị anh ta làm cho hoảng sợ, mắt đỏ lên, nói: “Anh Duyên, anh làm sao vậy? Chẳng lẽ em nói không đúng sao? Bọn họ gây sự với chúng ta, em nhất định khiến họ sống không thoải mái. Trước đây anh rất thương em mà, sao bây giờ anh lại thay đổi, lại trách mắng em?”

 

Khí thể trên người Dạ Mạc Thâm truyền ra khiến Tần Duyền toát cả mồ hôi lạnh.

Tập đoàn nhà họ Tần tuy rằng có một địa vị nhất định ở đây nhưng so với Tập đoàn nhà họ Dạ sáng như mặt trời giữa trưa thì thật là một sự so sánh khập khễnh, ở đây không ai muốn gây gỗ với nhà họ Dạ.

Đặc biệt là sau khi Dạ Mạc Thâm lên điều hành Tập đoàn nhà họ Dạ.

Người đàn ông này tựa sấm rền, gió cuốn, hành động nhanh như điện, ánh mắt sắc bén, người như vậy ai dám chọc vào chứ? Đụng vào chẳng phải là tự mình đi vào đường chết à?

Tần Duyên không để ý đến suy nghĩ của Đậu Đậu mà bước nhanh về phía Dạ Mộc Thâm, mồ hôi chảy ròng ròng: “Cậu Dạ, là Đậu Đậu không hiểu chuyện, những điều vừa rồi chỉ là nói bậy, Cậu không cần so đo với cô ấy.

“Nói bậy?”

Dạ Mạc Thâm cười nhạt: “Nếu không phải ỷ vào anh Duyên đây là người bảo kê, cô ta sao dám nói ra những lời này? Tần Duyên, xem ra Tập đoàn nhà họ Tần đây là bày tỏ muốn cạnh tranh với Tập đoàn nhà họ Dạ chăng.

Nghe vậy, anh ta lập tức cảm thấy sợ hãi trong lòng, mặt mày trắng bạch, không còn chút máu.

“Cậu Dạ, cậu hiểu lầm rồi, Tập đoàn nhà họ Tân sao có thể trở thành kẻ địch của Tập đoàn họ Dạ chứ? Huống hồ lĩnh vực làm ăn của hai công ty không hề liên quan đến nhau, hơn nữa… cô gái ở phía sau cậu….

Tần Duyên lặng lẽ nhìn thoáng qua Hàn Mộc Tử đang ở phía sau Dạ Mạc Thâm.

“Nhìn thêm một lần nữa tôi sẽ móc mắt chó của anh.” Dạ Mạc Thâm mắng. Tân Duyên lập tức quay ngoắc, bước chân đã có chút chột dạ. Từ lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô gái kia thì đã cảm thấy rất quý phái, ánh mắt và khí chất rất khác biệt so với những người khác cho nên mới đối xử đặc biệt với cô ấy. Điều duy nhất anh ta không thể ngờ là Đậu Đậu lại làm việc này trở nên phiền phức như vậy.

Hơn nữa, Tần Duyên cũng không nghĩ rằng một người như Dạ Mạc Thâm sẽ đột nhiên xuất hiện, lại còn có mang Tập đoàn họ Dạ ra để uy hiếp anh ta!

Hàn Mộc Tử được Dạ Mạc Thâm che ở phía sau lúc này: “

Tình huống như thế này là sao chứ? Tại sao Dạ Mạc Thâm lại có mặt ở đây? Không phải cô đã nói lời tạm biệt với anh rồi sao? Đáng lí ra lúc này anh phải ở công ti mới đúng chứ.

Chẳng lẽ… Anh đi cùng đường với cô sao?

Vậy chẳng phải là anh đã nhìn thấy tình cảnh lúng lúng lúc nãy rồi?

Hơn nữa, lúc nghe được anh dùng danh tiếng của Tập đoàn họ Dạ để đe dọa thì Hàn Mộc Tử cảm thấy cạn lời rồi.

Theo bản năng, cô duỗi tay ra kéo nhẹ ống tay áo của Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm cả người tức giận, lại phát hiện động tác nhỏ của cô gái phía sau thì quay lại, sau đó anh nhìn thấy ánh mắt cô đang chăm chú nhìn anh: “Anh Dạ, chuyện này không liên quan gì đến anh, một mình tôi cũng có thể xử lí được.”

Giọng cô nói có thể xem là khá nhỏ, vậy mà anh lại thích điểm này.

May mắn là cô không có phớt lờ sự hiện diện của anh, nghĩ đến đây Dạ Mạc Thầm nhàn nhạt cười, nói: “Cách cô xử lí là đứng yên cho người khác muốn nói gì thì nói, muốn cô làm gì thì cô làm sao?”

Hàn Mộc Tử: …….…

Cô đang bị ghét bỏ hay sao? Trong lúc Dạ Mạc Thâm nói chuyện cùng với Hàn Mộc Tử, Tân Duyên đứng yên lặng quan sát người đàn ông lạnh lùng nổi tiếng trong giới kinh doanh không đến gần phụ nữ này, giờ phút này anh lại đang bảo vệ một cô gái, hơn nữa lúc anh cúi đầu nói chuyện với cô gái kia thì trong mắt còn lộ ra sự dịu dàng làm cho người khác kinh ngạc không thôi.

Một người đàn ông luôn luôn không gần phái nữ, nhưng hôm nay lại che chở cho một cô gái, không những mang nhà họ Dạ ra để trấn áp mà hiện tại còn dùng vẻ mặt dịu dàng để nói chuyện với cô gái kia, đây rõ ràng là có tình ý với cô gái kia rồi. E rằng cô gái này có địa vị không tầm thường ở trong lòng của Dạ Mạc Thâm.

Nghĩ tới đây, Tần Duyên lập tức cảm thấy hôm nay mình đá trúng tấm sắt rồi, anh ta rồi rắm nói không ổn rồi, nếu như Tập đoàn nhà họ Dạ thật sự gây khó khăn cho Tập đoàn nhà họ Tân thì… Anh ta thực sự không dám tưởng tượng cái hậu quả kia sẽ như thế nào.

Dạ Mạc Thâm thấy Hàn Mộc Tử bị anh nói đến mức không đáp trả được câu nào thì trong lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn không ít, đôi môi nhẹ cong lên: “Ngoan ngoãn đợi một lúc, tôi sẽ cử lý chuyện này.”

Hàn Mộc Tử: ”

Cô có cơ hội từ chối hay không? Cô cũng đâu muốn dính dáng gì đến anh đâu, anh giúp cô chuyện này thì chẳng phải là cô sẽ thiếu anh một món nợ ân tình à?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cảm thấy các tế bào toàn thân đều đang giãy dụa phản kháng.

“Anh Duyên, đến cùng anh ta là ai vậy, tại sao anh lại sợ anh ta như vậy?”

Đậu Đậu vừa bị gạt bỏ sang một bên, cô ta rất không phục, lúc này mang viền mắt đỏ bừng đi tới ôm ấy cánh tay Tần Duyên rồi khóc lóc kể lể: “Em cũng không muốn để anh phải khó xử, anh bảo cô ta xin lỗi em, sau đó bồi thường tiền sửa xe cho chúng ta nhé?”

Toàn thân Tần Duyên lập tức toát ra môi hôi lạnh, muốn người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm nói xin lỗi bọn họ ư? Chỉ sợ chuyện này còn khó hơn lên trời.

“Xin lỗi? Ha, đúng là nên xin lỗi.” Dạ Mạc Thâm nghe vậy thì quát lên một câu đầy lạnh lùng, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Đậu Đậu: “Nhặt điện thoại di động lên rồi qua đây nói xin lỗi với cô ấy.

Khi nói câu này, trong giọng điệu của anh có sự quyết đoán không cho phép người khác từ chối, khiến cho những người vây xem đều run rẩy.

Sau đó bọn họ mới phát hiện, từ lúc người đàn ông này đến, bọn họ đã không dám nói một câu gì.

“Được rồi.” Hàn Mộc Tử cũng không phải loại người khăng khăng lý lẽ không tha, huống hồ bây giờ cô cũng xem nhẹ mấy chuyện như thế này rất nhiều, nếu còn tiếp tục ầm ĩ thì có khả năng có thật sự sẽ nợ Dạ Mạc Thầm một món nợ tình cảm lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK