Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1550: Đừng bắt nạt em tớ

Ánh mắt Uất Trì Diệc Thù lạnh lùng nhìn cậu ta, Chung Sở Phong bĩu môi: “Có cần đến vậy không? Còn không phải em ruột cậu mà, tớ xem tin nhắn một tí cũng không được à? Thế tí nữa đến trường cô bé giúp cô ấy chuyển đồ đạc, tớ trông thấy cả người cô ấy rồi thì chẳng lẽ cậu còn muốn móc luôn mắt tớ ra hả?”

Thế nhưng sau cùng, Chung Sở Phong cũng chẳng xem điện thoại của cậu, cậu ta tự động quay đầu đi.

Sau đó Uất Trì Diệc Thù mở điện thoại ra xem facebook, đọc tin nhắn cô bé gửi cho cậu.

“Anh trai, anh đến trường chưa?”

Có lẽ là quá lâu không nhận được câu trả lời, cô bé sau đó lại gửi một cái emoji nghi ngờ, trông thấy cái emojii này, khoé miệng Uất Trì Diệc Thù không nhịn được mà nhếch lên.

Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô bé trợn tròn đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, trên khuôn mặt trắng hồng mang đầy vẻ hoài nghi.

Cậu dùng một tay gõ chữ.

“Sắp tới rồi, đợi chút nữa”

Cô bé trả lời rất mau lẹ.

“Vâng ạ”

Ngồi xe buýt gần một tiếng đồng hồ mới tới trường.

Chung Sở Phong nhìn cánh cổng trường trước mặt có chút cảm thán.

“Không ngờ rằng tớ đã đại học năm hai rồi lại vẫn còn cơ hội đến trường cấp hai ngó nghiêng, đều là các em gái vừa chuyển cấp, nghĩ đến cũng thấy hưng phấn”

Vừa dứt lời, Chung Sở Phong tiến đến khoác lên vai Uất Trì Diệc Thù.

“Anh Thù, anh bảo xem, em tìm một em gái nuôi thành bạn gái thì thế nào?”

Nói xong, Uất Trì Diệc Thù tối sầm mặt nhìn cậu ta, mặt hằm hằm.

“Tâm lý biến thái à?”

“Chết tiệt, tâm lý biến thái gì chứ?”

Chung Sở Phong nghe xong câu hình dung này, lập tức nổi nóng: “Cũng chỉ bé hơn tớ mười mấy tuổi thôi mà, sao mà lại tâm lý biến thái chứ?”

Uất Trì Diệc Thù đẩy tay cậu ta ra, đôi chân dài sải bước về phía cổng trường.

Trước cổng trường có rất đông các em trai em gái mới chuyển cấp đến, phần lớn đều do bố mẹ đưa tới, có trường hợp là tự mình đến.

Uất Trì Diệc Thù ở bên phải cổng chính, dựa vào tường đứng đợi, cậu thiếu niên dáng cao gây mặc áo bóng chày, dung mạo lại anh tuấn khác người, dựa vào bên phải cánh cổng trường, quả là một cảnh tượng tuyệt đẹp.

Khi Đường Viên Viên đến trường, cô bé ngẩng đầu liếc nhìn cổng chính.

Vừa nhìn đã trông thấy Uất Trì Diệc Thù đang dựa vào bên phải cổng trường.

“Anh trail”

Khuôn mặt trắng ngần của Đường Viên Viên hiện ra nụ cười, mừng rỡ đẩy cửa xe chạy về phía cậu, vừa chạy vừa hét lên: “Anh trail” Uất Trì Diệc Thù đang định lấy điện thoại ra hỏi xem cô bé đã đến trường chưa, không ngờ liền nghe thấy tiếng hét nhõng nhão của con gái, ngẩng đầu lên liền trông thấy cô bé mặc một chiếc váy hoa màu lông gà non, mái tóc dài đen nhánh mềm mượt buộc thành một chiếc đuôi ngựa cao, lúc cô bé chạy tà váy và mái tóc bay lên, cậu thấy như sức sống của thiếu nữ đang tràn về phía mình.

“Ồ, cô bé xinh đẹp thật đấy”

Chung Sở Phong cười hì hì khen một câu.

“Anh trail”

Cuối cùng Đường Viên Viên cũng chạy như bay đến được trước mặt Uất Trì Diệc Thù, đôi mắt đen láy tràn ngập sự hăm hở và hưng phấn được gặp cậu: “Có phải anh đợi lâu lắm rồi không?”

“Không” Uất Trì Diệc Thù cất điện thoại lại vào túi: “Tôi và Chung Sở Phong mới vừa tới thôi.”

Nghe đến tên Chung Sở Phong, lúc này Đường Viên Viên mới chú ý đến Chung Sở Phong cũng đang đứng bên cạnh, cô bé lập tức nhìn cậu ta cười rất ngọt ngào: “Anh Sở Phong!”

Chung Sở Phong trách một tiếng: “Cái cô bé này, đầu óc chỉ toàn là anh trai em thôi, anh Sở Phong đứng sờ sờ ngay bên cạnh, em cũng không trông Av.m thấy.

Đường Viên Viên có hơi lúng túng giải thích: “Không phải đâu, vừa nãy anh Sở Phong đứng hơi xa cho nên em không nhìn thấy”

“Anh Uất Trì của em thì đứng không xa à? Con bé không có lương tâm”

Đường Viên Viên còn muốn giải thích gì, Uất Trì Diệc Thù đã đi đến nhấn đầu cậu ta xuống: “Không nóng hả? Còn rảnh rỗi tán gẫu với em ấy nhiều như thế?”

Chú Trương mở cửa xe, dỡ hành lý của cô bé ở sau cốp xe xuống.

Chung Sở Phong vốn tưởng hành lý của cô bé chắc không nhiều, ai biết được chú Trương lại mang xuống hai cái va li to khổng lồ.

Chỉ mới liếc nhìn thôi Chung Sở Phong đã trợn tròn mắt.

“Va li to thế này ư? Lại còn hai cái, bé Viên, em đựng cái gì trong va li thế?”

Câu hỏi vừa đặt ra, Đường Viên Viên lập tức chột dạ: “Đương, đương nhiên là mấy thứ đồ quần áo, con gái ai chẳng vậy”

“Thật hả?” Chung Sở Phong nhướn mày: “Em có chắc em giống các cô gái khác không? Gái va li này đựng đồ dùng với quần áo chứ không phải đồ ăn hả?”

Đường Viên Viên: “Anh Sở Phong!”

Nói rồi, Đường Viên Viên chạy đến bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, kéo tay cậu, ấm ức nói một câu: “Anh trai”

Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn Chung Sở Phong, ánh mắt lạnh băng.

“Chung Sở Phong, đừng có bắt nạt em tớ” Chung Sở Phong bĩu môi, nhưng trông dáng vẻ giận hờn của Đường Viên Viên thì lại thấy rất thích thú, cô bé này sao lại có thể mập mạp đến đáng yêu thế này cơ chứ? Rõ ràng là mập, nhưng ngũ quan trên gương mặt vẫn rất đẹp, làn da lại trắng nõn nà, thêm vào thần sắc cũng rất tốt, tổng thể con người trông rất dồi dào sức trẻ.

Cho nên cậu ta rất muốn trêu chọc cô, nhưng mỗi lần trêu chọc Đường Viên Viên, Đường Viên Viên đều trốn ra phía Uất Trì Diệc Thù, haiz.

Sau đó Uất Trì Diệc Thù đón lấy hai chiếc va li, đẩy một cái cho Chung Sở Phong.

“Em có biết số phòng kí túc xá của mình không?”

“Biết ạ, nhưng mà có thể đợi thêm chút nữa không anh, em còn một người bạn học nữa sắp tới rồi, bạn ấy cũng có hành lý”

Vừa nói hết câu, cách đó không xa một cô bé kéo theo va li vẫy tay về hướng bọn họ.

“Viên Viên!”

Nghe thấy tiếng gọi, khuôn mặt Đường Viên Viên mừng rỡ: “Là Phi Phi!”

Cô xoay đầu nhìn về phía cô bé đang vẫy tay ở phía xa xa: “Phi Phi, mau lại đây.”

Mạnh Khả Phi từ đằng xa đã nhìn thấy hai người thiếu niên cao cao gầy gầy đứng cạnh Đường Viên Viên, cô bé hơi căng thẳng nhưng vẫn mạnh mẽ trấn tĩnh bước đến.

“Anh trai, em giới thiệu với anh, đây là bạn thân của em Mạnh Khả Phi, Phi Phi, đây là anh tớ, còn đây là anh Sở Phong.”

Mạnh Khả Phi hơi thẹn thùng gật đầu với hai người, “Chào hai anh”

“Chào em Khả Phi” Chung Sở Phong cười hì hì giơ tay chào cô.

Uất Trì Diệc Thù chỉ khẽ cười hờ hững, gật đầu với cô bé: “Chào em”

Chung Sở Phong chủ động tới kéo lấy va li của Mạnh Khả Phi, nhiệt tình nói: “Em Khả Phi, để anh giúp em kéo „ cho.

Chung Sở Phong vừa cao vừa gầy, cậu ta vừa lại gân Mạnh Khả Phi đã đỏ bừng mặt: “Không cần không cần, em tự kéo là được rồi”

“Không sao, con gái là để cưng chiều, va li để anh là được”

Nói xong, Chung Sở Phong liền đón lấy chiếc va li. Vốn dĩ va li của Mạnh Khả Phi rất nặng, nhưng hai cậu thiếu niên này lại học trường cảnh sát, sức lực đương nhiên không có gì để nói, cho nên họ vác hai chiếc va li hoàn toàn không tốn sức, thêm vào đó lát nữa lên cầu thang mới cần vác lên, bây giờ vẫn chưa cần.

Mạnh Khả Phi thấy cậu ta không cho mình cơ hội từ chối đành chấp nhận, cô bé đỏ bừng mặt đứng bên cạnh Đường Viên Viên.

“Phi Phi, đừng lo, hôm nay bọn họ chính là tới để giúp chúng mình dọn dẹp mà, đi thôi.”

Sau đó, hai cậu thiếu niên dẫn theo hai cô bé đi về hướng toà nhà kí túc xá.

Lúc bắt đầu kí túc xá còn hơi khó tìm, may mắn là Đường Viên Viên và Mạnh Khả Phi không cần tự mình kéo va li.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK