Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 818: Vì hôn sẽ không tiện

Cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ lắng lặng ngồi trên đùi anh, đồng thời anh cũng.

ôm chặt cô vào lòng.

Hàn Mộc Tử cảm thấy tim của mình dường như đập lệch đi một nhịp, dáng vẻ thất thần nhìn anh.

“Anh, anh làm cái gì vậy?” Cô nói với giọng lắp bắp.

Dạ Mạc Thâm không nói gì, chỉ từ từ đưa tay nâng cằm cô lên, vai hơi ngả về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.

“Tan làm rồi.”

“Cái, ì, tan… ưm”

Trong lúc Hàn Mộc Tử vẫn còn đang thắc mắc không hiểu tại sao anh lại nói ra những lời này, thì mắt của Dạ Mạc Thâm dường như đang áp sát lại, tiếp đó phía trước mắt liền tối sầm lại.

Anh đang hôn cô.

Hàn Mộc Tử bị bất ngờ, đôi mắt liền mở to hết cố, cô cảm thấy não của mình giờ như: một khoảng không trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Chỉ biết rằng, trước mắt đâu đâu cũng tràn đầy hơi thở nam tính mãnh liệt toả ra từ cơ thể của Dạ Mạc Thâm, cô có chút căng thẳng, không biết phải đặt tay mình ở đâu, cuối cùng chỉ có thể nắm.

chặt áo sơ mi trên ngực của anh, ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn đón nhận nụ hôn của anh.

Trái tim cô đang run rẩy, phản ứng của anh với cô lúc sáng khiến cô nghĩ răng tất cả những chuyện xảy ra đêm qua có lẽ chỉ là giấc mơ của chính cô mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, sự ấm áp trên đôi môi là thật, cả nhịp tim loạn xạ của cô và hơi thở của anh cũng đều là sự thật.

Nụ hôn này không biết đã kéo dài bao lâu, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng chịu dừng lại, thế nhưng những ngón tay của anh thì vẫn còn đang nâng niu chiếc cằm của cô.

Hàn Mộc Tử khẽ thở hổn hển, lúc trước.

đôi mắt buồn ngủ của cô còn đang không mở lên nổi, thế mà giờ đã trong veo, long lanh tựa như làn nước êm ả trên mặt hồ buổi chiều thu làm lay động lòng người.

Dạ Mạc Thâm đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết son còn vương lại trên môi cô, ánh mắt dường như lại ngây dại đi, sau đó khẽ cất giọng nói khàn khàn: “Sau này đừng tô son nữa.”

“Tại sao, tại sao chứ?”

Dạ Mạc Thâm áp sát lại: “Vì hôn sẽ không tiện.”

Hàn Mộc Tử: “…

Mặt của cô liền đỏ ửng cả lên, tiềm thức bèn muốn chạy trốn, nhưng mà lúc này cô đang ngồi gọn trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm thì có thể chạy trốn đi đâu được chứ?

Phản ứng này của cô ngược lại làm cho Dạ Mạc Thâm càng bị kích thích, anh cúi người xuống: “Muốn trốn đi đâu? Có nghe anh nói gì không hở?”

Hàn Mộc Tử cản chặt môi dưới, nhỏ giọng đáp lại một câu: “Trong giờ đi… đi làm mà không tô son, thì có vẻ không trang trọng cho lắm, tôi…

“Em không muốn à?” Dạ Mạc Thâm nheo.

mắt lại, rồi bất chợt nói: “Bỏ đi”

Dù sao, chút son môi này cũng sẽ không độc hại gì đối với anh. Chợt nhớ ra gì đó, Dạ Mạc Thâm liền đột nhiên nói: “Đúng rồi, sau này trong giờ làm việc đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó.”

Ánh mắt đó?

Thế mà anh lại khăng khăng là cô đang quyến rũ anh.

Dạ Mạc Thâm: “…”

Anh đột nhiên cảm thấy bản thân như: thể đã bị cô nói trúng tim đen.

Anh thật sự là không thể khống chế được.

bản thân mình, kể từ sau sự việc tối hôm qua trở đi, anh đã có cảm giác rằng người phụ nữ này là của riêng mình, anh muốn ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi, muốn gần gũi cô, thậm chí… muốn chiếm giữ cô.

Nhưng mà, thời gian hai người quen biết nhau không hề lâu, thậm chí còn chưa tới nửa tháng.

Nếu như anh làm như này, chắc chắn sẽ dọa cho cô sợ chết khiếp.

Vì vậy Dạ Mạc Thâm chỉ có thể cố gắng kìm chế bản thân, ai bảo mỗi lần cô ghé đến văn phòng đều sẽ nhìn anh như thế chứ.

Nếu như không phải là đang trong giờ làm, thì anh nhất định đã ôm lấy cô từ sớm, sau đó thì…

Dạ Mạc Thâm chau mày, anh luôn cảm thấy bắt đầu như này không phải là chuyện tốt.

Anh vốn luôn cho rằng bản thân mình có đủ lý trí nhưng mà bây giờ lại chỉ vì một người phụ nữ mà mất hết đi sự bình tĩnh, vừa tan làm liền lập tức gọi cô đến sau đó ôm chầm cô vào lòng rồi hôn cô.

Đây… vốn dĩ không phải là cách làm việc.

của anh.

Thế nhưng, khi nhìn thấy người phụ nữ có đôi mắt trong veo như nước hồ chiều thu, đôi môi đỏ mọng như hạt lựu đang đứng trước mặt mình, thì anh lại động lòng, lại muốn đắm chìm vào đó.

Hàn Mộc Tử vẫn đang dùng ánh mắt ấm ức nhìn anh: “Dù sao thì em cũng không có ý quyến rũ anh.”

Đôi môi căng mọng đang mấp máy trước mặt anh, ánh mắt sâu thắm của Dạ Mạc Thâm như mờ hẳn đi, trước khi để cô kịp nói câu tiếp theo, anh đã vòng qua ôm lấy sau gáy cô, một lần nữa đặt nụ hôn nóng bỏng.

lên môi cô.

Sau đó những câu nói đứt quãng liền vang lên: “Em nói đúng, là anh không kìm chế được… Vậy thì, hãy để anh thưởng thức.

nó là được rồi.”

“Ưm..”

Sau khi ra khỏi phòng làm việc một lần nữa, mặt và cổ của Hàn Mộc Tử đều đỏ hồng lên như trái táo chín, cô đưa mắt dáo dác nhìn bốn phía, sau khi chắc chắn xung quanh đều không có người thì mới vội vội vàng vàng về lại phòng thư ký.

Sau khi luống ca luống cuống đóng cửa phòng thư ký lại, Hàn Mộc Tử liền tựa vào.

cửa, nhẹ nhàng thở hổn hển, sau đó đưa đôi tay lên áp vào hai gò má đang nóng rực của mình. Cô nhìn đồng hồ, thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng rồi Lúc cô và Dạ Mạc Thâm ở bên nhau, có cảm giác như thời gian đã trôi đi rất lâu, thế mà lại chỉ mới có hơn nửa tiếng đồng hồ một xíu.

Mà trong khoảng thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ này, cô và Dạ Mạc Thâm nói chuyện với nhau cũng chỉ có mấy câu.

Vậy là… trong hầu hết khoảng thời gian đó, họ đã hôn nhau ư?

Hàn Mộc Tử: “…

Cô che mắt lại, cảm thấy như không còn mặt mũi để nhìn nữa rồi.

Sau khi đờ người một hồi trong phòng thư ký thì Hàn Mộc Tử mới đi xuống nhà ăn dùng cơm.

Cứ tưởng là lúc này trong nhà ăn đã chẳng còn ai nữa rồi, ấy thế mà cô lại bỗng nhiên vô tình gặp La Lệ vừa mới từ tầng trên đi xuống.

“Woa, thật trùng hợp, tôi cứ tưởng rằng bây giờ tôi đi xuống nhà ăn thì đã không còn ai hết, thật không ngờ là vẫn còn gặp cô.

Mộc Tử, chúng ta thật là có duyên” Nói xong, La Lệ liền bước tới đưa tay ra nằm lấy cánh tay của cô.

Hàn Mộc Tử mỉm cười, sau đó hai người cùng nhau đi xuống dùng bữa.

Sau khi vừa ngồi xuống, La Lệ liền đột nhiên không cử động, nhìn chằm chằm cô dán mắt vào mái tóc của Hàn Mộc Tử, đưa tay sờ sờ lên mặt cô.

“Chuyện gì vậy?”

Có thể là vì chột dạ nên sau khi từ văn phòng đi ra, Hàn Mộc Tử liền giống như một chú ngựa nhỏ đang sợ hãi.

La Lệ đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại, chỉ tay vào môi cô, rồi nói: “Cô sao lại bị xước ở chỗ này vậy?”

Hàn Mộc Tử: “…” Nghĩ đến điều gì đó, Hàn Mộc Tử liền lập tức cản chặt môi dưới của mình lại theo phản xạ có điều kiện.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK