Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1219: Không thoải mái

Thấy cô đã bị mắc câu, Lâm Thấm Nhi khẽ mỉm cười rồi gật đầu.

“Đúng vậy, em ấy mà, hãy quay về thay bộ đồ khác đi, đợi sau khi em thay đồ xong thì bàn chải và sữa rửa mặt sẽ được mang đến trước mặt rồi đó”

Nghe cô ta nói vậy, Tiểu Nhan dường như rất vui, cô lập tức gật đầu: “Vâng cũng được ạ, vậy thì em cảm ơn chị Thấm Nhi trước nhé, lát nữa chị mang qua cho em nha, em về trước đây.”

Nhìn thấy Tiểu Nhan rời đi, Lâm Thấm Nhi cuối cùng cũng thở dài một hơi nặng nề, cuối cùng cũng đuổi được cô ấy đi rồi. Cô ta còn thực sự sợ rằng Tiểu Nhan sẽ bất chấp tất cả mà xông vào bên trong.

Quả nhiên chỉ là một con nhỏ ngờ nghệch, rất dễ đuổi đi. Có điều con nhóc này sao lại vụng về ẩu đoảng thế nhỉ? Thu dọn đồ đạc mà ngay cả bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt cũng để rơi, giờ mình lại còn phải mang tới cho nó nữa? Trong lòng Lâm Thấm Nhi hiện giờ đang ngập tràn oán trách, nhưng vì để tỏ ra giống như vở kịch mà bản thân vừa diễn, cô ta vẫn quay người đi vào trong để tìm bàn chải đánh răng cho Tiểu Nhan.

Thế nhưng dù đã lật tung hết cả phòng tắm, Lâm Thấm Nhi vẫn không tìm thấy đồ mà Tiểu Nhan nói.

Chẳng những không có bàn chải, mà ngay cả sữa rửa mặt cũng không thấy đâu.

Lâm Thấm Nhi chống hai tay trên bồn rửa mặt, nghiêm túc nhìn mình trong gương.

Không đúng, nếu như thật sự đánh rơi đồ, sao có thể cả hai thứ đều không tìm thấy chứ, vậy mà cả bàn chải và sữa rửa mặt đều không thấy đâu, như thế này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ cô ta đã bị con nhóc đáng ghét đó lừa rồi!

Cô ta đang lừa mình!

Sau khi phát hiện ra sự thật này, Lâm Thấm Nhi không kiêm chế được mà nắm chặt hai tay.

Khốn kiếp! Vậy mà cô ta lại bị một con nhóc kém hơn mình nhiều tuổi lừa đến mức xoay vòng vòng!

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Thấm Nhi đã nhận ra lý do tại sao con nhỏ này lại lừa mình!

Lẽ nào cô ấy đã phát hiện ra rồi sao?

Nhưng làm sao mà cô phát hiện được? Rõ ràng Lâm Thấm Nhi không hề cho cô bước vào phòng mà…

Nghĩ đến đây, Lâm Thấm Nhi quyết định ra ngoài xem thử. Về phía Tiểu Nhan, sau khi đã xác nhận được suy nghĩ của mình là đúng, cô bèn nhanh chóng trở về phòng. Vừa bước vào cửa, Hàn Thanh đã bảo cô đi uống sữa bò. Thế nhưng Tiểu Nhan vừa ngủ dậy đã chạy đi tìm Lâm Thấm Nhi, cô vẫn chưa làm gì cả, đến răng còn chưa kịp đánh, sao dám uống sữa chứ?

Vậy nên Tiểu Nhan chỉ đành xua xua tay, sau đó vội vã chạy đi đánh răng.

Đánh được một lúc thì cô nghe thấy có tiếng người gõ cửa. Nghĩ đến việc lúc này có lẽ Lâm Thấm Nhi cũng đang tìm tới đây, cô vội vàng nhổ hết bọt trong miệng, sau đó rửa mặt sạch sẽ.

Lúc đi ra ngoài, Hàn Thanh đã chặn ngay trước cửa: “Ăn gì trước đã”

“Nhưng mà..” Tiểu Nhan giơ tay chỉ chỉ về phía sau anh: “Có người đang gõ cửa kìa, em…”

Còn chưa nói dứt lời, Hàn Thanh đã nắm lấy cổ tay mảnh mai trắng nõn của cô, sau đó kéo cô vào bên trong và nhấn cô ngồi xuống ghế.

“Ăn sáng quan trọng hơn, cứ mặc kệ những chuyện khác đi”

Nói rồi, anh đặt một ly sữa vào tay Tiểu Nhan, sau đó còn dặn dò thêm: “Phải uống hết đấy nhé”

Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt của Hàn Thanh không hề giống như đang nói đùa, cô lại nhớ đến lúc sáng nay. Khi ấy cô còn đang ngủ say, trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy hình như có ai đó đang gõ cửa, sau đó cô hỏi Hàn Thanh, anh nói rằng cô nghe nhầm, bảo cô hãy ngủ tiếp đi.

Biểu cảm của Hàn Thanh khi đó giống hệt bây giờ.

Lễ nào…

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan chợt mở to hai mắt: “Hồi sáng chị ta đã đến đây, đúng không?”

Hàn Thanh liếc nhìn cô, trên môi nở nụ cười như không cười, sau đó khẽ gật đầu.

Thấy anh thừa nhận, Tiểu Nhan có chút buồn bực trong người, vừa rồi còn tưởng rằng mình ngủ mê, thật không ngờ rằng chị ta lại thật sự tới gõ cửa.

Cô nhìn chằm chằm Hàn Thanh bằng ánh mắt đầy nghỉ hoặc.

“Mới sáng sớm chị ta tới đây để làm gì?”

Động tác của Hàn Thanh không nhanh không chậm, anh từ từ uống cạn ly nước ép: “Ai biết được chứ?”

Dù sao anh cũng không hỏi cô ta muốn làm gì, chỉ là cảnh cáo cô ta không được gõ cửa nữa, để tránh làm phiền cô gái nhỏ của anh đang ngủ.

Vậy nên đối mặt với câu hỏi này của cô, Hàn Thanh căn bản cũng không biết trả lời như thế nào.

“Không biết sao?” Tiểu Nhan nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi hoặc: “Chẳng phải anh đã ra mở cửa đó sao? Chị ta không nói gì với anh à?”

Hàn Thanh bất lực nhìn cô: “Ăn bữa cơm thôi mà sao em nói nhiều thế nhỉ?”

Bị anh ghét bỏ mất rồi…

Tiểu Nhan chỉ có thể hậm hực cúi đầu uống sữa.

Bởi vì vừa rồi cô bị Hàn Thanh kéo lại, vậy nên tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng lại giây lát, nhưng một lúc sau lại tiếp tục vang lên.

Tiếng gõ cửa cứ dồn dập bên tai, nhưng biểu hiện của Hàn Thanh lại trông nhàn nhã vô cùng.

Nếu như không phải vì Tiểu Nhan nghe thấy âm thanh này, hơn nữa còn đang ở cùng anh trong cùng một không gian, có lẽ cô đã thật sự cho rằng tiếng gõ cửa này chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

So với Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy bứt rứt hơn nhiều. Cô không thể bình chân như vại ngồi ăn uống thoải mái như vậy được, thế nhưng nếu như không ăn thì lại sợ lúc đứng lên sẽ bị Hàn Thanh gọi lại. Vậy nên cô chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà ăn, ăn như một con hổ đã đói khát lâu ngày.

Khó khăn lắm mới ăn hết được đống đồ ăn, Tiểu Nhan lấy khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy.

“Em ăn no rồi, để em ra xem sao nhé!”

Nói xong, Tiểu Nhan bèn ném khăn giấy vào thùng rác cạnh bàn, sau đó vội vàng quay người chạy đi. Nhìn bóng lưng hấp ta hấp tấp ấy của cô, Hàn Thanh chỉ biết lắc đầu, tính tình cô gái bé nhỏ của anh thật sự cần phải điềm tĩnh hơn mới được. Đối mặt với một người không hề quan trọng mà cũng đã sốt sắng đến vậy rồi, sau này nếu như lại gặp phải sự việc như thế này, lân nào cũng sốt sắng như thế, vậy chẳng phải là tự khiến mình mệt mỏi hay sao?

Vậy nên Hàn Thanh đã hạ quyết tâm trong lòng, đợi sau khi giải quyết xong sự việc lần này, anh sẽ rèn luyện lại tính cách cho cô gái nhỏ.

Khi Tiểu Nhan đi tới cạnh cửa, cô nghe thấy tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp. Sau đó người bên ngoài thậm chí còn bấm chuông cửa liên tiếp mấy lần, tiếng chuông đột nhiên vang vọng, vừa nghe đã cảm nhận được lửa giận đùng đùng.

Nếu như là bình thường, Tiểu Nhan chắc chắn sẽ không để Lâm Thấm Nhi phải đợi bên ngoài, nhưng sáng nay sau khi cô ta cố tình bày ra mấy biểu hiện giả tạo đó, trong lòng Tiểu Nhan đã nảy ra một suy đoán, vậy nên lúc này ngoài chột dạ ra, cô không có bất kỳ chút hổ thẹn nào.

Tiểu Nhan hít một hơi thật sau, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, sau đó bước lên phía trước mở cửa.

Lâm Thấm Nhi gõ cửa quá lâu, gõ tới mức đầu đã bốc hỏa, việc phải chờ đợi hồi lâu cũng khiến cô ta tức giận vô cùng. Nếu như không phải vì sợ để lộ ra tính cách thật của mình, Lâm Thấm Nhi có lẽ đã không kiềm chế được mà đập cửa rồi.

Giống như ngay lúc này đây, cuối cùng cô ta cũng thấy Tiểu Nhan ra mở cửa, khi khuôn mặt trắng nõn thanh tú ló ra sau cánh cửa, cô ta thực sự muốn nhào tới mắng chửi cho cô một trận.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như bản thân muốn tiếp cận được Hàn Thanh thì vẫn phải dựa vào Tiểu Nhan. Dù sao thì trước khi cô ta thuận lợi quyến rũ được Hàn Thanh, người đàn ông ấy vẫn rất coi trọng con nhỏ này.

Đợi sau khi cô ta thuận lợi thế chỗ của Tiểu Nhan, để xem đến lúc đó cô ta sẽ xử lý con nhỏ đáng ghét này như thế nào.

Sau khi tự mình an ủi bản thân, cơn giận trong lòng Lâm Thấm Nhi đã giảm bớt đi nhiều, cô ta nhìn chằm chằm Tiểu Nhan bằng ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói vẫn không nhịn được mà mang theo vài phần trách cứ.

“Tiểu Nhan à, em đang làm gì thế? Chị gõ cửa lâu như thế mà em mãi không ra.”

Tiểu Nhan nhận thấy sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn cô giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống. Đây là cách nên đối xử với một người có ơn cứu mạng hay sao?

Giúp người không mong chờ báo đáp, đạo lý này Tiểu Nhan vẫn luôn hiểu rõ, vậy nên khi cứu Lâm Thấm Nhi, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc đòi hỏi cô ta phải đền đáp mình điều gì.

Chỉ cần có thể giúp được người khác là bản thân cô đã thấy rất vui rồi, huống hồ cô còn không phải kiểu người mà chuyện gì cũng sẽ ra tay giúp đỡ, chỉ là sự việc vừa hay xảy ra ngay trước mắt, mà cô cũng không thể đứng nhìn, vậy nên mới tiện tay giúp đỡ cô ta. Thế nhưng hiện tại thì sao? Lâm Thấm Nhi lại dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác này để nhìn chằm chằm vào cô, điều này khiến Tiểu Nhan cảm thấy rất không thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK