Mục lục
Cô vợ đánh tráo – Thẩm Kiều – Dạ Mạc Thâm (Truyện full tác giả: Nón Dễ Thương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1581: Cực kỳ đau đớn

“Được rồi, mau ăn cơm thôi”

Lúc đầu Đường Viên Viên cũng không có tâm trạng ăn uống gì, nhưng chờ đến lúc thức ăn được dọn lên trước mặt thì lại bắt đầu chảy nước miếng rồi theo bản năng ăn liên tục không ngừng, đợi đến lúc đã ăn đến no nê thì Đường Viên Viên mới ý thức được bản thân đã ăn quá nhiều.

“Không phải em nói mình ăn không vô sao?” Chung Sở Phong trêu chọc cô bé.

Đường Viên Viên nghe vậy thì cả gương mặt đều đỏ bừng lên: “Ai bảo anh Phong gọi nhiều như vậy làm gì?”

“Ồ, anh gọi nhiều như vậy mà em còn chén sạch sành sanh không sót lại chút gì cơ đấy”

Đường Viên Viên bị cậu trêu chọc như vậy thì bíu môi không nói lời nào.

“Được rồi được rồi, anh đùa em thôi, em ăn cũng không bao nhiêu nên mau lau miệng đi.”

Cậu rút một tờ khăn giấy đưa cho Đường Viên Viên. Đường Viên Viên hừ nhẹ một tiếng nhưng không nhận lấy.

“Em không thèm để ý đến anh Phong nữa đâu”

Chung Sở Phong cười cười vừa định nói gì đó nhưng đúng lúc điện thoại trong túi lại reo lên, cậu cầm lên nhìn vào màn hình lúc thấy tên người gọi đến thì vừa cười vừa bấm nhận.

“Anh Thù, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi?”

“Ở phòng bệnh nào?”

Hơi thở nặng nề của Uất Trì Diệc Thù truyền vào điện thoại, giống như vừa mới chạy nhanh vậy.

Sau khi Chung Sở Phong nói số phòng thì đầu bên kia lập tức cúp máy, Chung Sở Phong chỉ có thể cất điện thoại vào túi rồi nói với Đường Viên Viên: “Anh trai của em tỉnh rồi, không chừng bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện đấy”

“Anh ấy đến rồi hả?”

‘Ừm: Chung Sở Phong vừa thu dọn những thứ vừa ăn xong vừa an ủi cô bé: “Thấy chưa, trước đây anh đã nói anh trai em sẽ không mặc kệ em đâu.”

‘Ừm: Sau khi biết Uất Trì Diệc Thù đã đến bệnh viện thì Đường Viên Viên mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lúc trước vẫn có hơi lo lắng nhưng giờ thì tốt rồi.

Không lâu sau đã có một người xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Uất Trì Diệc Thù thở hổn hển nhìn thấy Đường Viên Viên vẫn bình an ngồi trên giường mới thở phào một hơi.

Giây phút cậu bước vào, Chung Sở Phong cũng đúng lúc cầm túi rác đứng dậy: “Tới rồi à? Vậy cậu vào đây trông chừng em ấy một lát đi, tớ xuống lầu vứt đống rác này đã”

Sau khi Chung Sở Phong rời khỏi thì trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, Mạnh Khả Phi vẫn còn đang hôn mê, Uất Trì Diệc Thù vừa thở hổn hển vừa đi đến trước mặt Đường Viên Viên ngồi xuống, sau đó nở một nụ cười cưng chiều nhìn về phía cô bé: “Ăn no chưa?”

“Anh”

Đường Viên Viên gật đầu: ‘Ăn no rồi, anh Sở Phong mua rất nhiều thức ăn đến đây, toàn là món em thích nên ăn hơi nhiều một chút.”

“Không sao chứ?” Uất Trì Diệc Thù chợt nghĩ đến chuyện gì đó lập tức nhìn cô bé từ đầu đến chân một chân một lượt, xác định trên người Đường Viên Viên không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em không sao, nhưng Khả Phi lại bị thương.”

Đường Viên Viên liếc nhìn giường bệnh của Mạnh khả Phi một cái: “Trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương”

“Bị thương sao?” Dù sao cậu cũng coi cô bé là em gái trong nhà, hơn nữa còn là bạn thân của Viên Viên cho nên Uất Trì Diệc Thù tự nhiên cũng có chút quan tâm tới Mạnh Khả Phi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Em cũng không biết nữa” Đường Viên Viên nói với Uất Trì Diệc Thù về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày hôm nay, lúc nói xong khóe mắt cũng đỏ lên: “Từ lúc vào đây đến giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại, không biết đến khi nào cậu ấy mới tỉnh nữa?”

“Không sao đâu” Uất Trì Diệc Thù giơ tay khẽ xoa xoa sau gáy Đường Viên Viên: “Nếu bác sĩ đã nói còn chờ theo dõi vậy thì theo dõi một thời gian xem sao, em sốt ruột hơn nữa cũng không có ích lợi gì, chẳng lẽ tối nay em định canh chừng nguyên đêm luôn hay sao?”

‘Ừm “Được, vậy anh sẽ thức canh với em.”

Đường Viên Viên theo bản năng siết chặt ống tay áo của Uất Trì Diệc Thù, tiếp đó đứng dậy đi đến bên cạnh ngồi xuống dựa vào người cậu. Mới ngồi một lúc mà cô bé đã lim dim buồn ngủ, Uất Trì Diệc Thù thấy vậy vội cởi áo khoát trên người mình ra đắp lên người Đường Viên Viên: “Nếu buồn ngủ thì cứ dựa vào vai anh mà ngủ một lát đi, khi nào bạn em tỉnh anh sẽ gọi em dậy.”

“Cảm ơn anh”

Thật ra Chung Sở Phong đã quay lại từ lâu rồi, cậu đứng ngoài cửa nhìn thấy dáng vẻ dựa dẫm vào Uất Trì Diệc Thù của Đường Viên Viên thì cảm thấy lòng mình chua xót không thôi, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Cho dù tình cảm của hai người này có tốt đến đâu cũng chỉ là anh em không thể nào khác được, mà đã là anh em thì tình cảm có tốt hơn bình thường một chút cũng không có gì lạ.

Chẳng qua cậu cảm thấy mình giống như một người thừa thãi nên mới không trở vào phòng bệnh.

Mãi cho đến khi Mạnh Khả Phi tỉnh lại thì Đường Viên Viên mới vội vã chạy đến giường bệnh của cô bé, Chung Sở Phong cũng điều chỉnh tâm trạng lại một chút mới mở cửa bước vào phòng bệnh.

Lúc Mạnh Khả Phi tỉnh lại thì bụng vẫn rất đau, nhìn khung cảnh trắng bệch xung quanh khiến đầu óc cô bé có hơi mơ hồ.

Đến lúc nhìn thấy ba người Đường Viên Viên, Uất Trì Diệc Thù và Chung Sở Phong đứng trước mặt cô bé mới phản ứng lại.

Xem ra chuyện cô bé giấu lâu như vậy rốt cuộc vẫn bị phát hiện.

“Khả Phi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi” Đường Viên Viên sốt ruột năm tay Mạnh Khả Phi vô cùng ân cần nói.

“Bác sĩ nói khi nào em ấy tỉnh thì báo ngay, để tớ đi nói với ông ấy một tiếng” Chung Sở Phong nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

Vừa thấy hai mắt có hơi sưng của Đường Viên Viên là Mạnh Khả Phi đã biết cô bé đã rơi rất nhiều nước mắt vì mình, hơn nữa nhất định cô bé đã rất lo lắng nên mới khóc thê thảm thế này, đôi môi tái nhợt của Mạnh Khả Phi cố nặn ra một nụ cười “Đừng khóc nữa mà, tớ không sao rồi.”

“Sao lại không sao chứ? Bác sĩ nói cậu bị thương rất nhiều chỗ đó, Khả Phi, sao mọi chuyện lại thế này, rốt cuộc những vết thương trên người cậu từ đâu mà ra? Tại sao lại giấu tớ chứ?”

Lúc Đường Viên Viên nói ra những lời này, Uất Trì Diệc Thù vẫn luôn im lặng đã mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng. Nhìn dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi của Mạnh Khả Phi, cậu liền lên tiếng nói thay Đường Viên Viên: “Mọi người đều đã ở bệnh viện, đến nước này rồi mà em vẫn định giấu giếm nữa sao?”

Lời này đã đánh thức tia do dự cuối cùng trong lòng Mạnh Khả Phi.

Đúng vậy, cô bé đã cố gắng che giấu lâu như vậy mà cuối cùng vẫn không thể chôn chặt những chuyện đã qua, bị đưa đến bệnh viện kiểm tra một cái là bị vạch trần tất cả.

Nhưng khi nghĩ đến mẹ mình thì những lời mà Mạnh Khả Phi định nói đều không bật ra khỏi miệng được: “Thật ra mấy bữa trước tớ bị một đám côn đồ chặn đánh ở cổng trường”

“Một đám côn đồ hả?”

“Ừm, bọn họ muốn cướp giỏ xách của tớ nhưng tớ không cho nên mới bị đánh” Giọng của Mạnh Khả Phi vô cùng thờ ơ giống như không phải nói về chuyện của mình vậy.

Uất Trì Diệc Thù mím môi vẫn duy trì im lặng, Đường Viên Viên bị lời của cô bé thuyết phục nên lập tức nổi giận lên tiếng thay bạn mình: “Sao lại có loại người như vậy chứ? Tại sao cậu không nói cho thầy cô biết hoặc trực tiếp đi báo cảnh sát, hơn nữa cậu bị thương nặng thế này cũng không biết đến bệnh viện để xử lý nữa chứ”

“Lúc đầu tớ thấy đây cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ bị đánh vài cái chịu một chút đau đớn mà thôi, nằm nghỉ vài ngày là ổn. Không ngờ… xin lỗi Viên Viên, tớ làm cậu phải lo lắng rồi”

Mạnh Khả Phi nói xong thì mỉm cười nắm tay Đường Viên Viêt ậu đừng khóc nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi, không phải bây giờ tớ đã tỉnh lại rồi sao?”

Chung Sở Phong đã nhanh chóng dẫn bác sĩ tới, câu đầu tiên mà bác sĩ nói chính là: “Tôi thấy trên bụng cháu có vết thương, bây giờ còn đau không?”

Mạnh Khả Phi sợ những người có mặt ở đây lo lắng nên lập tức lắc đầu, không ngờ vẻ mặt của vị bác sĩ kia lại cực kỳ nghiêm túc: “Cô bé, đây không phải chuyện cháu có thể tùy ý coi thường, người đã đến bệnh viện cho dù có đau hay không cũng phải nói thật. Nếu không việc điều trị bị chậm trễ thì sao, cháu tưởng bệnh viện này chỉ có một mình cháu thôi hả?”

Có lẽ do giọng điệu của bác sĩ quá nghiêm khắc nên đã dọa mạnh Khả Phi hoảng sợ, cô bé run rẩy một lúc lâu sau mới gật đầu thừa nhận: “Đau, đau lắm ạ”“

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK